Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 48


M*t và li3m láp
*
Vân Khê không hề buồn ngủ chút nào.
Ở trong một hang động yên tĩnh, thính giác của cô trở nên đặc biệt nhạy cảm, có thể nghe rõ từng cử động của nàng tiên cá xung quanh mình.
Tiếng a a, tiếng đuôi cá kéo lê trên sàn, tiếng vảy lăn trên thảm cỏ...
Đêm nay Thương Nguyệt cảm thấy đặc biệt khó chịu, có lẽ là do yếu tố thời tiết, ngày đầu tiên này, nàng giống như rất cần được giải tỏa, trằn trọc không chịu nổi trên chiếu rơm.
Nàng trở nên rất thích tiếp xúc cơ thể, chiếc vây đuôi mềm mại của nàng cọ xát từng tấc da thịt trên cơ thể Vân Khê từ trên xuống dưới.
Lực nhẹ như nước chảy, không bao giờ làm tổn thương Vân Khê.
Chỉ là khiến Vân Khê cảm thấy có chút ngứa ngáy, không khỏi muốn mở mắt ra nhìn xem.
Nhưng Vân Khê không dám mở mắt, chỉ bất động, mong Thương Nguyệt sẽ sớm chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, có thể nàng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Khi chiếc vây đuôi vuốt v e cơ thể cô hết lần này đến lần khác, giọng nói a a của Thương Nguyệt dần trầm xuống.
Cuối cùng, hang động trở nên yên tĩnh.
Vân Khê thở phào nhẹ nhõm khi đôi chân căng cứng đã nới lỏng một chút, không khỏi lén mở mắt.
Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy đôi mắt trong veo ngấn nước của Thương Nguyệt.
Vân Khê giật mình, sau đó, bên tai cô bỗng vang lên tiếng a a to hơn.
Trộn lẫn với sự phấn khích và vui mừng.
Chiếc đuôi mượt mà của Thương Nguyệt quấn chặt quanh người cô, nàng cũng vươn lưỡi li3m mặt cô đầy thân mật và cuồng nhiệt.
Cô vụng về né tránh.
"Thương Nguyệt...!đừng cọ đuôi bậy bạ...!cũng đừng li3m lung tung nữa..."
Thương Nguyệt vừa a a, vừa gọi tên cô bằng tiếng người.
"Vân Khê...!Vân Khê...!Vân Khê..."
Giọng nói của nàng có chút trầm và một chút cao, gợi lên một ý nghĩa mơ hồ triền miên.
Lần đầu Vân Khê nghe thấy Thương Nguyệt dùng giọng điệu như vậy gọi mình, gương mặt cô nóng lên, che môi nàng lại: "Cô đừng dùng giọng điệu tiếng người như vậy...."
"A a a a." Thương Nguyệt hiểu ý, sửa thành tiếng a a.
Âm thanh đó nghe hơi trầm và dài.
Cũng có gì đó không ổn...
Như đang cầu hoan.
Nàng vừa kêu a a, vừa đến gần Vân Khê, thân thiết li3m môi và mặt Vân Khê, quấn đuôi quanh chân Vân Khê, dùng cả hai tay ôm lấy nửa người trên của Vân Khê.

Có lẽ là bởi vì môi Vân Khê đặc biệt mềm mại, giữa những hơi thở đều có chút ẩm ướt.
Đầu lưỡi của nàng ma sát, li3m qua li3m lại.
Hô hấp của Vân Khê ngày càng trở nên dồn dập, cơ thể giống như không thể cử động, chỉ có trái tim nơi lồ ng ngực vẫn đang đập liên hồi.
Cô đưa tay lên che môi.
Thương Nguyệt a a, quay sang li3m cổ cô.
Như người đang khát khô miệng lưỡi chợt uống được ngụm nước suối ngọt ngào, không muốn buông ra.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết nàng sẽ li3m vào đâu nữa...
Vân Khê tránh không được, trốn cũng không xong, tim đập thình thịch.

Cô đưa tay chạm tới gốc đuôi của Thương Nguyệt, nhẹ nhàng x0a nắn, thỉnh thoảng lại khẽ vỗ về.
Cứ coi như...!giúp mèo con giảm bớt cảm giác khó chịu trong thời kỳ động d*c, dù sao thì hành vi cũng giống nhau, không hẳn là quan hệ tình d*c.
Vân Khê chỉ có thể an ủi bản thân như thế.
Cuối cùng, Thương Nguyệt cũng không li3m cô nữa, thay vào đó ngoan ngoãn ôm lấy cơ thể cô, cảm nhận được việc cô vỗ về, xoa xoa cơ thể mình, trong cổ họng phát ra một tiếng r3n rỉ, đuôi quấn chặt lấy cô.
Cả hai giống như một cặp đôi đang ôm nhau thật chặt.
*
Có tiếng nước bắn tung tóe trong hồ bơi.
Thương Nguyệt lăn qua lộn lại trong nước, còn Vân Khê ngồi trên bờ, vẩy nước vào chân để rửa sạch vết ướt át trơn trượt.
Gần như bị nàng làm ướt một chân...
Tâm trạng Vân Khê trở nên rất phức tạp, cô vẫn không dám nhớ lại cảm giác trơn trượt và mềm mại đó.
Thương Nguyệt từ trong nước bơi tới, vươn tay ra khỏi nước, dùng môi chạm vào má cô.
Vân Khê lau má, hỏi: "Thời gian động d*c của cô sẽ kéo dài bao nhiêu năm vậy?"
Có phải chỉ cần sống thì mỗi mùa xuân hè đều sẽ động d*c không?
Vậy...
Vân Khê ôm đầu, không dám nhìn thẳng vào Thương Nguyệt.
Vậy thì cô không thể giúp đỡ Thương Nguyệt vào thời điểm này trong năm giống như giúp đỡ mèo con khi động d*c phải không?
Hiện tại ở trong hang động cùng nhau sống cũng không sao, sau này nếu cô rời khỏi nơi này, chẳng lẽ Thương Nguyệt còn chạy đi tìm cô sao? Hay là để Thương Nguyệt tìm một bạn đời khác?
Nghĩ đến khả năng này, cổ họng Vân Khê như bị nghẹn lại.
Lòng cũng tràn ngập sự hoảng sợ.
Cô không muốn tiếp tục nghĩ nữa, dứt khoát từ bỏ việc tự hỏi.

Dù sao thì tháng này cũng đã trôi qua.
Chuyện sau này cứ để sau này tính.
Cô nhận thấy mình luôn giỏi né tránh các vấn đề tình cảm.
*
Ngày hôm sau, Thương Nguyệt không đưa Vân Khê ra ngoài.

Trời sáng, nàng mặc bộ da thú trông giống như áo mưa, cầm lấy cây thương gỗ, đi đến hồ, bơi ra khỏi hang, không quay trở lại trong một khoảng thời gian dài.
Vân Khê đoán, có lẽ Thương Nguyệt đã có sự sắp xếp của riêng mình, mang theo cô cũng không tiện.
Ví dụ như, tiếp tục chiếm giữ lãnh thổ.
Hôm qua cả hai mới đi tới một khu vực nhỏ, động vật ở khu vực đó không gây ra uy hiếp lớn gì cho Thương Nguyệt, chỉ cần vẫy đuôi là có thể hất được bọn chúng.
Có lẽ, hôm nay nàng phải khiêu chiến một con thú hung dữ hơn, Thương Nguyệt không thể phân tâm chăm sóc cô, nên không thể đưa cô đến đó.
Ở trong hang được vài tháng, Vân Khê đã thích nghi rất nhiều với môi trường khép kín này.
Cô không còn cảm thấy lo lắng khi bị nhốt một mình như năm ngoái nữa.
Sáng sớm sau khi thức dậy, Vân Khê ăn một miếng thịt xông khói lát, sau đó bận rộn thu dọn trong hang động.
Thức ăn trong kho dự trữ gần như cạn kiệt sau một mùa đông.
Vào mùa xuân và mùa hè năm sau, cô không còn nhu cầu dự trữ thịt xông khói và trái cây khô nữa mà có thể ăn thịt tươi và trái cây dại mỗi ngày.
Cũng có thể đi ra ngoài hầu như mỗi ngày.
Vân Khê rất thích mùa này.
Cô dần quen thuộc với bốn mùa trong năm trên hoang đảo này, và cô biết mình phải làm gì vào mỗi mùa.
Miểu Miểu vẫn chưa quay lại.
Vân Khê không bỏ tổ của nó đi mà chỉ chuyển đến động sáng.
Vân Khê hy vọng Miểu Miểu có thể ngửi thấy mùi quen thuộc và tìm về được.
Khả năng leo trèo của nó tốt đến mức có thể tự do ra vào, coi hang động như nhà của mình là một ý tưởng không tồi.

Thương Nguyệt không phủ nhận sự tồn tại của nó, vậy tại sao lại rời đi?
Nó không giống Vân Khê.

Vân Khê muốn rời đi nhưng không thể tự do ra vào, hang động quá ẩm ướt cho con người ở.

Phải chăng nó cũng không thích độ ẩm ở đây?
Đúng vậy, mèo cũng thích môi trường khô ráo và ấm áp.
Vân Khê khẽ thở dài, chỉ có thể thầm cầu chúc nó bình an khỏe mạnh từ tận đáy lòng.
Không có tuyết, động sáng dần trở nên khô hạn, khi thời tiết nóng hơn và mưa ít hơn, Vân Khê lại lên kế hoạch chất đống bếp đá ở động sáng.
Thương Nguyệt đã nắm vững kỹ năng tạo lửa, từ nay trở đi, nàng có thể tự nhóm lửa và ăn đồ nấu chín ngay cả khi không có cô bên cạnh.
Về phần may vá, Thương Nguyệt học quá khó khăn, từ nay về sau Vân Khê dự định sẽ tự may quần áo, chia lại cho nàng một ít.
Ngoài ra còn có trái cây sấy khô, mứt, thịt xông khói,...!Cô có thể tự tay chuẩn bị và chia sẻ một nửa với nàng.
Hang động này rất thích hợp để Thương Nguyệt sinh tồn, lối vào và lối ra đều ẩn giấu, có hang nước và hang khô, không gian đủ rộng, còn có một lỗ xuyên thấu để nàng có thể phục kích con mồi vào mùa đông.
Nàng rất hợp sống ở đây.
Vân Khê đem chăn ga gối đệm da gấu phơi khô trong hang, thay bằng một tấm ga trải giường không lông.
Khi mùa xuân đến, cô có thể ra ngoài hái vài bông hoa để trang trí cho nệm và hang động.
Khi mùa hè đến, cô sẽ dùng lá đuôi mèo để dệt một tấm chiếu rơm lớn làm chiếu cho Thương Nguyệt.
Vân Khê lấy lưới đánh cá, giỏ cá, cung tên và giáo gỗ ra.

Sau khi rời khỏi hang động, cô muốn luyện tập săn bắn trên lãnh thổ của Thương Nguyệt.
Tiếp theo, cô sẽ dành nửa năm để khám phá hòn đảo và rèn luyện kỹ năng săn bắn, sau nửa năm, cô sẽ có thể tự lập sinh tồn.
*
Thương Nguyệt trở lại hang động trước khi mặt trời lặn.
Nàng lặng lẽ trèo ra khỏi hồ, thân trên tê liệt trên tảng đá, phần đuôi dưới ngâm trong hồ lắc lư khiến những vòng máu xanh đung đưa trong nước.
Vân Khê giống như vẫn chưa nhận ra.
Cô ngồi dưới đất dệt một chiếc lưới đánh cá hoàn hảo, dự định một ngày nào đó sẽ lấy nó ra khỏi hang thả xuống sông để bắt cá tôm.
Bất ngờ, cô quay đầu lại, nhìn thấy Thương Nguyệt nằm rạp trên tảng đá cạnh nước, tim cô thắt lại, vội vàng bước tới, ngồi xổm xuống, quan sát thân trên của Thương Nguyệt có bị thương hay không.
"Cô thật sự ra ngoài chiến đấu với những dã thú khác sao?" Vân Khê xoa xoa đầu Thương Nguyệt: "Có đau không?"
Thương Nguyệt a a vài tiếng, giọng nói yếu ớt.
Trên vai nàng có vài vết xước, máu xanh rỉ ra từ chúng.
Vân Khê lột da thú trên người ra, nhìn thấy trên eo và bụng nàng có vài vết xước.
Cuộc chiến hôm nay rõ ràng nguy hiểm hơn ngày hôm qua.
Vân Khê đỡ nàng nằm xuống, nghiền nát một ít thảo dược, bôi lên eo và bụng nàng, sau đó dùng áo sơ mi trắng của mình quấn nàng lại.
Trên eo và bụng nàng có nhiều vết thương lớn nhỏ.
Vân Khê vuốt v e eo nàng, nói: "Tôi nghĩ ra một cách, mang vảy cô đánh rơi năm ngoái khâu vào lông thú, sau đó cho cô mặc vào, cũng có thể xem như là một lớp bảo vệ."
Thương Nguyệt kêu a a vài tiếng, ôm lấy đuôi, li3m chỗ bị trầy xước, dùng răng cắn đứt những vảy gãy nứt.
Dù biết đây là trạng thái sinh tồn bình thường của động vật hoang dã, cũng giống như ở thế giới loài người, chó mèo hoang nơi hoang dã thỉnh thoảng cũng gặp may mắn, Vân Khê vẫn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy những vết thương của Thương Nguyệt.
Lần bị thương này của Thương Nguyệt, nàng dưỡng thương trong động hai ngày.
Đến ngày thứ ba, vảy mới mọc của nàng che phủ vết thương ban đầu, vết thương ở eo và bụng đã lành và thành sẹo, bắt đầu ngứa ngáy.

Móng tay của cô sắc đến mức có thể dễ dàng gãi đến mức chảy máu.
Vân Khê nhìn thấy, lập tức chủ động gãi giúp nàng hai lần, sau đó nói với nàng: "Đừng gãi nữa, vết thương ngứa nghĩa là sẽ sớm lành thôi."
Thương Nguyệt gật gật đầu: "Như vậy à."
Hôm nay, Thương Nguyệt cõng Vân Khê trên lưng, lại ra khỏi hang động lần nữa.
Cảnh xuân tươi đẹp.
Cả hai ăn một con cá bên ngoài hang động như bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Thời gian còn lại, Thương Nguyệt dẫn cô đi thăm dò lãnh địa mới chiếm được.
Trong vài ngày tới, mỗi ngày Thương Nguyệt đều sẽ tuần tra lãnh thổ, có lẽ là vì lo lắng một số động vật sẽ rời đi rồi quay trở lại.
Vân Khê phát hiện ra nơi tụ tập của các loài chim biển trên vách đá ở bờ biển phía Tây.
Các sườn của vách đá này được bao phủ bởi cỏ và là nơi sinh sống của hàng nghìn loài chim biển.
Chim biển thích môi trường gần biển, thuận tiện cho việc bắt cá.
Chúng có mỏ đen, lông trắng, móng vuốt màu vàng, tụ tập trong các bãi cỏ để làm tổ.
Thương Nguyệt cõng Vân Khê trên lưng, lặng lẽ xuất hiện ở rìa thảo nguyên, một người một cá nằm trên mặt đất, quan sát chim chóc xa xa.
Một số loài chim đang thong thả dạo bước trên bãi cỏ, một số loài chim đang vỗ cánh và cưỡi trên lưng một con chim khác.

Một số loài chim mang một con cá nhỏ từ bờ biển về, cắn một miếng rồi cho về tổ, móm vào miệng chim nhỏ.
Trong khi lũ chim không chú ý, Vân Khê lặng lẽ giương cung, chuẩn bị bắn một mũi tên.
Thương Nguyệt lén lút thò tay vào một cái tổ, lấy ra hai quả trứng, nhét vào giỏ phía sau Vân Khê, sau đó cõng Vân Khê lên chạy ngay.
Một đàn chim biển kêu cạc cạc phía sau cô.
Vân Khê không kịp bắn mũi tên đầu tiên, cô buộc phải cất đi, cất vào giỏ sau lưng.
Cô ôm chặt cổ Thương Nguyệt, hỏi: "Đây không phải địa bàn của cô sao? Tại sao cô lại chạy?"
Thương Nguyệt không a a a a nữa mà dùng tiếng người giải thích: "Quá nhiều, quá nhiều!"
Đại ý là có quá nhiều chim biển, sẽ bị chúng mổ.
Vân Khê:...
Hóa ra đây là nơi nàng trộm trứng.
Hóa ra nàng cũng sợ số lượng chim quá đông, biết cách chạy trốn...
Cũng do, những con chim biển này tập hợp lại với nhau để có được sự bảo vệ tối đa.
Bất kỳ con thú hung dữ nào cũng phải cân nhắc số phận bị hàng nghìn con chim biển tấn công.
Vân Khê âm thầm mừng vì không bắn mũi tên kia, nếu không, ngay cả Thương Nguyệt cũng không dám xung đột với hàng ngàn con chim biển đó, cô sợ mình sẽ bị lũ chim biển mổ chết.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Đưa bạn đời đi trộm trứng chim~~~
--------.

Bình Luận (0)
Comment