Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 80

Rất nhiều vảy bị lột ra

*

Những đám mây đen tụ lại, gió cuồn cuộn bốn phương.

Trên núi chim thú tứ tán tứ phía, dọc đường nhìn thấy rất nhiều cây đổ, đá rơi, cách an toàn nhất lúc này chính là trốn lỳ trên đỉnh núi, nhưng Vân Khê lại không để ý, lăn lộn bò về phía chân núi.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ muốn đến cửa hang càng sớm càng tốt.

May mắn thay, ngoài cơn chấn động dữ dội trong phút đó, Vân Khê chỉ cảm thấy chấn động nhẹ trong lần đi xuống tiếp theo.

Hành trình xuống núi nhanh hơn nhiều so với hành trình lên núi.

Đi được nửa đường núi, Vân Khê lại cảm thấy một trận rung chuyển choáng váng.

Không, không đúng, không phải cô choáng váng, mà là ngọn núi lại rung chuyển.

Cô nhìn quanh, sỏi đá rung chuyển, cành cây rung chuyển, còn có tiếng lạch cạch. Cô có chút loạng choạng, muốn chộp lấy thứ gì đó theo bản năng.

Xung quanh đều là đá và cây cối, trước đây cô đều học được loại giảm chấn trong nhà, gặp phải tình huống như vậy trên núi, cô không biết phải làm sao.

Có thứ gì đó đập vào phía sau khiến cô vấp ngã, khuỵu xuống đất.

Đầu càng choáng váng hơn, sau một cơn đau dữ dội, Vân Khê ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng leo xuống dưới gốc cây lớn rộng khoảng ba người, ôm đầu nằm xuống.

Mặt đất rung chuyển mạnh khiến cả người lắc lư, đầu choáng váng đến mức không thể tập trung.

Vân Khê không cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể, cô chỉ nghĩ: trong trường hợp có lở đất hoặc lở núi, ít nhất cô có thể trú ẩn ở đây...

Thương Nguyệt thế nào rồi?

Nàng đã quay trở lại hang động rồi sao?

Nơi nguy hiểm nhất là trong hang động.

Vân Khê nghĩ đến những thạch nhũ treo trên vách hang, nếu chúng sụp đổ và va vào nàng...

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, ôm đầu chờ cơn chấn động qua đi rồi lập tức đứng dậy chạy xuống núi.

Lúc này, tất cả những cảm xúc phức tạp như sợ hãi, áy náy, tự trách mình đối với Thương Nguyệt đều bị quên đi, cô chỉ muốn tìm thấy Thương Nguyệt càng sớm càng tốt, trốn thoát để bảo toàn mạng sống, những thứ khác đều không quan trọng.


Chỉ cần nhìn thấy Thương Nguyệt bình an vô sự là được.

Sau khi lăn lê chạy đến chân núi, Vân Khê bị sỏi và cành cây cào xước khắp người.

Cô chạy đến cửa hang, nhìn dòng nước chảy róc rách và cửa hang sâu, cúi xuống, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển, nghĩ xem làm cách nào để vào được bên trong?

Dù là mồ hôi hay máu, đều thấm qua lưng, quần áo dính vào da dán vào lưng, cô cảm thấy như có mùi máu trong miệng,

Sau khi lấy lại hơi một lúc, cô nhặt chiếc còi đeo trên cổ lên và thổi thật mạnh.

Những tiếng còi chói tai vang vọng khắp bầu trời, Vân Khê thổi ba lần liên tục, nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì từ Thương Nguyệt.

Tình hình dưới chân núi có vẻ đỡ hơn trên núi, cửa hang có rất nhiều sỏi rơi xuống.

Vân Khê buông còi xuống, xoay người nhảy xuống nước, định bơi vào nhìn xem.

Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Thương Nguyệt đang nằm úp sấp ngây người trên một tảng đá lớn giữa nước, cái đuôi đầy máu cuộn tròn thành một quả bóng, còn Miểu Miểu toàn thân lấm lem nằm cạnh nàng. Khi nhìn thấy Vân Khê, Miểu Miểu meo một tiếng.

Vân Khê không có thời gian để ý tới con mèo, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi của Thương Nguyệt.

Tại sao vảy trên đuôi của nàng lại rơi nhiều như vậy?

Những vết thương rải rác lộ ra, trông rất rợn người.

Thương Nguyệt thấy Vân Khê, lập tức xoay người lại, chiếc đuôi chuyển động một chút, lòng nàng nhảy nhót, cầm lòng chẳng đặng muốn giơ đuôi lên, nhưng giây tiếp theo, lòng lại đầy thấp thỏm bất an.

Nàng đã lột bỏ rất nhiều vảy nhưng vẫn không thể mọc chân như con người.

Nàng khác với Vân Khê, nàng vừa giận Vân Khê, vừa hung dữ cáu kỉnh, nàng sợ Vân Khê sẽ không cần nàng nữa.

Chiếc đuôi bị bong nhiều vảy ra trông càng xấu xí, nàng không dám thò đuôi ra trước mặt Vân Khê, nghe thấy tiếng còi cũng không dám bơi tới trước mặt Vân Khê.

Nàng chịu đựng cơn đau, di chuyển chiếc đuôi đầy vết thương của mình và giấu nó xuống nước để Vân Khê không nhìn thấy.

Nó từng là một lưỡi kiếm sắc bén mà nàng tự hào, có khả năng tiêu diệt mọi kẻ thù nguy hiểm.

Vân Khê nhìn nàng tiên cá đang ngơ ngác nhìn mình giữa dòng nước, lau mồ hôi trên má rồi nhảy xuống nước, liều mạng bơi đến chỗ Thương Nguyệt, leo lên tảng đá nơi Thương Nguyệt ở, bò đến bên cạnh Thương Nguyệt, thở hổn hển hỏi: "Tại sao lại không lên tiếng?"

Thương Nguyệt không nói chuyện, tựa đầu vào cánh tay mình. Nàng cũng không nhìn Vân Khê, chỉ thấp giọng a a.

Vân Khê thấy thân trên của nàng giống như không bị thương, thân dưới ngâm trong nước, nước sông chảy xuôi, mơ hồ có thể nhìn thấy chút chất lỏng màu xanh lam.


Chắc là máu chảy ra từ đuôi nàng...

Vân Khê đưa tay ôm lấy đầu Thương Nguyệt, tim đập kịch liệt.

Cô run rẩy nhìn chiếc đuôi của Thương Nguyệt, cảm giác như bị dao cứa vào tim, cô muốn chạm vào vết thương kinh hoàng trên đuôi, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy dãy núi mơ hồ bốc khói, đồng thời nghe thấy một tiếng gầm chói tai từ trong núi, kèm theo rất nhiều sỏi đá lăn xuống.

Chúng rơi xuống nước, tạo thành một mảng nước bắn tung tóe.

Vân Khê cảm thấy đầu mình giống như lại có chút choáng váng.

Trên thực tế, mặt đất rung chuyển, cơ quan tiền đình của con người bị kích thích, gây chóng mặt.

"Ở đây nguy hiểm lắm. Chúng ta sẽ nói về những chuyện khác sau, cứ chạy trước đã! Chạy đi, mau chạy ra khỏi đây!"

Cảm giác rung chuyển va chạm càng lúc càng mãnh liệt, Vân Khê ôm đầu Thương Nguyệt, dùng sức kéo ra, hỏi: "Cô còn chạy được không?"

Cô không biết Thương Nguyệt có bị thương hay không, nhưng nếu lúc này không tránh xa ngọn núi, e rằng một thời gian nữa cô sẽ bị chôn ở đây.

Thương Nguyệt nghiêng tai, nàng đã sớm nghe được âm thanh ầm ầm trong núi. Cảm giác được mặt nước rung chuyển, nàng mới bơi ra khỏi hồ, nằm trên tảng đá lớn bên hồ, nhìn ngọn núi lay động, không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn tránh né theo bản năng.

Nàng quay người cõng Vân Khê trên lưng, Vân Khê vươn tay kéo Miểu Miểu đang nằm trên mặt đất bên cạnh mình.

Thương Nguyệt nhảy xuống tảng đá lớn, nhảy xuống nước, dùng tốc độ cao bơi về phía biển.

Động đất có thể gây ra sóng thần, hay nói cách khác, động đất trên hòn đảo này là do động đất dưới biển gây ra, và động đất dưới biển rất có khả năng gây ra sóng thần.

Ở dưới chân núi đã không an toàn, đi biển càng không an toàn, cần phải đến nơi thoáng đãng.

Sức mạnh của việc dành nhiều tháng khám phá hòn đảo giờ đây đã rõ ràng.

Vân Khê nhanh chóng nhớ lại địa hình của hòn đảo.

Cô nhớ rằng địa hình ở phía Tây tương đối bằng phẳng hơn, trong khi địa hình ở khu rừng phía Đông phức tạp hơn, sườn dốc lên xuống nhiều hơn.

Cô tựa vào lưng Thương Nguyệt, ôm chặt cổ Thương Nguyệt, dứt khoát đưa ra quyết định, yêu cầu Thương Nguyệt đổi phương hướng: "Đến biển hoa phía Tây đi, đừng đến bờ biển nữa!"

Thương Nguyệt ngoan ngoãn đổi hướng.


Đi xuyên qua rừng rậm về phía Tây, có một sườn đồi có độ dốc rất nhỏ, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy đỉnh dốc. Mùa xuân này Thương Nguyệt còn đưa cô đến đó ngắm hoa rực rỡ như bướm, lúc đó nàng vui mừng lăn lộn trong bông hoa, chiếc đuôi to chạy đến làm bẹp những bông hoa khắp mặt đất.

Mặt đất rung chuyển, khi rung chuyển quá mạnh, cô yêu cầu Thương Nguyệt nằm trên mặt đất không được cử động.

Cô cũng nằm trên cơ thể của Thương Nguyệt, cố gắng bảo vệ phần trên cơ thể, não, các cơ quan, cột sống và những bộ phận quan trọng nhất của Thương Nguyệt.

Còn Miểu Miểu thì cô không rảnh lo, chỉ dùng một tay giữ nó lại để nó không bị tách ra khỏi người cả hai.

Địa hình rừng rậm phía Tây bằng phẳng, ít đá, Vân Khê chỉ lo cây cao đổ xuống làm bị thương.

Nhìn lại ngọn núi bên kia hang, có tiếng ầm ầm và khói trắng cuồn cuộn.

Các loài thú trong rừng chui ra khỏi hang, ra khỏi mặt đất, hoảng loạn và kêu lên như ma, sói. Loài biết trèo cây thì lần lượt lên cây cao, loài không biết trèo cây thì bỏ chạy tứ tán.

Một tổ, từng bầy, từng con... Lần đầu tiên Vân Khê nhìn thấy có nhiều động vật như vậy xuất hiện trong rừng rậm cùng một lúc.

Cô ngước mắt nhìn đám động vật dày đặc trên cây, nhanh chóng thả con mèo ra, hét lên: "Miểu Miểu, trèo lên cây đi!"

Không biết nó hiểu được lời nói của con người hay dựa vào bản năng của động vật, nó vù vù nhảy lên cây, nằm trên cành cao, kinh hãi nhìn xung quanh.

Vân Khê cũng có thể trèo cây, nhưng Thương Nguyệt thì không.

Thương Nguyệt nằm trên mặt đất, a a, trong mắt cũng đầy sợ hãi như Miểu Miểu.

Vết thương trên đuôi cô vẫn đang rỉ máu.

Vân Khê nằm trên người Thương Nguyệt, trong lòng cảm thấy sợ hãi, vỗ vỗ lưng Thương Nguyệt: "Không sao, không sao, chờ rung chấn xong chúng ta có thể rời đi."

Cô không biết mình đã va vào đâu, đầu, tay và chân đều dính đầy máu đỏ tươi, dính đầy bụi bẩn.

Thương Nguyệt ngửi thấy mùi máu trên người cô, muốn liếm thay cô, nhưng lại bị cô bảo không được lộn xộn.

Khi cơn chấn động này qua đi và mặt đất ngừng rung chuyển, cô vòng tay qua cổ Thương Nguyệt, thủ thỉ vào tai Thương Nguyệt: "Chạy, chạy nhanh đi, chạy đến nơi trống trải sẽ an toàn thôi..."

Thương Nguyệt giơ hai tay lên, chuẩn bị nâng phần thân trên của mình lên, nhưng do mất máu quá nhiều và không còn sức lực nên lại ngã xuống.

Vân Khê thấy vậy lập tức lăn ra khỏi lưng Thương Nguyệt, không đè xuống Thương Nguyệt nữa.

Cô không còn sức để cử động cơ thể nên bám vào đất và bò về phía trước từng tấc một.

Máu đỏ tươi trộn lẫn với máu xanh trên mặt đất, từng chút một thấm vào đất.

Máu dường như chảy vào mắt cô, thế giới trở nên đỏ như máu.

Ý thức của cô ngày càng mơ hồ, cô không khỏi dụi dụi mắt, nhớ lại lúc mình bị thương.

Chắc là ở lưng chừng núi...


Mặt đất rung chuyển, đất đá trên núi lung lay, sụp đổ, lúc đó như có thứ gì đó đập vào lưng cô, khiến cô ngã xuống đất.

Cú va chạm có lẽ không quá nghiêm trọng, dù sao cô cũng đứng dậy được, những vết thương chảy máu này chủ yếu là vết xước do rơi xuống sườn đồi...

Khi ý thức của cô đang mơ màng, cô bỗng nhiên được Thương Nguyệt nhấc lên khỏi mặt đất.

Vân Khê nheo mắt lại, nhìn Thương Nguyệt, sau đó lại nhìn chiếc đuôi lớn phía sau Thương Nguyệt.

Chiếc đuôi dài kéo lê mặt đất, kéo theo một vệt màu xanh lam trên đấy.

Chưa kịp hỏi nàng tại sao lại mất nhiều vảy như vậy? Liệu có đau không?

Chắc là đau lắm...

Lúc này, tất cả các loài động vật đều hoảng sợ bỏ chạy và không kịp quan tâm đến các nàng đang bị thương.

Các nàng không chết trong miệng con vật mà chết do mất máu quá nhiều hoặc nhiễm trùng vết thương.

Với tầm nhìn run rẩy, Thương Nguyệt ôm Vân Khê, nhanh chóng chạy qua rừng rậm.

Một giọt mưa lạnh buốt rơi vào má cô.

Ông trời không chiều lòng người, mưa...

Cuối cùng, trước trận mưa như trút nước, Thương Nguyệt ôm Vân Khê chạy ra khỏi rừng rậm, đến một con dốc thấp thoai thoải và thoáng đãng.

Hoa xuân ở đây đã héo, có nơi cỏ dại cao bằng nửa người đã mọc lên.

Nhiều động vật trong rừng tụ tập ở đây, nằm trên mặt đất.

Những hạt mưa lộp độp tạo thành một đường, toàn thân ướt đẫm, Vân Khê giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Thương Nguyệt. Thương Nguyệt ngã xuống đất, bước chân của Vân Khê không vững, ngã xuống trước khi bước vài bước trên mặt đất.

Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.

Ngọn núi rung chuyển mạnh đến mức Vân Khê không thể nhìn thấy mọi thứ trước mặt, sự rung chuyển khiến dạ dày cô quặn lên, gần như cảm thấy buồn nôn.

Mưa lớn trút xuống, cô nằm trên mặt đất, dùng tay chân cố gắng bò đến bên cạnh Thương Nguyệt, muốn chết bên cạnh Thương Nguyệt.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nàng tiên cá: Chạy, chạy, chạy. Chạy mà không có vảy thì đau lắm!

- -

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều

Bình Luận (0)
Comment