Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 445



Lương Hạnh đẩy cửa phòng ra, ngồi bên bệ cửa sổ ngẩn người, nghe thấy tiếng động của Ba Lương thì quay đầu lại.

Đôi mắt của ông không có tiêu cự, vất vả lắm mới nhìn rõ được, thấy người phụ nữ đứng ngược sáng trước cửa, ông nở một nụ cười nhạt rồi vẫy tay với cô, "Lương Hạnh, trở về rồi! "
Lương Hạnh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi đến bên cạnh ba, dừng lại ở chỗ xa một mét, lúng ta lúng túng đáp lại: "Vâng, con đã về.

"
Trên bàn sách bên bệ cửa sổ có một chiếc đèn bàn, ánh đèn sáng choang chiếu vào mặt của ông lão, làm cho những khe rãnh tung hoành trên mặt ông lộ ra vẻ tang thương và già nua.

Ông lão định di chuyển xe lăn, nhưng bởi vì sức yếu, cố gắng bao nhiêu cũng không thành công, nên đành phải đẩy cái bàn sau lưng, cuối cùng xe lăn mới nhích lên được một chút, còn lỡ tay làm rớt cuốn sách từ trên bàn xuống theo.


Lương Hạnh siết chặt hai tay, đáy mắt lấp lóe ánh nước, nhưng cô vẫn cố chịu đựng, không tiến lên giúp đỡ ông.

Cô yên lặng khiếp sợ, không biết từ khi nào ba đã biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Nghĩ lại, đã lâu rồi cô không bước vào gian phòng này, cũng lâu rồi không ngồi đối diện với ba.

Cô không thể lấy công việc bận rộn làm cái cớ, từ tận đáy lòng, cô đang trốn tránh hình ảnh như vậy, không biết nguyên nhân là gì, giống như cô đang bị chi phối bởi nỗi sợ hãi xoay quanh một thứ gì đó.

Cố nén sương mù mờ mịt nơi đáy mắt, Lương Hạnh xoay người nhặt quyển sách rơi dưới đất lên, lật vài trang ra xem thì bất giác mỉm cười, "Ba còn đọc cuốn « Chế độ pháp luận » à.

"
Nói xong, cô vỗ lớp bụi trên sách, vuốt phẳng lại rồi mới đặt lên mặt bàn lại.

Ba Lương nghe vậy thì mỉm cười, nụ cười trong sáng như một đứa trẻ không hiểu sự đời, "Những lúc tỉnh táo thì lật ra đọc, nhưng bây giờ mắt không còn tốt, không thấy rõ chữ nữa rồi.

"
Ông lão nói, đột nhiên có chút xấu hổ, vùi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt.


Ông đan hai bàn tay vào nhau, mười ngón tay cuộn lại một chỗ, giống như đang khẩn trương.

Lương Hạnh ngồi xuống bên góc giường, đưa tay ra, nắm chặt bàn tay ông, đột nhiên cảm thấy yết hầu vô cùng chua chát, "Ba! "
"Có phải ba lại làm sai chuyện gì không?" Đáy mắt Ba Lương hiện lên vẻ sợ hãi, cầm lấy tay Lương Hạnh, im lặng một lúc lâu mới hổn hển nói: "Hạnh, ba không muốn liên lụy đến con, sống như vậy, quá mệt mỏi.

"
Cho đến khi bà không nhịn được sắp gào lên, ông mới ngoan ngoãn mở miệng, "Vẫn nên uống một chút.

"
Lương Hạnh bật cười, lúc này điện thoại ở trong phòng khách vang lên, cô lập tức vòng qua hai người ra khỏi phòng.

Cô tìm điện thoại trên ghế sa lon, sau khi thấy cái tên hiện lên trên màn hình thì hơi sững sờ, đột nhiên phản ứng lại.

"Đang ở đâu vậy?" Vừa được kết nối, Triệu Mịch Thanh đã không nhịn được nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh đến doạ người.

Lúc này người đàn ông đã ngồi trên ghế dài ở khu vực nghỉ ngơi công cộng gần một tiếng, anh đang cầm trên tay một hộp bỏng ngô lớn, ánh mắt đảo quanh đại sảnh trống trải.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài đôi tình nhân vội vã đi tới, sau khi lấy vé thì nắm tay nhau đi vào khu xét vé.


Triệu Mịch Thanh đặt bắp rang qua một bên, giơ đồng hồ đeo tay nhìn thoáng qua thời gian, "Lương Hạnh, em đến muộn.

"
Lương Hạnh hơi hé môi, cô đã ném chuyện này lên tận chín tầng mây rồi, "Hmm… Em có chút việc nên không đến kịp, nếu không chúng ta xem trận tiếp theo đi?"
"Trận tiếp theo?" Triệu Mịch Thanh bình tĩnh hỏi: "Em đang ở đâu? Để anh đi đón em.

"
Giọng nói mang theo cảm xúc mất mát, Lương Hạnh vừa đeo túi đi ra ngoài, vừa vội vã ứng phó, "Không cần, em đang ở trên đường, sẽ đến ngay.

"
Cô thay giày ở cửa ra vào xong, không bao lâu Triệu Mịch Thanh nghe thấy tiếng chốt cửa rõ ràng, lập tức không chút nể nang vạch trần, "Em còn chưa đi ra ngoài à?"
Dứt lời anh đứng dậy đi về phía lối ra, không bất ngờ nghe thấy giọng nói ấp úng chần chờ của người phụ nữ trong điện thoại, anh nhịn không được cong khóe môi, "Ở nhà chờ anh.

"
Trước khi cúp máy, Lương Hạnh đã đóng cửa lại, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó muốn nói tiếp, thì nghe thấy tiếng ầm ĩ vang lên từ trong phòng, mẹ Lương lao ra, hai tay nhuộm đầy máu tươi, "Lương Hạnh! ".


Bình Luận (0)
Comment