Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 456



Vài ngày sau đó, Lương Hạnh mới chậm rãi hiểu được lý do vì sao trong khoảng thời gian này Triệu Mịch Thanh vẫn luôn ẩn nhẫn ngủ đông.
Công ty mới Thượng Đỉnh dựa trên việc hợp tác với nhà họ Tống ở Kinh Đô để nghiên cứu và tiêu thụ vật liệu khoa học kỹ thuật là chính, cũng có nghĩa Triệu Mịch Thanh vốn đã rút toàn bộ những nghiệp vụ có liên quan đến phương diện này ra khỏi các công ty cố vấn đầu tư, ngược lại chuyển sang một xí nghiệp kiểu mới chuyên hợp tác với nhà họ Tống.
Công ty còn có cổ phần của Hoắc Khải Nguyên.

Anh ta chờ đợi ở Kinh Đô hơn một năm, Triệu Mịch Thanh cần chuyên môn, đồng thời cũng cần năng lực lãnh đạo của anh ta.
Vốn dĩ Triệu Mịch Thanh định giao chức vụ thành viên ban hội đồng quản trị cho Lương Hạnh, còn mình thì tiếp tục tập trung làm ông chồng bỏ mặc tất cả, đảm nhiệm một vị trí không lớn không nhỏ trong công ty, lặng lẽ làm người đàn ông của cô là được.
"Công ty này vốn là mở cho em, mặc kệ là cuối cùng anh có lấy lại được Long Đằng hay không, dù sao đó cũng là tâm huyết của ba anh." Lời anh nói mang theo ẩn ý sâu xa, anh vừa nhàn rỗi ăn cơm ở trên bàn, vừa nói năng khí phách tỏ rõ lập trường.

Thực ra thì ngoại trừ chuyện này, anh còn muốn đưa Lương Hạnh ngồi lên chức vị cao tầng.

Năng lực của cô quả thực là điều kiện tiên quyết, làm nền tảng để đối kháng với hòn đá là mẹ của anh.
Hết thảy những chuyện này Lương Hạnh đều thấy rõ.
Cô mím môi, gác đũa lên chén: "Nếu Thượng Đỉnh liên quan đến phương diện tiêu thụ thì cũng không khác lắm so với thời gian em ở Doanh Tín.

Nếu như anh định giao nhiệm vụ này cho em thì em làm, còn muốn em làm chủ thì không bàn nữa."
Thái độ của Lương Hạnh cũng rất kiên quyết.
Cô thầm nghĩ Triệu Mịch Thanh coi trọng cô quá mức, có lẽ bản thân cô cũng không có lòng tin đối với chính mình.
Ngày hôm đó hai người bọn họ nói chuyện với nhau nhưng không thống nhất được kết quả cuối cùng.

Sau đó Lương Hạnh gọi điện thoại cho Châu La La.

Buổi tối hôm sau Triệu Mịch Thanh bay về Kinh Đô, vừa vào cửa đã bỏ hết đống đồ trong tay xuống đi tới trước mặt Lương Hạnh chất vấn: "Là em bảo anh Hoắc nói vậy với anh sao?"
"Xin lỗi anh Triệu, anh muốn tôi phân ra tinh lực giúp anh quản lý công ty mới, vậy tôi đây không thể không đưa ra yêu cầu của mình.


Người phụ trách Thượng Đỉnh tốt nhất chỉ có thể là anh." Lúc nhận được điện thoại của anh Hoắc, Triệu Mịch Thanh đang chuẩn bị lên máy báy.

Anh cũng không có cơ hội dò xét, nói được hai câu thì lập tức cúp điện thoại.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đi ra với vành mắt thâm quầng.

Châu La La lén lút chụp hình rồi gửi cho Lương Hạnh, sinh ra nghi vấn đối với mối quan hệ giữa hai người từ sâu trong nội tâm: "Nói ra chắc cậu không tin, đã một tuần rồi chồng mình không hề đụng vào mình..."
Lương Hạnh không quan tâm lắm, thấy tin nhắn này thì chỉ cười trừ như bình thường: "So với việc ngoại tình, chắc là cậu có thể chấp nhận việc chồng mình là gay hơn chứ nhỉ.

Ít nhất còn có thể lấy lý do giới tính không bình thường để chống đỡ không phải sao?"
Lúc Lương Hạnh nộp đơn từ chức, theo lẽ thường thì phải có một tháng chuyển giao công việc.

Khoảng thời gian này cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì Cung Kì làm việc rất nhanh, cô không cần phải bận tâm quá nhiều đến một chuyện cụ thể nào đó.
Cho nên lúc tan việc và thời gian cuối tuần cô mới có thể ở lại văn phòng mới lâu hơn để thu xếp một chút.

Phòng làm việc cũng hoàn toàn mới, ngoại trừ một số yêu cầu đặc biệt thì cũng không cần quá nhiều nơi cần sửa chữa.


Về cơ bản thì vào trước cuối tháng thì tất cả đã được sắp xếp thoả đáng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lương Hạnh vẫn chăm sóc hai cậu con trai như cũ.

Cô dặn dò bảo mẫu hai câu rồi đi thẳng đến công ty.
Hôm qua Triệu Mịch Thanh lại qua đêm ở nhà họ Hoắc.

Cô không nghĩ đi tới công ty lại gặp được hai người này.

Sắc mặt bọn họ tiều tuỵ nhưng tinh thần rất phấn chấn, đang ở trong văn phòng thảo luận sôi nổi về một vấn đề nào đó.
Khoảng thời gian này Lương Hạnh vẫn luôn nhớ đến thời điểm cô và Triệu Mịch Thanh vừa mới kết hôn, luôn cảm thấy tính cách của anh lạnh lùng, cho rằng hai người gặp nhau mỗi tuần một lần là do anh cố tình trốn tránh.
Mãi cho đến một tháng nay cô mới hiểu được sự thật không phải như vậy.
Cửa phòng làm việc hé ra một khe hở, Lương Hạnh vừa định đẩy cửa đi vào hỏi bọn họ định ăn gì cho bữa sáng nay thì bị một giọng nói ở phía sau ngắt lời cô..


Bình Luận (0)
Comment