Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 460



Quay vào trong xe bật điều hoà lên, một bầu không khí ấm áp nhanh chóng bao chùm lấy cô.
Khuôn mặt đau rát được gió thổi rất nhanh đã tăng nhiệt.

Lương Hạnh cúi đầu, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại trước mặt mình.

Rất nhanh “ting” một tiếng, có một tin nhắn đến.
Đột nhiên, đôi mắt của cô co lại.

Dường như máu trong toàn thân cô đông cứng lại như bị đóng băng vậy.
Trong đầu nổ đùng đoàng.

Đúng vào cái lúc cô sắp mất đi năng lực suy nghĩ thì chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô lại rung lên “ù ù”, kéo mạch suy nghĩ của cô quay trở về hiện thực.

Cô nhìn chằm chằm vào cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại.


Cô thở dài một hơi.
“Đàn anh…” Cô ấn nghe, sau khi nói xong thì nhận được một hồi im lặng rất lâu ở bên đó.
Lúc ba cô qua đời, Lương Hạnh không hề đặc biệt làm phiền đến người đàn anh đang đi công tác ở nước ngoài.

Cho nên lúc tin buồn này truyền tới chỗ anh thì cũng đã qua rất lâu rồi.
Nghe giọng nói khàn khàn bên đó tự thuật, Lương Hạnh nhấc tay lên nhìn thời gian một cái: “Bây giờ em đang ở Lâm Thành, vừa mới làm xong việc.

3 giờ chiều nay, chúng ta gặp nhau đi.”
3 giờ chiều, hai người đã hẹn gặp mặt nhau ở quán cà phê.
Lúc sắp đến buổi trưa, tuyết của Nam Thành lại rơi xuống rồi.

Lương Hạnh đi xuyên qua tuyết, dẵm lên tuyết đang xoã tung phát ra tiếng “cọt kẹt”.
Cô đẩy cửa bước vào trong.

Cô dễ dàng nhận ra người đàn ông ngồi bên cạnh quầy rượu.
Tấm lưng rộng lớn.

Đầu tóc gọn gàng sạch sẽ.

Anh mặc một cái áo dạ không quá rộng làm cho người càng tăng thêm sự năng động.
“Đàn anh…” Lương Hạnh đi qua đó rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Cô phục vụ đi qua đó.

Sau khi cô ấy nhìn ánh mắt Hướng Hoành Thừa xác nhận thì liền nhanh chóng bưng một cốc cà phê lên rồi đặt xuống trước mặt Lương Hạnh.
Anh giống như thường xuyên tới, vô cùng quan tâm và cũng biết rõ khẩu vị của cô.
Sau khi ngồi ổn định, cô mới phát hiện ra vành mắt của người đàn ông đỏ rực giống như mệt mỏi rã rời, lại giống như đang đè nén một vài cảm xúc đau đớn nặng nề trong nội tâm.
“Xin lỗi, Hạnh Hạnh…” Người đàn ông cố gắng mở miệng nói.


Giọng nói lại khàn đặc: “Anh không kịp tới tham gia tang lễ của thầy.”
Sau đó, Hướng Hoành Thừa hỏi thêm cái gì, cô cũng trả lời rất ung dung.

Mãi đến khi uống thêm hai ly cà phê nữa, sắc trời bên ngoài cửa sổ gần tối, hai người mới tạm biệt nhau rồi rời đi.
Quay lại trên xe, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên con đường đầy tuyết trắng.

Lương Hạnh nghe tiếng động cơ ầm ầm bên tai.

Cô mở cần gạt nước ra.

Tầm nhìn mờ mịt trước mắt bị gạt ra.

Cô chăm chú nhìn đoàn người đến rồi lại đi trên lề đường.

Trong lòng căng thẳng không rõ lý do.
Cô thở dài một hơi rồi lại lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô mở ra màn hình tin nhắn lúc trước.

Là một hàng chữ ngắn gọn: “Thượng Điền thu mua cổ phần của Long Đằng.”
Câu này ngắn gọn nhưng lại khiến người ta không hiểu sao lại thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Kinh Đô giống với Nam Thành.

Tuyết rơi sớm hơn một chút.

Nhiệt độ không khí cũng thấp hơn.
Buổi sáng, lúc thức dậy, có thể nhìn thấy trên mấy cành cây trơ trụi bên đường phủ một lớp sương dày.

Mọi người đi bên ngoài cũng lâu rồi.


Trên lông mi cũng kết lại một lớp sương màu trắng.
Trong nhiệt độ cực thấp ở bên đường phố, một người phụ nữ mặc một cái áo lông chồn màu xám bước xuống từ trong xe.

Cô ta không giống như những người đi đường bình thường khác bọc kỹ người lại mà chỉ đeo một cái khẩu trang mỏng manh.

Cô ta bước đi ung dung rồi đi thẳng vào trong một toà nhà cao tầng.
Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị, Tống Nhiễm đẩy cửa bước vào trong.

Cô ta cởi áo khoác ra rồi tiện tay treo lên cái giá để áo bên cạnh.

Sau đó, cô ta đi đến trước bàn làm việc kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Dường như trong chốc lát cô ta liền tiến vào trạng thái làm việc nghiêm cẩn.
Không lâu sau, cánh cửa phòng làm việc của cô ta bị gõ vang lên.

Người đàn ông đẩy cửa bước vào rồi dừng bước, đứng ở vị trí cách bàn làm việc hai ba mét gì đó.
Lúc này, người phụ nữ đang vùi đầu nhanh chóng ghi chép cái gì trên tài liệu cũng không ngẩng đầu lên.

Cô ta chỉ dùng cánh tay nắm chặt bút chỉ vào vị trí chỗ góc bàn: “Vì một chiếc chìa khoá, đâu cần anh tự đi một chuyến.”
Tài liệu “soạt” một tiếng lật sang trang sau.

Cô ta vẫn y như cũ không ngẩng đầu lên..


Bình Luận (0)
Comment