Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 498



Vốn dĩ thái độ của Cung Kì đối với Cố Thời và cô Bao đã không tốt, bởi vì trong lòng đồng tình, cô biết rất rõ kể từ sau khi Cố Thời trở về từ Kinh Đô thì lại nhanh chóng hẹn hò với một người phụ nữ vừa mới quen, tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra.

Có điều chỉ là một trái tim yếu đuối, muốn trốn tránh, mà đúng lúc người phụ nữ đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh ta lại trở thành công cụ để anh ta trốn tránh mà thôi.

Đà điểu vẫn là con đà điểu, sẽ không dễ dàng biến thành hồng hạc.

Liên quan đến chuyện cô ta với Cố Thời ngẫu nhiên quen biết với nhau, lần trước cô Bao đã chính miệng kể trong bữa tiệc sinh nhật của Lương Hạnh.


Lúc nói chuyện, biểu cảm rất nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn mang theo giọng điệu trêu chọc, cho nên cho dù là khoe khoang hạnh phúc thì cũng làm cho người ta nghe đến thích thú, bất tri bất giác liền chìm đắm vào trong đó.

“Lúc đó, tôi đã bị dọa sợ, nghĩ thầm đụng phải một chiếc xe tốt như thế chắc chắn là tôi sẽ không bồi thường nổi.

” Lúc nói chuyện, ánh mắt khẽ đung đưa, lặng lẽ biết nhìn người đàn ông ở bên cạnh: “Bây giờ suy nghĩ lại một chút, may mắn người mà tôi gặp lại là anh ấy.


Nhớ lại cảnh tượng khi đó, lúc này Cung Kì ngồi trên giường bệnh nở một nụ cười tà mị nhìn về phía người đàn ông đang tưới hoa ở ban công: “Thật là, kỹ thuật lái xe của bánh bao nhỏ nhà anh dỡ như thế, anh là con cái nhà giàu mà sao lại không mời vệ sĩ hay tài xế đi theo bên cạnh cô ta đi?”
Đó là chuyện của mấy ngày sau, cô ta đang ăn táo mà Cố Thời vừa mới gọt xong, lúc ngước mắt lên, một tia sáng chiếu vào từ bệ cửa sổ bao phủ thân hình to lớn của người đàn ông.

Nghe ra được sự châm chọc trong lời nói, Cố Thời gõ mạnh cái vòi hoa sen ở trong tay lên trên bệ cửa sổ, quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía người phụ nữ thoải mái nhàn nhã: “Không cần cô phải quan tâm.


Sự kiên nhẫn mấy ngày sớm đã mài mòn tính nhẫn nại của Cố Thời không còn cái gì, anh ta là con trai nhà giàu luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, cho đến bây giờ cũng chỉ có lúc hất cằm vênh mặt sai khiến người khác, đâu có chịu nổi tính tình của Cung Kì.


Nhưng mà người phụ nữ này lại giống như là khắc tinh của anh ta, cái gì mà anh ta không đồng ý, thề sống thề chết chống cự không chịu làm, vậy mà trong mấy ngày nay lại phải làm hết toàn bộ.

Đúng là còn đáng sợ hơn hoàng thế nhân.

Vừa mới gác cái vòi hoa sen lên, người phụ nữ ở bên kia liền nắm chặt nắm đấm rồi ra hiệu, trên mặt của Cố Thời là biểu cảm tức giận bất bình, nhưng mà tay vẫn thành thành thật thật hành động, quay đầu lại giả vờ như là không so đo, tiếp tục tưới nước cho hoa.

Sau đó lại mở cái túi ra rồi bắt đầu vui vẻ ăn, trên đường đi, tâm trạng rất tốt.

Đối với đứa nhỏ sống ở cô nhi viện năm sáu năm như là Bé Mèo mà nói, cuộc đời có thể gặp được một người mẹ như là Cung Kì đây, có thể được tính như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Cho nên so sánh với những người bạn cùng tuổi khác, cô bé vừa có thể giữ lại sự ngây thơ của con nít, vừa nhạy cảm lo lắng, làm cái gì cũng lấy Cung Kì là điều kiện tiên quyết.

Bị thức ăn ngon cám dỗ là thiên tính tự nhiên, nhưng mà trong lòng của Bé Mèo lại xấu hổ day dứt, thế là ăn một miếng thạch thì liền cố gắng thuyết phục mình một câu: “Chú Cố Thời đã nói chú là bạn tốt của mẹ.



Cố Thời vừa lái xe vừa nhìn cô bé miệng đầy đồ ăn vặt mà còn lẩm bẩm ở bên cạnh, có chút dở khóc dở cười.

Mua cơm trở về, nhìn Cung Kì ăn xong, lại dọn dẹp rác, lúc này anh ta mới thở phào một hơi, lấy cái điện thoại đã rung cả buổi trưa đi đến một bên ngồi cùng với Bé Mèo.

Một người chơi đùa, một người xem tin nhắn, ai cũng không quan tâm tới ai, mối quan hệ trông có vẻ bình thường.

Cung Kì lại cầm quyển sách lên đọc, cô ta ngẩng đầu lên từ trang sách, ngắm nhìn một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế bên cạnh, đảo mắt nhìn quanh liền ho khan hai tiếng: “Ôi, không nhìn ra bạn gái của anh lại là một con mèo nhỏ, điện thoại của anh phải hoạt động trong thời gian rất dài, mấy ngày nay không thấy nó nghỉ ngơi nha! "
Trong lời nói mang theo vẻ trêu tức nồng đậm, vừa nói vừa lật sách xoạc xoạc.

.


Bình Luận (0)
Comment