Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 573

CHƯƠNG 573

Người đàn ông chớp chớp mắt nghĩ một lúc, không nhớ quá rõ nội dung cuộc trò chuyện ban nãy trong điện thoại, nhưng lại nhớ rất rõ rằng, ông cụ nhà bọn họ nói chuyện với giọng điệu vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

Ngừng một lúc, anh ta chỉ nặn ra một câu: “Không biết, tóm lại là có giao tình, chuyện này cứ để ông cụ lo đi.”

“Lo?” Ánh mắt Đan Nhiêu sáng lên, một tay kéo cổ áo đối phương, có chút giận chữ: “Cậu lại gọi điện báo cáo gì rồi?”

Người đàn ông có chút ấm ức, không dễ gì mới thoát ra được, cũng không dám ngước mắt lên nhìn sắc mặt cậu chủ nhà mình, chỉ lẩm bẩm phản bác: “Dù sao đây cũng là chuyện tốt mà, không phải sao?”

Đối với anh ta mà nói, cuối cùng cũng có thể làm sạch chút hiềm nghi kia giữa mình và cậu chủ, đương nhiên là chuyện tốt.

Thấy ánh mắt Đan Nhiêu trầm xuống, không nói gì nữa, như đang cẩn thận suy nghĩ gì đó, anh ta cũng khẽ thở phào một hơi, đột nhiên nhìn vào ly sâm panh kia, cười rồi giơ tay ra cầm lấy: “Cậu chủ chuẩn bị cho tôi sao, cảm ơn nha!”

Không đợi người kia giơ tay ngăn cản, anh ta đã ngửa cổ uống sạch sẽ.

Kết cục của hành vi kích động không màng đến hậu quả như vậy chính là vô cùng ấm ức bị cậu chủ lạnh lùng trước mắt tuyên bố trừ tiền thưởng một tháng của anh ta.

Sau một khoảng thời gian câm nín ngắn ngủi, anh ta nhìn vào ly rượu trống rỗng trong tay mình, thầm cảm thấy tiếng nuối vì ban nãy đã uống quá vội vã, cũng chưa cảm nhận được giá trị đắt đỏ của ly rượu Tống từng cầm qua có vị như thế nào.

Anh ta ấm ức đưa ly rượu qua: “Cậu chủ, có thể đổi thành tiền không?”

Bên cạnh hội trường đấu giá chính là sảnh tiệc rượu hoạt động tự do, sau khi Tống Nhiễm rời hỏi hội trường thì đã uống một ly rượu vang trong tiệc rượu rồi theo sau người kia đi vào phòng vệ sinh.

Cô ta cố ý đợi một lúc, nên khi Tề Uyên đi ra từ phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, cô ta vừa kịp lúc đi vào trong đó. Hai người như vô thức nhìn nhau một cái qua cánh cửa kính, sắc mặt Tống Nhiễm từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, mà Tề Uyên không kịp phòng bị, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

“Phụt” một tiếng, nước bắn tung tóe khắp lên người, cô ta vội né tránh ánh mắt, rút giấy ở bên cạnh lau qua người một lượt, hồn vía lên mây rời đi.

Không lâu sau, Tống Nhiễm cũng rời khỏi nhà vệ sinh, khóe mắt liếc qua bóng người kia, miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Lúc chuẩn bị cất bước rời đi, cô ta lại chợt thấy chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương màu trắng bên cạnh bồn rửa mặt, cô ta nhìn kĩ một lúc, bèn từ bỏ suy nghĩ đuổi theo Tề Uyên.

Lúc Tề Uyên vội quay trở về tìm, cô ta đang đứng trước quầy bar gần lối đi nhất, trước mặt là một chiếc đĩa xinh đẹp, đựng một ít hoa quả.

“Cô Tề.” Cô ta không nhanh không chậm gọi người đang vội vàng kia lại.

Tề Uyên nghe thấy giọng nói của Tống Nhiễm, cơ thể cứng đờ lại theo bản năng, quay đầu nhìn về phía Tống Nhiễm, đáy mắt là sự hoảng loạn không thể khống chế, nhất thời không biết nên rời đi hay ở lại.

Tống Nhiễm nhếch môi, tạo thành nụ cười như có như không, hơi quay người qua, nhìn thẳng vào mắt Tề Uyên, giơ món đồ trong tay lên: “Cô đang tìm nó sao?”

Im lặng một lúc, rồi nhìn chiếc đồng hồ trong tay cô ta, Tề Uyên thở ra một hơi, cuối cùng vẫn bước tới: “Cảm ơn, cô Tống.”

Vừa dứt lời, bèn vươn tay ra nhận lấy.

Tống Nhiễm đặt bàn tay đang giơ lên xuống, không nói gì nữa, chỉ cầm cổ tay của đối phương, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, đeo lại đồng hồ cho cô ta.

Sau đó nhìn cánh tay có chút đầy đặn kia, thất thần trong giây lát: “Chiếc đồng hồ này quả thực là hợp với cô hơn.”

Bình Luận (0)
Comment