Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 592

CHƯƠNG 592

Mày có thể gieo vạ bất kỳ ai, chỉ riêng Cung Kì là không được.

Nên giờ đối mặt với lời chất vấn của cô, anh bỗng khôi phục lại dáng vẻ cậu chủ phóng túng, khẽ cười nói: “Chẳng lẽ cô cả Cung thích tôi, nên cố ý tới đây để phá hỏng chuyện tốt của tôi?”

Anh thuận thế buông nắm đấm, đút hai tay vào túi, bộ dạng hờ hững, ngơ ngác nhìn người phụ nữ ở trước mặt.

Anh lặng lẽ đợi một lúc, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng cười khẩy khinh bỉ, chứ không còn gì khác.

Anh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lần này giọng anh càng khàn hơn: “Chuyện lần trước, tôi luôn muốn gọi điện giải thích với cô, nhưng cô không nghe.”

“Được rồi.” Cung Kì bỗng giơ một tay lên ngăn cản, ra hiệu anh ngừng đề tài này: “Tôi không cho rằng chuyện này có thể giải thích rõ ràng qua điện thoại, huống hồ trong mắt cậu cả Cố, hành vi này cũng chẳng có gì kinh ngạc, cần gì phải giải thích đúng không?”

Nhắc đến chuyện bị Cố Thời chặn lại ở cửa khu chung cư nhà mình, sau khi rời khỏi biệt thự nhà Trương Quyền vào sẩm tối hôm đó, Cung Kì không khỏi rùng mình, vô thức ngăn cản đề tài đang tiếp tục phát triển này.

Đối với lời ám chỉ của Cung Kì, anh chỉ có thể tạm thời rũ mắt rồi khẽ cười, không thể phản bác lại nửa câu.

Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi, nên dứt khoát tiến lên hai bước, áp sát người phụ nữ đang dựa vào khung cửa đã hết đường lui, đến khi hai người có thể nghe thấy rất rõ tiếng hít thở của đối phương, anh mới híp mắt, nhếch miệng cười.

“Nếu cô đã biết tôi là hạng người gì, sao còn không cách xa tôi một chút? Lỡ sau này xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”

Dứt lời, anh vươn một tay ra, đập mạnh vào khung cửa, dùng cách thức ngày trước, nhốt người phụ nữ trước mặt ở dưới thân, rồi anh nhắm mắt lại, từ từ áp mặt tới.

Anh rất mong đợi, cô cả Cung ở trước mặt sẽ hoảng hốt lo sợ, chạy trối chết, nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng anh đang thầm cười trộm.

Nhưng hình như mọi chuyện không phát triển theo hướng anh nghĩ.

Bởi vì lúc anh mở mắt ra vì cơn đau vô cớ, thì nhìn thấy lửa giận đang tích tụ trong mắt Cung Kì, anh hít ngụm khí lạnh, cố hất bàn tay đang nhéo tai mình xuống.

“Khoan đã, đau, đau…”

Để giảm đau, anh đành phải nghiêng theo phương hướng dùng sức của cô, đến mức suýt chút nữa đã vặn mình thành bánh quai chèo.

Không hiểu sao cô cả Cung lại rất mạnh, chẳng hề có ý buông tay một cách dễ dàng.

“Trong một năm, Cung Kì tôi không biết đã đối phó với bao nhiêu người cho tý mặt mũi đã đắc chí như anh.” Cô nghiến răng, xoay anh một vòng, rồi vươn tay đẩy anh va vào khung cửa, sau gáy anh bị va đến nỗi đầu óc quay cuồng.

Lúc này cô mới thả tay ra, rồi túm lấy cổ áo đối phương, hung dữ chất vấn: “Anh còn muốn thử lại nữa không?”

Cố Thời xanh mặt, đâu dám tới nữa, lắc đầu lia lịa, sợ đối phương không nhìn thấy rõ nên xua tay trước mặt cô, rồi mới ho khan: “Tôi không cần nữa, không cần nữa.”

Cô lạnh lùng đứng đối diện anh, rồi mới từ từ thả lỏng sức lực trên tay, sau đó hơi ghét bỏ phủi tay, nhạo báng: “Chiêu này của cậu cả Cố quá sơ hở rồi, hôm nay tôi không bẻ gãy tay anh là may cho anh rồi đấy.”

“Hôm nay tôi được ông cụ Cố mời tới, chứ không liên quan đến anh.” Dứt lời, Cung Kì nhìn chằm chằm tay nắm cửa đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khẽ giải thích.

Bình Luận (0)
Comment