Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Chương 9

Tháng năm ở thành phố A, mặt trời lên cao, đã có dấu hiệu mùa hè đến, Khương Hiểu Nhiên bật ô, nắm tay con gái, bước vào một nhà hàng.

Đứng nhìn Dương Dương mới bảy tuổi, nhưng có thể nói năng rõ ràng. Về nhà thường kể học sinh đến chủ nhật đi đâu ăn ngon, rồi học sinh đến thứ bảy đến đâu ăn ngon.

Bà Khương nghe xong cười mắng con bé là quỷ đói chết đầu thai, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi. Con bé hùng hồn đầy lý lẽ phản bác lại, “Cháu là tiểu quỷ, mẹ là đại quỷ, bà ngoại, bà chính là lão quỷ.”.

Khương Hiểu Nhiên không thể không mắng con bé, nhìn ánh mắt nó bắt đầu hồng hồng, miệng chúm chím, trong lòng cô lại cảm thấy đau lòng. Thật ra, từ nhỏ đến lớn, nói là dành cho con gái một cuộc sống tốt nhất, nhưng thực tế cô lại không làm được. Bây giờ điều kiện tốt hơn một chút, cũng là lúc cải thiện cuộc sống trong nhà.

Hơn nữa, giờ việc kinh doanh cửa hàng đã được tốt hơn, cũng đã mời thêm nhân viên bán hàng, nên thỉnh thoàng cô có thể trộm ít thời gian lười biếng nghỉ ngơi.

Trước đó, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, cô mở tủ quần áo, lấy ra chiếc váy trắng từ nhiều năm trước mặc vào người, tựa hồ nhớ lại cái tuổi hai mươi bốn kiều diễm. Cô tô son môi với được tâm trạng vui vẻ hiếm hoi, đánh thêm phấn cho mặt thêm sinh động.

Con gái đứng bên cạnh vỗ tay hô to, “Mẹ của con hôm nay thật xinh đẹp.”.

Vào lúc đó, tim cô như biến thành hồ nước, hơi gợn sóng, rất mềm mại.

Vào nhà ăn, cô mới hiểu vì sao bạn bè đều thích tiệc đứng, đúng là rực rỡ muôn màu, cái gì cần đều có. Cô tìm một cái đĩa lớn, lấy đầy đủ cho con gái thịt gà, bánh ngọt, kem.

“Mẹ, kia có chỗ ngồi.” Dương Dương chỉ vào chiếc bàn vuông cạnh cửa sổ.

Khương Hiểu Nhiên vất vả đi đến chỗ ngồi, đang định đặt đĩa xuống.

“Thật xin lỗi, nơi này có người rồi.” Ở phía sau thình lình vang đến một giọng nói.

Cô quay đầu nhìn thấy, “Trợ lý Trần?”.

Người đàn ông ngồi đối diện trên bàn vuông cũng ngẩng đầu, vẻ mặt anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng gương mặt cương nghị thoáng chốc nhu hòa, đứng dậy mời, “Ngồi đi!”.

Trợ lý Trần đặt đĩa lên bàn, “Cố đổng, tôi ra xe.”.

“Kem đến.” Cậu bé bên cạnh Cố Thiên Nhân bưng đĩa, hương thơm tỏa lên.

“Chết! Chu Diệu Tinh.” Dương Dương kêu lên.

“Khương Dương.” Cậu bé cũng nhận ra nó, hai đứa thì ra là bạn học.

Đôi mi thanh tú của Khương Hiểu Nhiên hơi nhíu lại, “Dương Dương, nói chuyện phải có lễ phép.”.

Dương Dương mở miệng nhỏ nhắn, hung hăng xúc miếng kem vào miệng.

Cố Thiên Nhân híp mắt, người phụ nữ trước mặt đã mấy tháng không gặp, nhưng vừa rồi thấy, bỗng có cảm giác quen thuộc. Tựa hồ như mới ngày hôm qua bọn họ còn uống trà, trò chuyện.

Khương Hiểu Nhiên áy náy cười với anh ta, “Cố đổng, con trẻ còn nghịch ngợm, đã để ngài chê người rồi.”.

Cố Thiên Nhân cầm thìa nhỏ khuấy cà phê, “Ba chữ Cố Thiên Nhân thấy khó đọc sao? Tôi không phải thủ trưởng trực tiếp của cô, bây giờ cũng không phải thời gian đi làm, cứ thoải mái đi, Hiểu Nhiên.”.

Hai chữ cuối cùng, anh ta nói thân thiết tự nhiên, giống như đã gọi rất nhiều lần, chứ không phải đây là lần đầu tiên.

Khương Hiểu Nhiên ngạc nhiên, gọi thẳng tên, người thường không có gì, nhưng anh ta đường đường là giám đốc tập đoàn Cố thị, ngay cả lấy tên xưng hô, cũng cảm thấy có chút không ổn.

Cố Thiên Nhân ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, thản nhiên nói: “Người ngoài nhìn bộ dáng tôi luôn ở trên cao, không biết chỗ cao cũng không tránh được lạnh. Làm bạn bè của tôi, đối với cô mà nói, thực sự khó khăn đến vậy sao?”.

Giờ phút này, cả người anh ta hiện lên dáng vẻ cô đơn nhưng lạnh lùng, giống như bị người đời vứt bỏ, bị hồng trần cô lập.

Khương Hiểu Nhiên thoáng chốc đã mềm lòng, cô vội vàng đáp lại, “Sao có thể vậy, chỉ cần đến lúc đó anh không ghét tôi thì làm bạn bè không thành vấn đề.”.

Đôi mắt Cố Thiên Nhân hiện lên ý cười, “Nếu cô thật sự không tốt đẹp, tôi sẽ kết giao người bạn này sao? Tin tưởng ánh mắt của tôi, càng phải tin tưởng chính mình.”.

Khương Hiểu Nhiên nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười yếu ớt, “Bạn Cố, sao anh lại có thời gian rảnh cùng anh bạn nhỏ này đến đây vậy?”.

Cố Thiên Nhân nhìn cậu bé, “Cô không biết ở cùng với trẻ con, tâm tình rất vui vẻ sao?”. Nói xong, chuyển đĩa bánh đến trước mặt cậu bé.

“Cậu cả, hôm nay kem ăn ngon lắm, cậu có muốn nếm thử không?” Ánh mắt cậu bé lấp lánh.

Cố Thiên Nhân cúi đầu, ăn thìa kem trong tay cậu bé, “Phải, ăn ngon lắm.”.

Khương Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta, đây là người trước kia đã sa thải ông chủ cũ của cô, cái tên lãnh khốc vô tình đây sao?

Cô và Cố Thiên Nhân cứ như vậy kết giao.

Kể từ ngày đó, cách mười ngày, cô đều tình cờ gặp anh ta. Có khi là ở siêu thị, vừa lúc thời gian ăn cơm trưa, anh ta và Đinh Diệu thuận tiện đưa cô đến nhà hàng. Cô thực sự không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng là bạn bè, cũng không hay nếu từ chối, lâu rồi thành thói quen.

Có khi, Cố Thiên Nhân cùng cháu ngoại ra ngoài chơi, liền gọi điện thoại cho cô, hỏi con gái cô có hứng thú hay không, mà bản chất tự nhiên của trẻ con là thích đến công viên trò chơi, vườn bách thú linh tinh. Nghĩ đã lâu không đưa con gái đến, cô cũng không nói thêm nữa, vì thế bốn người kết bạn đi chơi. Hai đứa trẻ xấp xỉ tuổi nhau, chơi cũng rất vui vẻ.

Trên đường đi, Cố Thiên Nhân luôn chăm sóc hai đứa trẻ, không lơ là chút nào, cũng không quên quan tâm cô, khi cô khát nước, đưa nước của mình cho cô, khi cô mệt, anh ta vừa lúc đề nghị nghỉ ngơi.

Cô quả thực hoài nghi anh ta không phải người thường, sao có thể cẩn thận tỉ mỉ, nhìn rõ mọi việc, giống Hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không, một biểu hiện nhỏ nhoi cũng không thể qua được mắt anh ta.

Cô cũng kinh ngạc với phản ứng của mình, không phải giống những người con gái bình thường cảm động, mà ngược lại cảm giác đối với anh ta không nói lên lời, giống như người bây giờ không phải ấn tượng lúc đầu, đã thoát khỏi tâm trí hạn chế của cô, trở thành người khó phân biệt.

Cô không biết ở chung với anh ta thế nào, cứ thân thiết như lúc này, ngược lại làm cho chân tay cô luống cuống lên.

Cố Thiên Nhân tựa hồ biết được tâm tình của cô, anh ta không thay đổi thêm gì, như mọi khi tỏ ra bộ mặt khác, nho nhã lịch sự, hòa nhã dễ gần, săn sóc cẩn thận, cơ thồ thành một người khác.

Khi đi ăn cơm, anh ta đưa mặt không muốn người biết, phát huy rất nhuần nhuyễn. Khi gọi món, ngoài hai món vịt nước hai đứa trẻ thích, còn đâu anh ta hoàn toàn gọi món Khương Hiểu Nhiên thích, canh cá hương vị thơm ngon, hương vị của canh ngô, còn có hương vị hai món thịt heo và sen xào.

Khương Hiểu Nhiên nhìn đồ ăn đầy bàn, có cảm giác bi quan, anh ta không phải người, anh ta tuyệt đối là thần. Nếu không sao hai người tương giao không sâu nặng gì, nhưng anh ta lại hiểu rất sâu sắc về cô.

Cảm khái, cảm khái đi, cô vẫn rất vui vẻ ăn, đồ ăn ngon trước mặt, có thể chống lại cám dỗ, thì cô sẽ không là Khương Hiểu Nhiên.

Có lẽ đói bụng, Cố Thiên Nhân ăn cũng nhiều. Nhưng tư thế vẫn như trước chậm rãi nhã nhặn, khó có thể miêu tả khí chất, dù sao ở trên người cô tuyệt đối không có.

Sau khi ăn xong, Cố Thiên Nhân đưa cô về nhà. Nhanh xuống xe, đôi mắt Dương Dương sáng trong nhìn cô, “Mẹ, khi nào chúng ta lại cùng Chu Diệu Tinh ra ngoài chơi ạ?”.

Cô im lặng không nói, tình bạn trẻ con thật sự hình thành quá nhanh.

Cố Thiên Nhân dừng xe lại, quay đầu nhìn hai người, khóe môi nhếch lên ý cười, “Khi nào cháu muốn đi chơi, gọi điện thoại cho chú là được.”.

Khương Hiểu Nhiên sợ con gái làm thật, giọng điệu nghiêm túc nói, “Thời gian của chú Cố quý giá, chúng ta không thể tùy tiện quấy rầy chú ấy.”.

Dương Dương xì một tiếng, không để ý lời mẹ.

Khi Cố Thiên Nhân mở cửa xe, nói khẽ bên tai cô, “Hiểu Nhiên, làm người đừng nghiêm túc như vậy. Em không thấy quá mệt mỏi sao.”.

Khương Hiểu Nhiên mặc không nói, dắt con gái bước nhanh lên lầu, tâm tình không hiểu phức tạp.

Tới gần lễ mừng năm mới, Lưu Sảng gọi điện thoại hẹn cô đến nhà cô ấy.

Khương Hiểu Nhiên và cô ấy đã một tháng không liên lạc, lòng mong mỏi kì lạ.

“Bạn yêu, cuối cùng cậu cũng đến đây.”.Lưu Sảng thấy cô vừa vào cửa đã chạy ra ôm chặt.

Cô phối hợp vỗ vỗ sau lưng Lưu Sảng, “Tiểu Lưu tử, đêm có nhớ tớ đến đau lòng không đấy.”.

“Không chỉ đau lòng, mà tay tớ đau, chân đau, đầu đau, toàn thân đau.” Lưu Sảng buông cô ra, tay nâng má, một tay đè ngực, đi đến trước sô pha, thuận thế ngồi xuống.

Khương Hiểu Nhiên ngồi xuống, thấy hốc mắt cô ấy thanh thanh, “Làm sao vậy, buổi tối đúng là không ngủ được à?”.

“Hôm qua Tô Tuấn cầu hôn tớ.” Lưu Sảng tung quả bom hẹn giờ.

Ngoan cố không kết hôn, mọi việc thuận lợi, tự nhiên Tô Huấn cầu hôn! Tâm trạng Khương Hiểu Nhiên tuyệt không thể dùng một từ kinh ngạc để hình dung.

“Tiểu tử này uống rượu à?”

“Suy nghĩ rõ ràng, hành vi bình thường.”

“Vậy cậu chắc đặc biệt vui mừng, khó trách buổi tối mất ngủ.”

“Nếu tớ nói lòng tớ đặc biệt bình tĩnh, cậu có tin hay không?”

Khương Hiểu Nhiên cẩn thận đánh giá vẻ mặt của cô ấy, Lưu Sảng vẫn mỉm cười bình thường, nhưng cảm thấy có chút gì đó không giống.

Cô cầm tay Lưu Sảng, “Chẳng lẽ cậu biết anh ta sẽ cầu hôn?”.

“Tớ chờ anh ấy nói những lời này, đã đợi mười năm rồi. Cậu có biết không, tớ và anh ấy yêu nhau mười năm năm. Từ năm mười tám tuổi đến năm ba mươi tuổi, người phụ nữ tốt nhất dành mọi thời gian cùng anh ấy vượt qua. Năm ấy tốt nghiệp đại học, cậu và Tiếu Dương kết hôn, lúc ấy tớ âm thầm hâm mộ. Hy vọng ngày nào đó có thể cùng với anh ấy kết làm vợ chồng. Nếu lúc đó anh ấy cầu hôn tớ, tớ sẽ không chút do dự đồng ý. Đối với hy vọng suốt mười năm, trong lòng dù nước nóng bỏng như nước sôi cũng dần dần biến thành nước lạnh, thậm chí là nước đá. Khi tớ nghe được câu nói kia, tim tớ không hề kích động, cảm động cũng không, chỉ có mệt mỏi.” Lưu Sảng bình thản kể, giống như nói đến sự kiện không liên quan gì đến mình.

“Vậy cậu có tính gì không?”

“Còn có thể tính thế nào? Người phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi, giá thị trường từng bước xuống dốc, huống chi tớ đã đi đến thời đại bã đậu rồi.”

“Vậy cậu liền chấp nhận?”

“Nếu trong mắt người ngoài, sợ là anh ta chấp nhận tớ. Anh ta và tớ cùng tuổi, đúng vào tuổi tam thập nhi lập, sự nghiệp thành công, phong độ cũng có, tớ có thể được gả cho anh ta, người khác hâm mộ còn không kịp.” Lưu Sảng bình tĩnh phân tích.

Khóe mắt Khương Hiểu Nhiên không biết từ lúc nào ê ẩm, đây là khi học đại học người kia không quan tâm, dám đi yêu cô gái khác. Lúc ấy cô ấy đã thề mạnh mẽ – tớ yêu Tô Tuấn, mặc kệ trong lòng có tớ hay không, kiếp này tớ đã định là của anh ấy. Các cậu nói tớ không có mặt mũi cũng được, không biết xấu hổ cũng chẳng sao, tớ chỉ làm theo cảm giác con tim mình.

Thế cho nên tuy biết Tô Tuấn có bạn gái bên ngoài, nhưng trong phòng không có ai khuyên giải được cô ấy. Dù sao cuộc sống mỗi người đều tự bản thân mình có trách nhiệm, người khác chỉ có thể làm khán giả.

Cuộc sống đã mài sắc mỗi góc cạnh con người, không chỉ có Lưu Sảng, có lẽ còn có cả cô.

Khương Hiểu Nhiên mỉm cười, chăm chú nhìn cô ấy, “Sảng, nếu đã quyết định, thì không được do dự, lại càng không được hối hận!”.

“Tớ sẽ không hối hận, chỉ sợ anh ta hối hận. Anh ta có một cô bạn gái nhỏ, mới hai mươi mốt tuổi, vẫn là sinh viên. Cậu nói sao anh ta thả hoa tươi không cần, lại đi nhìn lên lão ngưu này?” Lưu Sảng chẳng hề để ý nói.

Tim Khương Hiểu Nhiên như bị bóp chặt, “Chẳng lẽ sau khi kết hôn cậu lại phải chịu đựng anh ta ở bên ngoài chơi bời?”.

“Hiểu Nhiên, cậu vẫn ngốc như vậy. Phàm là đàn ông thành công, nào có không trộm tình, chẳng qua ở sáng hay ở tối thôi. Câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem chỉ là cổ tích mà thôi, cậu không phải vẫn còn tin đấy chứ?”

Khương Hiểu Nhiên tìm không ra lý do phản bác lại cô ấy, dù sao trong thực tế những việc này chỗ nào cũng có, có điều cô vẫn không tin Lưu Sảng hào phóng, nếu là cô, chỉ sợ thà làm ngọc vỡ, cũng không nguyện làm ngói lành.

Lưu Sảng đứng dậy rót ly rượu nho, đưa cho cô, “Hiểu Nhiên, đêm nay đôi ta cùng uống vui vẻ.”.

Vài ly rượu vào, sắc mặt Lưu Sảng đỏ bừng, “Tiếu Dương đã về đây.”.

Ly rượu trong tay Khương Hiểu Nhiên khẽ run, “Anh ấy rời thành phố B đã tám năm.”.

“Nghe nói, anh ta trở về lần này tính chuyện kết hôn, bạn gái anh ta là người thành phố B.”

“Tốt lắm, năm nay anh ấy cũng ba mươi bốn tuổi rồi, đã có sự nghiệp, đương nhiên muốn lập gia đình.”

“Thật đúng là công thành danh toại, anh ta đầu tư doanh nghiệp tư nhân, tám năm sau tiền lời chia đều 50%, nói cách khác tám năm trước anh ta đầu tư một vạn tệ, bây giờ đã biến thành hai mươi lăm vạn.” Hai mắt Lưu Sảng sáng lên, “Hiểu Nhiên, cậu có biết cậu đã từ bỏ cái gì không? Chính là một nhà kim thuật.”.

Khương Hiểu Nhiên giơ ly rượu uống cạn, lấy tay gạt khóe miệng dính rượu, “Khi tuổi trẻ, cảm thấy mình bắt đầu để mất. Ai ngờ nháy mắt, đứng đến ba mươi. Mở mắt lại, có lẽ chỉ thấy tóc bạc hoa râm. Thời gian cho chúng tớ cơ hội kỳ thật rất ít.”.

“Ha, cậu rốt cục cũng hối hận.”

“Hối hận sao, tớ còn chưa từng nghĩ tới. Mấy năm trước mỗi ngày làm ba bữa ăn một ngày, bôn ba lao lực. Về đến nhà, ngã đầu liền ngủ. Bây giờ hoàn cảnh đã tốt hơn, nghĩ đến cho mẹ tớ sống lâu năm thư thái hàng ngày, cho Dương Dương được giáo dục tốt. Người như tớ đây, không có tư cách hối hận.” Ngữ khí của cô lộ ra vẻ thản nhiên ưu thương,

Lưu Sảng ngã vào lòng cô, cao giọng ồn ào, “Mịa lũ đàn ông hôi thối, đừng cho là ta không bỏ được ngươi, cút xa ta ra một chút.”.

Khương Hiểu Nhiên vuốt tóc cô ấy, “Lưu Sảng, ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh lại, mặt trời vẫn sẽ đến như mọi ngày.”.

Lưu Sảng khép miệng ồn ào, mắt thật sự nhắm.

Khương Hiểu Nhiên đứng dậy tìm cái chăn đắp lên người cô ấy.

Cô ngồi dựa vào ghế thật lâu, chăm chú nhìn Lưu Sảng đã ngủ say.
Bình Luận (0)
Comment