“Oa! Đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn này mà cậu cũng mua được á?”
“Mấy hôm trước em thấy học trưởng đăng vòng bạn bè muốn đôi này, vừa hay gặp được đợt bổ sung hàng nên tranh thủ mua giúp thôi.”
Đầu tháng chín, tiết trời cuối hạ, mặt trời chói chang, oi bức. Nhưng Tào Cố chẳng cảm thấy chút nóng nực nào.
Hắn nâng chiếc hộp giày trong tay, nhìn đôi giày mơ ước bấy lâu mà tim đập thình thịch, vui mừng sắp tràn khỏi lồng ngực. Sau một lúc ngẩn ngơ, hắn quay đầu nhìn sang người đứng cạnh.
Bên cạnh là một nam sinh có gương mặt cực đẹp, dáng dấp hơi thiên về nét nữ tính: tóc đen mượt, làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, trên mặt thoáng chút thẹn thùng kèm theo nụ cười dịu dàng.
Khi bắt gặp ánh mắt Tào Cố, cậu khẽ cong môi cười, trông sạch sẽ và vô hại.
Tào Cố nhìn chằm chằm gương mặt kia, bất giác thốt lên từ tận đáy lòng:
“Hạ Tuế, học đệ à, cho dù em không phải gay thì anh cũng sắp yêu em mất rồi.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hạ Tuế không đổi.
Cậu đã quá quen với những lời tỏ tình như thế, nam nữ đều có, nhưng chưa từng bận tâm. Điều cậu để ý duy nhất là việc mình làm có tốt hay không.
Trước đó, cậu thấy Tào Cố đăng vòng bạn bè nhắc tới đôi giày này, thế là cậu ngồi canh mạng mấy hôm liền, cuối cùng mua được vào rạng sáng hôm nay.
“Đôi này chắc khó mua lắm nhỉ?” – Tào Cố nâng niu v**t v* đôi giày.
“Cũng tạm thôi.” – Hạ Tuế đáp, nhưng sự thật là đêm qua cậu phải xếp hàng đến ba giờ sáng mới mua được.
Ánh mắt Tào Cố vẫn lưu luyến nhìn giày, nhưng cuối cùng hắn cắn răng gói lại, nhét trả vào tay Hạ Tuế.
Hạ Tuế còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Tào Cố nói tiếp:
“Nhưng anh không thể lấy đôi giày này. Em giữ lại đi, dù bán lại cũng kiếm được nhiều tiền. Còn chuyện anh bảo chắc chắn giúp em giành được suất thực tập kia… thật ra là anh mạnh miệng thôi. Với bản lý lịch hiện tại của em thì hơi khó……”
Nghe vậy, lòng Hạ Tuế chợt chùng xuống.
Cậu quen biết Tào Cố nhờ một lần nhờ anh ta lấy hộ bưu kiện. Thấy anh ta đăng tin đã được nhận vào công ty Thịnh Cảnh thực tập, cậu chủ động xin lời khuyên. Khi biết cậu cũng muốn ứng tuyển, Tào Cố bảo gửi lý lịch cho mình, nói sẽ giúp đỡ.
Thịnh Cảnh là công ty quảng cáo lớn, thuộc tập đoàn Thịnh Thanh – có tiếng trong ngành. Mà Hạ Tuế vừa mới chuyển ngành sang Marketing, đang rất cần người dìu dắt.
Thấy đối phương áy náy, Hạ Tuế lập tức tính toán trong lòng: so với giá trị đôi giày này, cơ hội thực tập vẫn đáng hơn. Nghĩ đến ba tháng sinh hoạt phí vừa mất trắng, cậu đành nở nụ cười “thiện giải nhân ý”:
“Không sao đâu, em cũng làm phiền học trưởng nhiều rồi. Với lại cỡ giày này em cũng không mang vừa. Học trưởng giữ lại đi.”
Tào Cố lập tức cảm động: “Học đệ, em thật sự quá tốt! Cảm ơn em nhiều nhé. Anh sẽ chuyển tiền lại cho em, còn mời em ăn một bữa. Sau này về anh lại giúp đẩy thêm, cố gắng giành cho em một cơ hội thực tập!”
Nghe đến đoạn cuối, nụ cười trên mặt Hạ Tuế càng dịu dàng hơn, hàng mi khẽ rung, nhìn ngoan đến lạ.
“ Được, cảm ơn học trưởng.”
Hai người đến phố ẩm thực gần trường, ngồi vào một quán trà sữa. Phần lớn khách là nữ sinh, nên hai nam sinh đi cùng nhau khá thu hút ánh nhìn.
Nhưng Hạ Tuế chẳng hề để tâm, bình thản như không thấy. Tào Cố cũng thở phào, càng thêm thiện cảm với học đệ.
Yên Đại có quy định sinh viên năm nhất và năm hai bắt buộc ở ký túc. Vừa nhấp ngụm trà sữa, Tào Cố thuận miệng hỏi:
“Thế nào, ký túc xá có bạn cùng phòng mới rồi chứ?”
“Vẫn chưa gặp. Bạn cùng phòng còn chưa tới.” – Hạ Tuế đáp.
“Chưa tới á? Ký túc xá bốn người mà, cả ba chưa về sao?”
“Không, phòng em chỉ có hai người thôi. Người kia họ Hứa… hình như là Hứa Thanh Dã.”
Nghe đến cái tên này, Tào Cố lập tức há hốc mồm, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
“Cậu… chẳng lẽ không hay theo dõi tin tức trong trường à?”
“Không mấy khi. Từ năm nhất em toàn ở thư viện hoặc đi làm thêm.”
Tào Cố ghé sát lại, hạ giọng: “Hứa Thanh Dã chính là hot boy số một trường ta, từ lúc nhập học đã là ‘nam thần thổ lộ tường’. Hàng ngày đều có người gửi quà, tỏ tình liên tục… Mà nghe đâu cậu ta đi học bằng Rolls-Royce biển số ngũ quý 1. Người ta còn tra ra, Hứa Thanh Dã chính là thiếu gia tập đoàn Thịnh Thanh. Công ty Thịnh Cảnh – chỗ chúng ta đang nhắm tới – cũng là công ty con dưới trướng tập đoàn này đó.”
Hạ Tuế khẽ sững người, bàn tay cầm ống hút dừng lại.
Thiếu gia tập đoàn Thịnh Thanh? Người thừa kế?
“Nghe nói cậu ta khá lạnh lùng, không dễ thân thiết. Trước kia từng có bạn cùng phòng là gay, hai người suýt chút nữa ầm ĩ tới mức không nhìn mặt nhau. Nhưng cũng phải thôi, nếu không phải Yên Đại bắt buộc trọ thì thiếu gia phú nhị đại sao ở ký túc xá với bọn mình chứ…”
Nói xong, Tào Cố lại quay về chuyện chuyên ngành, hai người trò chuyện tới giờ cơm rồi đi ăn tối.
Ăn xong, Hạ Tuế về ký túc một mình.
Cậu vốn dạ dày yếu, sau khi ăn cay thì bụng cồn cào khó chịu. Dù đi ngang tiệm thuốc, cậu cũng không nỡ mua thuốc vì giá khá đắt.
Đúng lúc ánh mắt dừng lại ở cửa tiệm trái cây bên cạnh, ý nghĩ lóe lên trong đầu:
Ngày mai chính thức khai giảng, có lẽ bạn cùng phòng giàu có kia đã dọn vào. Mình nên mua chút gì đó ra mắt?
Nghĩ vậy, Hạ Tuế cắn răng bước vào, chọn toàn kiwi và nho nhập khẩu. Quẹt mã thanh toán xong, tài khoản hụt mất 169 tệ khiến lòng cậu đau nhói.
Khi về đến ký túc, quả nhiên đèn đã sáng.
Cậu điều chỉnh biểu cảm, nở nụ cười thân thiện, mở cửa bước vào:
“Hi, mình là Hạ—”
Chữ “Hi” còn chưa dứt, ánh mắt lạnh lùng của nam sinh đứng giữa phòng đã khiến câu chào nghẹn lại.
Người kia cao lớn, mặc áo thun đen đơn giản mà nhìn ra đồ hiệu, quần hộp gọn gàng, dưới chân là đôi AJ đang hot giá gần mười vạn. Chỉ đứng yên đó cũng tỏa ra khí thế áp bức.
Gương mặt sắc nét, môi mỏng, ánh mắt hờ hững, như thể nhìn người khác chỉ là… không khí.
Rõ ràng, đây chính là Hứa Thanh Dã.
Hạ Tuế hít sâu, vẫn giữ nụ cười:
“ Cậu là Hứa Thanh Dã nhỉ? Tớ là Hạ Tuế, học ngành Quản lý, rất vui được làm bạn cùng phòng.”
“Hứa Thanh Dã, học ngành kinh tế.” – giọng anh nhàn nhạt.
Thấy anh chịu đáp lại, Hạ Tuế nhẹ nhõm. Cậu đặt túi trái cây lên bàn, chọn vài quả đẹp nhất đưa sang:
“ Tớ mới mua trái cây, cậu thử ăn xem? Ngon lắm đó.”
Nhưng Hứa Thanh Dã khẽ nghiêng người, né tránh cánh tay cậu.
Hành động cố ý khiến Hạ Tuế có chút xấu hổ. Không khí trong phòng chỉ có hai người càng thêm gượng gạo.
“Không cần, cảm ơn.” – anh nói, rồi đi rửa tay.
Bị từ chối hai lần liên tiếp, nụ cười trên mặt Hạ Tuế cứng lại. Nhưng nghĩ quan hệ bạn cùng phòng vẫn phải giữ, cậu gắng gượng tiếp tục bắt chuyện:
“À đúng rồi, lúc trưa quản lý ký túc có hỏi ai làm phòng trưởng. Vì cậu chưa tới nên tớ tạm đăng ký tên mình, chắc không sao chứ?”
“Ừ, được.” – tiếng trả lời vọng ra từ phía bồn rửa.
Nghe thế, Hạ Tuế thở phào, vội vàng cười: “Tốt quá. À, tiền điện nước quản lý bảo mỗi phòng tự đóng. Tớ đã nộp trước một trăm, cậu chuyển cho tớ năm mươi là được.”
Nói rồi cậu lấy điện thoại, mở mã QR ra trước mặt.
Đúng lúc này, Hứa Thanh Dã tắt nước, quay đầu lại. Ánh mắt anh dừng trên cánh tay trắng trẻo lộ ra dưới tay áo của Hạ Tuế vài giây, rồi hạ xuống nhìn mã QR wechat trên màn hình.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Mã thanh toán.”