Sau Khi Mặc Nữ Trang Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Theo Dõi

Chương 11

Sau khi chiếc xe của Hứa Thanh Dã khuất dạng, Hạ Tuế mới xách túi vào nhà vệ sinh công cộng gần đó.

Cậu chọn nơi này cũng có ý đồ riêng, vì biết ngay cạnh có nhà vệ sinh, tiện cho việc tẩy trang, thay quần áo rồi quay về.

Lúc này đã là buổi tối, đường phố vắng người, Hạ Tuế lẻn vào nhà vệ sinh nam, chui tọt vào một buồng, thay quần áo trước rồi mới ra bồn rửa mặt tẩy trang.

Trong túi có đủ mọi thứ cần thiết, cậu soi gương cẩn thận từng li từng tí. Đang tẩy dở, bỗng nhiên có một người đàn ông bước vào.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Tuế ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông kia hiển nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn biển hiệu nhà vệ sinh nam dán ngoài cửa để xác nhận, rồi mới quay lại nhìn Hạ Tuế, nhận ra cậu thực sự là con trai.

Hạ Tuế nở nụ cười với anh ta: “Không sai đâu, đây là nhà vệ sinh nam mà.”

Anh ta bị nụ cười của Hạ Tuế làm cho rùng mình, vội vàng đi sát tường lách qua phía sau cậu, như thể sợ đụng phải. Tới lúc chuẩn bị c** th*t l*ng, anh ta lại dừng lại, rồi vội vàng đi thẳng ra ngoài.

Hạ Tuế nhìn một loạt hành động của anh ta, không nói gì, mãi tới khi anh ta thực sự đi rồi, cậu mới bĩu môi lẩm bẩm: “Chưa thấy 'đại lão' giả gái bao giờ à.”

Trong xã hội hiện nay, nam giới giả gái vẫn là một chuyện khá lạ, cậu không cần nghĩ cũng biết người đàn ông kia ra ngoài chắc chắn sẽ kể lể, thêm thắt đủ thứ. Cho nên, nếu Hứa Thanh Dã phát hiện ra “Lâm Tuế” bấy lâu nay đều do chính cậu giả mạo…

Hạ Tuế lập tức loại bỏ ý nghĩ kinh khủng đó ra khỏi đầu.

Chỉ cần hai mươi vạn vào tay, cậu sẽ lập tức “gác kiếm”, không cần phải đi làm thêm ở quán bar nữa, có thể yên ổn học hết đại học. Hứa Thanh Dã cũng sẽ không thể tìm thấy “Lâm Tuế” - một người vốn dĩ chỉ là hư cấu.

Nghĩ đến chiến tích vẻ vang đêm nay, Hạ Tuế không kìm được mà ngân nga một bài hát. Thấy giờ ký túc xá đóng cửa sắp đến, cậu vội vàng tẩy trang xong, gọi xe trở về.

Trước khi đến ký túc xá, cậu có chút lo lắng, không biết phải đối mặt với Hứa Thanh Dã thế nào. Nhưng khi tới cửa, bất ngờ là đèn trong phòng tối om, Hứa Thanh Dã không có ở đó.

Anh ấy đêm nay không về ký túc xá sao?

Đại học Yêu Đại bắt buộc sinh viên năm nhất và năm hai phải ở trong ký túc xá, buổi tối thường xuyên có giáo viên đi kiểm tra. Nếu bị phát hiện vắng mặt, sẽ bị phê bình, và trưởng phòng có trách nhiệm giám sát các thành viên trong phòng mình.

Hạ Tuế chuyển sang tài khoản WeChat chính, có chút phân vân không biết có nên báo lại chuyện này không – cậu có nghĩa vụ phải báo, hơn nữa mối quan hệ giữa cậu và Hứa Thanh Dã rất tệ. Nếu Hứa Thanh Dã bị phát hiện, cậu cũng sẽ có trách nhiệm…

Nhưng nghĩ đến việc đối phương hôm nay đặc biệt đưa mình về, rồi còn ra tay giúp đỡ ở quán bar, Hạ Tuế cuối cùng vẫn thoát khỏi khung chat.

“Thôi kệ,” cậu lạnh lùng nghĩ, “Dù sao cậu ta cũng lớn rồi, đâu có chết được.”

Cậu quản Hứa Thanh Dã làm gì.

Nghĩ xong, Hạ Tuế cất điện thoại đi, tranh thủ lúc chưa tắt đèn và còn nước nóng, vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Cậu cố gắng tránh vết thương, nhưng nước ấm bắn lên vẫn không thể tránh khỏi chạm vào đó. Hạ Tuế “tê” một tiếng, quay lưng lại, dùng camera điện thoại chụp cho mình một tấm ảnh.

Bức ảnh là t*m l*ng tr*ng n*n, vì hơi gầy nên phần sống lưng hơi lõm xuống, trông cậu thiếu niên có chút mỏng manh. Phía trên là xương bướm ẩn hiện trong làn hơi nước mờ ảo.

Trên vòng eo thon gọn, vết bầm tím đặc biệt rõ ràng, dính vài giọt nước, chực chờ lăn xuống. Vết thương hơi ửng đỏ do hơi nước làm nóng.

Hạ Tuế nhìn đi nhìn lại vài lần, thấy may là không có gì nghiêm trọng hơn, động tác tắm rửa cũng càng nhẹ nhàng hơn. Mãi tới giây cuối cùng trước khi tắt đèn, cậu mới ra khỏi nhà tắm.

Ánh sáng đột ngột tắt làm trong phòng chỉ còn lại chút ánh trăng lọt qua ban công, nhấp nhô theo gió dưới tấm rèm.

Hạ Tuế chợt nhận ra, Hứa Thanh Dã không có ở đó, trong ký túc xá chỉ có mình cậu.

Cậu bật đèn pin điện thoại để đi tắt cầu dao điện, đúng lúc này, trên hành lang vọng lại tiếng cằn nhằn giận dữ từ một phòng ký túc xá nào đó.

“Mẹ nó, bỏ cái móng heo của mày ra, ảnh hưởng tới thao tác của tao.”

“Cái trình độ của mày mà cũng thao tác gì, không có tao chỉ đạo thì mày chết từ lâu rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha chết cười, lão Tam còn châm chọc cả lão Tứ.”

“...”

Tuy đã tắt đèn, nhưng hôm nay là cuối tuần, đa số mọi người chưa ngủ sớm đến vậy.

Hạ Tuế ấn xong cầu dao, quay lại nhìn căn phòng trống vắng, không có gì cả.

Đến bóng của chính mình cũng không có.

Cậu thở dài, trong lòng không biết dâng lên một chút gì đó là sự cô đơn hay gì. Cậu vốn nghĩ mình sẽ rất thích không gian một mình, nhưng lúc này lại thấy hóa ra mình vẫn là một động vật xã hội, cũng mong muốn có thể như các phòng ký túc xá khác, có người để trò chuyện, để tâm sự.

Hạ Tuế trèo lên giường, vì động tác quá mạnh mà vô tình làm vết thương bị động đến, có chút đau.

Ngoài cửa vẫn ẩn hiện tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa. Hạ Tuế nằm nghiêng lướt điện thoại, vào vòng bạn bè, thấy Tào Cố đã đăng một bức ảnh chụp chung trong buổi liên hoan cách đây một giờ, nói là liên hoan với đồng nghiệp.

Thật tốt.

Hạ Tuế thả tim cho anh ấy.

Thả tim xong, cậu nghĩ một lát, rồi chuyển sang tài khoản phụ.

Trên tài khoản phụ, “Lão Ca” kia lại gửi tin nhắn cho cậu. Lúc này Hạ Tuế không còn muốn để lại chút tình cảm nào, trực tiếp kéo vào danh sách đen rồi xóa bỏ.

Cuối cùng, cậu bấm vào khung chat của Hứa Thanh Dã.

Hứa Thanh Dã bây giờ đang làm gì nhỉ? Vẫn ở quán bar sao? Uống rượu với bạn bè? Hay đã đi tới một nơi khác?

Cậu nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, chần chừ gõ chữ: 【 Anh ơi, anh về chưa? 】

Một lát sau Hứa Thanh Dã mới trả lời: 【 Sao thế? 】

Hạ Tuế cũng không biết vì sao mình lại tìm Hứa Thanh Dã, hình như chỉ vì quá nhàm chán, nên mới vô thức tìm đến đối phương.

Cậu vắt óc nghĩ đề tài, không biết nên nói gì tiếp. Chợt nghĩ tới bức ảnh mình đã chụp trong phòng tắm.

Tim cậu đập thình thịch, mở bức ảnh ra nhìn kỹ vài lần, cắt đi những phần có thể làm lộ thân phận, rồi lưu ảnh lại, nhấp vào gửi đi… tới người nhận A.

Hạ Tuế: 【 Anh ơi, vết thương đau quá QAQ 】

Đối diện im lặng một lúc lâu. Đúng lúc Hạ Tuế bắt đầu nghi ngờ ảnh có gửi đi thành công không, Hứa Thanh Dã gửi tới một tin nhắn thoại.

Không dài, chỉ có tám giây.

Hạ Tuế vội vàng mở tin nhắn thoại lên, ngay sau đó, giọng nói hơi khàn của Hứa Thanh Dã vang lên trong căn phòng trống vắng:

“Em gửi kiểu ảnh này cho đàn ông à?”

Bình Luận (0)
Comment