Lần trước ngồi trên xe của Hứa Thanh Dã, Hạ Tuế sợ làm hỏng đồ đạc trên chiếc siêu xe ấy, nhưng lần này cậu chẳng còn quan tâm nhiều nữa. Cậu mở cửa xe, ngồi xuống và nhẹ nhàng đặt chú mèo lên đùi mình.
Cậu mặc một chiếc quần jeans xanh đã bạc màu, vài vết xước trắng và vài vệt bùn dính trên ống quần do lúc nãy va vào bụi cây.
Cậu nhìn chú mèo nhỏ đang nằm trên đùi, nó có vẻ hơi lo lắng khi đến một môi trường lạ. Hạ Tuế dùng ngón cái vuốt nhẹ lên trán nó, khẽ nói: “Hoa Hoa, đừng sợ.”
Chú mèo "meo" một tiếng trong không gian xa lạ, rồi im bặt.
Hứa Thanh Dã liếc nhìn một người và một con mèo bên cạnh, nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng hơi run rẩy của Hạ Tuế. Anh khẽ nhướng mắt, rồi nhanh chóng tìm trên điện thoại bệnh viện thú y gần nhất và bật chế độ chỉ đường.
Đường phố ban đêm vắng vẻ, chiếc xe lao đi nhanh chóng, chỉ hơn mười phút đã đến nơi.
Hứa Thanh Dã đỗ xe trước cửa bệnh viện, ra hiệu cho Hạ Tuế xuống trước: "Tôi đi đỗ xe đã.”
Hạ Tuế ôm mèo, lập tức mở cửa xe bước xuống, chạy thẳng vào bệnh viện tìm bác sĩ.
"Chú mèo này bị làm sao vậy?" Bác sĩ hỏi.
Hạ Tuế kể lại tình hình mình thấy trong nhóm chat, bác sĩ kiểm tra qua vết thương của chú mèo: “Mèo hoang à? Khả năng cao là bị gãy xương. Trước tiên đi lấy máu và chụp X-quang, tôi sẽ kê đơn, cậu ra quầy thanh toán trước.”
Một cô y tá bế mèo đi, Hạ Tuế cầm điện thoại ra quầy lễ tân. Khi định trả tiền, cậu mới chợt nhớ ra điện thoại mình đã hết pin.
Hạ Tuế ngại ngùng nói với cô lễ tân: “Xin lỗi, cho hỏi có sạc điện thoại không ạ?”
Cô lễ tân nhìn Hạ Tuế, chưa kịp nói gì thì một bàn tay thon dài, trắng nõn đẩy chiếc điện thoại tới, trên màn hình là mã QR để thanh toán.
Hạ Tuế quay đầu lại, thấy Hứa Thanh Dã đã đỗ xe xong và đi vào từ lúc nào.
Hứa Thanh Dã nói: “Quét của tôi đi.”
Cô lễ tân ngập ngừng, nhìn anh rồi lại nhìn Hạ Tuế.
Hạ Tuế nghĩ một lát, nói: “Vậy... cứ quét của cậu ấy trước đi ạ.”
Nói xong, cậu khẽ nói với Hứa Thanh Dã: “Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển lại cho cậu.”
Cô lễ tân quét mã, Hứa Thanh Dã cất điện thoại vào túi, nói "Không cần đâu". Hạ Tuế xin hóa đơn và mượn sạc dự phòng để sạc điện thoại, sau khi máy lên nguồn cậu đi mượn một chiếc sạc khác.
Hứa Thanh Dã ngồi trên ghế ở đại sảnh, Hạ Tuế thấy phòng khám vẫn chưa có ai ra, cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cảm ơn cậu.”
Nghe thấy tiếng cậu, Hứa Thanh Dã quay đầu nhìn Hạ Tuế.
Đại sảnh của bệnh viện thú y này khá rộng, nhưng buổi tối vắng người, để tiết kiệm điện chỉ bật vài ngọn đèn ở giữa. Hơn nửa không gian chìm trong ánh sáng mờ ảo. Hạ Tuế ngồi đúng ở chỗ giao nhau giữa sáng và tối, ánh sáng lu mờ chiếu lên gương mặt vốn đã rất thanh tú của cậu, càng làm các đường nét thêm tinh xảo, không có một chút tì vết nào.
Lúc này, cậu hơi rũ mắt, hàng mi dài khẽ che đi ánh nhìn. Vẻ hoạt bát, lanh lợi thường thấy biến mất, cả người có chút trầm lặng, dường như đang buồn bã.
Hứa Thanh Dã im lặng một lúc, hỏi: “Đó là mèo hoang trong trường à?”
“ Đúng vậy.”
“Hai người trông quen nhau lắm nhỉ.”
Hạ Tuế nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của chú mèo khi nằm gọn trong lòng mình, khựng lại một chút rồi nói: “Thỉnh thoảng tôi vẫn cho nó ăn.”
“Không nghĩ đến việc nhận nuôi nó sao?”
Câu nói này làm Hạ Tuế im lặng lâu hơn. Khi Hứa Thanh Dã nghĩ rằng Hạ Tuế sẽ không trả lời, cậu vẫn lên tiếng.
“... Chính mình còn chưa lo tốt, làm sao mà nuôi nổi một con mèo.”
Giọng cậu rất nhỏ, như đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng trong không gian yên tĩnh, Hứa Thanh Dã vẫn nghe rõ.
Hứa Thanh Dã quay đầu nhìn Hạ Tuế. Cậu đang ngồi rất ngay ngắn trên ghế, hai vai thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, giống như một đứa trẻ ngoan được giáo dục nghiêm khắc, rất có nề nếp.
Lúc này, đôi mắt cậu nhìn vô định xuống sàn nhà, đường nét khuôn mặt nghiêng tạo nên một vẻ đẹp buồn man mác.
Hứa Thanh Dã quay đầu lại, im lặng hai giây, rồi vô thức hạ giọng nói: “Cậu đã cứu nó là tốt lắm rồi.”
Hạ Tuế lắc đầu.
Khi thấy tin nhắn trong nhóm chat, điều đầu tiên xuất hiện trong lòng Hạ Tuế là nỗi sợ hãi.
Cậu biết sinh mệnh của một chú mèo hoang mong manh đến mức nào. Lần trước Hoa Hoa biến mất, cậu đã khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật, nhưng không ngờ Hoa Hoa vẫn ổn. Niềm vui tìm lại được chú mèo đã khiến cậu mong đợi mỗi ngày có thể gặp nó.
Cậu còn chưa kịp đưa Hoa Hoa đi triệt sản. Cậu sợ sẽ không còn cơ hội để làm điều đó nữa.
Ban đầu cậu nghĩ sau khi bỏ tiền triệt sản cho chú mèo, cậu sẽ tìm một người tốt bụng nhận nuôi nó. Như vậy, Hoa Hoa ít nhất sẽ không phải chịu gió chịu mưa ở ngoài đường, có thể sống thêm vài năm và có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lý do những ngày này cậu chưa đưa mèo đi triệt sản cũng là vì sợ sau khi nó được nhận nuôi, cậu sẽ không còn được gặp nó nữa.
Cậu mãi mãi nhớ ngày tan học về ký túc xá, một chú mèo từ bụi cây đi ra, nằm thẳng xuống trước chân cậu. Đôi mắt vàng trong veo nhìn cậu, như muốn ăn vạ, rồi "meo meo" nũng nịu.
Chú mèo mang thai ấy có lẽ muốn tìm một gia đình cho mình, nhưng cậu lại không thể cho nó một mái nhà.
Đáng lẽ cậu nên sớm đưa Hoa Hoa đi triệt sản và để người khác nhận nuôi.
Cánh cửa phòng khám mở ra từ bên trong, Hạ Tuế và Hứa Thanh Dã vội vàng đi vào. Bác sĩ nói cho Hạ Tuế về tình hình: xương chân sau gãy khá nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật. Sau mổ cần được cố định và theo dõi kỹ, chi phí phẫu thuật là 6000 tệ. Bác sĩ hỏi Hạ Tuế có muốn phẫu thuật không.
Hạ Tuế c*n m** d***, do dự hai giây rồi đưa ra quyết định: “Cứu ạ.”
Tiền có thể kiếm lại, nhưng chân chú mèo mà què thì không thể chữa được nữa.
Cậu đi theo bác sĩ ra quầy lễ tân để thanh toán. Bác sĩ biết đây là một chú mèo hoang nên đã miễn phí tiền ký túc vài ngày, tặng thêm thuốc tẩy giun và vắc-xin. Tóm lại, cậu không phải chi thêm tiền ngoài 6000 tệ kia nữa.
Nhưng tài khoản của Hạ Tuế cũng lập tức cạn kiệt.
Cậu quay đầu thấy Hứa Thanh Dã đi theo sau mình, chợt nhớ ra mình còn phải trả lại phí khám ban đầu cho anh. Cậu chuyển khoản qua WeChat nhưng Hứa Thanh Dã đã từ chối nhận.
“Không cần đâu.”
Hứa Thanh Dã cất điện thoại vào túi, nhìn Hạ Tuế nói.
Hạ Tuế vốn định khách sáo thêm, nhưng nghĩ lại mấy trăm tệ này với Hứa Thanh Dã có lẽ chỉ là chuyện nhỏ, người ta đi bar mua một chai rượu cũng vài vạn, cậu đành thôi, đổi lời:
“Vậy... hai ngày nữa tôi mời cậu đi ăn cơm nhé.”
Nói xong, Hạ Tuế mới nhận ra mình đã lỡ lời. Hứa Thanh Dã làm sao có thể đồng ý đi ăn cơm với cậu được chứ.
Anh ấy còn không ăn cả trái cây cậu đưa.
Cậu cười gượng hai tiếng, định nói sang chuyện khác thì nghe thấy Hứa Thanh Dã mở lời: “Được.”
“... Ơ?”
Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, Hạ Tuế hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này. Cậu mở to mắt nhìn đối phương, thấy Hứa Thanh Dã nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hạ Tuế vội vàng lắc đầu. Đúng lúc này, điện thoại trong tay cậu đột nhiên reo lên, là một số lạ.
Tim Hạ Tuế đập thình thịch, một dự cảm không lành chợt đến. Quả nhiên, vừa bắt máy, giọng một cô gái vang lên: “Cậu là Hạ Tuế, trưởng phòng 326 phải không? Sao ký túc xá các cậu không có ai ở vậy?”
Tiêu rồi, kiểm tra ký túc xá đột xuất!
Hạ Tuế không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, một lần hiếm hoi ra ngoài lại bị bắt gặp. Quả nhiên vận may của cậu rất tệ.
Cậu vội vàng giải thích tình hình hôm nay, và hứa rằng hai người sẽ về ngay lập tức. Nhưng việc bị ghi tên đã là điều không thể tránh khỏi.
Cúp điện thoại xong, Hạ Tuế có chút lo lắng xin lỗi Hứa Thanh Dã. Vì cậu mà anh cũng bị vạ lây, nếu không phải vì cậu thì Hứa Thanh Dã đã sớm về ký túc xá nghỉ ngơi rồi.
Nhưng Hứa Thanh Dã nghe xong không hề có vẻ trách móc, anh khẽ "ừm" một tiếng và hỏi: “Giờ phải về trường à?”
Hạ Tuế gật đầu. Cô quản lý ký túc xá sẽ đợi hai người ở tầng một. Chú mèo thì sẽ ở lại đây, có bác sĩ và y tá chăm sóc.
Hứa Thanh Dã nói: “Được, vậy mai tôi đưa cậu đến thăm chú mèo.”