Đến cuối cùng, những lời này của anh suýt chút nữa khiến Hạ Tuế bật cười.
Chỉ là nhìn một chút thôi mà? Giữa những thằng con trai, chuyện lỡ nhìn thấy nhau trong nhà vệ sinh là hết sức bình thường, ai mà chẳng có, cần gì phải làm như món đồ quý giá vậy?
Cậu cũng có ăn nó đâu.
Hơn nữa, cậu sao có thể có hứng thú với Hứa Thanh Dã cơ chứ?!
Lòng Hạ Tuế bực bội, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ đọng lại một câu: đồ ngốc.
Đúng là tên ghi chú trong WeChat cậu sửa không sai.
Hứa Thanh Dã chính là một gã đại ngốc nghếch, cao ngạo, coi thường người khác và lúc nào cũng khư khư giữ mình.
Hạ Tuế mắng thầm anh một trận trong lòng cho bõ tức, rồi thề rằng ai thèm để ý đến anh ta nữa thì người đó là chó.
Vài ngày tiếp theo, hai người sống trong ký túc xá như hai kẻ xa lạ. Hứa Thanh Dã vẫn đi sớm về khuya, họ thậm chí còn chẳng nói với nhau câu nào, cứ như thể đối phương là không khí vậy.
Hạ Tuế đợi điện thoại của công ty Thịnh Cảnh mấy ngày liền, nhưng chẳng có chút tin tức nào, trong lòng dần có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, chiều thứ Sáu, Tào Cố nhắn tin cho cậu:
[Toang rồi! HR nói đầu tuần sau bên anh có thực tập sinh mới tới!]
[Xem ra cậu không còn hy vọng gì nữa rồi.
(cún con thở dài)]
Nhận được tin nhắn khi đang học, tim Hạ Tuế chùng xuống.
[Không sao đâu, công ty quảng cáo đâu chỉ có mỗi công ty này. Đừng nản, tìm chỗ khác xem sao.]
[ Anh cũng sẽ để ý giúp cậu. Chắc chắn có nơi khác phù hợp hơn!]
Tào Cố liên tục gửi tin nhắn an ủi, Hạ Tuế biết ý, trả lời một câu cảm ơn, rồi gửi thêm một sticker chú mèo dũng cảm không sợ khó khăn.
Nhưng khi tắt điện thoại, cảm giác thất bại vẫn ùa về.
Hôm phỏng vấn, cậu cảm thấy mình chỉ còn cách thành công một bước, rõ ràng phỏng vấn viên còn nói mong được cùng làm việc. Vậy cuối cùng cậu đã sai ở đâu?
Hạ Tuế suy nghĩ nửa ngày, tìm ra vô số lý do: kinh nghiệm chưa đủ, chuyên môn còn non... Rồi đột nhiên cậu lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại chuyện ở nhà vệ sinh sau buổi phỏng vấn hôm đó.
Có khi nào... là do Hứa Thanh Dã?
Anh nghĩ cậu là người đồng tính và cố ý tiếp cận, lấy lòng anh, nên để tránh xa cậu, anh đã từ chối thẳng thừng cậu luôn?
Càng nghĩ, Hạ Tuế càng thấy khả năng này rất cao, với cái tính cách ngạo mạn, thích làm màu của Hứa Thanh Dã thì làm như vậy cũng chẳng có gì bất ngờ.
Chẳng lẽ cậu thật sự thua vì chuyện này sao? Hạ Tuế vò đầu bứt tai, muốn tìm ra câu trả lời, thậm chí có khoảnh khắc muốn đến hỏi thẳng anh. Nhưng mới hai hôm trước, cậu vừa thề rằng ai tìm đến anh thì người đó là chó.
Hơn nữa, nếu cứ thế đi hỏi, Hứa Thanh Dã có thật sự thừa nhận không?
Hạ Tuế thở dài, cảm thấy có chút thất vọng và chán nản. Nhưng chỉ vài phút sau, cậu lại lấy lại tinh thần.
Sự thành do người. Lần này không được thì có lần sau, công ty này không được thì có công ty khác.
Nếu hiện tại việc thực tập hoàn toàn vô vọng, cậu vẫn phải tranh thủ tìm thêm việc làm thêm.
Nghĩ vậy, Hạ Tuế mở WeChat, tìm trong danh bạ một người tên là "Anh Thành."
"Anh Thành, quán bar sửa xong chưa? Khi nào khai trương vậy anh?"
Anh Thành trả lời rất nhanh: "Anh vừa định tìm em đây, mai khai trương. Tối mai em có rảnh không?"
Hạ Tuế: "Dĩ nhiên là có. Vẫn giờ cũ hả anh?"
Anh Thành: "Ừ, đồng phục mới đã đặt xong rồi, mai em tới sớm thử size nhé."
Hạ Tuế: "Không thành vấn đề!"
Anh Thành là ông chủ quán bar, Hạ Tuế quen anh sau một buổi tiệc ăn mừng với đoàn làm phim mà cậu đóng vai cosplay năm ngoái. Hôm đó cậu cosplay nữ, bất ngờ không chỉ gây tiếng vang ở hội chợ truyện tranh mà còn được nhiều người ở quán bar tiếp cận làm quen.
Anh Thành đã đích thân hỏi Hạ Tuế có muốn đến làm thêm không, và dù biết cậu là con trai, anh vẫn rất cởi mở đồng ý cho cậu mặc đồ nữ làm việc.
Anh trả lương cao, Hạ Tuế thấy vì tiền mà mặc đồ nữ cũng chẳng có gì khó khăn. Thế là cậu nhận lời, mỗi tuần làm thêm hai buổi và còn học cả cách giả giọng nữ trên mạng.
Hai tháng trước, quán bar tạm dừng kinh doanh để sửa chữa, cậu mất một khoản thu nhập cố định. Giờ quán bar mở lại, gánh nặng tài chính của cậu cũng nhẹ bớt.
Hạ Tuế lại chuyển hướng sang việc dạy kèm. Cậu lướt đi lướt lại trong nhóm gia sư, nhưng không tìm thấy việc nào phù hợp, đành tạm thời từ bỏ.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Dã lại biến mất từ sáng sớm. Hạ Tuế ngủ đến trưa mới dậy, xuống nhà ăn trưa, rồi về ký túc xá làm bài tập một lúc mới đi đến quán bar.
Vì biết cậu ở ký túc xá, anh Thành tốt bụng dành cho cậu một căn phòng nhỏ phía sau quán để cậu thay đồ và trang điểm.
Khi Hạ Tuế đến, trong phòng đã có sẵn một bộ đồng phục mới tinh. Đó là một bộ hầu gái màu đen trắng, đi kèm với tất dài, giày da, phụ kiện trang trí và cả tóc giả.
Cậu loay hoay mãi mới mặc xong, rồi đứng trước gương ngắm nghía.
Trong gương, một người con gái với mái tóc giả thẳng, màu nâu hạt dẻ, đang mặc một chiếc váy hầu gái đen trắng. Khuôn mặt cậu chưa trang điểm, không phân biệt được nam hay nữ, toát lên vẻ đẹp trong trẻo, tinh khôi.
Khung xương c** nh*, vòng eo thon gọn, trừ phần ngực hơi phẳng thì nhìn không có chút gì gượng gạo. Chiều cao gầy gò khiến chiếc váy hơi ngắn, lộ ra đôi chân trắng nõn, thon dài, tạo thành sự tương phản rõ rệt với màu vải đen của váy.
Hạ Tuế hơi bối rối, muốn kéo chiếc tất lên cao hơn, nhưng chiều dài của nó đã đến giới hạn, không thể che đi khoảng da trắng ngần giữa váy và tất, khiến ánh mắt người ta cứ vô thức dừng lại ở đó.
Cậu thấy bộ đồ này cái gì cũng ổn, chỉ có điều váy hơi ngắn. Gió lùa vào làm cậu cảm thấy dưới chân lạnh lạnh, không có chút an toàn nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không nói với anh Thành, dù sao tình huống của mình vốn đặc biệt, lại làm phiền anh nữa thì không hay.
Hạ Tuế ngồi xuống bàn trang điểm. Khuôn mặt trong gương có ngũ quan tinh xảo và trong sáng, không có một chút tì vết nào. Nhưng cậu vẫn thoa rất nhiều lớp mỹ phẩm để che đi vẻ ngoài ban đầu của mình - ở đây gần khu trường đại học, không chừng có người sẽ nhận ra cậu.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hạ Tuế nhìn bản thân có chút xa lạ trong gương.
Cậu có đôi mắt hạnh, đuôi mắt hơi rũ xuống trông trong sáng và ngây thơ. Cậu cố tình dùng bút kẻ mắt để kéo đuôi mắt lên một chút, khiến đôi mắt trong veo ấy trở nên quyến rũ hơn. Đôi môi thoa một lớp son bóng, trông căng mọng và hồng hào.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, Hạ Tuế nhìn đồng hồ, đã 7 giờ. Cậu vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.
Quán bar này tên là Mirro, khá nổi tiếng trong khu này và có nhiều khách quen.
Sau hai tháng tu sửa, hôm nay quán bar chật kín người.
Hạ Tuế vừa ra đã bận rộn ngay. Cậu là nhân viên phục vụ, nhận order, mang rượu và phục vụ khách. Bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, cậu mới có cơ hội đứng ở quầy bar nghỉ một lát.
Một cô bé phục vụ mới đang dọn dẹp ly chén bên cạnh, thấy Hạ Tuế, mắt cô bé sáng lên, đỏ mặt rụt rè tiến lại gần và nói:
"Chị Tuế Tuế, chị đẹp thật đấy."
Hạ Tuế cười gượng hai tiếng, lùi sang một bước, không giải thích rằng mình thật ra là con trai.
Đây cũng là ý của anh Thành. Để tránh những rắc rối không cần thiết, chỉ có anh Thành và anh quản lý biết Hạ Tuế là con trai. Ngoài công việc, Hạ Tuế cũng không tiếp xúc nhiều với người khác.
Cô bé này mới đến, có vẻ muốn trò chuyện thêm với Hạ Tuế. Cô nói mình học ở Yên Đại gần đó, hỏi Hạ Tuế có phải sinh viên không và học trường nào. Nghe đến hai chữ "Yên Đại," Hạ Tuế giật mình. Đúng lúc ấy, có người bên cạnh gọi:
"Bàn 49 cần rượu, ai rảnh mang ra giúp với--"
Hạ Tuế vội nhận lời: "Em đi đây--"
Cậu sợ bị lộ thân phận, nhân cơ hội mang rượu để tránh xa cô bạn cùng trường. Nhưng ngay sau đó, cậu hối hận.
Gì thế này??
Ai nói cho cậu biết tại sao Hứa Thanh Dã lại ở bàn 49 cơ chứ???
Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Thanh Dã trên ghế dài, Hạ Tuế đã cảm thấy có điều chẳng lành.
Bước chân cậu theo bản năng trở nên chậm chạp, cứng đờ. Cậu định tìm người khác đi thay mình thì thấy một người ở bàn đó vẫy tay về phía cậu: "Ở đây."
Nghe tiếng người đó, Hứa Thanh Dã cũng quay đầu nhìn về phía này. Để không bị phát hiện bất thường, Hạ Tuế đành phải cứng cổ bước đến.
Cậu cúi mặt, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, dùng giọng giả nữ một cách gượng gạo nhất:
"Chào quý khách, rượu của quý khách đây."
Trong khóe mắt, cậu cảm nhận được ánh mắt Hứa Thanh Dã dường như đang dừng lại trên người mình. Tay Hạ Tuế đặt rượu xuống khay căng thẳng, cả người đều trở nên không tự nhiên.
Hứa Thanh Dã có phát hiện ra không?
Không thể nào?
Làm việc ở đây, Hạ Tuế cũng từng gặp vài người quen, nhưng chỉ có vài lần duyên nợ, chưa ai nhận ra cậu.
Còn Hứa Thanh Dã, là bạn cùng phòng, dù không nói chuyện thì ở ký túc xá cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy...
Hạ Tuế khó khăn lắm mới đặt hết rượu trên khay xuống, lập tức quay người định đi, thì bị một người khác gọi lại: "Khoan đã--"
Người gọi cậu quay đầu lại nói với người ngồi trên ghế dài: "Anh Thanh, anh còn chưa gọi rượu, làm chút cho có khí thế chứ."
Nói xong, anh ta quay lại Hạ Tuế: "Em lấy order cho anh Thanh."
Nội tâm Hạ Tuế gào thét, nhưng nhìn xung quanh không có ai có thể cứu, cậu đành chậm rãi bước đến trước mặt Hứa Thanh Dã.
Cậu đưa quyển menu rượu cho Hứa Thanh Dã. Quyển sổ đen làm nổi bật cánh tay trắng nõn của cậu. Dù dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ sắc của quán bar, làn da cậu vẫn trắng mịn.
Hứa Thanh Dã cảm thấy cánh tay này có chút quen mắt.
"Có gợi ý gì không?"
Anh cúi đầu, ngón tay lật xem menu, dừng lại ở trang rượu cocktail.
Hạ Tuế sợ giọng giả nữ của mình bị lộ, không nói gì, chỉ vươn ngón tay ra, lướt đến cuối menu rượu, rồi gõ gõ.
Loại rượu này cậu từng uống rồi, vị bạc hà muối biển, có chút đắng và chát, là hương vị cậu ghét nhất.
Hứa Thanh Dã nhìn bàn tay đưa ra. Ngón tay thon dài, gầy gò, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, gọn gàng, trong lòng bàn tay dường như có một chút vết chai mỏng.
Đôi tay thật đẹp.
Hứa Thanh Dã nghĩ thầm. Anh cúi mắt trong chốc lát, đột nhiên nhận thấy cả người đối phương hơi run rẩy.
Tay anh dừng lại, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt cậu. Đôi mắt nai của cậu nhanh chóng né tránh, chớp chớp hai cái rồi lại cụp xuống.
"Sao thế?"
Tim Hạ Tuế đột nhiên đập nhanh, vội vàng tìm cớ: "...À à, hơi lạnh."
Điều hòa trong quán bar khá lạnh, lý do này cũng hợp lý.
Hứa Thanh Dã lại nhìn cậu.
Khuôn mặt cậu chỉ nhỏ bằng bàn tay, trang điểm nhẹ nhàng, ngũ quan tinh xảo và thuần khiết. Bộ đồ hầu gái làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cậu, eo thon đến nỗi có thể nắm trọn trong một tay, trông mềm mại, đáng yêu.
Ánh mắt anh cuối cùng lướt qua đôi chân trần của cậu. Chiếc tất trắng hơi bó sát vào da, làm nổi bật làn da trắng nõn, đầy đặn. Anh dừng lại, cúi mắt, lật đến trang cuối cùng của menu và gọi một chai rượu đắt đỏ đến mức làm Hạ Tuế phải tặc lưỡi.
Một nam sinh bên cạnh hỏi: "Anh, anh không phải nói không muốn uống rượu sao?"
Hứa Thanh Dã nói: "Cất."
Hạ Tuế cảm thấy Hứa Thanh Dã đúng là có vấn đề. Gọi rượu rồi lại không uống, cất đi để khoe mình có tiền sao?
Nhưng kệ anh ta, chai rượu này cậu có thể trích phần trăm rất nhiều tiền!
Lúc này, một nam sinh khác nghe thấy lời đó, ngước mắt nhìn Hạ Tuế thêm một lần, rồi nhướn mày. Cuối cùng, anh ta chẳng nói gì.
Gọi xong rượu, Hạ Tuế vội vàng chạy đi. Cậu không dám quay lại, định gọi một nhân viên khác đi thay mình, thì thấy một người từ bàn 49 đang đi về phía cậu.
Tim Hạ Tuế thắt lại, không biết anh ta đến làm gì. Chẳng lẽ Hứa Thanh Dã đã phát hiện ra điều gì và sai anh ta đến thăm dò?
Nội tâm cậu có chút căng thẳng, nhưng trên mặt cố gắng không biểu lộ. Cậu thấy nam sinh kia còn có vẻ căng thẳng hơn cậu, liếc nhìn hai bên rồi hạ giọng nói:
"Em có phải đang thiếu tiền không?"
Hạ Tuế: ?
Nam sinh kia tiếp lời: "Anh có một phi vụ, cọc trước 2 vạn, xong việc có thể cho em thêm 20 vạn."
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tuế là từ chối những việc liên quan đến cờ bạc, m* t**, m** d*m.
Thấy ánh mắt đề phòng của cậu, nam sinh kia hạ giọng: "Yên tâm, không phải bắt em đi làm cái gì đâu."
"Anh cần em đi 'cưa' một người - anh họ của anh. 'Cưa' đổ anh ấy rồi, sau đó chia tay."
Hạ Tuế nghe vậy, không biết mối thù này lớn đến đâu, nhưng nếu không phạm pháp, 22 vạn ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu.
Chỉ cần làm được, chi tiêu bốn năm đại học của cậu sẽ không thành vấn đề. Thậm chí cậu còn có thể không cần đi làm ngay sau khi tốt nghiệp, mà có thể cân nhắc học lên cao hơn...
Cậu kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng và hỏi lại: "Tại sao lại tìm em?"
Nam sinh kia trả lời hợp tình hợp lý: "Dĩ nhiên là vì em đủ xinh rồi."
Hạ Tuế dừng lại: "Vậy nếu em không hoàn thành..."
"Em chỉ cần làm thật nghiêm túc, nếu không hoàn thành anh cũng sẽ không đòi lại 2 vạn tiền cọc, nhưng anh thấy em làm được."
Hạ Tuế cân nhắc chuyện này qua lại trong lòng, cuối cùng, khao khát kiếm tiền chiếm ưu thế:
"Được, em nhận. Anh họ anh là ai? Cần em làm thế nào? Tìm anh ấy ở đâu?"
Nam sinh nghe câu trả lời này thì rất vui, hạ giọng nói: "Anh ấy cũng ở đây, em vừa gặp xong, cũng ở bàn chúng ta, chính là vị kia."
Trong lòng Hạ Tuế đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Cậu nhìn theo hướng ngón tay của nam sinh kia, lướt mắt một cái là nhìn thấy Hứa Thanh Dã giữa đám đông.
Hạ Tuế: ...
Đối phương dường như nhận ra có người đang nhìn mình, ánh mắt lướt qua bên này một cách hờ hững.
Quyến rũ Hứa Thanh Dã?
Tim Hạ Tuế đập dồn dập, trong đầu hiện lên hình ảnh Hứa Thanh Dã ngạo mạn làm cậu khó chịu mấy ngày nay, cùng với số tiền 22 vạn đầy cám dỗ.
"Cưa" đổ Hứa Thanh Dã rồi đá anh ta... vừa có thể trả thù sự vô lễ mấy hôm trước, lại có thể kiếm tiền...
Cách đám đông, Hạ Tuế không biết Hứa Thanh Dã có đang nhìn mình hay không, cậu giả vờ như không có chuyện gì, dời mắt đi và nghe thấy giọng nói của mình vang lên giữa quán bar ồn ào:
"Không thành vấn đề, chốt kèo."