Hạ Tuế giật mình, vội vàng rút điện thoại ra xem, quả nhiên, thời hạn cuối cùng để nộp hồ sơ xét duyệt "Phòng ngủ xuất sắc" là tối nay. Mấy hôm trước cậu bận tối mắt tối mũi, định hôm nay sẽ hoàn thành nhưng mọi việc lại cứ thế mà trôi tuột khỏi đầu.
Nếu không có bảng đăng ký này, công sức cậu làm trưởng phòng suốt học kỳ sẽ đổ sông đổ bể, học bổng cũng coi như khó mà chạm tới. Nhưng muốn điền đơn thì chắc chắn phải đối mặt với Hứa Thanh Dã.
Hạ Tuế chần chừ ba giây rồi quyết định kéo rèm giường xuống.
Không giống như cậu dự đoán, Hứa Thanh Dã không đứng cạnh giường mà đang quay lưng lại với cậu, đứng ở bàn học, cúi đầu lướt điện thoại. Hạ Tuế nhìn anh một lúc, thấy không có vẻ gì nguy hiểm mới dè dặt bước xuống giường. Dù biết rằng một tấm rèm mỏng dính chẳng thể ngăn cản được Hứa Thanh Dã nếu anh thật sự muốn làm gì, nhưng có nó ở đó vẫn khiến cậu cảm thấy an toàn hơn chút.
Thấy Hứa Thanh Dã không phản ứng, Hạ Tuế nhanh chóng ngồi vào bàn, lấy bút ra, tranh thủ chút thời gian cuối cùng trước khi tắt đèn để điền nốt bảng tự đánh giá. Cứ mải mê với công việc, cậu dần quên bẵng đi sự hiện diện của anh. Ban đầu còn thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của đối phương, sau đó thì chỉ mong hoàn thành cho thật nhanh.
Khi điền được nửa chừng, đèn ký túc xá phụt tắt. Hạ Tuế định lấy điện thoại bật đèn pin thì một luồng sáng đã chiếu thẳng vào vai trái của cậu.
Hứa Thanh Dã nói: "Đừng vội, vẫn còn mười phút nữa."
Nghe thấy vậy, Hạ Tuế đang định quay đầu lại thì khựng người, rồi lại tiếp tục cặm cụi viết, hết lời ca ngợi mình đã làm trưởng phòng tốt như thế nào trong năm nay. Nghĩ đến việc Hứa Thanh Dã đang đứng sau lưng theo dõi, cậu thoáng chút ngượng ngùng, nhưng rồi lại nghĩ đến việc cần chữ ký của các thành viên trong phòng, cậu lại thấy bất chấp tất cả.
Hạ Tuế viết xong, đặt bút xuống, đang không biết mở lời thế nào để nhờ Hứa Thanh Dã ký tên, thì anh đã tự nhiên cầm lấy bút trên bàn và đặt nét chữ của mình lên đó.
Chữ Hứa Thanh Dã bay bổng, phóng khoáng, vô cùng đẹp. Anh vừa đặt bút xuống, Hạ Tuế đã nhanh chóng chụp ảnh lại rồi gửi cho quản lý ký túc, vừa kịp lúc trong phút cuối.
Cuối cùng cũng xong!
Hạ Tuế thở phào nhẹ nhõm, cất bản gốc vào ngăn kéo, định mai ra ngoài sẽ đưa tận tay cho quản lý. Vừa quay đầu lại, cậu đã đối mặt trực diện với Hứa Thanh Dã.
Gương mặt ấy, dù nhìn lúc nào cũng hoàn hảo không tì vết, nhưng giờ đây, Hạ Tuế chỉ nhớ đến những gì chủ nhân của nó đã làm với mình vào ban ngày. Lẽ ra cậu nên cảm ơn anh đã nhắc nhở chuyện này, nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn trốn.
Cậu loạng choạng đẩy ghế ra, chưa kịp cảm nhận cơn đau, cậu đã lắp bắp nói:
"Tôi, tôi đi ngủ đây."
Cậu luồn lách như một chú chuột hamster nhanh nhẹn, tránh động tác vươn tay của Hứa Thanh Dã rồi lập tức chui tọt vào trong chăn.
Hứa Thanh Dã nhìn bộ dạng hoảng hốt, lảng tránh của cậu, khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Vừa chui vào chăn, Hạ Tuế cảnh giác nghe ngóng mọi động tĩnh bên ngoài rèm, chỉ nghe thấy tiếng Hứa Thanh Dã nhàn nhạt nói một câu:
"Ngủ ngon."
Lời nói ấy lạ lùng thay lại khiến Hạ Tuế thấy yên tâm.
"Ngủ ngon," có lẽ là ý đêm nay hai người sẽ không còn tiếp xúc gì nữa, đúng không?
Hạ Tuế vẫn không thể hiểu nổi một loạt hành động của Hứa Thanh Dã có ý nghĩa gì. Có lẽ vì nghĩ quá nhiều trước khi ngủ, cậu đã gặp ác mộng. Trong mơ, cậu là cô bé quàng khăn đỏ đi thăm bà ngoại, còn Hứa Thanh Dã là con sói xám muốn ăn thịt cậu.
Trong mơ, cậu không thể thoát khỏi nanh vuốt của sói xám, ngược lại còn bị kéo vào hang. Khi cậu đang hoảng loạn cầu xin, con sói xám ấy tóm lấy thứ ấy của cậu rồi ghé sát tai nói: "Em trốn nữa đi, đây không phải rất ngoan sao? Hửm?"
Hạ Tuế giật mình tỉnh giấc. Cậu mở chăn ra xem thì... ừm, chỉ là một phản ứng sinh lý hết sức bình thường thôi.
Nhưng vừa nghĩ đến câu nói cuối cùng của Hứa Thanh Dã trong mơ, cậu lại cảm thấy có chút ngượng, chờ cho "chuyện đó" lắng xuống mới dám kéo chăn.
Sáng nay Hứa Thanh Dã có tiết học sớm nên đã rời ký túc xá. Hạ Tuế thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay giờ học của cậu và anh lệch nhau, nên cậu không cần lo lắng về việc đối mặt vào ban ngày. Học xong hai tiết, cậu sẽ đi tìm Tào Cố để đón Hoa Hoa về.
Sau đó sẽ làm thế nào với Hoa Hoa thì Hạ Tuế vẫn chưa nghĩ ra. Kể cả muốn nuôi nó, cậu cũng phải đợi đến khi qua giai đoạn năm thứ hai này. Có lẽ ban đầu phải nuôi tạm trong ký túc xá một thời gian.
Liệu Hứa Thanh Dã có để tâm không? Trước đây anh có vẻ cũng rất thích Hoa Hoa.
Nhưng đó là trước khi anh phát hiện ra cậu lừa dối anh.
Hạ Tuế thở dài, đành chuẩn bị tinh thần để xem thái độ của Hứa Thanh Dã rồi tính sau. Nếu thật sự không được thì chỉ còn cách gửi cho bạn của Tào Cố nhận nuôi. Nhưng nếu vẫn còn một chút hy vọng, cậu vẫn muốn tự mình thử xem.
Khi đi xuống, Hạ Tuế tiện thể nộp luôn đơn đăng ký cho quản lý. Sau giờ học, cậu và Tào Cố cùng đến nhà dì của cậu ấy để đón Hoa Hoa.
Đang trong giờ làm việc nên nhà không có ai. Đồ dùng của Hoa Hoa đã được dọn gọn gàng. Tào Cố ôm Hoa Hoa vào túi vận chuyển rồi đưa cho Hạ Tuế, còn mình thì xách một đống đồ dùng khác của mèo ra ngoài.
Hạ Tuế nhìn chú mèo trong túi, tinh thần có vẻ tốt, cũng mập lên chút so với trước. Có vẻ gia đình dì Tào Cố đã chăm sóc nó rất tốt.
Tào Cố mặt đầy áy náy, liên tục nói xin lỗi vì đã phụ lòng Hoa Hoa. Hạ Tuế thấy Hoa Hoa vẫn khỏe mạnh nên cũng chẳng muốn truy cứu đúng sai làm gì. Trong lòng cậu thậm chí còn có chút vui mừng nho nhỏ vì được gặp lại Hoa Hoa.
Hạ Tuế và Tào Cố chia tay nhau. Tào Cố đưa toàn bộ đồ dùng như thức ăn sấy khô, đồ ăn vặt cho mèo cho Hạ Tuế. Cậu ấy nói dì của mình rất tức giận, yêu cầu em họ phải tự lập trước khi nuôi mèo lại. Vì vậy, những thứ này để lại cũng vô dụng nên đều cho Hoa Hoa mang theo.
Hạ Tuế mang theo mèo và đồ đạc quay về ký túc xá. Hứa Thanh Dã vẫn chưa về. Cậu thả Hoa Hoa ra khỏi túi, chú mèo nhỏ vẫn nhớ mùi của cậu, vừa ra ngoài đã liên tục cọ vào tay cậu, meo meo kêu, rất là quấn người.
Cậu chơi với Hoa Hoa một lúc, rửa bát và đổ thức ăn, nước sạch sẽ cho nó. Cậu cũng đặt mua chậu và cát vệ sinh trên app giao đồ ăn. Đang chờ điện thoại của shipper để xuống lấy hàng thì thấy quản lý ký túc xá gửi tin nhắn mới vào nhóm trưởng phòng.
Quản lý thông báo đã kiểm tra phòng 526 và phát hiện nuôi thú cưng, vì vậy hủy bỏ tư cách xét duyệt "Phòng ngủ xuất sắc" của phòng này và yêu cầu vật nuôi phải dọn đi trong vòng một tuần, hy vọng mọi người lấy đó làm gương.
Nhìn thấy tin nhắn, Hạ Tuế như sững sờ. Đại học Yên trước đây không có quy định rõ ràng về việc nuôi thú cưng, cậu có nghe nói kỳ này sẽ nghiêm khắc hơn, nhưng không ngờ lại cấm hoàn toàn.
Trong nhóm của trường cũng nổ tung vì chuyện này, rất nhiều người nuôi chuột hamster, thỏ, thậm chí là thằn lằn, đều lo lắng hỏi xem thú cưng của mình có phải cũng bị đuổi đi không.
Hạ Tuế vẫn không biết phải làm sao thì cửa ký túc xá bật mở. Hứa Thanh Dã đã về.
Vừa nhìn thấy anh, Hạ Tuế giật mình, cả người không tự chủ lùi lại một bước, điện thoại trên tay cũng suýt rơi.
Hứa Thanh Dã liếc qua cậu, ánh mắt dừng lại trên con mèo nhỏ đang tò mò và cảnh giác ngửi ngửi trên bàn. Anh nhận ra ngay: "Hoa Hoa?"
Hạ Tuế do dự một lúc rồi đành nói thật: "…Ừm, Hoa Hoa bị trả lại, nên tôi đón nó về."
Hứa Thanh Dã hỏi: "Sao vậy?"
"Người ta nói muốn nuôi một con mèo giống nhỏ hơn, thấy Hoa Hoa là mèo ta, lại còn là mèo lớn, không quấn người."
Dù trong lòng Hạ Tuế có chút vui sướng thầm kín vì Hoa Hoa có thể quay về bên cạnh mình, nhưng việc chú mèo yêu quý của cậu bị người khác ghét bỏ như vậy vẫn khiến cậu cảm thấy hơi chạnh lòng.
Hứa Thanh Dã nhận ra sự buồn bã trong lời nói của Hạ Tuế, dừng một chút rồi nói: "Không sao, trở về là tốt rồi."
Hạ Tuế gật đầu, rồi lại cẩn thận hỏi:
"Vậy... vậy tôi có thể nuôi Hoa Hoa trong ký túc xá không? Cậu yên tâm, tôi sẽ dọn dẹp rất sạch sẽ, sẽ không để cậu phải bận tâm, tôi sẽ xúc cát và dọn dẹp hàng ngày..."
Cậu chưa nói hết câu, Hứa Thanh Dã đã ngắt lời: "Cậu không biết à?"
"Hả?" Hạ Tuế ngơ ngác.
Hứa Thanh Dã nói: "Quản lý vừa dán thông báo ở dưới lầu, ký túc xá cấm nuôi các loại động vật. Nói là từ cuộc họp hôm qua có quy định mới, trong vòng một tuần phải chuyển vật nuôi đi, nếu bị phát hiện sẽ bị kỷ luật, hủy bỏ các danh hiệu bình chọn."
Hạ Tuế lặng người.
Chẳng lẽ cậu thật sự không có duyên với Hoa Hoa? Chẳng lẽ thật sự phải đưa Hoa Hoa đến chỗ người bạn kia của Tào Cố?
Người kia đã có ba con mèo, Hoa Hoa đến đó có hòa đồng được không? Nếu bị bắt nạt thì sao?
Hạ Tuế không muốn phủ nhận, ngay từ khi Tào Cố nói Hoa Hoa sẽ bị trả lại, cậu đã quyết tâm muốn tự nuôi nó.
Nhưng giờ phải làm sao đây? Nếu gửi nuôi thì chẳng lẽ phải để Hoa Hoa ở trong cái lồng sắt nhỏ suốt hơn nửa năm? Điều đó quá tàn nhẫn với nó.
Chú mèo nhỏ không nhận ra không khí căng thẳng trong phòng. Sau khi ngửi khắp tầng giá sách, nó "meo" một tiếng, khéo léo nhảy xuống bàn, dụi vào cánh tay Hạ Tuế, cổ họng phát ra tiếng "ục ục" đầy thoải mái.
Hạ Tuế vươn tay v**t v* đầu chú mèo, nhất thời cảm thấy đau đầu. Bên cạnh, Hứa Thanh Dã thấy vậy, như vô tình nói:
"Tôi biết một chỗ có thể nuôi Hoa Hoa."
Nghe thấy thế, Hạ Tuế không màng đến chuyện gì đã xảy ra giữa hai người trước đó, lập tức hỏi: "Ở đâu ạ?"
"Cậu yên tâm, chỗ đó rất rộng, đủ để mèo chạy nhảy thoải mái. Lại có chuyên gia chăm sóc, sẽ không để nó bị bệnh hay bị bắt nạt."
Hạ Tuế đoán có thể Hứa Thanh Dã biết một cơ sở gửi nuôi cao cấp nào đó. Dù sao những người giàu có đều biết nhiều thứ.
Cậu có chút do dự: "Có đắt không?"
Hứa Thanh Dã liếc nhìn cậu: "Không đắt."
"Giá cả khoảng bao nhiêu?"
Hứa Thanh Dã dừng lại vài giây, hỏi ngược lại: "Cậu muốn là bao nhiêu?"
Hạ Tuế nghĩ, cậu ít nhất phải gửi nửa năm, cho dù tính 1 triệu một tháng thì cũng là 6 triệu.
Cậu có chút ngượng ngùng nói ra con số 6 triệu cho sáu tháng. Hứa Thanh Dã nói: "Cũng gần như vậy, ở lâu còn có thể rẻ hơn."
Hạ Tuế không biết Hứa Thanh Dã tìm được chỗ tốt nào, nhưng giờ cậu cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể hỏi dồn dập tên cơ sở đó là gì và ở đâu.
Hứa Thanh Dã nhìn cậu rồi nói: "Cậu có muốn mang Hoa Hoa đi, cùng tôi đến đó xem tận mắt không?"
Thấy Hạ Tuế có chút do dự, anh nói thêm: "Quản lý nói lát nữa sẽ kiểm tra phòng, nếu bị phát hiện thì danh hiệu 'Trưởng phòng xuất sắc' của cậu sẽ mất."
Hạ Tuế thở dài, đành chấp nhận. Cậu dọn đồ, lén lút ôm mèo xuống lầu.
Ngồi trên xe, đặt Hoa Hoa ở ghế sau, Hạ Tuế lại không nhịn được mà hỏi thăm về cơ sở đó. Cậu có cảm giác mọi chuyện quá tốt và quá rẻ, nhưng Hứa Thanh Dã chắc cũng không cần thiết phải lừa cậu.
Đối diện với câu hỏi của cậu, Hứa Thanh Dã chỉ có một câu trả lời: "Đến nơi cậu sẽ biết."
Hạ Tuế đành nén lòng kiên nhẫn, chờ Hứa Thanh Dã lái xe.
Chiếc xe chạy trên đường, không lâu sau, Hứa Thanh Dã đã khéo léo lái vào một khu biệt thự siêu đắt đỏ mà Hạ Tuế biết. Nghi ngờ trong lòng cậu càng lúc càng sâu, rồi cậu nhìn thấy Hứa Thanh Dã dừng xe trước một căn biệt thự độc lập, phía trước có cả một đài phun nước siêu lớn.
Thấy xe Hứa Thanh Dã mở ra, lập tức có người tiến đến lấy đồ trong cốp xe, rồi lại có người khác tiến lên nhận chìa khóa xe từ tay anh.
Hạ Tuế ôm chiếc túi vận chuyển lấy từ ghế sau, càng nghĩ càng thấy không ổn. Cậu hỏi Hứa Thanh Dã: "Đây... đây rốt cuộc là đâu?"
Dịch vụ này quá chu đáo, lại còn ở một khu sang chảnh như vậy, thật sự chỉ cần một chút tiền như thế thôi sao?
Hứa Thanh Dã nhìn cậu, nói: "Nhà tôi."
Nghe thấy vậy, Hạ Tuế đơ người: "Hả???"