Tiếng chuông báo tin nhắn mới quen thuộc không hề vang lên trong phòng ngủ. Căn phòng vẫn tĩnh lặng, và những âm thanh từ hành lang cũng đã im bặt sau khi đèn tắt.
Hạ Tuế lại lén nhìn sang bên cạnh. Sau khi tắm xong, Hứa Thanh Dã đeo một chiếc kính gọng bạc, hơi cúi đầu nhìn vào máy tính, trông vừa lịch sự lại vừa lạnh lùng, xa cách.
Cậu nhận thấy chuột của anh hơi di chuyển, phát ra một tiếng động rất nhỏ, và màn hình ngay lập tức hiện lên một giao diện, có vẻ là WeChat. Nhưng Hứa Thanh Dã chỉ lướt qua rồi lập tức tắt đi, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Đã đọc nhưng không trả lời!
Ý nghĩ này dâng lên, Hạ Tuế cảm thấy hơi khó chịu. Cậu tìm anh vốn chẳng có việc gì, chỉ là thấy bộ dáng ngạo mạn, xa lánh người khác của anh nên muốn trêu chọc một chút. Nhưng khi bị lờ đi, cậu có cảm giác như đấm vào bông, một cảm giác bất lực và bị coi thường.
Cậu đẹp như thế này mà Hứa Thanh Dã lại không thèm để ý đến sao?!
Không được, cậu không đồng ý!
Hạ Tuế suy nghĩ một lát, rồi gõ lại: 【 Anh, chuyện hôm nay em thật sự xin lỗi, là lỗi của em, xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của anh QAQ】
【 Lần tới anh đến, em sẽ mời anh đi uống nước nhé~ coi như là để em bày tỏ lời xin lỗi TVT thật sự đã gây phiền phức cho anh rồi ô ô 】
Gửi tin nhắn xong, Hạ Tuế liếc mắt sang bên đó, quả nhiên thấy chuột của Hứa Thanh Dã lại di chuyển. Lần này anh không tắt ngay cửa sổ bật lên mà chuyển cả hai tay sang bàn phím, bắt đầu gõ chữ.
Quả nhiên, đàn ông đều ăn cây khế trả vàng... à không, đều mềm lòng trước kiểu "trà xanh yếu thế" này.
Cậu đã nói mà, cậu nhất định làm được.
Hạ Tuế đang đắc ý thì điện thoại trong tay đột nhiên “ting ting” hai tiếng, âm thanh vang rõ trong căn phòng yên tĩnh.
A: 【 Không cần 】
A: 【 Cô gọi tôi là gì? 】
Tiếng chuông tin nhắn đột ngột xuất hiện làm cả hai người trong phòng giật mình. Hạ Tuế nhận ra Hứa Thanh Dã quay đầu nhìn cậu một cái.
Tim Hạ Tuế lập tức đập thình thịch. Cậu giả vờ như không có chuyện gì, lướt ngón tay thật nhanh vào phần cài đặt và tắt âm báo tin nhắn mới. Cái tài khoản này cậu rất ít khi dùng nên không để ý chỉnh lại cài đặt, suýt chút nữa tự đào hố chôn mình.
Hạ Tuế kiềm chế nhịp tim đang tăng vọt, gõ lại: 【 Gọi anh là anh trai đó ạ. Vừa hay anh lớn hơn em một tuổi mà. 】
Nghĩ nghĩ, cậu lại “trà xanh” thêm một câu: 【 Là anh không thích cách xưng hô này sao? Em là con một, từ nhỏ đã muốn có một người anh trai rồi QAQ, nhìn thấy anh em cảm thấy rất gần gũi. 】
Hứa Thanh Dã hồi âm: 【 Tùy cô. 】
Hạ Tuế nhìn hai chữ đơn giản đó, khẽ nhíu mày: 【 Em còn chưa biết tên anh. 】
A: 【 Hứa. 】
Khi một người bất lực, họ thực sự muốn bật cười. Hứa Thanh Dã làm sao có thể “chơi chiêu” như vậy được chứ! Dù chỉ là một cái tên thôi mà anh cũng không chịu nói cho cậu.
Nhưng không sao, cậu có rất nhiều thời gian để “làm phiền” anh. Cứ coi như nuôi một con thú cưng điện tử, vừa có thể giải trí lại vừa điều tiết tâm trạng.
Thấy thời gian đã muộn, Hạ Tuế không còn hứng thú làm việc nữa. Cậu gõ một dòng tin nhắn khoe khoang:
【 Tốt, anh trai, đã muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon ^^】
Tin nhắn gửi đi thành công, cậu kéo ghế ra, không thèm nhìn Hứa Thanh Dã lấy một cái, trực tiếp lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạ Tuế ngủ dậy tự nhiên. Vì hôm nay không có việc làm thêm, cậu quyết định đến thư viện học bài. Mặc dù học kỳ mới bắt đầu, nhưng để giành được học bổng, cậu luôn rất chăm chỉ.
Trước khi ra khỏi cửa, Hạ Tuế lén lút bỏ quần áo của Hứa Thanh Dã bị cậu làm bẩn ngày hôm qua vào cặp sách. Nhân tiện hôm nay rảnh rỗi, cậu muốn mang chúng đến tiệm giặt ủi. Không phải cậu không muốn tự giặt, mà là vì hai người ở chung một phòng, nguy cơ bị phát hiện rất cao, hơn nữa giặt xong cũng không có chỗ phơi, nên chỉ có thể mang ra tiệm.
Sáng chủ nhật, trung tâm thương mại không có nhiều người lắm. Tiệm giặt ủi nằm ở con phố ngoài trời trên tầng một. Hạ Tuế xách đồ đi thong thả, tiện thể ghé vào tiệm trà sữa mua một ly cho mình.
Trà sữa ngọt mát lạnh tan trong miệng, xua tan đi cái nóng còn sót lại của cuối hè. Khi Hạ Tuế đến cửa tiệm giặt ủi, có một người đang đứng phía trước. Cậu xếp hàng phía sau người đó, nhìn bảng giá treo trên tường. Một chiếc áo phông 30 tệ, một chiếc quần 40 tệ, tổng cộng 70 tệ. Mặc dù hơi đắt một chút, nhưng dù sao hôm qua cậu mới nhận được 20 triệu nên khoản chi tiêu này cũng có thể chấp nhận được.
Người phía trước thanh toán xong, Hạ Tuế lấy túi quần áo của Hứa Thanh Dã ra, đưa cho nhân viên: “Một cái áo phông, một cái quần, khi nào có thể lấy được, thanh toán qua WeChat.”
Nhân viên cửa hàng nhận lấy túi, lấy quần áo ra xem xét kỹ lưỡng: “Vâng, mười ngày nữa có thể lấy. Để tôi quét mã WeChat của anh.”
Một tiếng “tít” vang lên. Hạ Tuế cất điện thoại đi, nhìn lướt qua, cả người ngây ra:
“Không phải, sao lại là 700? Có phải quét sai không, thêm một số 0 rồi…”
“Không có ạ,” nhân viên cửa hàng chỉ vào dòng chữ nhỏ ở dưới cùng của bảng giá: “Hai món đồ này của anh đều là hàng hiệu cao cấp, đối với hàng cao cấp, chúng tôi đều có bảo hiểm. Một khi giặt hỏng…”
Hạ Tuế chẳng quan tâm đến chuyện giặt hỏng hay không, chỉ là một cái quần áo thôi mà, có thể hỏng đến mức nào được chứ? Tiền của cậu, cậu xót tiền của cậu! Số tiền vừa nóng hổi trong tay chưa được bao lâu đã mất gần một phần mười hai.
Nhân viên cửa hàng vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu về trình độ chuyên môn của tiệm, nhưng Hạ Tuế chỉ muốn lấy lại tiền của mình.
“Cái đó… có thể giặt theo giá bình thường được không? Hỏng cũng không sao.”
Nhân viên cửa hàng khẽ cau mày, cầm lấy quần áo giơ lên cho Hạ Tuế xem: “Nhưng quần áo của anh…”
Hạ Tuế nghe thấy, ánh mắt đột nhiên lướt qua tấm kính của máy giặt lồng ngang màu đen trong tiệm, phản chiếu vài bóng người. Trong số đó có một người, dù hóa thành tro, cậu cũng nhận ra.
Chết tiệt! Sao lại đụng phải Hứa Thanh Dã!
Nhân viên vẫn đang giơ quần áo lên, Hạ Tuế lập tức dùng sức ấn tay anh ta xuống, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, nghiến răng nói:
“… Được rồi, giặt theo cách của anh đi, được hết.”
Nhân viên cửa hàng tưởng rằng lời khuyên của mình có hiệu quả, cũng cười nói: “Đúng rồi, quần áo của anh quý như vậy, giặt theo giá bình thường chắc chắn anh cũng không yên tâm. Chúng tôi thao tác rất chuyên nghiệp…”
Hạ Tuế gật đầu bừa bãi, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Hứa Thanh Dã qua tấm kính phản chiếu. Cậu thấy anh liếc nhìn về phía này, ánh mắt dường như có dừng lại, không biết có phát hiện ra đây là bộ quần áo mà cậu đã làm bẩn ngày hôm qua hay không.
Tim cậu lo lắng bồn chồn, suy nghĩ đều bị bước chân của Hứa Thanh Dã cuốn đi. Những lời nhân viên bên cạnh nói cậu cũng chẳng còn để tâm.
Mãi đến khi bóng dáng Hứa Thanh Dã biến mất ở góc rẽ, cậu mới hơi lấy lại tinh thần, nghe thấy giọng nói có chút ngưỡng mộ của nhân viên cửa hàng: “… Chiếc quần này hiện tại có tiền cũng không mua được, giá đã đội lên đến ba vạn rồi, anh mua ở đâu thế?”
Hạ Tuế thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn nhân viên: “À, mua trên Pinduoduo, 19.9 tệ bao ship. Có cần link không?”
Nhân viên cửa hàng: “… Không cần.”
Hạ Tuế đưa quần áo xong xoay người rời đi, trong lòng vô cùng bất an, hồi hộp. Vừa rồi khi nhân viên giải thích, anh ta đã cầm quần áo lên cho cậu xem, và mặt đối diện với cậu có vết bẩn dính từ quán bar ngày hôm qua.
Hứa Thanh Dã đi ở phía sau, có nhìn thấy điều này không? Nếu anh biết cậu vì kiếm tiền mà giả nữ làm phục vụ ở quán bar, chắc chắn trong lòng sẽ càng khinh thường cậu hơn. Và nếu vô tình anh lại nói ra ngoài…
Hạ Tuế thấp thỏm, nghi ngờ. Cách nửa con phố, cậu thấy bóng Hứa Thanh Dã đi phía trước, hận không thể chạy lên hỏi thẳng anh vừa nhìn thấy gì. Nhưng mối quan hệ của hai người rõ ràng chưa đến mức đó. Cậu chỉ có thể thông qua phản ứng của anh để tự mình suy đoán.
Hạ Tuế cẩn thận xem lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Khi sắp đến thư viện, cậu phát hiện Hứa Thanh Dã cũng bước vào. Cậu thoáng có ý định theo dõi, phục kích gần anh, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó, nhưng rồi lại từ bỏ.
Thôi vậy, không thể dành quá nhiều tâm sức cho anh ta. Hứa Thanh Dã không đáng.
Hạ Tuế quẹt thẻ vào thư viện, tìm đến chỗ ngồi quen thuộc của mình. Vị trí gần cửa sổ, phong cảnh rất đẹp, chỉ hơi nắng một chút nên không có nhiều người ngồi. Nhưng Hạ Tuế lại thích tắm nắng, nên khi được ánh nắng bao bọc, cậu thoải mái vươn vai.
Hứa Thanh Dã chính là lúc này lại nhìn thấy Hạ Tuế.
Cậu ấy mặc một chiếc áo phông đen, đường cong cánh tay vươn về phía trước thon dài, trắng gần như trong suốt dưới ánh nắng. Vì áo phông khá ngắn, vạt áo phía trước cuộn lên, để lộ lấp ló phần eo sát quần jean.
Trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh bên cạnh đang thì thầm với anh về hoạt động của câu lạc bộ trong học kỳ này. Hứa Thanh Dã thấy Hạ Tuế vừa gặp ngoài phố, giờ lại xuất hiện ở gần mình, cách vài cái bàn, không quá xa cũng không quá gần.
Anh khẽ nhíu mày, Trương Thiên Bạch – trưởng câu lạc bộ – thấy vậy lập tức hỏi: “Sao thế? Có ý kiến gì về hoạt động à?”
Hứa Thanh Dã dời tầm mắt đi, giọng nói lạnh hơn bình thường một chút: “Không có.”
Hạ Tuế học rất tập trung, học đến quên cả thời gian. Mãi đến khi dạ dày bắt đầu cồn cào, cậu mới giật mình nhận ra mình hình như chưa ăn trưa.
Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, 4 giờ 10 phút. Không quá sớm cũng không quá muộn, căng tin chưa mở cửa.
WeChat có vài tin nhắn mới, Hạ Tuế mở ra xem, là Tào Cố gửi đến, nói hôm nay có việc đến gần trường, hỏi Hạ Tuế có thời gian đi ăn cơm cùng không.
Mặc dù thực tập không thành công, nhưng có thể kết bạn được với một người cũng là chuyện tốt. Hạ Tuế suy nghĩ vài giây rồi trả lời “được”.
Tào Cố gửi cho cậu một định vị, là một nhà hàng fusion không xa. Hạ Tuế có nghe nói, biết nơi đó không chỉ có không gian đẹp mà còn là một thương hiệu nổi tiếng với hương vị đặc trưng.
Tào Cố nói anh ấy còn nửa tiếng nữa mới đến, Hạ Tuế không vội đi, định đi vệ sinh rồi quay lại đọc sách một lúc.
Quay người lại, cậu phát hiện Hứa Thanh Dã hóa ra lại ngồi ở vị trí không xa phía sau mình. Anh chọn vị trí khá khuất, bị một cây cột che lại, người khác từ bên cạnh rất khó để ý đến anh, nên khá yên tĩnh. Nhưng Hạ Tuế vẫn nhận thấy có vài ánh mắt xung quanh dừng lại trên người anh.
Hạ Tuế cười lạnh trong lòng. “Tri nhân tri diện bất tri tâm,” nếu họ biết Hứa Thanh Dã có tính cách như vậy, e rằng cũng sẽ kính nhi viễn chi.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng vừa nhìn thấy Hứa Thanh Dã, Hạ Tuế lại nhớ đến chuyện buổi sáng. Cảm giác thấp thỏm, lo lắng lại dâng lên.
Cậu lén lút quan sát anh vài lần, thấy anh có vẻ không phát hiện ra mình, hoặc vẫn coi mình là không khí, cậu mới thoáng yên tâm hơn. Chắc là… không phát hiện ra đâu?
Hạ Tuế lắc đầu đi vào nhà vệ sinh, không để ý rằng sau khi cậu đi, Hứa Thanh Dã ngẩng đầu nhìn theo. Khi cậu quay lại, chỗ ngồi của Hứa Thanh Dã đã trống. Hạ Tuế ngồi lại một lát rồi cũng đi đến nhà hàng.
Khi đến nơi, Tào Cố vẫn chưa tới, nhưng đã đặt trước một phòng riêng. Giờ ăn, người rất đông, nhân viên phục vụ chỉ đường cho cậu. Hạ Tuế đi loanh quanh nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy biển tên phòng của mình.
Cậu bước tới đẩy cửa, nghe thấy cửa phòng bên cạnh cũng có tiếng động. Ngay sau đó là một giọng nam: “… Vậy tuần sau bảo họ lên phương án hoạt động nhé, Thanh Dã?”
Nghe thấy cái tên này, Hạ Tuế nheo mắt lại. Ngẩng đầu lên, người đi ra từ phòng bên cạnh quả nhiên là Hứa Thanh Dã.
Một ngày mà gặp nhau nhiều lần như vậy, vận may này cũng quá tệ rồi.
Hai người đứng đối diện nhau ở cửa phòng riêng, không ai mở lời trước.
Chàng trai trong phòng không nghe thấy câu trả lời, thấy Hứa Thanh Dã vẫn đứng ở cửa bất động, hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Thanh Dã đáp: “Không có gì.”
Anh kéo cửa phòng lại, Hạ Tuế thấy anh từng bước đi về phía mình. Hứa Thanh Dã rất cao, khoảng một mét tám lăm trở lên. Dáng người cao lớn chiếm trọn con hẻm hẹp, tạo ra cảm giác áp bách. Ánh đèn treo trên trần hắt bóng anh xuống, bao trùm lên nửa người của Hạ Tuế.
Hạ Tuế trong lòng bỗng hoảng loạn. Cậu nhìn vào đôi mắt vững vàng của Hứa Thanh Dã, thấy anh hơi cúi đầu, nhìn cậu và lên tiếng:
“Mua quần áo giống tôi, theo dõi tôi, Hạ Tuế, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”