Bùi Chước hớn hở tính toán, nếu Thái tử chịu ra tay, nơi này sau này sẽ trở thành học đường.
Ngoài việc xây dựng Kim tháp, bốn phía còn không ngừng mở rộng nơi cư ngụ cho tăng nhân, bởi tín đồ ngày càng đông đúc.
Một nhóm kẻ rỗi việc lên núi chiếm đất xưng vương, làm cướp thu phí qua đường; còn ở nội thành Ngọc Kinh tích góp của cải, được gọi là tu hành.
Trong nội thành Ngọc Kinh có những ngôi chùa lớn không khác gì doanh trại quân đội, quả thực là mối họa lớn.
Tuy nhiên, Tiêu Tuần thay mặt Hoàng đế đến giám sát công trình, nếu trực tiếp nói rằng mình không lễ bái, liệu có bị tố tội bất hiếu hay không?
Bùi Chước tìm cớ thay Thái tử: "Điện hạ không chịu được mùi khói hương, trong Đông cung cũng không bày lư hương, dễ gây chứng thở khò khè. Xin đại sư thay mặt dâng hương."
Tiêu Tuần không thích mùi hương quả là sự thật, bất kể là Đông cung hay biệt viện, đều không có lấy một lư hương Bác Sơn, không khí trong lành tự nhiên, chỉ có điều, chăn mền lại thoang thoảng chút hương.
Nghe Bùi Chước nhắc đến mùi khói, nhà sư thoáng không tự nhiên, nhưng liền thuận theo lời cậu mà gỡ rối, cắm mười hai nén nhang vào các lư hương khác nhau.
Tiêu Tuần nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, cô* tự mình xem qua là được."
Các nhà sư nhìn nhau, sau đó lui vài bước, đứng từ xa quan sát.
Bùi Chước đang định đi xem xét khu vực dưới chân Kim tháp, bất chợt nghe bên ngoài chùa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó là một đội quan sai tiến vào.
"Thái tử điện hạ." Viên quan dẫn đầu vừa nhìn thấy Tiêu Tuần liền vội vàng định hành lễ.
Tiêu Tuần khoát tay: "Miễn lễ. Ứng đại nhân có việc gì mà đến đây?"
Bùi Chước khẽ hỏi thị vệ bên cạnh: "Đây là vị đại nhân nào vậy?"
Thị vệ hạ giọng trả lời: "Là Phủ doãn Ngọc Kinh, Ứng đại nhân, người chuyên quản việc phá án và truy bắt hung thủ."
Bùi Chước nhướn mày, ồ, hình như hệ thống từng nhắc qua về người này.
Ứng Bạch Thành cúi chào đơn giản: "Quan phủ đang truy bắt một tên cướp khét tiếng. Có người thấy hắn trốn vào Kim tháp tự, hạ quan đến đây để lục soát."
Tiêu Tuần gật đầu, rồi bước vào trong chùa. Quan viên xử lý vụ án vốn có trình tự riêng, không phải chuyện gì cũng cần can thiệp, vừa mất thời gian lại không hiệu quả.
Bùi Chước không đi theo, mà đứng yên tại chỗ quan sát Ứng Bạch Thành, thầm cân nhắc xem vị thanh niên tài tuấn được hệ thống hết lời ca ngợi này có thực sự đáng giá, hay ngoài Thái tử ra, tất cả chỉ là hữu danh vô thực.
"Ứng đại nhân, Kim tháp tự không cho phép mang đao vào, tránh nhiễu loạn chốn thanh tịnh. Hôm nay Thái tử điện hạ đích thân đến, bần tăng luôn túc trực nơi đây, chưa từng thấy bóng dáng tên cướp nào cả." Vị sư trụ trì cau mày, ánh mắt dừng lại trên đám nha sai mang đao sau lưng Ứng Bạch Thành.
Ứng Bạch Thành lạnh lùng hỏi: "Vậy tức là, đại sư nhận ra kẻ cướp đó?"
Nhà sư thong thả đáp: "Tướng do tâm sinh. Kẻ cướp hung ác cùng cực, diện mạo tất nhiên dữ tợn. Nếu bần tăng có gặp, chắc chắn sẽ nhận ra ngay."
Ứng Bạch Thành cười lạnh: "Tên cướp đó bị chém trúng tay trái, máu chảy đầm đìa mà trốn thoát. Đại sư thử nhìn xuống chân xem sao?"
Nhà sư cúi đầu, thấy bên chân có vài giọt máu khô sẫm màu, liền giật mình lùi lại, kinh ngạc nói: "Bần tăng nhớ ra rồi, sáng nay quả thực có một người đàn ông ôm cánh tay trái đi ngang qua. Nhưng hắn không phải đi vào mà là đi ra, nói rằng trong lúc chẻ củi ở phòng chất củi đã làm đứt tay, nên ra ngoài tìm lang trung."
Ứng Bạch Thành nhếch mép: "Ồ? Vậy chắc ta nhớ nhầm rồi. Ta chém trúng tay phải của tên cướp cơ."
Nhà sư á khẩu, không nói nên lời.
Bùi Chước khoanh tay, cúi người xem xét vết máu dưới đất, rồi cười nhạt: "Đại sư nói tên cướp chạy ra ngoài, nhưng nhìn vết máu thế này, không hợp lý chút nào."
"Khi người đang chạy, máu rơi xuống sẽ va chạm mặt đất theo một góc nghiêng, để lại một vệt kéo dài phía sau. Người chạy càng nhanh, đuôi vệt máu càng dài."
"Nhìn hướng vệt kéo này, rõ ràng là chỉ vào trong, chứ không phải ra ngoài."
Nhà sư im lặng: "......"
Bùi Chước nheo mắt cười: "Nếu đại sư không tin, có thể tự mình thử nghiệm. Kim tháp tự không có đao, đao của Ứng đại nhân có thể tạm mượn để ngài dùng một lát."
Ứng Bạch Thành ban đầu không để ý đến vị mỹ nhân đi bên cạnh Thái tử, nào ngờ người này không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh tinh tế đến vậy.
"Đúng vậy. Đại sư, vì sao lại dung túng một tên cường đạo? Hửm?"
Nhà sư bị hai người một trước một sau mỉa mai châm chọc, sắc mặt trở nên khó coi.
Từ trước đến nay, khi nha sai đến bắt người, nếu bảo phạm nhân đang vào Kim tháp tự dâng hương, ông đều bảo họ chờ ngoài cửa, đợi người ra thì mới bắt. Không ngờ hôm nay lại gặp phải người cứng rắn.
"Người bước vào cổng Kim tháp, được tắm mình trong ánh sáng thánh, sẽ nhận được sự che chở của Kim tháp, rửa sạch tâm hồn, cải tà quy chính. Mọi lỗi lầm trong quá khứ đều như mây khói."
"Trời cao có đức hiếu sinh, tu hành thay vì trừng phạt, giết chúng sinh không bằng độ chúng sinh. Hoàng thượng nhân từ độ lượng, Kim tháp giáo chúng ta đang cầu phúc cho bệ hạ. Nếu đại nhân mang đao vào đây, phá hỏng đạo trường tu hành trường thọ của Hoàng thượng, bần tăng không thể gánh nổi trách nhiệm này."
Bùi Chước nghe đến đau cả đầu, tranh luận không lại là lôi Hoàng đế ra, đây là lý lẽ gì chứ?
Một số ngôi chùa bao che tội phạm, khiến ngày càng nhiều kẻ phạm tội tìm đến nương nhờ. Hôm nay quả thực được mở mang tầm mắt.
"Quốc pháp do Hoàng thượng định ra, không lẽ giáo pháp lại lớn hơn quốc pháp sao?" Ứng Bạch Thành không phí lời với nhà sư nữa, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ tiến vào lục soát.
Hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng, chỉ định một thị vệ: "Ngươi theo ta."
Bùi Chước định đi theo, nhưng cổ áo đột nhiên bị ai đó từ phía sau túm lại.
Giọng nói của Tiêu Tuần trầm lạnh vang lên: "Đi đâu?"
Nhà sư như thấy được cứu tinh, vội vàng cầu cứu: "Thái tử điện hạ, xin đừng để Ứng đại nhân mạo phạm đàn trường thọ của Hoàng thượng!"
Bùi Chước suýt quên mất chuyện chính, nhanh chóng đáp: "Không đi đâu cả."
Tiêu Tuần nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Nhà sư bị phớt lờ, tức đến run người: "Long thể của Hoàng thượng không yên, Thái tử điện hạ không phải thành tâm đến cầu phúc cho Hoàng thượng sao, ưm—ưm!"
Lý Nhị lập tức bịt miệng nhà sư, lôi xuống dưới. Thật ồn ào! Bao che tội phạm mà còn dám bôi nhọ người khác.
Lúc này tai đã yên tĩnh, Bùi Chước chỉ tay về hướng Kim tháp: "Đi đến đó."
Kim tháp ở trung tâm đang được mở rộng và cao lên, phần mái vàng nặng trĩu khiến người ta cảm thấy chóng mặt, cứ như thể nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Xung quanh có hàng ngàn người ngồi, các nhà sư và thị vệ xếp thành vòng vây, ngăn không cho người ngoài xâm phạm quá gần Thái tử.
Bùi Chước đứng cách một rào chắn, quan sát Kim tháp: "Đã dựng giàn giáo rồi, sao còn đốt hương dưới chân tháp? Không sợ cháy sao?"
Một thị vệ đứng gần cậu đáp: "Kim tháp phụng thờ suốt ngày đêm, không bao giờ ngừng."
"Đạo hữu cũng vậy, bất kể gió mưa, những người tu hành thành kính vẫn ngày ngày đến đây ngồi thiền, lợi ích càng thêm dày."
Bùi Chước quay mắt nhìn về phía những tín đồ, nhận thấy họ có khuôn mặt hơi ửng đỏ, trong làn khói từ bốn góc Kim tháp, họ ngồi hoặc nằm, mặc áo lông nhẹ nhàng, đai áo thướt tha.
Cậu nhìn về phía đứa trẻ mà vừa rồi đã chú ý đến, phát hiện nó không có giày dép, cổ chân gầy guộc, nằm yên trong vòng tay của mẹ.
Bùi Chước hỏi: "Những người này ngày nào cũng đến sao?"
Thị vệ trả lời: "Những người ngồi ở giữa là thế, vì càng gần Kim tháp thì công đức càng nhiều, phải có tiền mới có thể mỗi ngày ngồi gần đó."
Bùi Chước tiếp tục hỏi: "Đứa trẻ kia bị bệnh sao? Sao lại để nó ngồi đây hứng gió như vậy?"
Thị vệ có vẻ cảm thấy tội nghiệp, nói: "Thầy thuốc nói không chữa được, mẹ nó đi khắp nơi vay tiền, mang nó đến dưới Kim tháp ngồi thiền. Lần trước gặp còn mặc đồ đàng hoàng, hôm nay ngay cả áo cũng đem cầm đi rồi."
Bùi Chước hỏi lại: "Có hiệu quả sao?"
Thị vệ đáp: "Mọi người đều nói có... ít nhất đứa trẻ không còn kêu đau nữa."
Bùi Chước nhíu mày, chẳng lẽ đứa trẻ không kêu đau vì cả bệnh lẫn đói, đến mức không thể cất tiếng?
Cậu lại nhìn về phía làn khói từ Kim tháp, rồi nói: "Điện hạ, chúng ta đi thôi, cũng nên đưa các thị vệ lui ra."
Bùi Chước nghi ngờ rằng trong làn khói này có thể đã pha trộn thứ gì đó như ngũ thạch tán, khiến người ta cảm thấy nóng bừng và dễ chịu. Những tín đồ này có khuôn mặt đỏ ửng, dường như họ quá phấn khích.
Tuy nhiên, cậu cũng nhận ra rằng hàm lượng trong khói có lẽ rất thấp, phạm vi cũng không rộng lắm. Các nhà sư không tiếp xúc lâu với Kim tháp, mỗi người đều trông tỉnh táo và minh mẫn.
Kim tháp giáo ngày nào cũng rao giảng rằng Kim tháp có thể tụ tập ánh sáng thuần dương, trừ tà ích thọ, khiến rất nhiều người tin vào điều đó, cứ nghĩ đó là công đức do ánh sáng thiêng liêng ban xuống mà không hề hay biết rằng mình đang bị ngộ độc một cách từ từ.
"Lý Nhị, giúp đưa đứa trẻ ra ngoài, tìm một vị thái y xem thử."
Bùi Chước lo lắng nắm lấy tay áo Tiêu Tuần vội vã rời đi.
Dù những nhà sư đã chứng minh rằng tác dụng của khói chỉ lan tỏa trong một khu vực nhỏ dưới Kim tháp, họ vẫn dựa vào mảnh đất này để kiếm lợi, Bùi Chước không muốn để Tiêu Tuần nghe thấy điều này chút nào.
Không một chút nào, chuyện xui xẻo như vậy.
Mãi cho đến khi họ bước ra khỏi cổng lớn, Bùi Chước mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa đúng lúc, Ưng Bạch Thành cũng dẫn theo tên tội phạm ra ngoài, định chào hỏi Tiêu Tuần và Bùi Chước. Nhìn xuống, hắn thấy Bùi Chước đang nắm lấy tay áo của Tiêu Tuần.
Bùi Chước lập tức buông tay: "Ưng đại nhân."
Ưng Bạch Thành không thay đổi sắc mặt: "Hạ quan phải về tra hỏi tên trộm, xin cáo lui."
Bùi Chước đáp: "Chúng ta cũng đi thôi."
Lên xe ngựa, Tiêu Tuần đoán: "Khói có độc sao?"
Bùi Chước hỏi lại: "Điện hạ cũng nhận ra à?"
Tiêu Tuần đáp: "Hôm qua, Khương Lộc đến chữa bệnh cho ngươi, đã nói khói ở Kim tháp có kỳ lạ."
Ngọc Kinh có gần mười loại tôn giáo lớn nhỏ, nhưng triều đình không quá chú trọng. Tuy nhiên, những tôn giáo phát triển nhanh chóng nhờ vào tà đạo và lừa gạt, thì phải tiêu diệt.
Bùi Chước nghĩ thầm, Khương thái y mắt tuy không tốt, nhưng mũi lại rất nhạy bén.
"Vậy xử lý thế nào?"
Tiêu Tuần đáp: "Diệt cỏ tận gốc."
Bùi Chước ánh mắt sáng lên: "Vậy còn những tòa nhà của chúng..."
Tiêu Tuần lạnh lùng nói: "Tịch thu sạch sẽ, giao cho triều đình quản lý."
Bùi Chước mỉm cười: "Thật tốt."
Bây giờ cậu không cần phải nhờ vào binh lực của tam hoàng tử nữa.
Vui vẻ một lúc, Bùi Chước bỗng nhiên nhớ lại lời của vị sư trụ trì ở cửa nói về việc thái tử bất hiếu.
Hoàng đế có thể tin vào tôn giáo, trong cung cấm chắc chắn có người dàn xếp, lời nói này sẽ sớm truyền đến tai hoàng thượng.
Tiêu Tuần kiêu ngạo như vậy, hoàng đế có thể tha cho điện hạ không?
Bùi Chước suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Phụ hoàng của điện hạ..."
Tiêu Tuần đột ngột cắt ngang: "Phụ hoàng bệnh rồi."
Bùi Chước siết chặt tay, theo lý mà nói, nếu bạn bè có ba ốm, chắc chắn sẽ phải an ủi một câu, nhưng tình ba con trong hoàng gia đâu thể theo lý lẽ thông thường mà phán đoán được.
Cậu cắn môi, không biết Tiêu Tuần nói ba mình bị ốm là có ý gì?
Xe ngựa dừng lại, Bùi Chước hơi nghiêng người về phía trước, đến biệt viện của thái tử rồi.
Tiêu Tuần mỉm cười nhẹ, trước khi xuống xe nói với Bùi Chước: "Nếu muốn gặp tam hoàng tử, phải tranh thủ."
Bùi Chước mở mắt to, ý gì đây? Hoàng đế ốm, cuộc tranh đoạt ngai vàng đã bước vào giai đoạn gay cấn rồi sao? Tiêu Tuần đang bảo cậu tìm một chỗ đứng?
Cậu nhớ rõ, Tiêu Tuần là người sáng lập vương triều, tuyệt đối không phải là một hoàng đế ngu muội, có lẽ khi bệnh tật kéo đến, mới bắt đầu có những động thái bất thường, dính vào mưu đồ trường sinh của lão nhân gia.
Ừm, cậu thật sự cần phải tìm thời gian xem thử xem Tiêu Chinh có đủ khả năng kích động biến cố "Huyền vũ môn chi yến" hay không.
Bùi Chước khoanh tay, thật phiền phức.
Thái tử lên ngôi cũng tốt mà.
"4523, 4523..." Bùi Chước gọi hệ thống, "Ngươi không tiết lộ gì à?"
Giọng nói vui vẻ của 4523 vang lên: "Ta cược Thái tử! Chờ hắn lên ngôi, ngươi sinh một tiểu Thái tử, thì không cần lo thiếu tiền nghiên cứu nữa rồi."
Bùi Chước: "Cút."
"Thật sự là tin lời ngươi, sớm biết Hoàng đế xuống đài nhanh như vậy, ta đã nên nằm im một năm, chờ tình thế ổn định mới tái xuất giang hồ."
Bùi Chước chậm rãi xuống xe ngựa, quả là sơ suất.
"Bùi công tử."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bùi Chước ngẩng đầu nhìn, là Lý Như Ý, hai ngày không gặp: "Lý thị vệ."
Lý Như Ý khó hiểu, rõ ràng điện hạ nói muốn đưa Bùi Chước đi gây rối các hoàng tử khác, sao lại giữ hắn ở ngay dưới mí mắt mình?
"Lý Nhị, ngươi đang cõng con nhà ai vậy?" Lý Như Ý thấy Lý Nhị cõng một đứa trẻ xanh xao, gầy gò, yếu ớt, tò mò hỏi.
Lý Nhị kể lại việc thuyết phục mẹ đứa trẻ giao nó cho hắn đưa đi gặp thái y, quả thật tốn không ít công sức. Ở gần Kim Tháp quá lâu, con người ta dần trở nên điên điên khùng khùng, thà đem tiền dâng cho hòa thượng còn hơn mua cho con cái gì ngon lành.
Bùi Chước giải thích: "Đứa trẻ này ta gặp ở Kim Tháp giáo, muốn xem có chữa được không."
Lý Như Ý sững sờ: "Ngươi còn biết y thuật?"
Điện hạ nhặt được báu vật rồi!
Bùi Chước: "Ờ... không phải ta chữa, mà là thái y chữa."
Lý Như Ý: "..."
Điện hạ nhặt phải rắc rối rồi.
Điện hạ tuy rất quan tâm đến dân sinh, nhưng cũng không đến mức thấy một bệnh nhân liền mang về phủ, lại còn mời thái y. Chẳng lẽ coi thái y như củ cải ngoài chợ?
Bùi Chước sờ sờ túi tiền bên hông: "Ta sẽ trả tiền khám bệnh mà."
"Thế thì tốt, nhưng chắc sẽ tốn không ít đâu." Khương Lộc mang theo hòm thuốc khác với lần trước, liếc mắt nhìn bệnh nhân, mỉm cười nói.
Bùi Chước: "... Chữa được là tốt rồi."
"Vào nhà đi, đừng đứng ở cửa nói chuyện mãi." Lý Như Ý hỗ trợ Lý Nhị đặt đứa trẻ xuống.
Khương Lộc nói: "Trước tiên nấu chút cháo thật nhuyễn, rồi cho nó ăn từ từ."
Bùi Chước thấy bản thân không giúp được gì, liền để lại một trăm lượng nhờ Khương Lộc chữa trị, sau đó đi ra hậu viện ngắm tuyết rơi.
Khương Lộc nhét tờ ngân phiếu vào tay áo, bình thản nói: "Rồi hầm thêm một thang giải độc nữa."
Hắn viết ra một đơn thuốc, bút mực khẽ gạch xóa vài chỗ, cuối cùng hạ bút: "Trước tiên cứ thử như vậy đã."
Lý Nhị mang đơn thuốc vào bếp sắc thuốc, còn Khương Lộc thì đi tìm Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần chẳng buồn ngẩng đầu: "Khói độc có giải được không?"
Khương Lộc đáp: "Có thể thử xem."
Tiêu Tuần trầm giọng: "Người ra vào dưới chân Kim Tháp tính đến vạn, chi phí giải độc không được quá cao."
Khương Lộc khẽ cười: "Ta đã nhận phí chẩn trị của Bùi công tử, những người khác không thu nữa."
Tiêu Tuần vốn định tìm một tín đồ phù hợp mang về để cho Khương Lộc xem qua, mà đứa trẻ này xem ra cũng khá thích hợp.
Có phải đã lừa Bùi Chước mất trăm lượng bạc không nhỉ?
Tiêu Tuần cười khẽ, hỏi: "Ngươi nghĩ, Bùi Chước khác người thường ở điểm nào?"
Khương Lộc thoáng ngẩn ra: "Hả?"
Hỏi như vậy... là cảm thấy Bùi Chước rất đặc biệt sao?
Phụ thân hắn từng nói, nếu hoàng đế hỏi loại câu này, đa phần là muốn tìm cớ nâng đỡ vị phi tử nào đó, cứ trực tiếp khen ngợi là được.
Vậy nếu đổi lại là thái tử...
Khương Lộc đáp ngay: "Khác người rất nhiều! Dung mạo xuất chúng, nội tâm thông tuệ, đức hạnh song toàn, lại thêm tấm lòng thiện lương thuần khiết..."
Tiêu Tuần khẽ nhíu mày, đưa tay xoa trán: "Ta hỏi ngươi, hắn có phải người không?"
Khương Lộc nhất thời nghẹn lời, trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Thần đã cẩn thận quan sát, bắt mạch và hỏi han, nhưng không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Bùi Chước không phải là người."
Tiêu Tuần ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: "Được, đừng nói bậy bạ gì với Bùi Chước."
Hắn chỉ thấy việc Tuyết Lạp đột ngột bị kinh động đến mức ngất xỉu có phần kỳ lạ. Tiêu Tuần hiểu rõ Tuyết Lạp, nó không đến mức dễ hoảng sợ như vậy.
Khương Lộc cúi đầu đáp: "Tự nhiên thần sẽ không nhiều lời."
Hắn gãi đầu, không tài nào nghĩ ra, vị Thái tử điện hạ xưa nay không tin quỷ thần lại hỏi hắn rằng Bùi Chước có phải là người hay không.
Chẳng lẽ Bùi Chước đã làm điều gì k*ch th*ch Thái tử sao?
Dẫu sao, theo như trong thoại bản thường viết, chỉ cần phơi nắng nhiều một chút, dù không phải người cũng sẽ thành người.
Khương Lộc nhiệt tình nhắc nhở: "Điện hạ, hôm nay Bùi công tử đã phơi nắng chưa?"
Tiêu Tuần bình thản đáp: "Vẫn chưa."
Vậy thì nên phơi nắng đi thôi.
......
Bùi Chước định nằm trong phòng ngủ một giấc trưa thoải mái, nhưng Thái tử lại bắt cậu phải ra ngoài.
Còn không cho cậu chiếc khăn che mắt nữa.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, ngay cả bóng dài của lông mi trên mí mắt dưới cũng trở nên rõ rệt.
Tiêu Tuần bình thản nói: "Thái y bảo, phải cuộn ống quần lên để phơi nắng."
Bùi Chước hỏi: "Phơi đậu phộng à?"
Tiêu Tuần liếc nhìn hắn, đáp: "Sao, không còn bệnh nhuyễn xương nữa à?"
Bùi Chước ngoan ngoãn cuộn ống quần lên, đôi chân thon thả, làn da mịn màng trắng đến mức ánh lên.
Tiêu Tuần nhìn chằm chằm, có vẻ suy tư.
Bùi Chước cảm thấy nghi hoặc, không hiểu sao lại nhìn chân mình như vậy?
Khoan đã, cậu nhớ ra, nếu ngay cả Thái y cũng có thể nhận nhầm giới tính của mình chỉ vì đôi chân, vậy hẳn là có chút đẹp rồi.
Dù không biết đẹp ở chỗ nào, nhưng đề phòng kẻ b**n th** thì không bao giờ thừa.
Bùi Chước co lại ngón chân, dưới ánh mặt trời chói chang, mà vẫn không thể phòng ngừa chút nào.