Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 14

 
Tiêu Tuần ngoảnh lại, khẽ liếc Lý Như Ý một cái, ánh mắt khó lường, nhưng không nói gì, chỉ quay sang nói với Bùi Chước: "Đứng dậy dùng bữa."

Bùi Chước như thể không có xương cốt, giữ nguyên dáng vẻ nằm sấp trên ghế quý phi, từ từ bò đến mép ghế. Hai chân chạm đất trước, rồi chậm rãi đứng lên, vô tình giẫm lên mũi giày của Tiêu Tuần, khiến bản thân loạng choạng một chút.

Tiêu Tuần đưa tay giữ lấy cánh tay cậu: "Đứng cho vững."

Khoảng cách quá gần, Bùi Chước khẽ hít vào, trên y phục của Tiêu Tuần phảng phất mùi máu tanh nhàn nhạt. Cậu lập tức tỉnh táo, thầm nghĩ: Thái tử vừa đi trừ khử phản tặc, hẳn đã gặp phải chống cự, lẽ nào đã động đao?

Cậu không kìm được hỏi: "Điện hạ có bị thương không?"

Tiêu Tuần đáp gọn: "Không."

Mùi máu tanh hoàn toàn không phù hợp với dung mạo của Thái tử. Bùi Chước không thể hình dung được dáng vẻ Tiêu Tuần khi mũi đao nhuốm máu. Trong nhiều trường hợp, cậu nhìn Tiêu Tuần chẳng khác nào một kiểm sát viên tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt.

Tiêu Tuần lùi lại một bước, nói: "Ta về thay y phục, lát nữa còn phải ra ngoài."

Bùi Chước giữ thái độ khách khí: "Vậy điện hạ có dùng bữa chung không?"

Tiêu Tuần gật đầu:
"Được."

Thái tử điện hạ lúc nào cũng có lòng dung túng để chiều theo "con cá mặn" này. Bùi Chước ở đâu, bàn ăn liền bày ở đó.

Bùi Chước ngồi bên bàn, chờ các món được dọn lên, không bao lâu Tiêu Tuần cũng thay xong bộ y phục khác quay lại.

Các món ăn bày ra đều khá thanh đạm, hiển nhiên là để chăm sóc cho giọng nói đã sử dụng quá mức của Bùi Chước.

"Bãi học rồi, thấy nhàn rỗi, không có việc gì làm à?" Tiêu Tuần khẽ nhắc, ánh mắt thoáng hiện lên hình ảnh Bùi Chước lười biếng nằm dài trên giường.

Bùi Chước vội vàng cắn đứt miếng rau xanh, nuốt xuống, đáp lời: "Không có đâu, điện hạ."

Kẻ làm thuê như cậu, điều e ngại nhất chính là sự quan tâm bất ngờ từ cấp trên.

"Lý Như Ý, mang vài quyển thoại bản mà ngươi đang đọc, chọn mấy quyển đưa cho Bùi Chước." Tiêu Tuần như thể đang đề xuất, nhưng ngữ khí cho thấy bản thân không mấy hứng thú: "Để khi chỉ có một mình thì có cái tiêu khiển."

Lý Như Ý nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, lập tức chạy ra ngoài: "Điện hạ đợi một lát."

Bùi Chước thầm cảm khái, làm việc dưới trướng một vị "quyển vương"* như thế này thật không dễ dàng. Không chỉ sắp xếp công việc của ngươi, mà còn muốn giúp ngươi phong phú cả đời sống giải trí. Thật ra cậu chỉ cần ngủ là đủ rồi.

Đọc thoại bản ư... Bốn chữ "dụ giáo vu lạc"** hiện lên trong đầu Bùi Chước. Cậu bất chợt nghĩ, hiện đại có phim khoa học viễn tưởng về tương lai giữa các vì sao, thì thời cổ đại cũng có thể viết những bài văn khoa học nhẹ nhàng, đưa vào thoại bản những tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai.

** "Dụ giáo vu lạc" (寓教于乐): Mang ý nghĩa giáo dục qua niềm vui.

Bản thân Bùi Chước viết văn chỉ thuộc hạng xoàng, nhưng nếu kể chuyện miệng rồi tìm một thư sinh viết lại hộ, việc này đối với Bùi Chước không thành vấn đề.

Thoại bản từ xưa tới nay luôn trường tồn và được yêu thích. Nhìn dáng vẻ của Lý Như Ý, rõ ràng thuộc kiểu thị hiếu đại chúng. Cũng đáng để xem qua phong cách của mấy cuốn thoại bản mà hắn chọn, từ đó nắm bắt một chút về xu hướng thịnh hành.

Khoan đã... không lẽ đầu óc hắn vừa chuyển sang chế độ làm việc?

Bùi Chước nhìn chằm chằm đống cơm trắng tinh trên đầu đũa với tâm trạng phức tạp. Cùng bàn ăn với Thái tử lại biến thành như thế này sao?

Không bao lâu, Lý Như Ý mang thoại bản tới.

Bùi Chước lật qua loa vài trang, phát hiện thoại bản của Đại Tuyên hầu hết đều được viết bằng lối văn bạch thoại đơn giản.

Không lạ gì khi Lý Như Ý có thể hiểu được vài câu "lời lẽ" của cậu.

Nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp mặt, Bùi Chước khẽ sững người. Sau này nhất định phải thận trọng trong lời nói.

Cậu lật đến trang bìa, nhìn thấy tên tác giả của thoại bản: "Luật Lữ Công Tử? Có thể giới thiệu để ta gặp không?"

Lý Như Ý ngước mắt nhìn về phía Thái tử.

Tiêu Tuần khẽ nhíu mày: "Cứ nói thẳng."

Lý Như Ý cung kính đáp: "Luật Lữ Công Tử thực chất là một nữ tử khuê phòng, không dùng thân phận thật để giao thiệp với người đời. Tuy nhiên, theo những gì thuộc hạ điều tra được, rất có khả năng đó là tiểu thư Bùi Dương, con gái của Thái phó. Thái phó gia phong nghiêm khắc, Bùi Dương không dám để ông biết nàng viết những chuyện phong nguyệt. Nếu Bùi công tử muốn gặp nàng, e rằng khó lòng thực hiện được."

Khi nói, Lý Như Ý kín đáo quan sát phản ứng của Bùi Chước.

Thái tử đã sớm nghi ngờ thân phận thật sự của Bùi Chước. Tuy nhiên, những người được phái đi điều tra tại Kiềm Nam vẫn chưa trở về, hiện tại ngoài việc dung mạo có đôi nét tương đồng, không có chứng cứ gì khác. Thái phó yêu thương con trai duy nhất của mình vô cùng, chuyện này không thể tùy tiện đùa cợt được.

Vậy, liệu Bùi Chước... có tự biết hay không?

Bùi Chước tò mò hỏi: "Thái phó, không phải là thầy của điện hạ sao?"

Tiêu Tuần khẽ gật đầu: "Thái phó thải tử."

Bùi Chước gật gù: "Vậy thì hiểu được Luật Lữ Công Tử rồi, không nên gây phiền phức cho nàng. Ta tìm người khác viết sách cũng vậy thôi."

Có thể dạy dỗ được một học trò như Thái tử, Thái phó chắc chắn là người vô cùng nghiêm khắc. Nếu ông biết cô con gái tài hoa của mình lại đem tài năng sử dụng vào những việc không chính đạo, hẳn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hòa khí trong gia đình.

Lý Như Ý không nhịn được, buột miệng nói: "Thực ra cũng không phải không có cách, dù sao đó cũng là Thái phó của điện hạ, bệ hạ trước đây còn từng muốn đem—"

"Lý Như Ý." Tiêu Tuần nhấp một ngụm trà, thong thả nói: "Đi thôi."

Lý Như Ý lập tức im bặt: "Vâng."

Hắn chỉ khẽ ám chỉ rằng Thái tử quả thực rất được săn đón.

Tuy nhiên, tốt nhất là Bùi Chước không nên có liên hệ gì với Thái phó.

Thái phó sẵn lòng gả con gái cho Thái tử, nhưng chắc chắn sẽ không đời nào muốn gả con trai mình cho Thái tử.

Đứa con trai duy nhất lại thành đôi với học trò mà ông đã dồn cả đời tâm huyết để phụ tá—đó thật là một cú đả kích gấp bội đối với Thái phó!

Bùi Chước đang nghĩ xem nên tìm đâu thêm một người viết, thì Tiêu Tuần dừng bước ở cửa, chợt nhớ ra điều gì, liền nói: "Phần lớn thợ mộc ở Kim Tháp Tự đã về nhà, nếu ngươi muốn khắc bia, bảo Lý Nhị liên lạc với họ."

Bùi Chước hỏi: "Điện hạ xử lý đám đệ tử thế nào?"

Bị nhiễm độc cả tinh thần lẫn thể xác, trực tiếp để họ về nhà cũng không ổn.

Tiêu Tuần đáp: "Tạm thời giam giữ họ lại đã."

......

Ngày hôm sau, Bùi Chước khó khăn mở mắt, không muốn dậy chút nào.

Mặt trời vừa lên, cậu lại phải bắt đầu giảng bài, dạy suốt một buổi sáng, đến chiều thì để họ tự học củng cố kiến thức.

Không có đèn điện, buổi tối không thể làm bài tập, chỉ có thể chia sẻ chút thời gian từ ban ngày.

Sáng nay nghe nói Tiêu Tuần cả đêm không về, Bùi Chước còn tưởng tượng ra cảnh Thái tử đang tra khảo các thủ lĩnh tội phạm trong ngục.

Lúc giữa trưa, khi Bùi Chước với cái bụng đói meo vừa chuẩn bị ăn cơm trưa, thì nhị hoàng tử mạnh mẽ xông vào biệt viện Thái tử, mang đến cho cậu một tin động trời — Thái tử bị Hoàng đế giam giữ ở Đông Cung!

Bùi Chước vô tình để chiếc bánh hoa cuộn rơi vào bát cháo.

Tiêu Phi thấy hoàng tẩu của mình hoảng hốt đến ngây người, khẽ thở dài.

Việc sao chép giáo lý Kim Tháp gây ra động tĩnh lớn như vậy, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể che giấu được Hoàng đế. Đặc biệt là Thái tử còn tự quyết đoán, chém đầu thủ lĩnh trước rồi mới báo cáo, lại còn giam giữ đám đệ tử để họ tự kiểm điểm, sai người dùng thuốc.

Phụ hoàng giận dữ đến mức nổi cơn thịnh nộ: "Ngươi có phải muốn giam giữ trẫm để cướp ngôi không?!"

Đệ tử giải độc, nói ra một số lời không hay, thực ra là ám chỉ Hoàng đế có bệnh.

Thái tử, người vốn ôn hòa đôn hậu, lại hành động quyết đoán như sấm sét, nhưng vì những quan đại thần luôn chỉ trích mọi việc Thái tử làm, nên họ đã tìm ra sai sót, tấu sớ như tuyết rơi, bay về phía long án.

Tiêu Phi: "Nhan phi phớt lờ lệnh cấm, chạy đến trước mặt Hoàng thượng nói rằng Thái tử nhiều lần kháng chỉ hôn sự, là vì si tình với bà ta, quấn quýt không thôi, bà ta mới nói xấu các hoàng tử trước mặt Hoàng thượng, hy vọng Hoàng thượng chú ý, nói rằng Thái tử từng tuyên bố chờ Hoàng thượng băng hà rồi sẽ chiếm đoạt hậu cung."

"Nhan phi có quan hệ mật thiết với Kim Tháp giáo, như chó cùng rứt giậu nên cắn người, muốn rửa sạch tội lấy lại ân sủng. Nhưng bà ta tự làm hỏng việc, đánh giá thấp lòng nghi ngờ của Phụ hoàng và sự coi trọng danh tiếng hoàng tộc của người, cuối cùng Phụ hoàng ban cho bà ta một chén thuốc độc."

"Có người lợi dụng chuyện này để làm rùm beng, nói rằng Hoàng thượng sức khỏe yếu, Thái tử không hiếu thảo, say mê tửu sắc."

Tiêu Phi chỉ vào cổ: "Có người thấy vết trên cổ Thái tử... nói là do Thái tử cùng Nhan phi bí mật qua lại."

Bùi Chước vô thức thốt lên: "Chỗ đó không liên quan gì đến bà ta, là ta cắn đó!"

Biểu cảm của Tiêu Phi chợt trở nên khó lường, hắn đã hiểu ra.

Thực ra không ai nhìn thấy vết răng trên cổ thái tử. Hôm nay thái tử vào triều, bên trong còn mặc thêm một áo lót có cổ, Tiêu Phi hơi tò mò không biết thái tử đang giấu giếm điều gì.

À, thì ra chỉ cần dọa một chút, Hoàng tẩu sẽ tự mình thừa nhận.

Bùi Chước mặt mày tái nhợt, chính cậu đã lười biếng, đáng lẽ ra phải dùng khoa học để đánh bại mê tín, nhưng vì trong lịch sử, hoàng quyền đã nhiều lần đè bẹp tôn giáo, khiến cậu nghĩ rằng có thể lười biếng một chút.

Thực hiện chính sách này là Tiêu Tuần, người gánh vác một áp lực khổng lồ, phía trên còn có một hoàng đế.

Thái tử vốn dĩ giấu mình, chăm chỉ làm việc, không giống như những kẻ bị vứt bỏ, nhưng vì sự xúi giục của cậu, thái tử mới lộ rõ tài năng, tấn công Kim Tháp giáo, khiến hoàng đế nổi giận.

Bùi Chước ngẩn ngơ suy nghĩ, nếu vì vậy mà bị tước bỏ quyền lực, liệu đây có phải là một sự kiện lịch sử mà cậu đã vô tình tạo ra không?

"Thái tử có gặp chuyện gì không?" Đế vương có nhiều hoàng tử, đối với con trai ruột cũng sẽ không nương tay.

Tiêu Phi: "Ai mà biết được? Ta tới đây là để đưa ngươi về phủ Nhị hoàng tử."

"Nếu có ai dâng xớ tố cáo thái tử mưu phản, thì biệt viện này sẽ bị coi là nơi giấu giếm chứng cứ mưu phản."

Bùi Chước bỗng nhớ ra, Tiêu Tuần đã bảo cậu an tâm dạy học, không nghe chuyện ngoài cửa sổ, liệu có phải đã dự đoán được điều này hôm nay?

Tiêu Tuần không bảo cậu rời đi, chắc hẳn đã chắc chắn nơi này an toàn rồi, phải không?

Bùi Chước nói: "Ta không đi."

Tiêu Phi cúi mắt, hắn đã đoán trước, chuyến đi này thật sự là uổng công.

Cái gọi là "gặp nạn rồi mỗi người tự bay" không hề tồn tại!

"Ngươi muốn cùng thái tử sống chết một lượt sao?"

Lý Nhị, người canh gác bên cạnh Bùi Chước, thấy lời nói của Nhị hoàng tử không dễ nghe, liền nói: "Thuộc hạ sẽ bảo vệ Bùi công tử không rời nửa bước."

"Nhị hoàng tử xin rời đi, tránh để liên lụy đến ngài."

Tiêu Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta là từ trong cung chạy ra, thêm một lát nữa, nơi này có người để ý, muốn ra ngoài cũng không dễ đâu."

Bùi Chước đột nhiên thay đổi ý định: "Ta theo ngài đi."

Tiêu Phi: "Cái gì?"

Bùi Chước bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cậu biết đường đến Đông Cung, có hệ thống bảo vệ, dù xông vào hoàng cung thì cũng không chết, nếu hoàng đế không nể tình cha con, cậu sẽ cứu thái tử ra, rồi tìm một nơi núi non thanh tú, phong cảnh đẹp đẽ, dân tình thoải mái, nơi đó cậu sẽ dạy học, thái tử thông minh lanh lợi, lại có trí tuệ sắc bén, rất thích hợp làm trợ lý.

Trong túi cậu có đủ bạc để mở một trường tiểu học, dạy một nhóm học sinh nhỏ. Thái tử lên ngôi, dù có thể thúc đẩy giáo dục khoa học trên diện rộng, nhưng đối mặt với khó khăn cũng sẽ lớn hơn.

Bắt đầu từ việc thí điểm nhỏ, từ dưới lên, có lẽ sẽ dễ dàng hơn và thuận lợi hơn.

Khoảng một hai mươi năm nữa, nơi cậu và Tiêu Tuần ở, sẽ biến thành hình dáng mà triều đình không thể vươn tới được.

Trước hết, phải rời khỏi biệt viện thái tử, đến gần nơi Tiêu Tuần bị giam giữ một chút.

Bùi Chước dặn Lý Nhị: "Ngươi bảo học sinh ở hậu hoa viên mau chóng rời đi, cho phép nghỉ vài ngày, khi nào học lại sẽ thông báo sau."

Bùi Chước cũng không có gì cần chuẩn bị, chỉ cần mang theo bạc là được: "Ta xong rồi."

Tiêu Phi: "............"

Lý Nhị há hốc miệng, thay đổi ý định nhanh như vậy?

Bùi Chước nói với Lý Nhị: "Ta sẽ nghĩ cách cứu thái tử, nếu tình thế không ổn, các ngươi cũng phải chạy, đừng để bị bắt, mang theo đồ đạc, sau này còn dài, các ngươi mới là tài sản quý giá nhất của thái tử, mất đi một hai người cũng không được. Ta có thể cứu một người, nhưng không thể cứu các ngươi."

Lý Nhị: Không hiểu sao lại cảm động, nhưng mà???

Tiêu Phi: "......"

Hoàng tẩu không chỉ chạy trốn, mà còn phải làm tán loạn gia sản của thái tử? Đây chẳng phải là tự mình làm chủ sao?

Nhìn xem, hắn xông vào lâu như vậy, chỉ vì nói chuyện với hoàng tẩu mà không bị đuổi đi...

Bùi Chước lén lút theo sau Nhị hoàng tử, trong lòng tính toán sẽ đi tìm Tam hoàng tử.

Tiêu Tuần hẳn đã lường trước phản ứng của hoàng thượng, nhưng các hoàng đệ lại là những biến số khó đoán. Trong đó, Tam hoàng tử, người đang nắm binh quyền lại bất ổn nhất, cần phải được trấn an trước tiên.

......

Đông Cung.

Lý Như Ý siết chặt đôi tay, khẽ nói với thái tử: "Thái phó đại nhân nói rằng ủng hộ điện hạ tiêu diệt Kim Tháp giáo."

Tiêu Tuần đáp nhẹ: "Ừm."

Lý Như Ý kích động đến nỗi không kìm được mà siết tay chặt hơn. Điện hạ đã làm một thái tử mẫu mực bao nhiêu năm nay, luôn thận trọng trong mọi việc, cuối cùng cũng quyết định dùng vũ lực để giải quyết vấn đề!

Cái gọi là Kim Tháp giáo, thứ ô uế đó, chỉ nghĩ đến việc vòng vo với chúng cũng đã thấy phiền.

"Thuộc hạ còn tưởng rằng sau khi điện hạ gặp Bùi Chước, sẽ mềm lòng hơn." Dựa theo lời trong thoại bản, người có nhược điểm thường như vậy.

Tiêu Tuần khẽ nhướn mày: "Hử?"

Lý Như Ý nhanh chóng đánh trống lảng: "A, Lý Nhị đến rồi."

Tiêu Tuần có thể hiểu được sự kích động của Lý Như Ý. Quả thực, chuyện này khác xa phong cách thường ngày của hắn, bởi hắn đã dự đoán được kế hoạch giáo dục của Bùi Chước sẽ gặp phải cản trở. Chi bằng nhân cơ hội này sớm tìm cách tháo gỡ.

Trong triều đình, hoặc ngay bên cạnh hắn, có những kẻ không cần đợi đến khi hắn đăng cơ mới trở thành thế lực cứng đầu hơn.

Có những việc không thể chậm trễ, nhưng cũng có những việc cần tiến hành từ từ, từng bước một.

Lý Như Ý bất ngờ nói với giọng điệu khó lường: "Điện hạ, Bùi Chước đã đi theo Nhị hoàng tử rồi."

Sắc mặt Tiêu Tuần thoáng tối lại, dù biểu hiện rất khẽ.

Có những người, chỉ cần thử thách một chút, liền lập tức rời đi.

 

Bình Luận (0)
Comment