Rất lâu sau, Tiêu Tuần nói: "Đợi khi trở về rồi bàn tiếp."
Rồi xoay người tiến vào hoàng cung.
Bùi Chước lặng lẽ lia ánh mắt theo bóng dáng rời đi, trong lòng như có cơn mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống.
Nếu cậu ở trong cung, chưa bàn đến vấn đề nhạy cảm về thân phận, thì hoàng cung rộng lớn như vậy, học trò lại không thể vào, đồng nghĩa với việc cậu phải ra ngoài mỗi ngày để dạy học. Thời gian học lại sớm, không khác nào ngày ngày chịu khổ sở như lên triều sớm.
Mùa đông thì hứng gió tuyết, mùa hè thì chịu nắng gắt, còn xuân thu lại dễ cảm nhiễm phong hàn.
Thái tử không hiểu được nỗi tuyệt vọng của "cá mặn," kiểu ngày tháng như thế này một ngày cũng không chịu nổi.
Cậu là một tiên sinh yêu nghề kính nghiệp, nhất định phải ở trong một trường học có nhà ăn.
Không phải thái tử hay để bụng chuyện cậu kết giao khắp nơi sao? Vậy thì mua một căn nhà đi, cậu không thèm làm khách trong nhà người khác nữa.
Bùi Chước bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn, mang theo ngân phiếu, gọi Lý Nhị: "Đi, chúng ta đi xem nhà."
Lý Nhị cẩn thận hỏi: "Bùi công tử định xem nhà gì?"
Bùi Chước thản nhiên đáp: "Có tiền thì đương nhiên phải tậu một căn nhà ở Ngọc Kinh."
Nói ra cũng thật xấu hổ, ăn ở đều dựa vào thái tử, chi phí dạy học cũng là thái tử chi trả. Ban đầu cậu định tự bỏ tiền thuê thợ và mua nguyên liệu, nhưng ai ngờ thái tử lại có đủ loại nhân tài trong ba trăm sáu mươi nghề. Sau khi giáo phái Kim Tháp bị tịch thu, đá, bia, đồng sắt gì cũng được cấp miễn phí.
"Ngươi chắc hẳn rất rành về kinh thành, giúp ta tìm một căn nhà. Bao nhiêu gian bao nhiêu cửa không quan trọng, chỉ cần có sân để mùa hè hóng mát, mùa đông phơi nắng là được."
Lý Như Ý là thuộc hạ cố định của thái tử, còn Lý Nhị thì gần như đã bị "phân bổ" để phục vụ riêng cho Bùi Chước.
Lý Nhị khuyên nhủ: "Công tử, hôm nay muộn thế này rồi, nghỉ sớm một chút, mai hãy xem."
Bùi Chước nhìn lên bầu trời, thời tiết đang giao mùa xuân hè, ban ngày ngày càng dài hơn, trời tối chậm, giờ mà ra ngoài vẫn có thể dạo thêm một lúc. Không giống như mùa đông, đi từ đầu phố đến cuối phố, cảm giác như bước từ ban ngày thẳng vào màn đêm.
Cậu cũng muốn để ngày mai đi, nhưng mai còn phải lên lớp. Ai bảo cậu thiếu kinh nghiệm làm việc chứ? Thôi thì từ mai bắt đầu áp dụng chế độ nghỉ cuối tuần hai ngày vậy.
"Đi ngay bây giờ, chuẩn bị ngựa."
Lý Nhị toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc biệt viện của thái tử có chỗ nào khiến Bùi công tử không vừa ý mà sẵn lòng rời khỏi giường để đi tìm nhà như vậy? Nếu thật sự tìm được nhà mới, thái tử trách tội, hắn biết ăn nói làm sao.
Bùi Chước đã ngưỡng mộ khả năng cưỡi ngựa của thái tử từ lâu, nhưng cậu lại không có thời gian để học. Đành phải để người đỡ lên ngựa, ngồi im không nhúc nhích, để Lý Nhị dắt dây cương đi trước dẫn đường.
Thái tử vào cung nhưng không đem theo ngựa, Lý Nhị liền dắt từ chuồng ra con Đạp Tuyết Ô Truy, miệng nói: "Điện hạ bảo rằng con ngựa này tính tình ổn định, Bùi công tử ra ngoài có thể dùng nó."
Đạp Tuyết Ô Truy toàn thân đen tuyền, bốn vó trắng như tuyết, tựa như bóng ngựa đen phi qua thảo nguyên tuyết phủ. Trên trán nó đeo một miếng lưỡi chắn bằng vàng chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn đã biết là ngựa của gia đình quyền quý.
Bùi Chước đội mũ màn trắng, y phục cũng trắng, chỉ có đôi ủng là màu đen, hoàn toàn đối lập với Đạp Tuyết Ô Truy.
Sự tương phản giữa đen trắng tôn lên nét tuấn tú phong lưu của Bùi Chước.
Ô Truy trước giờ chưa từng chở ai ngoài thái tử, thấy một mỹ nhân vừa yêu kiều vừa biếng nhác muốn leo lên lưng mình, dù phối hợp ngoan ngoãn nhưng vẫn từ mũi phát ra một tiếng phì khẽ đầy khó chịu.
Bùi Chước còn chưa kịp nói gì, không trung bỗng vang lên tiếng đập cánh phần phật. Tuyết Lạp đậu ngay trên cổ Ô Truy, móng vuốt sắc bén bấu nhẹ vào bờm ngựa, vừa mổ miếng chắn vàng trên trán ngựa, vừa phe phẩy đôi cánh quạt vào tai nó.
Hiển nhiên, dù đều là vật cưng của thái tử, nhưng vẫn có sự tồn tại của chuỗi thức ăn. Ô Truy bị chỉnh đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ có thể chịu đựng đầy cam chịu.
Bùi Chước đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào đầu Tuyết Lạp, cười nói: "Khô bò cho ngươi quả không uổng phí."
Tuyết Lạp liền mổ mổ vào một túi vải nhỏ buộc bên yên ngựa của Ô Truy.
Bùi Chước lập tức hiểu ý, mở túi ra xem, bên trong là bánh quy làm từ cỏ và đậu.
Không hổ là chim cưng của bậc trên, kỹ thuật "vừa đánh vừa xoa" quả thực đã luyện đến mức điêu luyện.
Bùi Chước lấy bánh cỏ cho Ô Truy ăn. Ô Truy lập tức phấn chấn hẳn lên, bốn vó khẽ nhịp, trông vô cùng háo hức, không thể chờ thêm được nữa mà muốn ra phố dạo chơi.
Đi ngang qua phòng gác cổng, Bùi Chước nhìn thấy thiếu niên được cứu về từ Kim Tháp tự lần trước. Vì quá gầy yếu, mà mẹ lại là tín đồ của Kim Tháp giáo đang bị giam giữ, tạm thời được giao cho phòng gác cổng chăm lo cơm nước.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tuổi này nên đưa đi học chữ.
Hiện tại, buổi sáng Bùi Chước dạy khoa học tự nhiên, buổi chiều mở lớp xoá mù chữ môn văn.
Bùi Chước dặn dò: "Ngày mai bảo nó đến học đánh vần."
"À, đúng rồi, nếu tứ hoàng tử có thể xuất cung, thì cũng gọi y qua luôn."
Âm đọc của chữ Hán luôn trong quá trình biến đổi, mà bảng phiên âm không thể bao quát tất cả, dẫn đến một số chữ có sự thay đổi nhẹ trong cách đọc.
Phương pháp tốt nhất để phổ biến tiêu chuẩn chính là để hoàng gia nói tiếng phổ thông, từ đó các tầng lớp bên dưới sẽ bắt chước theo.
Trước khi Bùi Chước đến, Tiêu Tuần đã dùng lý do tinh giản công vụ tiến hành một đợt đơn giản hóa chữ viết, việc này cũng giúp cậu đỡ phải bận tâm.
Đất đai trong kinh thành vốn không rẻ, Bùi Chước lại muốn sống gần trục chính của hoàng thành nhưng không muốn tốn quá nhiều tiền, nên lựa chọn khá hạn chế.
Khó khăn lắm mới tìm được một căn tiểu viện đang rao bán. Chủ nhân là một sĩ tử lên kinh ứng thí, sau hai lần thi rớt đã quyết định về quê kế thừa gia nghiệp.
Bùi Chước bước vào quan sát. Tiểu viện này không khác biệt nhiều so với căn nhà cậu ở khi mới đến, nhưng lại mang phong cách Giang Nam. Trong sân nhỏ có một hồ nước trồng sen, thêm một chút giả sơn được xếp đặt khéo léo.
Lý Nhị nói: "Chỗ này nhỏ quá, mái nhà trông như bị dột. Ngói chỉ cần gió thổi mạnh là rơi, quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm."
Chủ nhà lập tức phản bác: "Mới tu sửa đầu xuân này thôi."
Lý Nhị không chịu thua: "Sân nhỏ thế này mà còn bày núi giả với hồ nước, không rộng rãi, cũng không tụ khí."
Chủ nhà đáp ngay: "Ngươi không hiểu phong cách Giang Nam."
Bùi Chước ngồi yên trên ghế, lặng lẽ nhìn Lý Nhị mặc cả.
Người của thái tử đúng là rất thực tế.
Lý Nhị giả vờ vô tội đánh thẳng vào điểm yếu: "Phong thủy không tốt, ảnh hưởng đến việc thi cử, sẽ làm giảm khả năng thi đỗ."
Chủ nhà im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Ngài cũng nghĩ vậy à? Căn nhà này là nương ta nhờ người tìm trước khi ta lên kinh. Ta đã nói rồi, nếu ở đây mà không đỗ, thì bị trượt là chuyện dễ hiểu thôi."
Chủ nhà rút ra một tờ giấy: "Ngài là người có địa vị, nếu có thể giúp t cahứng nhận phong thủy xấu ảnh hưởng đến việc thi cử, ta sẽ đưa giấy đó cho nương xem. Thành thật mà nói, ta rất gấp phải về nhà, ngài giúp ta thì ta sẽ giảm giá cho ngài một phần."
Lý Nhị ngớ ra, hắn đâu phải đến đây để mặc cả!
"Ở đâu ra cái chứng nhận vớ vẩn này!"
Bùi Chước nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ cấp cho ngươi."
Chủ nhà mừng rỡ: "Tốt quá!"
Bùi Chước cầm bút, viết một loạt phân tích về các vấn đề của căn nhà, như là có nhiều chim muông, ẩm ướt và tối tăm. Sau đó, cậu sờ vào túi trên yên ngựa của Ô Truy. Lúc nãy khi cưỡi ngựa, cảm thấy có vật gì cọ vào bắp chân, quả nhiên tìm thấy một con dấu vàng của thái tử.
Dưới đáy con dấu vẫn còn một chút mực, Bùi Chước thở dài một hơi, rồi ấn xuống một dấu ấn đỏ tươi lên tờ giấy.
Thật trùng hợp, con dấu đó là của Công Bộ, chi nhánh Phụ Chương.
Trước khi nhiều công trình quan trọng bắt đầu, bản vẽ phải được gửi đến thái tử để kiểm tra. Sau khi thái tử đóng dấu, bộ Tài chính mới cấp tiền.
Chủ nhà trợn tròn mắt: "Là ta có mắt như mù không nhận ra đại nhân!"
Mang tờ giấy này về, mẹ hắn không đau lòng đến chết vì hắn đã học sáu năm mà vẫn không đỗ sao!
"Trong nhà có đồ gì tốt thì ta sẽ tặng cho đại nhân, nếu đại nhân vội, ta sẽ dọn đi ngay, chuyển vào khách đ**m ở."
Bùi Chước mỉm cười: "Vậy... giao dịch thành."
Lý Nhị đứng nhìn, mắt mở trừng trừng chứng kiến cảnh giao tiền giao hàng một cách trôi chảy.
Thái tử, sao ngài lại để con dấu ở đây?
Bùi Chước bình thản nói: "Lý Nhị, ngày mai ngươi bảo hai người đến dọn dẹp, thay giường mới, không cần động vào gì khác, tối mai ta sẽ chuyển đến đây."
Dù sao thì, đối với Bùi Chước, căn nhà này chỉ là nơi để ngủ. Thiếu gia Giang Nam giàu có này biết cách tận hưởng, ngoài việc hơi nhỏ, không có vấn đề gì khác.
......
Đông Cung.
Ngọn nến lay động, Tiêu Tuần luyện kiếm xong, nhận lấy khăn từ tay Lý Như Ý, lau mồ hôi trên trán.
Lý Như Ý báo: "Điện hạ, Bùi Chước đã chi một trăm lượng bạc mua nhà ở bên ngoài."
Tiêu Tuần ngừng lại một chút, động tác lau chuôi kiếm bỗng dừng lại.
Lý Như Ý nói: "Lý Nhị nói, Bùi Chước muốn đưa Tứ Hoàng tử ra ngoài cung học bính âm."
Người đã chuẩn bị chuyển ra ngoài, nhưng những nhiệm vụ mà thái tử giao hằng ngày không hề giảm bớt.
Tiêu Tuần suy tư một lúc, rồi hiểu rõ ý đồ của Bùi Chước, liền đáp: "Được."
Ánh mắt chậm rãi rơi xuống, tiếp tục lau thanh kiếm dài, nói một cách hờ hững: "Liên hệ với các quan chức có con cháu cùng lứa tuổi, chọn mười mấy người, cho đi làm bạn học với Tứ Hoàng tử."
Lý Như Ý đáp: "Vâng."
Các quan chức mà thái tử nhắc đến, đương nhiên là những người ủng hộ cải cách, không cần phải thuyết phục thêm.
Hôm sau.
Bùi Chước sáng sớm xong lớp khoa học, chiều lại bất ngờ đối mặt với một lớp tiểu hài tử.
Ban đầu, Tứ Hoàng tử là học trò nhỏ nhất mà cậu dự tính, nhưng giờ đây, Tiêu Trác chìm nghỉm giữa đám trẻ con, hoàn toàn không nổi bật.
Tứ hoàng tử nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng như muốn bốc khói, hắn và quyển Vương không đội trời chung!
Bùi Chước hít một hơi sâu, may mắn là, con em quan chức từ nhỏ học không thiếu cái gì, chỉ có quy củ là nhất định phải học. Những đứa trẻ này đều đã được cha mẹ dặn dò kỹ lưỡng, tỏ ra rất ngoan ngoãn, những đứa nghịch ngợm đã bị loại bỏ.
Dạy một đứa cũng là dạy, dạy cả đám cũng là dạy.
Bùi Chước hôm qua đã dạy cho một học trò có thiên phú ngôn ngữ, để nó dẫn đọc, chỉ cần cậu chỉ bảo thêm chút ít là được.
Bùi Chước nghe tiếng đọc ngọng nghịu của bọn trẻ, trợ giảng quả thật là nhân tài quý giá nhất trên thế gian.
Nửa canh giờ sau, Bùi Chước vỗ tay một cái: "Ra ngoài chơi một lúc, đổi không khí, tiết sau học toán."
Còn có thể chơi sao?
Lũ trẻ nhìn nhau, rồi đồng loạt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cười đùa, náo nhiệt.
"Phu tử." Tứ Hoàng tử, so với những tiểu hài tử khác, tiếp xúc với chữ bính âm sớm hơn, không chỉ biết đọc mà còn biết viết. Lon ton chạy đến bên cạnh hoàng tẩu của mình: "Ta đều biết đọc rồi."
Bùi Chước xoa xoa mái tóc mềm mại của tứ hoàng tử, dịu dàng nói: "Tứ Hoàng tử thật giỏi."
Cậu từ trên bàn cầm một cuốn giáo trình toán học, lật giở từng trang cho tứ hoàng tử xem: "Ta sẽ dạy riêng cho ngươi một chút, ngươi thích học hình học trước, hay học đơn vị trước?"
Tứ Hoàng tử nghiêng đầu hỏi: "Đơn vị là gì?"
Bùi Chước mỉm cười: "Là để miêu tả những thứ như ngươi nặng bao nhiêu, cao bao nhiêu, đường từ đây về cung dài bao nhiêu, vân vân."
Nói rồi cậu ôm lấy Tứ Hoàng tử một cái: "Ừm, ngươi cao khoảng một mét hai, nặng chừng bốn mươi cân, hơi gầy. Tối nay ăn thêm hai miếng sườn nha."
Tứ Hoàng tử cảm thấy giọng nói của hoàng tẩu nhẹ nhàng, êm tai vô cùng. Tựa vào lòng hoàng tẩu, nói: "Phu tử, ta muốn học cái này."
Bùi Chước mỉm cười, gật đầu: "Được thôi."
Bùi Chước không thể chính xác chuyển đổi đơn vị đo lường tiêu chuẩn sang hệ thống đơn vị hiện hành của Đại Tuyên. Nhưng vừa rồi, khi ôm Tứ Hoàng tử, trong đầu cậu chợt lóe lên ý tưởng — cậu biết chiều cao của mình chính xác là một mét tám, vậy không phải đã có một vật làm tham chiếu rồi sao?
Bùi Chước mỉm cười, xoa nhẹ đôi má Tiểu Hoàng tử, dịu dàng khen: "Thật là bảo bối ngoan."
Tứ Hoàng tử được khen đến mức lâng lâng, ngoan ngoãn ngồi trên bàn học, tự mình lấy sách giáo khoa toán học ra, không chạy theo đám trẻ khác chơi đùa nữa.
Những đứa trẻ còn lại thấy Tứ Hoàng tử sẵn sàng học, chơi đùa một lúc cũng tự giác quay về bàn học, chuẩn bị nghiêm túc.
Một tiết học toán trôi qua trong yên ả.
Bùi Chước tuyên bố tan học, uống một bụm nước lớn rồi vội vàng chạy ra nhà xí.
Nhân lúc phu tử không có mặt, đám trẻ liền ùa đến vây quanh Tứ Hoàng tử, ríu ra ríu rít.
"Vừa rồi phu tử nói ta cao một mét rưỡi, tức là một trăm năm mươi... gì nhỉ?"
"Xăng-ti-mét."
"Tiêu Trác thích học toán không? Ta thì không thích lắm."
"Toán học khó thật đó."
Túi sữa nhỏ, cau mặt: "Ta cũng thấy khó, nhưng đây là bài do Hoàng tẩu dạy!"
"Hoàng tẩu là gì?"
"Không có gì đâu, Hoàng huynh không cho ta nói với các ngươi."
Bùi Chước rửa tay xong quay trở lại, vừa bước vào liền nghe thấy lời "chân thật" của Tứ Hoàng tử.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Hoàng tẩu gì cơ?
Hoàng huynh nào không cho ngươi nói?
Các ngươi, huynh đệ các ngươi đang âm thầm mưu tính chuyện gì mà ta không biết đúng không?
Không phải cậu đa nghi, mà là bởi vì... cậu có thể sinh con mà!
Bùi Chước dạy lũ trẻ con đến mức kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, vốn định tạm ở lại biệt viện của Thái tử qua đêm. Dù sao chuyển nhà cũng mệt, nhưng sau khi nghe được câu nói kia, lập tức quyết định chỉnh đốn lại mối quan hệ quân thần với Thái tử.
Bùi Chước, một phu tử dạy học, sao có thể ở nhờ nhà Thái tử được? Phải dọn đi ngay lập tức!
Lý Nhị vừa giúp Bùi Chước chuyển nhà, vừa lo lắng chờ tin tức từ trong cung.
Hắn đã báo cáo chuyện này với Thái tử rồi.
Không chuyển nhà thì thôi, vừa bắt tay vào chuyển đã giật mình. Bùi Chước phát hiện quản gia không biết từ khi nào đã đặt may cho cậu vô số y phục, xuân hạ mỗi mùa mười mấy bộ, nhiều bộ thậm chí còn chưa từng mặc qua.
Một bóng đen từ hướng hoàng cung bay vút đến, Lý Nhị vội đặt hành lý xuống, hạ thấp giọng hỏi: "Thái tử nói gì?"
Thị vệ truyền lời đáp: "Thái tử không nói gì."
Hình như ngài chỉ lẩm bẩm một câu đầy nghi hoặc: "Vẫn chưa đủ bận sao?" Thị vệ không dám chắc, vì khí chất khi đó có chút áp lực trầm ngâm.