Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 20

 
Bùi Chước nhìn vào đôi mắt sáng như bóng đèn của Nhị Hoàng Tử, đưa tay thu dọn đống giấy nháp trên bàn, cố gắng che giấu sự xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ dưới đất.

Thật sự không dễ giải thích, liệu có phải nói cậu mắc bệnh "nhuyễn xương"? Cười chết mất, không ai tin đâu, ngay cả Thái Tử cũng chỉ vì an ủi mới tin thôi.

Càng nghĩ về Thái Tử càng thấy tội nghiệp, còn Nhị Hoàng Tử trước mặt thì càng đáng ghét.

Tiêu Phi lướt qua chuyện riêng tư này: "Hoàng tẩu, ngươi dạy ta cách nhân giống ngựa con thật sự rất hữu ích, trong trang trại đã có rất nhiều ngựa mẹ đang mang thai."

Hắn dán mắt vào cuốn tiểu thuyết trong tay Bùi Chước, phát hiện bên trong còn có cả những kiến thức về cách nuôi lợn nhà.

Đây là những kiến thức phổ cập mà Bùi Chước cài vào trong tiểu thuyết của mình.

"Hoàng tẩu quả thật rất tài giỏi trong việc khai chi tán diệp..."

"Im miệng." Bùi Chước đau đầu: "Ta và hoàng huynh ngươi không có quan hệ gì đâu, thật sự mà nói, cha ta ở quê nhà đã sắp xếp hôn sự cho ta, chỉ chờ ta phong hầu bái tướng trở về để cưới thê."

Tiêu Phi sững sờ, như thể bị một cú sốc mạnh.

Bùi Chước nói: "Không tin ngươi có thể đi hỏi Thái Tử."

Tiêu Phi lẩm bẩm "Ngươi chỉ nói giận thôi mà", rồi lảo đảo leo tường chạy đi.

Bùi Chước đuổi theo đến chân tường, lớn tiếng nói: "Ngươi nhớ giải thích rõ ràng với hai đệ đệ nha!"

Tiêu Phi không lên tiếng.

Bùi Chước khẽ nhếch miệng, biết rằng hắn đã nghe lọt tai.

Khi áp dụng chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần, cộng thêm việc Bùi Chước đã dạy được vài trợ giảng có thể sử dụng thành thạo bính âm, mỗi chiều lớp nhỏ đều do các trợ giảng đứng lớp, Bùi Chước cảm thấy thoải mái hơn. Thỉnh thoảng, cậu cũng tham gia dạy cho các tiểu hài tử cách làm người—tư tưởng cũng cần phải được khai sáng, không cần phải dạy chúng trở thành người hiện đại, nhưng ít nhất cũng phải biết tôn trọng sự sống và những giá trị cơ bản khác.

Với số lượng trợ giảng khá đông, Bùi Chước quyết định triệu tập tất cả người hầu và thị vệ trong biệt viện Thái Tử để tiến hành một buổi học tập trung.

Như lời của Lý Như Ý nói, người trong phủ Thái Tử gặp Bùi Chước còn sợ hơn cả gặp Thái Tử.

Ai mà không sợ phu tử chứ! Đặc biệt khi Thái Tử đã ra lệnh cho họ phải nghiêm túc học tập!

Bùi Chước tiếp tục viết lại giáo trình và kiểm tra học sinh lớp khoa học tự nhiên, sớm phân loại dạy theo khả năng của từng người.

Điều làm cậu cảm thấy vui mừng là có hai học sinh có năng khiếu đặc biệt trong lĩnh vực hóa học. Bùi Chước thử cho họ tự học và theo dõi kết quả.

Một tuần sau, tứ Hoàng Tử của lớp nhỏ xin phép nghỉ học.

Bùi Chước lập tức hiểu ra, vì Hoàng Đế lão nhân gia đã nằm liệt giường suốt hơn nửa tháng không thể cứu chữa, bệnh tình đã đến mức không thể cứu vãn.

Để không gây phiền phức cho Thái Tử vào thời điểm này, Bùi Chước hành động rất kín đáo, chỉ ra vào giữa hai điểm cố định, khi ra ngoài luôn che mặt, không đến những nơi khác, chỉ chăm chỉ dạy học. Lớp học khai giảng cho các hoàng thân quý tộc thì tạm ngừng, mỗi người đều quay về với gia đình mình.

Trong thời điểm chuyển giao quyền lực giữa triều đại cũ và mới, có người tranh thủ, có người yên ổn sống cuộc đời của mình.

Bùi Chước uể oải duỗi người, may mắn là Thái Tử đã gánh vác gánh nặng, ôm chặt được quyền lực, cuộc sống của cậu lúc này thật sự dễ chịu.

Hoàng cung.

Tiêu Hiệt Nguyên nhìn bốn nhi tử trước mặt, hôm đó sau khi tức giận, nằm trên giường, những ngày qua ông cũng đã suy nghĩ thông suốt.

Ai có thể giống ông chứ, bốn người con trai xuất sắc lại hòa thuận với nhau, ngai vàng chuyển giao một cách êm đềm?

Tiêu Phi: "Vậy thật sự là công lao của Hoàng hậu rất lớn."

Tiêu Hiệt Nguyên: "Im miệng!"

Ông có chút lo lắng, nói: "Đến lúc đó nhớ cởi y phục đỏ này ra, đừng để bị nước bọt nhấn chìm!"

Vì trưởng tử quá tài giỏi, Tiêu Hiệt Nguyên thật sự không có gì phải lo lắng khi qua đời, chỉ còn lo việc phân phong, muốn giao cho Tiêu Phi và Tiêu Chinh đi đến các châu huyện cai trị.

Ban đầu ông định se duyên cho Tiêu Tuần, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, nhưng nghĩ lại Tiêu Tuần cũng sẽ không nghe lời ông. Hơn nữa, nhi tử đông như vậy, Tiêu gia chắc chắn không thiếu con cháu nối dõi.

Vạn nhất, vạn nhất sau này Hoàng hậu của Tiêu Tuần quyền lực một tay che trời, làm lung lay giang sơn, ít nhất còn có hai nhi tử có thể giúp giữ vững triều đình.

Ông định để Tiêu Phi đi đến vùng Giang – Chiết, Tiêu Chinh đi đến vùng Tây Bắc, chờ Tiêu Trác lớn lên, sẽ cho đến vùng Thục.

Tiêu Tuần không phản đối.

Tuy nhiên, ba đệ đẹ lại không muốn rời khỏi kinh thành, dù sao Hoàng huynh của họ vẫn chưa thành hôn.

Tiêu Chinh nói: "Không vội đâu, nhi thần thấy hai nhi tử của Cử Nam hầu thành hôn rồi mới đòi chia gia sản."

Tiêu Hiệt Nguyên nhắm mắt lại: "Được rồi, được rồi..."

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ông nhớ lại khi mới lên ngôi, Hoàng đế và Hoàng hậu cùng nhau xử lý chính sự, sau đó mọi chuyện không còn dễ dàng như vậy nữa.

Vào giờ Ngọ, ánh sáng chiếu vào đại điện, Hoàng đế sáng lập quốc gia, Tiêu Hiệt Nguyên, đã trút hơi thở cuối cùng.

Thế nhưng, Tứ hoàng tử Tiêu Trác dù không thật sự yêu quý phụ hoàng, vẫn yếu đuối đến mức đôi mắt đỏ hoe.

Tiêu Phi xoa đầu Tiêu Trác, thật là đau lòng, đệ đề à, không chỉ phụ hoàng mất đi, ngay cả Hoàng tẩu cũng đi rồi.

Hừ.

Quả nhiên như mẫu phi đã nói, ba huynh đệ bọn họ đều là một đám cô đơn.

Hoàng đế băng hà, Thái tử lên kế vị trước linh cữu, mặc y phục trắng tinh, cổ tay và cổ áo viền xanh đậm, dáng vẻ thanh tú, nho nhã.

Các đại thần không còn dám nghĩ như trước nữa, cho rằng Thái tử ôn hòa, hiền lành, không có sự quyết đoán, thủ đoạn mà một quân vương cần có, Tiêu Tuần không thiếu gì cả.

Cả quốc gia đang trong thời gian đại hiếu, trong vòng 81 ngày, các yến tiệc bị hoãn lại, mọi người đều mặc trang phục trắng. Bùi Chước cũng cho học sinh nghỉ ba ngày. Trường học của đặt tại biệt viện của Thái tử, nơi này có nhiều người ra vào, nếu bị người ta vu cáo là tổ chức tiệc tùng trong này thì không hay.

Tiên sinh kể chuyện ở trà lâu bị cấm mở cửa trong một tháng, Bùi Chước nhân cơ hội này bắt họ đến huấn luyện viết tiểu thuyết cho mình.

Bùi Chước cũng hiểu rõ những nghi lễ rườm rà mà Thái tử nói, những hoàng tử này giống như đã tan biến mất, Tứ hoàng tử không đến lớp, Thái tử cũng không trở lại biệt viện, chắc là đều bị mắc kẹt trong cung.

Tiêu Tuần dù bận rộn đến đâu, cũng không quên dặn thợ thêu trong cung chuẩn bị vài bộ tang phục cho Bùi Chước.

Bùi Chước vừa xong buổi học ở biệt viện Thái tử, quản gia mời cậu ở lại, Tiêu Tuần lại mua thêm đồ cho cậu.

"Bệ hạ nói, mùa hè năm nay đành ủy khuất tiên sinh, không thể mặc y phục màu sắc rực rỡ."

Bùi Chước đáp: "Chuyện nhỏ nhặt như vậy có gì là ủy khuất, vốn dĩ ta cũng thích đồ giản dị mà."

Thời tiết ngày càng nóng bức, y phục cũng mỏng dần. Bùi Chước khẽ vuốt lớp vải trên bộ y phục mới, cảm nhận chất liệu mềm mại, rõ ràng là thiết kế dành riêng cho mùa hè. Có lẽ bởi Tiêu Tuần đã lên ngôi hoàng đế, nên ngay cả y phục tặng người cũng dùng loại vải cao cấp hơn trước.

Tơ tằm của Đại Tuyên vốn khá nhỏ mảnh, nên vải dệt từ đó trông rất thoáng mát dễ chịu.

Bùi Chước thoáng nghĩ, giờ đây Tiêu Tuần đã làm hoàng đế, liệu quan hệ giữa họ có thay đổi hay không?

Đôi khi vấn đề không nằm ở Tiêu Tuần là người như thế nào, mà là hoàn cảnh và những người xung quanh đã đặt hắn lên vị trí cao ấy.

Còn mình chỉ là một kẻ nghèo dạy học, lo nghĩ viển vông làm gì cho mệt.

Bùi Chước đem những "thứ vô dụng" mà Thái tử tặng, mỗi ngày lại mang một món đến tiệm cầm đồ đổi lấy tiền.

Học hành mà xuất sắc thì ắt có thể làm quan, hiện tại điều quan trọng nhất với người đọc sách chính là tham gia khoa cử. Nếu Bùi Chước muốn tranh giành nhân tài với khoa cử, nhất định phải đưa ra những điều kiện hấp dẫn hơn và vẽ nên một "miếng bánh" thật lớn.

Tuy vậy, Bùi Chước không muốn vẽ vời hão huyền với những người bình dân, cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền. Cậu chủ yếu nhận những người không đủ điều kiện đi học, chỉ cần cho họ một miếng ăn là họ sẽ chăm chỉ học. Sau đó, hứa hẹn rằng học tốt sẽ có thưởng, thế là họ dốc sức học hành. Lại thêm lời cam đoan học xong sẽ có việc làm, tránh được cảnh học mà không biết áp dụng, điều đó càng khiến họ không ngừng cố gắng.

Những người này, Bùi Chước không tự mình dạy dỗ, chỉ khi phát hiện ra những mầm non xuất sắc mới đưa đến chỗ cậu.

Khoản tiền mà Bùi Chước bỏ ra thực chất vẫn là tiền của Tiêu Tuần, nhưng cậu chưa từng nói chuyện này với Tiêu Tuần.

Khi đến khảo sát địa điểm cho học đường, tình cờ gặp được Lý Như Ý. Lý Như Ý kinh ngạc nói: "Công tử và chủ tử nghĩ giống hệt nhau! Chủ tử bảo đây là lứa học trò thứ hai của công tử, ta đã sớm chuẩn bị xong xuôi ở ngoài kinh thành rồi."

Bùi Chước: "..."

Kẻ cuồng công việc quả là khiến người ta vừa yêu vừa hận! Vui mừng vì không phải lo lắng chuyện tuyển sinh, nhưng cũng lo ngại vì lượng học viên quá đông, e rằng cậu sẽ mệt đến kiệt sức mất.

Lý Như Ý nói: "Đúng rồi, sáng nay Thái phó đại nhân tiến cung, đã từ chối việc nhận ngài làm nghĩa tử. Vì ngài và Thái phó có vài phần giống nhau, sợ sẽ dấy lên lời đồn đại không hay."

Bùi Chước lập tức hiểu ra: "Vậy thì quả thực không nên."

Dù sao hiện tại cũng chỉ có Lưu Thanh Nguyên lan truyền tin đồn, chỉ cần nói rõ đó là hiểu lầm là được. Hắn chỉ từng học dưới trướng Thái phó, chứ không phải nghĩa tử.

"Nhưng mà..." Lý Như Ý cố ý dừng lại giữa chừng, tạo chút hồi hộp. "Thực ra trước khi Thái phó lên tiếng, chủ tử đã chủ động xin dừng chuyện này."

"Công tử đoán vì sao?"

"Tại sao?"

Lý Như Ý cười nói: "Đương nhiên là vì chủ tử không nỡ để công tử chịu ủy khuất, vì công tử mà tình nguyện hy sinh thể diện trước Thái phó."

Bùi Chước hơi ngượng ngùng, đưa tay xoa nhẹ mặt mình: "Ta thật ra sao cũng được."

Lý Như Ý tiếp lời: "Chủ tử mỗi ngày bận rộn đến tận khuya, trước khi ngủ còn phải hỏi một câu, hôm nay công tử có việc gì mới muốn người làm hay không."

Bùi Chước càng thêm xấu hổ, lòng thầm nghĩ, Thái tử quả thật là một người tốt, mình sao có thể lo lắng Thái tử đăng cơ sẽ thay đổi chứ.

Lý Như Ý vốn nghĩ rằng, sau khi Thái tử đăng cơ, Bùi Chước sẽ càng thêm phóng túng. Nào ngờ, đối phương lại trở nên khiêm tốn hơn hẳn.

Điều này khiến Lý Như Ý phải nhìn Bùi Chước bằng con mắt khác.

Tân hoàng vừa đăng cơ, đổi niên hiệu và thiết lập triều đại mới đều phải chờ sau lễ đăng cơ. Nếu ngay lập tức thay đổi chính sách của tiên đế, e rằng sẽ bị nghi ngờ về tính chính danh. Chủ tử mượn danh nghĩa tiên đế để xử lý không ít việc, mọi chuyện cần thời cơ thích hợp để tiến hành.

Lý Như Ý tin chắc rằng, Bùi Chước sở hữu tầm nhìn rộng lớn, đủ để xứng đáng với vị trí "mẫu nghi thiên hạ"!

Hắn thở dài: "Vì công tử không chịu vào cung, chủ tử sợ người truyền lời như chúng ta không hết lòng, làm chậm trễ việc của công tử."

"Đôi khi thấy chủ tử quá bận rộn, chúng ta làm thuộc hạ quả thực cũng che giấu một số việc, không dám bẩm báo."

"Vì vậy, mỗi tối chủ tử đều phải hỏi qua một lần."

Bùi Chước nghe xong, trong lòng dâng lên một nỗi áy náy, liền nói: "Nếu tiện, bây giờ ngươi dẫn ta vào cung gặp điện hạ đi. Buổi chiều ta không có giờ dạy."

Lý Như Ý vội gật đầu: "Tiện, tiện chứ."

Lần này, Lý Như Ý dẫn Bùi Chước vào từ cửa Nam, cũng chính là chính môn của cả hoàng cung.

Tường cung uy nghi đồ sộ, cửa lớn sâu hun hút, độ dày phải đến vài mét.

Không trách người ta thường nói: "Nhập cung môn, thâm tự hải". Nhìn xem, cánh cửa này quả thực sâu đến vậy... Chờ đã!

Bùi Chước chợt sững người, thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu vừa bị Lý Như Ý dùng khổ nhục kế lừa vào cung rồi sao!

"Chủ tử đang ở Ngự Thư Phòng bàn chuyện với Lễ Bộ," Lý Như Ý nói: "Công tử muốn dạo quanh hoàng cung một lát, hay đến Đông Cung chờ?"

Lễ đăng cơ còn chưa diễn ra, Tiêu Tuần vẫn chưa chuyển vào nơi ở của thiên tử.

Bùi Chước đáp: "Đông Cung."

Vừa bước vào Đông Cung, ánh mắt Bùi Chước lập tức dán chặt vào chiếc giường. Chỉ cần là chiếc giường cậu từng nằm qua, không có cái nào mà cậu không nhung nhớ. Đi ngang qua thôi cũng khiến cậu muốn nằm thử một lát.

Nhưng nay đã khác xưa, dù sao đó cũng là long sàng chính hiệu rồi.

"Như vậy không ổn đâu." Bùi Chước ngồi ngay ngắn, ánh mắt bất giác lướt qua bàn, nơi có vài cuốn sách đang mở ra.

Bùi Chước cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ lại, hóa ra đó chính là tài liệu giảng dạy của mình.

Bộ tài liệu mà Bùi Chước gửi đi khắc in, Tiêu Tuần đã lấy trọn cả bộ, hơn nữa... còn đang tự học. Trên những trang sách, rõ ràng có ghi chú bằng nét bút của Tiêu Tuần.

Bùi Chước liếc nhìn tiến độ học tập, không khỏi hít sâu một hơi. Lý Như Ý lại nói dối! Tiêu Tuần bận chỗ nào chứ, hắn còn có thời gian lén lút học hành đây này!

Một học trò chăm chỉ như thế, dù có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được. Nếu cậu là Thái phó, chắc chắn sẽ xem như bảo vật, hận không thể truyền hết mọi kiến thức cả đời cho người này.

Tiêu Tuần những chỗ không hiểu sẽ vẽ một vòng tròn nhỏ đánh dấu.

Bùi Chước không ngờ mình lại có ngày mang "tâm hồn làm thầy," cẩn thận giở từng trang, giải đáp hết mọi thắc mắc của Tiêu Tuần.

Lạ thật, cậu thậm chí còn đoán được Tiêu Tuần bối rối ở điểm nào.

Cậu quả thực là một giáo viên xuất sắc.

Khi Tiêu Tuần trở về, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Bùi Chước đang cầm bút, nét mặt tập trung, cẩn thận viết chú thích. Sợi tóc xanh đen buông xuống, bị bàn tay kiều diễm của mỹ nhân khẽ vén lên một cách thiếu kiên nhẫn.

"Đói chưa?"

Bùi Chước nghe vậy ngẩng đầu lên, không kịp suy nghĩ mà buột miệng: "Ta cũng muốn làm Thái phó."

Tiêu Tuần: "..."

Hắn bình thản nói: "Không còn Thái tử nữa."

Không có Thái tử, làm gì còn chức Thái phó.

Bùi Chước ngẩn người, đúng rồi, Thái tử đã đăng cơ rồi, thật đáng tiếc. Nếu không, hắn còn có thể đấu với Thái phó, xem ai mới là "Đệ nhất sư thiên hạ"!

4523 đột nhiên "sống lại": "Có thể mà!"

Bùi Chước vốn luôn lười tranh luận về đề tài thúc sinh với 4523, nhưng lần này, thật có lỗi với cố hoàng đế, cậu phải...

Từng chữ từng lời, Bùi Chước sắc bén đả kích 4523: "Hoàng đế băng hà, tất cả, nhấn mạnh là tất cả những anh tài trẻ tuổi mà ngươi nhắm tới, đều phải chịu quốc tang."

"Ngươi thích nhất—" Bùi Chước lén liếc nhìn Tiêu Tuần: "Người đó, chịu tang là nặng nhất."

"Ôi trời!" 4523, sau khi hấp thụ thêm kiến thức lịch sử nhân văn, phát ra âm thanh sụp đổ lập tức tắt máy.
 

Bình Luận (0)
Comment