Bùi Chước có quá nhiều điều muốn nói, thao thao bất tuyệt đọc, đến mức đã nói tới câu "Mong bệ hạ bảo trọng long thể." Giả đại nhân mới vừa nhấc bút, viết được mỗi dòng "Thân gửi Bệ hạ."
Giả Liễm, người thường xuyên làm việc đồng áng, giọng nói thô ráp, ngón tay cũng chai sạn, cất tiếng hỏi: "Bùi công tử, có thể nói lại một lần nữa không?"
Những quan tâm mà Bùi Chước giấu trong từng câu chữ lập tức tan biến hơn phân nửa. Cậu không muốn phải nhớ lại để nói thêm lần nữa.
Lúc này, cậu tỉnh táo nhận ra, với cách viết vừa rồi, Tiêu Tuân chỉ cần đọc hai dòng là sẽ nhận ra cậu đã nhờ Giả đại nhân chấp bút. Một số lời lẽ trong đó còn mang tính bất kính, chỉ có cậu mới dám nói ra.
Bùi Chước ngượng ngùng ngồi sang một bên, nói với Giả đại nhân: "Ngài tự viết hết đi vậy."
"Chỉ cần nhớ thế này: Ngày 25 tháng 9, đại nhân đột nhiên mơ thấy ta. Trong mơ, ta nói mình phải đi học tiến sĩ ba năm, nhờ ngài chăm sóc tốt cây đậu. Ba năm sau ta sẽ quay lại kiểm tra. Ngài hỏi ta học tiến sĩ là gì, ta đáp lại bằng câu thơ vừa rồi. Lúc đó, đậu trồng ở Ngọc Kinh đã đến mùa thu hoạch. Vì giấc mơ này, nghĩ đến việc đậu sắp được thu hoạch, ngài bèn viết thư cho bệ hạ, khuyên bệ hạ gửi giống đậu tới Lĩnh Nam."
Lần này, là một bài tập làm văn có đề bài rõ ràng.
Giả đại nhân thấy mình đúng là một kẻ mù chữ, liền hỏi: "Vậy, học tiến sĩ nghĩa là gì?"
Bùi Chước đáp: "Đây là ám hiệu giữa ta và bệ hạ, ý là thoát khỏi chốn quan trường. Ta không tiện viết thư trực tiếp cho bệ hạ, nhưng khi bệ hạ nhìn thấy cụm từ này, bệ hạ sẽ hiểu vào ngày 25 tháng 9, ta đã bình an đến thử nghiệm ruộng rồi."
Giả Liễm, vừa nghe vừa cảm thấy tóc mình bạc thêm. Ông từng nghe đồng liêu kể rằng những tin tức từ cơ quan tình báo của bệ hạ luôn được mã hóa, không ai ngoài bệ hạ hiểu được.
Hôm nay, ông đã tận mắt chứng kiến. Đành thành thật làm theo lời Bùi Chước, viết lại từng chữ.
Bùi Chước ngồi bên cạnh, nhìn mà lòng ngứa ngáy không yên, sốt ruột trước trình độ viết lách của Giả Liễm, hận không thể đích thân chỉ bảo vài câu.
Thế nhưng không được. Nếu cậu nhúng tay vào, bức thư này sẽ mất đi phong cách của một "đại lão thô kệch" như Giả Liễm.
Sau khi viết xong, đóng dấu bằng sáp niêm phong, cả Giả Liễm lẫn Bùi Chước đều thở phào nhẹ nhõm.
Không cần Bùi Chước nhắc nhở, Giả Liễm cũng tự nghĩ rằng bệ hạ chắc chắn rất quan tâm đến sự an nguy của Bùi công tử, liền giao bức thư cho thị vệ, dặn dò gửi khẩn cấp về kinh thành.
Bùi Chước hỏi: "Giả đại nhân, từ Ngọc Kinh đến đây, ngài đã đi mất bao lâu?"
Giả Liễm đáp: "Một tháng."
Bùi Chước xoa xoa đầu ngón tay, thầm nghĩ một tháng vẫn còn chấp nhận được.
Giả Liễm nói tiếp: "Để kịp cho vụ gieo trồng thứ hai ở miền Nam, ta đã thúc ngựa ngày đêm. Khi qua địa phận Tương Nam, ta bỏ ngựa, đi bộ băng rừng vượt núi, vì vậy thời gian có nhanh hơn một chút. Nếu phải đi vòng qua những dãy núi lớn, ít nhất sẽ mất thêm nửa tháng nữa."
Bùi Chước nhíu mày: "Thúc ngựa ngày đêm?"
Bùi Chước thở dài thầm nghĩ. Cậu không biết cưỡi ngựa, mà lúc trở về còn phải bế theo nhãi con, không thể nào cưỡi ngựa được. Phải thuê một xe ngựa, thời gian di chuyển sẽ tăng gấp đôi, mất đến hai tháng. Nếu đi đường thủy sẽ nhanh hơn. Giữa Ngọc Kinh và Dương Châu có một đoạn kênh đào nhân tạo, đường đi thẳng tắp, cậu có thể đi đến Dương Châu trước.
Vùng Giang Nam phồn thịnh, đi qua nơi đông người là an toàn nhất, nếu không, khả năng gặp phải sơn tặc tăng cao đáng kể.
Giả Liễm nghe xong, tò mò hỏi: "Bùi công tử định khi nào khởi hành?"
Khi Giả Liễm rời kinh, Bùi Chước vẫn còn đang dạy học. Ông mới đến đây được nửa tháng thì Bùi Chước đã xuất hiện.
Bùi Chước nói: "Ta rời kinh một tháng trước, đi bằng đường thủy. Hiện tại, ta và đại nhân cùng nhau phụng mệnh bệ hạ khai khẩn thử nghiệm ruộng. Nơi này không phải Ngọc Kinh, không câu nệ lễ nghi phiền phức. Đại nhân có ngại nếu ta đổi tên thành Giả Danh, tự xưng là đường đệ của ngài không?"
Giả Liễm hào sảng đáp: "Vậy ta gọi công tử là A Đệ, cứ nói là người thân từ xa đến nương nhờ."
"Đa tạ." Bùi Chước lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: "Trước khi ta đến đây, bệ hạ nhiều lần căn dặn rằng dân dĩ thực vi thiên. A huynh vì dân mà lo lương thực, công đức to lớn, ngàn năm lưu danh. Bệ hạ dặn không được để thiếu thốn gì, từ nhà cửa, nơi ở, đến bảo vệ an ninh, tất cả phải theo tiêu chuẩn đồn điền ở Ngọc Kinh."
Giả Liễm định khéo léo từ chối, nhưng bất chợt ngộ ra. Bệ hạ tuy thực sự quan tâm đến nông nghiệp, nhưng rõ ràng cũng đang gián tiếp chỉ đạo ông phải đảm bảo cho Bùi Chước một cuộc sống đủ đầy, không để thiếu thốn bất cứ điều gì.
Ông dứt khoát nhận lấy ngân phiếu, trong lòng đã có kế hoạch. Phải xây dựng một khu nhà thật khang trang, dành riêng cho Bùi Chước một ngôi nhà độc lập với sân vườn riêng, và thuê thêm gia đinh trông coi mọi việc.
Nhìn gương mặt tròn trịa, trắng trẻo như ngọc sáng của Bùi Chước, Giả Liễm không khỏi lo lắng. Bùi công tử được bệ hạ nuôi dưỡng cẩn thận thế này, giờ gửi đến chốn nghèo nàn hẻo lánh để lánh nạn. Lỡ đâu khi quay về, lại biến thành một người gầy gò tiều tụy thì biết ăn nói thế nào với bệ hạ?
May thay, ông là người làm nông, lương thực chắc chắn không thiếu. Đợi vài ngày nữa khi nhà cửa xây xong, ông sẽ khai thêm một mảnh đất nhỏ để nuôi gà vịt, mỗi ngày làm thịt một con gà để bồi bổ sức khỏe cho Bùi Chước.
Bùi Chước lười biếng chẳng buồn xuống trấn thuê khách đ**m, tạm ở trong căn nhà gỗ đơn sơ mấy ngày. Trời vẫn còn nóng, nên cậu không vội chuyển vào ngôi nhà ngói, mà trước tiên chỉ đạo thợ thủ công nghiên cứu cách làm xi măng. Công thức từ thợ lành nghề ở Ngọc Kinh đã được chuẩn bị sẵn, chỉ việc truyền đạt lại cho thợ địa phương. Thợ thủ công ở đây dùng phương pháp truyền thống, chế tạo được mẻ xi măng đầu tiên, nhanh chóng khởi công xây dựng căn nhà lớn.
Dù có ai thắc mắc, Bùi Chước đã nghĩ sẵn câu trả lời: công thức này là do Giả Liễm mang đến.
Nhờ chịu chi tiền thoáng tay, công trình tiến triển cực nhanh, chỉ vài ngày đã dựng khung, lợp mái ngói. Sau đó, Bùi Chước lại mua thêm một giường gỗ lớn đã đóng sẵn, cuối cùng cũng có thể thoải mái nằm nghỉ.
Những ngày đầu, Bùi Chước tỏ ra vô cùng siêng năng. Lúc thì bàn luận với Giả Liễm về cách lai ghép phức tạp giữa cam, quýt, bưởi; khi lại gợi ý ông thử ghép dưa hấu với bí ngô để cây vừa sai quả vừa chất lượng. Thấy Giả Liễm nuôi gà vịt, còn hào hứng nghiên cứu phương pháp ấp trứng bằng nhiệt độ ổn định.
Sự nhiệt tình của Bùi Chước kéo dài không quá nửa tháng, cậu bắt đầu thấy hay buồn ngủ, trong nửa tháng đó, bụng cũng đã lộ rõ dấu hiệu mang thai.
Giả Liễm cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi liệu có nên mời một đại phu đến khám không.
Lúc này, Tiêu Tuần đã cử người gấp rút gửi phương thuốc chữa bệnh trùng hút máu đến các tỉnh thành, thông báo rộng rãi cho dân chúng, những vùng chịu ảnh hưởng bởi thuỷ dịch này như thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Các nơi khác cũng đã biết đến căn bệnh này và có thể phòng tránh được.
Bùi Chước chờ đúng thời cơ, cảm thấy áy náy liền thừa nhận: "Xin lỗi, ta đã giấu giếm đại nhân một thời gian. Trên đường thủy qua lưỡng hồ, ta không may bị ngã xuống nước nhiễm phải bệnh, nhưng luôn chú ý giữ khoảng cách, tuyệt đối không truyền bệnh cho đại nhân."
Giả Liễm lo lắng: "Chuyện không phải là có lây hay không, mà là sức khỏe của công tử quan trọng hơn. Ta sẽ viết tấu xin hoàng thượng cử thái y đến!"
Một nhân tài như Bùi Chước, mới đến vài ngày đã giúp giải quyết những vấn đề nông lâm mà ông bấy lâu lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ là tổn thất lớn cho Đại Tuyên.
Bùi Chước vội vàng nói: "Không cần đâu, ta đang uống thuốc rồi. Chỉ là đại phu nói cơ thể ta có chút khác biệt, mặc dù khỏi bệnh, nhưng bụng ta sẽ còn lớn lên vài tháng nữa rồi từ từ tiêu bớt."
Giả Liễm có một trang trại nông nghiệp rộng lớn, khu vườn của Bùi Chước thường chỉ có Giả Liễm đến thăm. Chỉ cần Bùi Chước không ra ngoài, người khác sẽ không thấy.
Không ra ngoài đối với một người như Bùi Chước, thực sự không phải vấn đề gì lớn.
Giả Liễm không hiểu về y học, nhưng trong những ngày qua, đã gần như coi Bùi Chước như người đứng đầu Bộ Nông Chính để xin chỉ thị. Bùi Chước nói vấn đề không lớn, mặc dù trong lòng Giả Liễm có chút lo lắng, nhưng ấn tượng về khả năng vô song của Bùi Chước vẫn chiếm ưu thế.
"Công tử nếu có cảm thấy không khỏe, nhất định phải nói với ta, nhanh chóng gọi đại phu đến."
Bùi Chước đáp: "Được."
Giả Liễm ra khỏi cửa, lo lắng nói với đại tỷ chăm sóc gà: "Tối nay nấu một nồi canh gà cho đệ đệ bổ dưỡng chút."
Đại tỷ vui vẻ đáp: "Được rồi!"
Mỗi lần Bùi Chước chỉ uống một bát canh nhỏ, tối đa là ăn thêm một đùi gà, phần còn lại đều được chia cho những người làm việc trong trang trại.
Đại tỷ cẩn thận nấu canh gà, còn bảo người trong nhà lên núi đào nấm rừng để nấu cùng.
Bùi Chước tranh thủ lúc còn có thể gặp người, mỗi sáng và tối đều ép bản thân tập luyện một lúc.
Bùi Chước đi dọc theo bờ ruộng, đến một dãy nhà của công nhân, lại nghe thấy tiếng Trương tỷ mổ gà.
Lại là canh gà... Bùi Chước mím môi, nơi này sao lại giống như còn đáng sợ hơn cả Tiêu Tuần, đáng sợ ở chỗ thực đơn quá đơn điệu, toàn là món canh hầm.
Trương tỷ thật sự rất thích nấu canh, còn thường nói những điều không hay về món gà quay và gà nướng.
Bùi Chước nghe nói có những phụ huynh khi con cái mang thai sẽ nuôi hai trăm con gà và vịt thả vườn để chuẩn bị.
Vậy mà chuyện này lại xảy ra với chính mình... Ban đầu, Bùi Chước còn ngây thơ tưởng rằng Giả Liễm muốn nghiên cứu chăn nuôi gia cầm, cho đến khi uống canh gà ba ngày liên tiếp, cậu mới từ bỏ hy vọng.
Bùi Chước thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu Giả Liễm có lén lút tiết lộ hành tung của mình cho Tiêu Tuần, chính Tiêu Tuần là người đã bảo ông nuôi gà.
Trương tỷ ra ngoài lấy nước, chuẩn bị luộc thịt gà.
Bùi Chước lập tức trốn sau tường, sợ bị gọi lại, buộc phải uống hai bát canh gà vào buổi tối.
Nông trường rất rộng, cần khoảng mười người lao động. Bùi Chước gợi ý với Giả Liễm rằng không nên chỉ tuyển những người khỏe mạnh, mà nên thuê cả một gia đình, cho phép công nhân đem theo gia đình đến ở lại trên nông trường.
Những công nhân coi nông trường như nhà của họ, làm việc sẽ càng nhiệt tình cẩn thận hơn.
Bùi Chước vốn dĩ cũng không có việc gì làm, bèn tụ tập những đứa trẻ trong gia đình công nhân lại, dạy chúng học chữ, đặc biệt chú trọng đến những kiến thức về nông nghiệp và thời tiết.
Học phí của lớp học khá đắt, nhưng Trương tỷ không ngờ rằng làm việc ở đây lại có thể giúp các con học hành, sau này ngoài việc canh tác và dựa vào thời tiết kiếm sống, bọn trẻ còn có thể tìm được những công việc khác. Nàng cùng cảm kích Bùi Chước, ngày nào cũng hỏi cậu có quần áo nào cần giặt không.
Bùi Chước không thuê nha hoàn, tự mình giặt quần áo vài ngày, cuối cùng không nhịn nổi, đành phải đầu hàng trước chứng lười biếng, bỏ tiền thuê người giặt đồ cho mình.
......
Đại Tuyên cũng có hệ thống thư tín gấp tám trăm dặm, nhưng cái giá phải trả là ngựa không ngừng nghỉ, người mệt mỏi đến kiệt sức. Bùi Chước không muốn trả giá như vậy, vì vậy thư của Giả đại nhân không nhanh không chậm, mất một tháng mới đến được Kinh thành.
Trong suốt tháng này, các quan viên ở Kinh thành vô cùng khó khăn.
Kể từ khi Bùi Chước rời đi, Hoàng đế trở nên khó nói chuyện hơn.
Lý Như Ý cũng rất phiền não, khi Bùi Chước còn ở, dù là cải cách khó khăn đến đâu, bệ hạ vẫn luôn kiên nhẫn, đầy tham vọng thuyết phục các lão thần thay đổi.
Hóa ra, sự kiên nhẫn ấy đều là nhờ Bùi Chước mang lại.
Ẩn sâu dưới vẻ ngoài kiên nhẫn là bản chất mạnh mẽ và quyết đoán của bậc quân vương.
Những văn thần trước đây nghĩ rằng chính Bùi Chước đã thì thầm bên tai Tiêu Tuần, thúc đẩy bệ hạ thực hiện hết chính sách chưa từng nghe qua này đến chính sách khác. Nhưng giờ đây, họ cuối cùng nhận ra rằng, không có Bùi Chước, các phương thức thực thi của Tiêu Tuần lại càng khiến họ khó chịu hơn.
Như thể một số việc không còn cần thiết phải làm đến mức hoàn mỹ nữa, bởi không còn Tề phu tử chấm điểm.
Lý Như Ý sắp xếp các bức thư từ khắp nơi gửi đến, chợt thấy một phong thư đến từ Lĩnh Nam.
"Giả Liễm?" Lý Như Ý ngạc nhiên. Bệ hạ đã cử Giả Liễm đến Lĩnh Nam để lo việc nông nghiệp, các quan viên địa phương đã nhiều lần dâng tấu, bày tỏ rằng họ rất tuân thủ, hỗ trợ hết mình cho Giả đại nhân, mong muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt bệ hạ, hy vọng một ngày nào đó được triệu về kinh thành.
Lý Như Ý còn tưởng rằng phải chờ đến khi năng suất lúa tăng gấp đôi, Giả Liễm mới gửi thư về kể công.
Lý Như Ý đặt bức thư của Giả Liễm lên đầu tiên, cung kính trình lên bệ hạ.
Tiêu Tuần phê xong tấu chương, theo thói quen cầm lấy thư cần xem xét.
Hắn mở một phong thư, thậm chí không để ý kỹ xem người gửi là ai. Những chuyện không khẩn cấp đòi hỏi hoàng đế phải quyết đoán thường được đóng dấu niêm phong bằng một con dấu tròn.
Đến khi cái tên Bùi Chước xuất hiện trong nội dung bức thư, hắn mới vội vàng cầm lấy phong thư kiểm tra kỹ hơn.
Tiêu Tuần lướt mắt đọc qua từng dòng, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ cuối cùng: "Ngày 25 tháng 9..."
Lý Như Ý cảm thấy da đầu tê rần, lòng thầm nghĩ: Bệ hạ lại nhớ đến Bùi Chước nữa rồi sao?
Tiêu Tuần chậm rãi nói:"Ngày Bùi Chước rơi xuống nước, y đã báo mộng cho Giả Liễm."
Lý Như Ý bật người hỏi ngay: "Công tử nói gì trong mộng?"
Tiêu Tuần hạ giọng, từng chữ rõ ràng: "Học tiến sĩ, ba năm."
Lý Như Ý không mảy may để tâm đến độ hoang đường của câu chuyện, vui mừng thốt lên:
"Vậy thì chỉ còn hai năm mười một tháng nữa thôi!"
Tiêu Tuần liếc mắt nhìn, ánh mắt sâu xa, thấp giọng hỏi: "Vì sao y không báo mộng cho ta?"
Chẳng lẽ bởi vì những hạt đậu Bùi Chước mang từ Bạch Ngọc Kinh ra, được Giả Liễm chăm sóc lâu nhất, nên chúng trở thành vật dẫn trong giấc mộng sao?
Ánh mắt Tiêu Tuần tối lại, đáy lòng dâng lên sự hối tiếc thầm lặng. Nếu sớm biết như vậy, hắn đã tuyệt đối không trả nội y lại cho Bùi Chước.
Hắn vốn không tin vào chuyện báo mộng hoang đường này, nhưng có vài điều khiến lòng hắn lung lay. Thứ nhất, bức thư đúng là do Giả Liễm viết, lại trùng hợp được gửi đi từ Lĩnh Nam vào đúng ngày Bùi Chước rơi xuống nước. Nội dung thư ngoài một đoạn ngắn nhắc đến Bùi Chước, còn lại đều là những kế hoạch nông nghiệp của Giả Liễm tại Lĩnh Nam: đã cử người đi tìm giống cây cao su, ruộng đất đã chuẩn bị sẵn sàng... Giọng điệu và nét chữ không thể làm giả.
Quan trọng hơn, tính cách của Giả Liễm ngay thẳng, đầu óc không biết khéo léo, lại càng không đủ tâm cơ để làm chuyện khi quân.
Thứ hai, câu thơ đó giống như khẩu khí của người Bạch Ngọc Kinh mà Bùi Chước từng miêu tả.
"Trí giả bất nhập ái hà." Tiêu Tuần chậm rãi đọc từng chữ, mỗi từ như khắc sâu thêm vào tâm trí hắn. Vậy ra, Bùi Chước đúng là luôn giả vờ ngốc nghếch. Y hoàn toàn hiểu rõ lòng hắn.
Chỉ là, sau khi rời đi, mới dám thừa nhận, đúng không?
Đêm đó, thiên tử đưa chiếc máy ghi âm có giọng nói của Bùi Chước lên long sàng, ôm chặt vào lòng mà ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Tiêu Tuần sắc mặt u ám rời long sàng thượng triều.
Rất tốt, xem ra máy ghi âm đó không phải được làm bằng tất cả tâm huyết. Hắn quyết định phạt Bùi Chước làm thêm một trăm cái nữa.
......
Bùi Chước ôm bụng, không ngủ được, mở mắt ra, cảm giác bắp chân bị chuột rút, không có ai giúp xoa bóp.
Giờ này, Tiêu Tuần chắc đã dậy thượng triều rồi.
Bùi Chước cũng ngồi dậy, tự xoa bóp bắp chân, nhưng vì bụng đã to lên nên tư thế có chút bất tiện.
Cậu trò chuyện với 4523: "Có cách nào để tiểu thái tử nhà mày giữ dáng không?"
4523 đáp một cách vui vẻ: "Không đâu nha, tiểu thái tử mới sáu tháng thôi, bé xíu xiu à!"
Bùi Chước bây giờ không mấy tin tưởng 4523, xét cho cùng, cái hệ thống tệ hại này đã khiến cậu đối phó Tiêu Tuần với sự chần chừ, nhưng lại xử lý phản diện như tia chớp, gián tiếp dẫn đến việc cậu bị rơi xuống nước.
Nhìn xuống cái bụng đã nhô lên, Bùi Chước thầm nghĩ: Thật xấu xí, may mà Tiêu Tuần không nhìn thấy.
Từ tháng thứ bảy của thai kỳ, Bùi Chước không ra ngoài nữa. Cậu dùng một cái bàn dài che khuất bụng, ngồi sâu vào ghế thái sư, đắp chăn, giảng dạy cho học trò hoặc gặp mặt Giả Liễm, mọi thứ đều hoàn hảo không một kẽ hở. Với dáng vẻ lúc nào cũng như buồn ngủ, không ai nghi ngờ việc cậu dùng chăn che giấu điều gì.
Bùi Chước chỉ cho Giả Liễm vài hướng nghiên cứu nông nghiệp. Giả Liễm xem cậu như thần nhân giáng thế, mỗi ngày đều thức dậy từ rất sớm làm việc chăm chỉ đến tận khuya, gần như muốn gắn bó mãi với đất đai. Chỉ đến tối, Giả Liễm mới có thời gian ghé qua hỏi Bùi Chước xem cần sắm sửa thêm gì.
May mắn cổ đại không có đèn điện, trời tối thì không thể nhìn rõ gì, quan viên tài giỏi của Tiêu Tuần, chỉ có Giả Liễm là dễ lừa nhất.
Năm nay, Bùi Chước cùng với Giả đại nhân đón Tết.
Gia đình Giả đại nhân ở trong kinh, là một gia tộc lớn, ông đã viết thư gửi về. Khi rời kinh, đã nói với gia đình là trong ba năm tới sẽ không về nhà.
Bùi Chước khuyên Giả đại nhân nên khéo léo một chút, viết một bản tấu sớ cho hoàng thượng để thăm hỏi sức khỏe.
Giả Liễm rất hiểu ý, đây là Bùi Chước nhớ hoàng thượng rồi.
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Bùi Chước vừa tỉnh dậy từ sáng sớm đã thấy không khỏe, thời tiết còn rất lạnh, cậu quyết định nằm lì trên giường không cử động.
"Ái đệ!" Giả Liễm hứng thú nói: "Hoàng thượng phái người—"
Nghe đến hai chữ "Hoàng thượng" Bùi Chước cảm thấy bụng đau nhói, cậu chống tay ngồi dậy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giả Liễm đáp: "Hoàng thượng phái người gửi rượu xuân đến, mấy hũ cơ đấy."
Rượu xuân là món quà mà hoàng thượng gửi tặng các quan lại vào ngày Lập Xuân, sau khi tế lễ trời đất và thần linh, tự tay viết chữ "Xuân" hoặc "Phúc" lên trên hũ rượu dâng cúng, rồi phát cho các đại thần thưởng thức.
"Không ngờ hoàng thượng vẫn nhớ đến ta, trên đường vận chuyển hơn một tháng." Giả Liễm đoán: "Chắc là vì có đệ ở đây, trong xe còn có rất nhiều lễ vật. Ái đệ, có muốn giết một con gà, tối nay cùng nhau uống không?"
Bùi Chước nhìn vào chữ "Phúc" mà Tiêu Tuần viết, nhắm mắt lại, rồi đẩy Giả Liễm đi: "Không uống đâu, mang xuống hầm cất đi, đợi đến tết rồi uống."
Bùi Chước cảm thấy nhãi con sắp ra đời rồi, chôn rượu đi, coi như là "trạng nguyên hồng" vậy.