Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 40

 
Hai tháng tuổi, nhãi con trắng trẻo mềm mại, Bùi Chước giảng bài, đặt nhãi con trong nôi bên cạnh bục giảng.

Thi thoảng liếc mắt, ánh nhìn sáng trong của nhãi con lại trùng với ánh mắt của cậu.

Khi Bùi Chước giảng bài, nhãi con cúi mắt, l**m lấy nắm tay tròn trịa như sữa của mình, vụng về muốn cắn trọn vào miệng. Qua mấy ngày, ngón tay dần trở nên linh hoạt, giờ đây đã có thể chuyên tâm nhấm nháp ngón cái.

Mỗi khi Bùi Chước ngừng lại, dường như nhãi con biết được baba sẽ nhân lúc học trò suy ngẫm mà liếc nhìn mình, liền nghiêng đầu về phía bục giảng, ánh mắt trong veo giao nhau.

Thật sự quá đáng yêu, trong lòng cũng nảy sinh ý muốn để Tiêu Tuần được thấy qua một lần, nhưng nghĩ lại, đường xá xa xôi khó mà thực hiện.

Bùi Chước thường hay bàn bạc với nhãi con về thời gian hồi kinh, dù đối phương chưa thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

"Con à, uống thêm chút sữa đi, chúng ta sẽ sớm trở về. Gần đây con bị mách là hơi kén ăn đó."

Lúc này, Trương tỷ mang mấy bộ y phục mùa hè dành cho trẻ nhỏ bước vào: "Phu tử xem, đây là những mẫu mới nhất năm nay từ cửa hàng vải tốt nhất trong thành."

Bùi Chước vốn lười ra ngoài mua sắm cho nhãi con, đều nhờ Trương tỷ chạy việc giúp. Trương tỷ lcực kỳ thích dạo phố, nếu là thời hiện đại thì chắc ngày nào cũng nhận năm đơn hàng.

Bùi Chước sờ thử chất vải, tơ lụa mát mẻ mềm mại, khẽ gật đầu: "Được, mỗi kiểu mỗi màu đi."

Trương tỷ từ trước đến nay biết Bùi Chước chi tiền hào phóng, vẫn không nhịn được mà khuyên: "Y phục trẻ nhỏ chỉ mặc được một mùa, lớn rồi là không vừa nữa, mua nhiều quá lãng phí."

Bùi Chước phồng má, nhưng chẳng phải cha của nhãi con cũng từng mua đồ cho cậu theo cách này sao? Cậu đã gom hết tiền của bệ hạ mang đi, chẳng lẽ lại keo kiệt không chịu chi tiêu cho con trai mình?

Hơn nữa, cũng không coi là lãng phí. Đợi khi không mặc vừa nữa, đem tặng cho công nhân ở trang trại, họ ai nấy đều rất vui mừng.

Bùi Chước đáp: "Không sao."

Trương tỷ miệng càm ràm: "Phu tử là người đọc sách, sao đến giờ vẫn chưa đặt tên cho nhi tử? Đừng nói ngay cả việc này cũng lười nha?"

Bùi Chước: "..."

Kêu cậu đặt tên, phản ứng đầu tiên trong đầu lại là những cái tên từng xuất hiện trên sổ điểm danh đời trước như "Tử Hàm", "Hạo Hiên". Nhưng đặt được một cái tên đầy khí chất như "Bùi Tiên Giác" mà Thái phó từng đặt thì thực sự không thể.

Nếu là Tiêu Tuần, chắc chắn có thể dễ dàng nghĩ ra cả tá cái tên xuất sắc rồi nhỉ?

Thông thường, khi hoàng đế băng hà, niên hiệu của tiên đế vẫn được duy trì cho đến hết năm đó, sang năm sau mới cải nguyên.

Năm nay là Bình Gia nguyên niên, năm ngoái đêm giao thừa đầu tiên sau khi Tiêu Tuần đăng cơ.

Ba vị vương gia chắc hẳn không rời kinh, có lẽ vẫn cùng nhau đón năm mới trong cung?

Cũng chưa chắc, ngoài Tứ đệ không có mẫu phi, tuổi lại còn nhỏ nên vẫn ở trong cung, hai đệ đệ trưởng thành chắc hẳn sẽ cùng mẫu phi của mình đón Tết.

Thư của Tiêu Tuần mở đầu viết: "Nhất nguyên phục thủy, vạn tượng canh tân, xuân tới Lĩnh Nam, mùa vụ đã khởi, trẫm vô cùng coi trọng việc thử nghiệm ruộng. Năm nay, Hộ Bộ được lệnh cấp thêm gấp đôi khoản tiền, dùng để khai hoang và dẫn nước."

Giữa bức thư, Tiêu Tuần viết: "Nông nghiệp trăm bề khó khăn, dục tốc bất đạt. Mong ái khanh lòng rộng mở, tâm tĩnh như nước. Núi cao sông dài ngỡ không lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn."

Cuối thư, Tiêu Tuần viết: "Lại e vội vàng không nói hết, Chu Vương trước lúc lên đường lại mở thư."

Bùi Chước đọc thư hai lượt, đã thuộc lòng từng câu.

Cậu đưa ngón tay mảnh khảnh, trắng ngần, từng chữ bút lực cứng cáp mà đếm, phát hiện trong thư, bao gồm cả đoạn giữa, Hoàng thượng đã dùng tổng cộng ba chữ "phục."

Bùi Chước đọc thư hai lượt, đã có thể thuộc lòng từng câu.

Y đưa ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn ra, từng chữ từng chữ bút lực cứng cáp trên giấy mà đếm. Bao gồm cả đoạn giữa, bệ hạ đã dùng tổng cộng ba chữ "phục."

Không hiểu vì sao, Bùi Chước luôn cảm thấy ba chữ "phục" này Tiêu Tuần viết đặc biệt đẹp, dùng ba loại thư pháp khác nhau, mỗi kiểu đều mang một vẻ đẹp riêng.

"Vậy gọi con là Bùi Phục đi." Bùi Chước dùng ngón tay đã chạm vào thư giấy, nhẹ nhàng điểm vào mũi nhãi con: "Phục phục."

Phục phục, con có thêm một người cha, trùng lặp nhiều hơn người khác.

......

Bùi Phục Phục đã sáu tháng tuổi, có thể tự ngồi chơi đồ chơi rồi.

Trượng phu của Trương tỷ làm xong chiếc xe đẩy nhỏ, lại làm thêm đồ chơi trí tuệ. Bùi Chước không thể thiên vị, nghĩ ra món đồ chơi nào hay ho thì tất cả trẻ em trong trang trại đều sẽ có một phần.

Thời tiết dần trở nên nóng, y phục ngày càng mỏng manh, sợi dây đỏ giấu trong tay áo và cổ chân của Bùi Chước không còn giấu kín được nữa.

Khi Bùi Chước ngủ, nhãi con nằm bên cạnh cậu, thỉnh thoảng kéo kéo sợi dây đỏ trên tay, thỉnh thoảng bò ra cuối giường, kéo kéo sợi dây đỏ trên chân.

Tiêu Tuần làm sợi dây đủ màu sắc rực rỡ, kết hợp ngọc trai, mã não, phỉ thúy, rất được trẻ con yêu thích. May mà nó đủ chắc chắn, nếu không bị kéo hàng ngày như vậy thì sớm muộn cũng đứt.

Bùi Chước nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, nhẹ nhàng bảo: "Phục Phục, đừng kéo nữa, đợi ba ngủ dậy sẽ mua cho con một vòng tay bằng vàng."

Sáng hôm sau, vẫn chưa mua.

"Vòng tay vàng hơi đắt, ngày mai mua vòng tay bạc vậy." Bùi Chước ngượng ngùng nói, nuôi con tốn kém thật, cậu vừa phải hỗ trợ công nhân trang trại, lại nhận trợ cấp từ Giả đại nhân, nhưng ngân phiếu vẫn cứ vơi đi từng tờ một.

Bùi Chước tính toán sổ sách, cẩn thận gấp tờ ngân phiếu cuối cùng, cất vào túi tiền. Tờ này là dự phòng, tuyệt đối không được tiêu, phải tiết kiệm.

Ngày thứ ba, vòng bạc vẫn chưa mua được, Bùi Chước thậm chí còn cắt bớt phần sữa của Bùi Phục Phục.

Chỉ trong một tháng đã tiết kiệm được sáu lượng bạc!

"Tiền phải để dành cho lộ phí hồi kinh, chúng ta phải thắt lưng buộc bụng rồi. Ngày mai baba sẽ tết cho con một sợi dây đỏ là được."

Bùi Phục Phục: "Ưm."

Hiểu rồi, chính là cái "phục" trong câu Ngày mai lại là ngày mai.

Bùi Chước nghĩ rằng việc cai sữa cho trẻ con sẽ vất vả một phen, không ngờ con trai chuyển sang ăn cháo gạo và trứng hấp không có chút kháng cự nào.

Ăn sữa của 3 nhà nên không chút lưu luyến, phải không?

Bùi Chước múc một muỗng trứng hấp nhạt nhẽo bỏ vào miệng. Ôi, khó ăn muốn chết.

Vậy mà thứ nhạt nhẽo này, Bùi Phục Phục cũng kén ăn. Trứng hấp mà quá chín, ăn vào nhãi con nhăn mày lại.

"Kén ăn mà cũng không chọn đúng chỗ, khó ăn hay khó ăn hơn thì khác nhau chỗ nào chứ?" Bùi Chước lạnh lùng đút cho ăn, ăn hết là được.

Ăn xong thì đến giờ đi ngủ.

Bùi Chước vừa nhận thêm một lớp, sáng chiều đều có giờ giảng, đến giờ nghỉ trưa chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay.

Thế nhưng...

Nhìn đứa con trai trong tay với đôi mắt tròn xoe: "Con không buồn ngủ chút nào sao?"

Bùi Chước nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đây là giai đoạn đẹp nhất trong đời con đó, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Baba còn ghen tị đến phát khóc đây này."

Bùi Phục Phục đang nghịch một bàn tính gỗ nhỏ, từng hạt từng hạt bị bé đẩy qua đẩy lại. Bé nắm lấy tay Bùi Chước đặt lên bàn tính, ra hiệu muốn baba chơi cùng trò đẩy hạt tính với mình.

Bùi Chước bế con vào lòng, chơi cùng nhãi con một lúc rồi nói: "Baba của con mệt lắm rồi."

Bùi Chước tựa vào đầu giường, mí mắt dần dần khép lại.

Không cẩn thận ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, nhãi con vẫn tràn đầy năng lượng, nằm trong lòng cậu nghịch ngón chân mình.

Tinh thần thằng bé cũng quá sung mãn đi.

Bùi Chước nghi hoặc: "4523, mày có phải lén chiếu phim hoạt hình cho nó xem không?"

Hệ thống 4523 hiện đã liên kết với tiểu ký chủ, dữ liệu tải lên chỉ có thể để tiểu ký chủ xem, phải đợi nhãi con lớn thêm chút nữa mới có thể hiểu và sử dụng.

Tuy nhiên, Bùi Chước là người giám hộ, vẫn giữ quyền quản lý. Những gì 4523 muốn chiếu cho tiểu ký chủ hoặc bất kỳ điều gì nhãi con muốn tìm kiếm đều cần sự cho phép của cậu.

Huống hồ, cậu vốn là Bùi Tiên Giác, từng hai lần làm ký chủ của 4523, cơ chế phòng thủ vẫn có hiệu lực vĩnh viễn đối với cậu.

4523 vội vàng hiện ra kêu oan: "Không có đâu, không có sự cho phép của người giám hộ, làm sao ta dám chiếu phim hoạt hình chứ!"

Phim hoạt hình được chiếu trực tiếp trong não, không hại mắt, nên đôi khi Bùi Chước bận rộn, cậu để 4523 bật chương trình "Thế giới động vật" cho tiểu Bùi Phục xem.

4523 tỏ vẻ háo hức muốn chiếu những bộ phim tài liệu xây dựng cơ sở hạ tầng hoành tráng, nhưng bị Bùi Chước thẳng thừng từ chối: "Không cần thúc ép phát triển quá sớm."

Bùi Chước giải thích: "Trẻ em tiếp nhận quá nhiều thông tin trong một ngày, não bộ sẽ quá tải, buổi tối sẽ quấy khóc."

Mặc dù đến giờ cậu chưa từng thấy Bùi Phục quấy khóc, nhưng vẫn phải phòng ngừa. Nếu không, cậu làm sao có thời gian ngủ nữa?

......

Bùi Phục được tám tháng tuổi, lần đầu tiên cất tiếng gọi: "Ba ba."

Lúc ấy, Bùi Chước đang vừa cho con ăn, vừa giảng bài cho học trò. Con trai út của Trương tỷ rất có năng khiếu về vật lý, nên thỉnh thoảng Bùi Chước dành thời gian riêng để dạy thêm cho thằng bé.

Giữa lúc hăng say giảng giải về "dòng điện", Bùi Chước tạm ngừng động tác xúc đồ ăn, đặt cái muôi sang bên cạnh, rồi vẽ lên bảng một sơ đồ biến áp.

Bùi Phục há miệng nhỏ, chờ một lúc lâu mà vẫn không được đút thêm thức ăn, liền nũng nịu gọi: "Ba ba."

Bùi Chước giật mình tỉnh lại, vội vàng cúi xuống: "Con yêu, gọi lại baba nghe nào."

Bùi Phục không làm baba thất vọng, cất giọng ngọt ngào: "Ba ba—"

Bùi Chước cười rạng rỡ đáp: "Ơi!"

Thu vừa chớm, khí trời dần mát, bên ngoài áo dài lại cần khoác thêm một chiếc áo gi-lê nhỏ. Nhưng khác với gạch lát hiện đại bóng loáng, nền gạch cổ xưa gồ ghề khiến việc bò lê bò toài cực kỳ hao tốn quần áo. Vậy nên, Bùi Chước— mỹ nhân đảm đang—đành bất đắc dĩ mặc cho Tiểu Bùi Phục bộ quần áo vá chằng vá đụp.

Bùi Chước xúc động không kìm được, liền mua cho con trai nhỏ hai cái áo gi-lê bằng lụa.

"Phần thưởng vì đã gọi baba."

Áo là do Trương tỷ chọn, một màu xanh lam bảo thạch, một màu vàng nhạt.

Kể từ lần đầu gọi "ba ba", khả năng ngôn ngữ của Bùi Phục phát triển vượt bậc, đặc biệt là sau khi bước sang năm mới.

Trời trở lạnh, bên trong chiếc áo gi-lê còn mặc thêm một chiếc áo bông trắng, tay áo bo lại, được thêu viền hoa văn mây đầy tinh xảo.

Áo gi-lê màu vàng ngỗng còn có nút thắt, đi kèm với đôi giày đế mềm, mặt giày cũng làm từ lụa màu vàng ngỗng.

Giả Liễm thở dài bước vào: "Đêm qua, trên núi có một bầy heo rừng lật tung cây quýt, may mà phát hiện kịp, tức chết lão phu rồi—"

Vừa bước vào cửa, mắt còn chưa quen với ánh sáng tối trong phòng, Giả Liễm hoa mắt một chút, nhìn nhầm chiếc áo vàng ngỗng thành vàng hoàng đế.

Ông là người sinh ra và lớn lên ở Ngọc Kinh, cả gia đình đều sống ở đó. Khi mới đến Lĩnh Nam, đã phải mất một thời gian dài để làm quen với khí hậu nơi đây. Tổ tiên của ông từng có một vị hộ bộ thị lang, hồi nhỏ ông theo phụ thân vào cung, từng gặp tiểu thái tử nhỏ hơn ông vài tuổi.

Tiểu thái tử lúc đó có vẻ cũng giống như thế này... gần gần như vậy...

Sao trước đây ông không nhận ra rằng Bùi Phục giống Hoàng đế như vậy chứ?!

"Thúc thúc!" Tiểu Phục Phục nhìn thấy ông, vui vẻ chào hỏi.

Có lẽ vì suốt ngày nghe baba mình giảng bài, thỉnh thoảng Bùi Chước còn dẫn dắt đọc, học trò cũng theo sau đọc, mà Tiểu Phục Phục cũng bắt chước theo, không khí học tập đến đúng lúc, bé học nói rất nhanh.

Những từ thường xuyên xuất hiện trong miệng Tiểu Phục Phục ngoài "baba", "thúc thúc", "thẩm thẩm" thì chính là "sư tử", "hổ", "thỏ", vì bé xem quá nhiều "Thế giới động vật" mà hệ thống phát cho.

Giả Liễm với tâm trạng phức tạp tiến lên, lấy quả quýt lớn giấu sau lưng ra: "Cam cho Phục Phục."

"Wow!" Tiểu Phục Phục nhận được quýt, há miệng to cắn một miếng, xước một chút vỏ, vị đắng, bé liền đưa quýt ra một chút, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vết xước như thể đang nhìn một bản tấu chương làm người ta đau đầu.

Giả Liễm: Quá giống, quá giống rồi...

Bùi Chước rốt cuộc nhặt được đứa bé ở đâu vậy, sao lại vừa giống y lại vừa giống bệ hạ như vậy!

Chẳng lẽ đây là đứa bé do thần tiên ban tặng? Quả thật, trông giống như một bức tranh dân gian vậy.

Giả Liễm bỗng nhiên nhớ lại cái bụng của Bùi Chước khi mới tới.

Bùi Chước vừa nhìn thấy vẻ mặt của Giả Liễm, thầm nghĩ không ổn, vội vàng che khuất tầm nhìn của Giả Liễm: "A Huynh vừa nói gì về heo rừng..."

Giả Liễm: "Ồ, vì gần đây quýt đã chín, heo rừng buổi tối ra ngoài ăn trộm, làm hư hỏng một ít. Một bầy heo rừng, lao tới ầm ầm, mà mấy người nam nhân cũng không dám đối diện trực tiếp."

Bùi Chước: "Ta thấy người khác làm bẫy heo rừng, huynh đi chuẩn bị ít tre đã chặt sẵn, ta sẽ vẽ bản thiết kế."

Giả Liễm: "Được."

Ông đi được vài bước lại ngoảnh lại nhìn về phía đứa bé.

Bùi Chước: "..."

Sịt.

Cũng không hiểu tại sao Bùi Phục Phục càng lớn càng giống cha nó.

Chủ yếu là khí chất.

Nhãi con này không có chút nào dáng vẻ lười nhác, dù có chỗ nào đó giống cậu đi nữa, mọi người vẫn cảm thấy nó giống quyển vương hơn.

Bùi Phục Phục sắp tròn một tuổi, đã có thể tự mình đi lại. Nó lăn đến bên Bùi Chước, ngước lên nói: "Baba, chúng ta đi xem heo rừng đi."

Nhãi con này rất hứng thú với động vật, từng nhiều lần đưa ra những yêu cầu "bất khả thi" như muốn xem hổ, xem sư tử. Lần này, nghe từ miệng Giả Liễm nói đến heo rừng, nó lập tức nảy ra ý muốn đi xem. Thực ra đây là một thói quen rất tốt: xem hình ảnh qua hệ thống, rồi muốn tìm kiếm thực thể trong đời thực.

Mấy lần trước không có điều kiện, Bùi Chước đành qua loa bảo chỗ này không có. Nhưng lần này thật sự có.

Heo rừng là thứ mà một đứa bé chưa đầy một tuổi có thể xem được hay sao chứ?

Bùi Chước cạn lời: "Xem thì xem."

Bùi Phục Phục gọi hệ thống chia sẻ: "Hệ thống—"

4523 giống như một phụ huynh lo xa, khuyên nhủ hết lời: "Tiểu ký chủ, xem heo rừng rất nguy hiểm, hay là chúng ta xem hoạt hình đi."

Bùi Chước: "Không phải ngươi có thể bảo vệ nó sao?"

Chợt lóe lên một ý tưởng, Bùi Chước nói: "Hay là ta ném nhãi con ra ngoài đồng để dụ dỗ, heo rừng đến thì dựt một phát trúng ngay, đỡ phải làm to chuyện."

Bùi Phục Phục dường như hiểu được, hào hứng đáp lại: "Được ạ!"

4523 vội vàng phản đối: "Không được! Rất nguy hiểm!"

Bùi Chước bày ra vẻ bất cần: "Không hy sinh thì sao bắt được sói, sau này đói không có cơm ăn thì cứ mang đặt nó ở cửa chuồng hổ."

Bùi Phục Phục: "Được ạ!!"

4523 gào lên: "Không được!"

Bùi Phục Phục: "Hệ thống, được mà."

4523 hét toáng: "Thầy Bùi, hoạt động này tiểu ký chủ của chúng ta không tham gia đâu! Pin của ta sẽ cạn sạch mất! Ta phải đi khiếu nại với Tiêu Tuần!"

Bùi Chước: "............."

Nhãi con: "...?"

Bùi Chước thở dài, không cần đến 4523 kiện, cậu cảm thấy Giả Liễm chắc chắn sẽ khiếu nại trước.

Bùi Chước phải lên hồi kinh sớm thì mới trấn an được Giả Liễm.

Bùi Phục Phục tò mò hỏi: "Baba, khiếu nại là gì vậy?"

Bùi Chước kiên nhẫn giải thích: "Con à, khiếu nại là điều mà ai cũng rất sợ, đặc biệt là khi bị khiếu nại lên cấp trên."
 

Bình Luận (0)
Comment