Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 50

 
Lĩnh Nam quả thật thông tin bế tắc, cậu không hay biết chút gì.

"Yêu ngôn hoặc chúng!" Bùi Chước chắp tay sau lưng, đi tới đi lui. "Không lẽ không có đại thần nào dâng tấu phản đối sao?"

Lý Như Ý: "Có chứ."

Bùi Chước ngồi phịch xuống ghế, như vậy mới đúng là thế giới bình thường.

Lý Như Ý nói: "Nhưng bệ hạ bảo rằng cần cùng dân chung vui, không thể tước đi thú vui tiêu khiển sau những ngày lao động cực nhọc của bách tính. Vị đại thần kia vốn thích nghe hí khúc, mê nhất là vở Vương Mẫu Bàn Đào Hội. Bệ hạ liền hỏi ông ta, chẳng hay Vương Mẫu có từng ngăn cản ông nghe hát để biết chuyện riêng nơi Thiên đình chăng."

Vị đại thần á khẩu.

Bùi Chước nắm chặt tay vịn ghế, hỏi: "Thế còn Thái phó thì sao?"

Học trò và con trai dây dưa như vậy, lẽ nào ông không có ý kiến?

Lý Như Ý đáp: "Bệ hạ nói, từ xưa đến nay, thoại bản luôn là phương tiện truyền bá mạnh mẽ nhất. Đây là cách để tìm kiếm Bùi phu tử, nhắc nhở công tử mau trở về kinh. Trong thoại bản có câu chuyện của Bùi phu tử, sống động như thật, khiến người ta cảm giác như phu tử vẫn còn bên cạnh."

Thái phó lặng lẽ không nói gì.

Bùi Chước nghẹn lời. Cậu quên mất rằng, từ khi hắn mượn sức Tiêu Tuần để thực thi tân chính, Tiêu Tuần chưa từng thua trong các cuộc đấu khẩu với quần thần.

"Nhưng, nhưng mà, ta và bệ hạ đều là nam tử, lời đồn lan truyền như vậy, lại thêm bệ hạ hậu cung không người, văn thần chắc chắn sẽ hoảng loạn chứ?"

Lý Như Ý chiến thuật im lặng một lát.

Bùi Chước: "Có gì cứ nói thẳng."

Lý Như Ý đáp: "Có người hoảng, nhưng cũng có người không."

Hắn giả giọng của một vị văn thần không hoảng hốt: "Bùi phu tử cũng không còn ở đây nữa, giả sao thành thật được? Cùng lắm chỉ là đoạn dã sử, so đo làm gì? Không phải càng chọc vào nỗi đau của bệ hạ sao?"

Ban đầu, thoại bản không hề nêu đích danh, nhưng sau khi Bùi Chước biến mất, danh tính nhân vật chính mới được tiết lộ. Độc giả so sánh một chút, phát hiện càng cảm thấy 'thuyền' này đáng chèo hơn.

Nếu Bùi Chước còn ở Ngọc Kinh, chắc chắn sẽ có người dâng sớ liều chết can ngăn, rằng: "Bệ hạ không thể đâu!", "Bệ hạ quản lý đi chứ!" Tuy nhiên, hiện giờ Bùi Chước đã mất tích, thoại bản trở thành một thú vui lấp đầy khoảng trống, một số người thậm chí không mảy may bận tâm.

Đến khi họ nhận ra "tam nhân thành hổ", quân đoàn ủng hộ Đế Hậu đã thế như chẻ tre, thì mọi chuyện đã quá muộn.

Trong chuyện này, việc nắm bắt thời cơ, chia rẽ nội bộ văn thần, chỉnh sửa thêm bớt nội dung thoại bản, khéo léo định hướng dư luận... quả thật là những điều không thể nói với người ngoài.

Bùi Chước: "..." Việc mình rời đi lại trở thành mảnh đất màu mỡ và yên bình nhất để dư luận âm thầm nảy mầm sao?

Lý Như Ý không nói thẳng, nhưng hắn thừa biết cuốn thoại bản này đã qua tay bệ hạ, có khi còn được chỉnh sửa thêm thắt. Luật Lữ Công Tử viết về tình yêu lãng mạn quả thật rất tài hoa, chỉ cần không cẩn thận một chút là dễ viết thành tiểu thuyết s*c t*nh. Nhưng trong việc lồng ghép tinh tế tình cảm quốc gia và chính sách cải cách, vẫn còn thiếu một chút sắc bén.

Hắn dám chắc, hậu thế nếu biết đến bối cảnh ra đời của 《Ngọc Kinh Mộng》, chắc chắn có thể viết cả nghìn bài luận phân tích tình tiết trong đó.

Tên tác giả in trên bìa ngoài thì rất nghiêm túc, nhưng vừa lật đến trang đầu, liền đập vào mắt một câu giới thiệu: Bá đạo đế vương yêu ta.

Bùi Chước nghe vậy, ngón chân lập tức cong lại như muốn cào ra cả một xưởng in.

Đây chính là "phúc báo" của việc mình dốc sức phát triển ngành in ấn và toàn lực thúc đẩy phong trào xóa mù chữ sao?

Chi phí in ấn giảm, số người biết chữ tăng, câu chuyện cũng truyền đi nhanh hơn trước rất nhiều.

Bùi Chước lắng nghe tiếng bàn luận của bách tính ngoài kia, sắc mặt dần nóng bừng, từ trắng chuyển sang hồng, giống như một ngôi sao nổi tiếng bị cả ngàn ký giả giải trí vây kín trước nhà "người tình tin đồn".

Bùi Chước bây giờ nào dám bước chân ra ngoài? Hiện tại không khác gì nam chính của một bộ phim đại bạo, nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết.

Kiếp trước, không phải chưa từng bị các công ty săn sao liên hệ, nhưng đều thẳng thừng từ chối. Bùi Chước không thích cảm giác đi trên phố mà vô duyên vô cớ bị người ta vây kín, nghe thôi đã thấy mệt mỏi. Bùi Chước ưa thích cuộc sống thong dong tự tại, muốn đi đâu thì đi, muốn nằm đâu thì nằm, ngồi trên ghế công viên lớn mà phơi nắng.

Mặc dù vậy, Bùi Chước có một người họ hàng xa làm minh tinh, dường như sống rất nhàn hạ, mỗi tuần chỉ đi làm ba ngày.

Cùng Tiêu Tuần kết hôn trở thành hoàng hậu đúng là phiền phức vô cùng, con đường này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của một cá mặn như Bùi Chước. Làm phu tử vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tiêu Tuần từng nói muốn phong Phục Phục làm thái tử, nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc sẽ an bài mình như thế nào. Bùi Chước vẫn luôn giả ngây giả dại. Bây giờ Tiêu Tuần lại để Lý Như Ý đem cuốn thoại bản này đặt trước mặt mình, không lẽ là muốn đồ cùng bút hiện (đưa ra ánh sáng)?

Hiện tại Bùi Chước chỉ có hai con đường:

Ra ngoài, bị bách tính xem như hoàng hậu mà chiêm ngưỡng.

Không ra ngoài, ngoan ngoãn chấp nhận bị Tiêu Tuần giam lỏng.

Một vị thiên tử mưu mô trăm đường.

Vẫn là Bùi Phục Phục đơn thuần nhất.

Bùi Chước bế nhãi con vừa về nhà ăn trưa đặt lên đùi, cầm một chiếc khăn lau đôi bàn chân trần của bé.

Thời tiết càng nóng, nhãi con này càng không chịu đi giày.

Bùi Chước xoa đôi bàn chân nhỏ đen nhẻm, kỳ cọ đến khi biến thành cục bánh trôi trắng muốt, nhưng lại là nhân dâu, bởi vì cậu xoa đến mức đỏ lên.

Bùi Phục Phục hớn hở nói: "Baba, xin cơm ngày càng dễ hơn rồi!"

Bùi Chước: "..." Dễ như nào được chứ? Phục Phục bây giờ đã trở thành thái tử danh chính ngôn thuận. Người đầu tiên gọi bé là "Tiểu Thái Tử", thấy hoàng đế không phản đối, thế là tất cả mọi người đồng loạt đổi cách xưng hô.

Bùi Phục Phục rất dễ dàng thích nghi với việc này, vì hằng ngày ai cũng gọi như vậy, chỉ là ba trước kia nói không thể tin thật, không thể nói ra ngoài.

Hiện giờ, trên bàn các quan viên ở Dương Châu không dám bày quá sáu món ăn.

Lý Như Ý khinh thường cười một tiếng: "Đều là do họ tự giày vò bản thân thôi. Với những quan viên chính thức mà nói, Bệ hạ chỉ là quan tâm đến bữa ăn của họ một chút thôi, cảm động đến mức có thể làm thêm mấy ngày công."

Bùi Chước ném nhãi con lên giường cho ngủ trưa, vừa định chợp mắt theo, bỗng nhớ lại lời Tiêu Tuần nói "Ta không dám ngủ".

Cậu ngồi dậy, chạy đi tìm Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần đang ở thư phòng giải quyết những vụ án cuối cùng, trên bàn chất đầy sổ sách và các sổ tổng kết chờ kiểm tra.

Cải cách giao thông đường thủy, chỉ riêng việc kiểm tra sổ sách đã được phân loại và đóng thành sáu thùng, kiểm toán từ Ngọc Kinh không đủ, vài người của Bộ Hộ đang làm việc suốt ngày đêm để xem xét.

Đây chính là sở trường của Bùi Chước.

Bùi Chước đẩy đẩy Tiêu Tuần: "Ngươi đi ngủ một chút đi, để ta xem qua."

Tiêu Tuần lại không cho cậu tham gia: "Em về ngủ trưa với Phục Phục đi."

Bùi Chước đáp: "Trước kia công việc sổ sách bận rộn, ngươi không cho ta can thiệp, vậy mà Thấm vương còn giao sổ sách của trường đua cho ta tính toán, chẳng lẽ Bệ hạ còn không tin tưởng ta bằng Thấm Vương?"

Tiêu Tuần: "Ta không muốn để người khác thấy em, không muốn em đi làm."

Bùi Chước sửng sốt.

Những lời ngây ngô như vậy mà lại từ miệng Tiêu Tuần nói ra, giống như đi làm là một tội ác không thể tha thứ.

Bùi Chước miễn cưỡng nói: "Ta thích đi làm."

Tiêu Tuần đáp lại: "Ồ, em còn nói em muốn học tiến sĩ cơ mà, không cần ép mình đi làm."

Bùi Chước thành thật nói: "Không ép."

Tiêu Tuần kiên định: "Đi làm sẽ gầy đến mức chẳng còn hình dạng gì nữa."

Bùi Chước không thể nhịn được nữa: "Không còn hình dạng thì ngươi đang phát cuồng với cái gì?"

Ai mới là người vừa gặp đã hạ thủ chứ?

Tiêu Tuần để sổ sách xuống: "......"

Bùi Chước nói: "Chỉ là không thích nghi với khí hậu nên hơi gầy một chút thôi."

Sao lại có thể đồng nhất việc đi làm với việc trở nên gầy đi chứ?

Còn có phải người trước đây đã cố gắng thu thập đủ những cuốn sách về trẻ em để làm giáo viên cho cậu nữa không?

Chuyển biến này quá đột ngột rồi.

Nói đi thì cũng phải nói lại, Bùi Chước có thể tưởng tượng được tâm trạng của Tiêu Tuần trong hai năm qua, tất cả các biện pháp tìm cậu trở về Ngọc Kinh — thư của Giả Liễm, đàn nhạn phương Nam— đều là những lời cầu xin từ Bệ hạ, cúi đầu khẩn nài. Mới gặp cậu, đã thấy hắn chần chừ do dự như vậy, không hóa đen là đã rất tốt rồi.

Tiêu Tuần nói: "Chút thôi? Vậy sao em không dám trực tiếp trở về Ngọc Kinh, phải thuê nhà ở Dương Châu một tháng?"

Bùi Chước ánh mắt chợt lóe, quay người giả vờ muốn đi: "Ngươi không ngủ trưa với ta sao? Vậy ta đi tìm người khác..."

Tiếng ghế xoay lại vang lên từ phía sau, tai Bùi Chước hơi tê tê, ngay sau đó, bị ôm ngồi lên ghế.

Tiêu Tuần kẹp lấy thành ghế, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Suy nghĩ kỹ muốn làm Hoàng hậu của ta rồi?"

Bùi Chước: "Chưa suy nghĩ kỹ."

Tiêu Tuần ánh mắt như một bóng râm nhẹ nhàng đổ xuống mí mắt, bình thản nói: "Vậy em nghỉ ngơi đi, một nửa thiên hạ không phải của em, không cần dậy sớm làm việc suốt ngày."

Bùi Chước hít vào một hơi, chuyện gì thế này, lại có người dùng công việc để dụ dỗ cậu làm Hoàng hậu?

Nhưng bị Tiêu Tuần ép phải nằm suốt cả ngày, cũng không thể nằm yên, đầu óc không ngừng suy nghĩ — cậu biết Tiêu Tuần muốn cậu nghĩ gì.

Trong nhà có hai quyển vương chuyên làm việc, không có con cá mặn nào có thể sống yên ổn trong một gia đình toàn những quyển vương.

Bùi Chước cũng không muốn đi làm, nhưng công việc chưa hoàn thành thật sự quá nhiều.

Bùi Chước nhíu mày, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự tính toán: "Nghĩ xong rồi." Cậu khẽ cười, ánh mắt nhìn Tiêu Tuần với vẻ tinh nghịch: "Hình như ngươi sắp có quầng thâm rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Lời vừa nói ra, cậu chăm chú nhìn vào biểu cảm của Tiêu Tuần, muốn xem phản ứng của hắn lúc này.

Tiêu Tuần lúc đầu ánh mắt như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, sáng lên trong chốc lát, nhưng rất nhanh, hắn lại kìm nén và thay đổi thành vẻ mặt thâm trầm hơn.

"Trẫm không phải đang cầu xin em thương hại."

Tiêu Tuần dùng "trẫm", nhắc nhở Bùi Chước rằng hắn là một hoàng đế, dù thương tiếc ai cũng không nên thương tiếc hắn. Giang sơn rộng lớn, ngàn dặm non sông là tấm lòng của hắn, còn những đỉnh núi hùng vĩ như Côn Luân là khí phách của một thiên tử.

"Ta muốn em... yêu ta."

Hai chữ cuối cùng từ miệng Tiêu Tuần thốt ra, không chút ngập ngừng, vang vọng rõ ràng, như những hòn đá rơi xuống mặt hồ, tạo ra những vòng sóng lan rộng.

Một người có thể phát hành câu chuyện của mình, sẽ không cảm thấy từ "yêu" là điều khó nói ra.

Bùi Chước trong lồng ngực cảm nhận một luồng rung động mãnh liệt, như có ai đó đang đánh trống trong tim, tiếng trống vang vọng khắp cơ thể, như thể từng nhịp đập của trái tim đã hòa cùng nhịp đập của những lời ấy.

Bùi Chước siết chặt ngón tay, nói: "Kẻ thông minh không nên bước vào sông tình..."

Khí thế của Tiêu Tuần hơi trùng xuống một lúc, rồi nhanh chóng đáp lại: "Em cũng không học tiến sĩ."

Bùi Chước, người, bằng cấp là giả, có chút ngượng ngùng, gương mặt được chăm sóc vài ngày giờ ửng hồng, giống như bánh gạo mềm mại thơm ngon. Thậm chí luận văn tốt nghiệp mà cậu đã cố gắng bảo vệ hoàn hảo cũng không thể tránh khỏi những vết bẩn từ những trò nghịch ngợm, chân cậu còn không thể rửa sạch bụi tuyết.

Bùi Chước cười khẽ: "Kẻ thông minh không nên bước vào sông tình... Nhưng phải chăng ta đã rơi vào rồi?"

Bùi Chước là một con cá mặn, suốt ngày phải dậy sớm làm việc đến tối muộn cho Tiêu Tuần, không còn gì gọi là kẻ thông minh. Nghĩ lại, có lẽ đã mất trí từ lâu rồi.

Người duy nhất xứng đáng để cậu làm việc như vậy trước đây chính là cha cậu.

Không còn cách nào khác, cậu đã phải lòng sự minh mẫn và dung mạo của thiên tử.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tuần cảm thấy "rơi xuống sông" lại là chuyện tốt. Hai năm qua, ba từ ấy thậm chí đã trở thành điều cấm kỵ của hắn, mỗi khi nghe thấy tin có người chết đuối, trong lòng hắn lại trống rỗng một cách lạ kỳ.

Bùi Chước chính là người đã xóa bỏ điều cấm kỵ này.

Tiêu Tuần nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Bùi Chước, khẽ hỏi: "Phu tử, ta có thể hôn em không?"

Bùi Chước chớp mắt vài lần, bắt đầu hồi tưởng xem nụ hôn đầu tiên của họ còn nhớ hay không, nhưng không thể nhớ rõ... Vì cậu không biết Tiêu Tuần có từng lén hôn cậu không, nhiều lúc đầu óc không quá tỉnh táo.

Tiêu Tuần như thể nhìn thấu những suy nghĩ của cậu, nói: "Chưa hôn đâu, ta để dành."

Bùi Chước thở nhẹ một hơi. Đây là cái gì chứ, thật sự có thể nhìn thấy rõ ràng là Tiêu Tuần luôn rất kích động mỗi lần nhìn cậu, nhưng lại giữ một bộ mặt điềm tĩnh như vậy.

Nụ hôn đầu vẫn còn—thì cũng chẳng có gì to tát chứ sao! Toàn thân chỉ còn mỗi đôi môi là trong sạch, vậy mà vẫn lấy làm tự hào được à?

Tiêu Tuần thấy Bùi Chước ngồi trong ghế không tiện, bèn trực tiếp nhấc dậy, để cả hai đứng đối diện ngang hàng.

Môi của Bùi Chước đột nhiên ươn ướt, cậu lập tức nhắm chặt mắt.

Rõ ràng chỉ là một nụ hôn rất đơn giản, nhưng Bùi Chước lại cảm giác như mình vừa chơi một ván bài lớn, mặt đỏ ửng lên.

.....

Nếu miệng không phải để ăn cơm, tám phần đã bị cắn nát rồi.

Bùi Chước nhẹ nhàng đẩy Tiêu Tuần ra, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ. Giờ tâm kết của Hoàng đế đã được gỡ bỏ, chắc có thể cho cậu gặp người ngoài được rồi chứ.

"Ta muốn gặp các phu tử của học đường Giang Nam."

Chức vụ của Bùi Chước, nói rộng ra thì là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, nói hẹp lại thì chỉ là Tổ trưởng tổ nghiên cứu giảng dạy.

Học trò của Bùi Chước giờ đây cũng đã trở thành phu tử, cậu muốn tập hợp lại để cùng nhau thảo luận kế hoạch giảng dạy. Cậu với Tiêu Tuần sắp rời Dương Châu trở về kinh thành, thời gian không còn nhiều.

Tiêu Tuần tỏ ra rất dễ tính: "Được, cứ ở thư phòng gặp đi."

Sau đó, Tiêu Tuần nhường thư phòng cho Bùi Chước, còn mình thì lui vào gian phòng nhỏ bên cạnh.

Học đường Giang Nam hiện có tổng cộng mười sáu phu tử. Hai năm trước, trong số họ vẫn còn vài người chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng qua hai năm đảm nhiệm chức vụ, họ đã trưởng thành rõ rệt.

Nhưng dù là phu tử nghiêm khắc đến đâu, khi đứng trước Bùi Chước cũng chỉ là học trò, lại còn thuộc nhóm "học lực yếu cần cải thiện".

Lo sợ bị Bùi phu tử tra hỏi thành tích, cả mười sáu người vừa bước vào đã vội vàng sắp hàng, rót nước, dâng trà.

Một mặt là sự phấn khởi khi biết phu tử vẫn bình an vô sự, mặt khác là lòng tôn kính chân thành đối với Bùi Chước.

Bùi Chước tựa lưng vào ghế, khoát tay: "Ta không cần các ngươi rót nước."

Chỉ một câu của Bùi phu tử đã khiến nhóm học trò định dùng việc rót nước để bày tỏ sự kính trọng phải từ từ hạ người ngồi xuống ghế, không dám lộ vẻ thất lễ.

Vừa mở miệng nói được một câu, Bùi Chước liền cảm thấy khô cổ, đây là di chứng của việc hôn cuồng nhiệt sao?

Phòng nhỏ bên cạnh, Tiêu Tuần bước ra, lặng lẽ rót cho Bùi Chước một ly nước rồi đưa tới.

Bùi Chước nhận lấy cốc nước, uống một hơi rồi nói: "Thêm một ly nữa."

Tiêu Tuần không nói gì, lại rót đầy một ly nước khác, đưa đến tận tay Bùi Chước.

Những học trò vừa mới dám ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt: "..."

Không cần họ hầu hạ, nhưng lại để hoàng đế đích thân hầu hạ?

Vậy bây giờ bọn họ... nên làm gì đây? Ngồi im nhìn tiếp hay cố tỏ ra bận rộn?
 

Bình Luận (0)
Comment