Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 6

 
Giả đại nhân cùng Thủy Bộ Lang Trung liếc mắt nhìn nhau, không lập tức trả lời Bùi Chước.

Bọn họ tụ họp quan viên, không phải lấy danh nghĩa Thái tử triệu tập, nếu Thái tử xuất hiện, cũng chỉ mặc thường phục.

Thái tử và Nhị hoàng tử đang trong thế cạnh tranh, Bùi Chước liệu có sẵn lòng tham dự yến hội của phe Thái tử, hiến kế dâng mưu cho Thái tử không?

Sao lại không nói gì nữa?

Bùi Chước mặt đỏ bừng, gương mặt trắng trẻo vốn được che đậy kỹ lưỡng, nhưng đôi tai thì không thể, đỏ đến mức như muốn nhỏ máu. Cậu nâng chén trà lên, khẽ che đi vẻ mặt mình.

Bọn họ không nói, nhưng Bùi Chước cũng đã có vài phần suy đoán.

Nhị hoàng tử làm việc theo ý mình, không theo quy củ, nhưng lại không chịu ra mặt giúp Bùi Chước truy cứu kẻ đã giam cầm cậu. Lấy "công tử ăn chơi" mà đánh giá, điều đó cho thấy thân phận người kia không tầm thường, hẳn là con cháu quý tộc. Thậm chí, phụ thân kẻ đó rất có khả năng được bệ hạ sủng ái. Nhị hoàng tử, dù có phụ hoàng làm chỗ dựa, cũng không muốn tự chuốc phiền phức.

Giả đại nhân ở phủ Nhị hoàng tử giữ thái độ kín đáo, có lẽ việc này liên quan tới bè phái tranh đấu, không tiện nhắc trước mặt quản sự.

Không thuộc phe Thái tử, thì thuộc phe Tam hoàng tử.

Bùi Chước vạn lần không ngờ được, đối phương lại lấy trộm đồ lót của cậu để... nghiên cứu, thậm chí còn muốn truyền tay nhau xem!

Nghiên cứu cái quái gì chứ!

Dù có nghiên cứu thế nào cũng không thể tự tay chế ra máy may hay vải sợi hóa học được.

Bùi Chước khẽ nhắm mắt lại, Thủy Bộ Lang Trung căn bản chưa từng thấy đồ lót, nhưng những miêu tả chuẩn xác về nó lại khiến cậu lập tức liên tưởng tới cái q**n l*t bị mất.

Miêu tả này còn cần phải đoán ai kể sao? Nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy, chắc chắn đã s* s**ng mấy lần rồi, đúng không?

Sờ thêm nữa là hết đàn hồi đó!

Không được, y phải nghĩ cách lấy lại.

Bùi Chước ổn định tâm trạng, mỉm cười nhã nhặn: "Đại nhân không tiện tiết lộ thì thôi vậy."

"Chỉ là ta chợt nhớ ra, trước đây từng thấy một bằng hữu mặc trang phục tương tự. Nghe nói được may bằng một loại máy khâu đặc biệt, hai sợi chỉ đan chéo thoi đưa, xoay tròn khóa lại với nhau như cái khóa vậy."

Giả đại nhân lập tức không ngồi yên được nữa, đành cắn răng tìm cách kéo người về phe mình:
"Nói thật với công tử, y phục đang nằm trong tay Thái tử. Thái tử vốn mến tài như khát, nhất định sẽ coi trọng Bùi công tử ngay lần đầu gặp gỡ."

Thái tử???

Nhân vật pháo hôi đó à?

Bùi Chước thấy đầu óc mình đông cứng lại. Chắc chắn có kẻ đã dâng đồ lót cho Thái tử? Nhưng nam nhân đó hoàn toàn không giống nhân vật pháo hôi, mà rõ ràng sở hữu khí chất chính tông của một nam chính tiểu thuyết!

Nhưng nghĩ lại, ai lại đi dâng q**n l*t cho Thái tử chứ?

Chỉ có thể là Thái tử tự tay trộm!

Có vị Thái tử nào lại đi trộm đồ lót người ta không chứ...

Bùi Chước chống khuỷu tay lên bàn, đưa một ngón trỏ ấn vào giữa trán.

Hiện giờ cậu đang sống khá tốt ở phủ Nhị hoàng tử, có nên mạo hiểm hay không?

Nếu không ngừng chuyện này lại, suốt đời cậu sẽ không thể nào ngủ yên được, còn những người tham gia cuộc họp này chắc chắn sẽ tránh xa cậu.

Bùi Chước: "Cho ta hai ngày suy nghĩ."

Khi Giả đại nhân rời đi, Bùi Chước hít sâu một hơi hỏi quản sự về tên gọi của Thái tử.

Quản sự lo lắng, chẳng lẽ Bùi công tử muốn đổi chủ sao: "Thái tử chỉ có một chữ Tuần thôi."

"Tiêu Tuần?"

Bùi Chước cúi đầu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Bỏ qua việc Thái tử là một kẻ b**n th**, liệu Tiêu Tuần có phải là người mà những người trong ngành kỹ thuật mơ ước làm chủ hay không?

Giả đại nhân và Thủy Bộ Lang Trung không phải vì quyền lực hay lợi ích mà chân thành ủng hộ Thái tử.

Tiêu Tuần có tấm lòng rộng mở, kiểu "Ta khuyên trời cao hãy rũ bỏ, đón nhận nhân tài không phân biệt khuôn khổ".

Không chỉ vậy, Tiêu Tuần còn có đôi mắt tinh tường, ngay cả một cái q**n l*t cũng có thể biến thành đại sự, tài năng luôn chảy về những người thực sự biết trân trọng.

Bùi Chước siết chặt nắm tay, nếu—cậu đang nói là nếu—cậu có thể thành công lấy lại q**n l*t, thì cậu chắc chắn sẽ nhìn nhận Thái tử bằng một ánh mắt khác.

Nhưng mà, cậu đã gia nhập phe Nhị hoàng tử rồi, nói muốn gặp Thái tử, có thật sự không bị Nhị hoàng tử tức giận chặt đầu không?

Nhị hoàng tử cũng không phải không có ưu điểm, chỉ là hắn lười xác minh thật giả những môn khách, vì không cần đến bọn họ. Những người hắn quan tâm, ví dụ như môn khách có thể cải trang, vậy thì thật dễ dàng.

Bùi Chước không lo lắng việc Tiêu Phi tức giận, hệ thống đã từng nói sẽ bảo vệ cậu, cậu muốn thử xem hệ thống bảo vệ mình ra sao.

Thử xem có chết không đã.

Quyết định xong cách "tự tìm chết" trong tương lai rồi.

Chờ Tiêu Phi trở lại, Bùi Chước hỏi:
"Hôm nay Giả đại nhân nhắc đến Thái tử, ta cảm thấy có chút quen tai, liệu kẻ đã giam giữ ta có phải Thái tử không?"

Tiêu Phi : "Phải."

"Có một vật của ta rơi vào tay Thái tử, ta muốn lấy lại, ngài có thể đưa ta gặp Thái tử không?"

Đôi mắt lấp lánh như nước của Tiêu Phi liếc qua Bùi Chước, ánh nhìn sâu xa, khó đoán, nghĩ thầm, quả nhiên, chỉ mới xa nhau hai ngày thôi mà.

Bùi Chước nói về Thái tử với giọng điệu quen thuộc, nhưng Thái tử lại lạnh nhạt, hai ngày không gặp Bùi Chước, bận rộn với công vụ, chắc hẳn đã quên mất Bùi Chước từ lâu.

Tính ra thì Bùi Chước chịu thiệt rồi, khi người ta rảnh rỗi, phòng không gối chiếc khó ngủ, dễ nhớ về tình cũ, nhớ về những điều tốt đẹp của Thái tử.

Tiêu Phi thở dài một tiếng, hắn nói Thái tử là một tên ăn chơi trát táng không sai, thê tử bỏ nhà đi cũng không thèm đón về, còn phải nhờ chính đệ đệ của mình đưa về. 

Tiêu Phi nói với vẻ đầy ẩn ý: "Ngươi phải nhớ rõ, ngườillà người từ phủ Nhị hoàng tử đi ra."

So với tiểu tôn tử, hắn thấy mình còn giống người nhà hoàng tẩu hơn.

Bùi Chước nghe ra Nhị hoàng tử đang nhắc nhở mình, không thể gặp Thái tử rồi trèo cao. Sáng nay, Giả đại nhân đã tìm cách kéo cậu về phe, quản sự chắc chắn sẽ báo cáo lại.

Bùi Chước đáp: "Ân đức của Nhị hoàng tử, suốt đời không thể quên."

Tiêu Xun nhắc nhở: "Thái tử lòng dạ thâm sâu, lại kiên nhẫn, ngươi phải cẩn thận."

Nếu theo lời hắn, thì phải ở lại đây cho tới khi Thái tử tự mình tới đón người.

Lúc đó, có trò hay để xem.

Tiếc là, hoàng tẩu rõ ràng không mạnh mẽ như hoàng huynh.

Bùi Chước trong mắt hiện lên vẻ lo âu, Tiêu Phi là đối thủ lại đánh giá Thái tử như vậy, e là ngày mai không suôn sẻ.

Ngay cả việc công khai trộm đồ lót vào ban ngày, Bùi Chước tự biết mình không sâu sắc như Tiêu Tuần.

(Hai má này ông nói gà bà nói vịt z trời ơi)

"Đa tạ Nhị hoàng tử nhắc nhở."

Tiêu Phi giơ tay búng một cái: "A Tứ, đến biệt viện của Thái tử, nói với Thái tử ngày mai ta tới bái phỏng uống trà."

A Tứ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chủ tử, ngày mai không được đâu."

Tiêu Phi: "Sao?"

A Tứ tức giận vì chủ tử không hiểu: "Ngày mai là thi đình mùa xuân, Thái tử và Thái phó phụ trách kỳ thi này, ngày mai sẽ chọn ra ba hạng đầu, buổi tối trong cung tổ chức tiệc Quỳnh Lâm, chủ tử cũng phải tham gia."

Tiêu Phi gật đầu, hiểu ra vì sao gần đây Thái tử bận rộn như vậy. Hắn quay sang hỏi Bùi Chước: "Ngày kia được không?"

Bùi Chước nghĩ thầm, ngày kia xưởng dệt Giang Nam vào kinh thảo luận, đúng là người được hệ thống mạnh mẽ đề cử, hành trình đầy ắp như vậy.

Ngày kia thì... có vẻ không kịp rồi.

"Tối nay không được sao?"

Tiêu Phi lắc đầu: "Đến cửa không báo trước, Thái tử sẽ không tiếp khách."

Bùi Chước lẩm bẩm: "Gặp anh trai ruột mà cũng phải báo trước, đúng là hoàng gia."

Tiêu Phi tai rất nhạy, nghe rõ từng chữ, trong lòng cũng đồng cảm sâu sắc.

Hắn cười lạnh: "Chờ đi, mấy ngày này không kéo dài lâu đâu."

A Tứ, người vừa rồi còn thấy ấm ức vì Nhị hoàng tử không quan tâm đến kỳ thi, giờ bỗng nhiên tràn đầy nhiệt huyết: "Có sự giúp đỡ của Bùi công tử, chủ tử nhất định đạt được những gì mong muốn!"

Tiêu Phi: "A Tứ, ngươi thông minh lắm."

Đợi khi hoàng tẩu chưởng quản gia sự, phủ Thái tử chẳng phải muốn đến lúc nào thì đến, giữa đêm khuya cũng có thể mở rộng cửa đón tiếp hắn sao?

Thái tử là người quy củ, nhưng Bùi Chước lại là kẻ tùy ý phóng khoáng.

Phải đối xử với hoàng tẩu tốt hơn một chút mới được.

"Đem bạch ngọc tỳ bà đưa cho Bùi Chước một phần."

Bùi Chước trước giờ ngủ đã được nếm qua tỳ bà. Tỳ bà đầu xuân vẫn còn vị chua, nhà bếp liền gọt vỏ, bỏ hạt, lấy phần thịt quả vàng óng chưng cùng đường phèn trong một canh giờ, biến thành một bát tỳ bà thang ngọt ngào dịu nhẹ.

Bùi Chước uống một ngụm, rồi đặt bát xuống bên cạnh, chau mày suy nghĩ, xem ngày kia nên dùng vật gì để đổi lại q**n l*t của mình.

Tiêu Tuần thông minh như vậy, món đồ dùng để trao đổi, ắt phải là thứ hắn chưa từng thấy qua mới được.

Bùi Chước rơi vào cảnh khó xử, những món đồ thủ công cậu tự tay làm ra, bất luận thế nào cũng không thể kỳ diệu hơn q**n l*t được sản xuất hàng loạt kia.

Cậu uống hết bát tỳ bà, lấy một bộ y phục để thay, chuẩn bị đi tắm.

Nhìn ba bộ y phục mà Tiêu Tuần chuẩn bị cho mình, cậu không khỏi hối hận vì lúc đó lại mềm lòng, đem tất cả nhận lấy, trông chẳng khác gì "giao dịch thành công".

Y phục cổ đại này cậu vẫn chưa quen mặc, nhất là khi đi lại, chỉ có nằm thì quen thuộc hơn đôi chút.

Bùi Chước vò nội y trong tay, ít khi động vào việc nhà, nhưng lại không quen để người khác giặt đồ cho mình, chỉ đành tự mình làm.

May mà Tiêu Tuần chỉ chờ lúc hắn phơi đồ mới lén lấy trộm, nếu là lúc cậu đang tắm bị lấy mất, thậm chí chưa kịp giặt, cậu chắc chắn sẽ tìm một cái hố tự chôn mình.

Bùi Chước nghi hoặc suy nghĩ: Cậu chắc chắn đã giặt sạch rồi chứ?

Nhưng không dùng xà phòng, cũng không dám cam đoan là hoàn toàn sạch sẽ.

Khoan đã, xà phòng?

Nếu cậu có thể làm ra xà phòng, Tiêu Tuần chắc sẽ đồng ý đổi chác?

Bùi Chước nhanh chóng hồi tưởng lại phương trình phản ứng, lấy ra một tờ giấy viết lên. Nguyên liệu gồm tro cây, vôi, cồn, mỡ lợn, và hương liệu.

Tro cây và vôi rất dễ kiếm, ngâm nước rồi dùng vải lọc lấy phần nước trong, chính là dung dịch kiềm. Mỡ lợn phản ứng với dung dịch kiềm sẽ thành xà phòng.

Nhưng dung dịch kiềm từ tro cây ngâm nước lại không đủ nồng độ, cần phải tinh chế. Bùi Chước gãi gãi mặt, chỉ riêng bước này đã đủ rắc rối, cần phải chế tạo dụng cụ chưng cất trước.

Thời gian lại không đủ...

Bùi Chước đặt bút xuống, bình thản nằm lại lên giường.

Nhưng chỉ một lát sau, cậu lại bật dậy như cá chép vọt lên, quay trở lại bàn, thắp sáng ngọn nến, trải giấy tuyên, cẩn thận vẽ một bản sơ đồ minh họa dụng cụ chưng cất.

Xà phòng thì thôi đi, cậu có thể dạy Thái tử cách chế tạo cồn mà!

Rượu từ ngũ cốc sau khi được chưng cất và tinh chế ba lần, cơ bản đã trở thành cồn. Cồn này có thể dùng để sát khuẩn, giúp giảm đáng kể nguy cơ nhiễm trùng và tử vong do vết thương ở cổ đại.

Dụng cụ chưng cất thì chỉ cần mở sách hóa học là thấy, cổ đại cảnh giàu sang phú quý, các loại đồ đồng được khai quật đều có kỹ thuật chế tác tinh xảo, không có thủy tinh thì có thể dùng ống đồng thay thế.

Còn máy khâu thì đúng là không biết làm, cậu chỉ biết sơ sơ cách hoạt động, nhưng bảo vẽ bản vẽ thì không tài nào làm được.

Bùi Chước thắp đèn làm việc thâu đêm. Ban đầu chỉ định vẽ qua loa, nhưng càng vẽ lại càng muốn tiện tay cải tiến. Rồi nghĩ, mình không phải chỉ ứng phó với Thái tử, bản vẽ này sau này còn phải để thợ thủ công xem, thế là cẩn thận ghi chú kích thước ở từng bộ phận. Bận rộn một hồi, hiếm hoi lắm mới thấy làm việc thâu đêm.

Sáng hôm sau, khi Bùi Chước tỉnh dậy, danh sách đỏ kỳ thi cử năm nay đã được treo lên, trạng nguyên đang cưỡi ngựa diễu phố.

Ngoài phố, cảnh tượng nhộn nhịp rộn rã, các tửu lâu không thiếu tiền đều treo pháo đốt lên, cầu mong may mắn.

Bùi Chước lẫn trong đám đông xem náo nhiệt, tâm trạng bâng khuâng, chợt nhớ lại những học sinh lớp ba mà mình đã đưa đến trường thi, có mấy đứa làm bài rất tốt, đặc biệt là nữ học sinh kia, đứng trong top 50 của tỉnh.

Trạng nguyên khoác bộ cẩm bào đỏ rực đi qua trước mặt Bùi Chước, gương mặt thanh tú của nam nhân toát lên vẻ phong độ.

"Trạng nguyên quả thật đẹp, khuôn mặt như nữ tử." Quản sự thở dài một câu: "Nhưng cũng không đẹp bằng Bùi công tử."

Bùi Chước đương nhiên chỉ có một gương mặt bình thường, vừa nghe quản sự nói xong, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn cậu, muốn xem xem người mà quản sự khen ngợi có thật sự xinh đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành như lời nói.

Nhìn xong, mọi người đều thất vọng.

"......"

Lúc này không cần phải nịnh hót nữa.

Bùi Chước xem đủ náo nhiệt rồi, quay về thì đúng lúc nhìn thấy Nhị hoàng tử từ cung trở về, cưỡi ngựa mặc áo đỏ, vội vàng hướng về cung điện.

Tiêu Phi xuống ngựa, đứng suốt cả buổi sáng, nghe hoàng thượng bàn luận các vị trí trong kỳ thi, đến nỗi suýt thì ngủ gật.

A Tứ đứng chờ ở cổng, vội vàng bước lên đón: "Chủ tử, chủ tử, có chuyện lớn."

Tiêu Phi mở mắt nhìn:"Hử?"

A Tứ nói: "Bên ngoài có tai mắt, chúng ta vào trong rồi nói."

Bùi Chước chào Tiêu Phi một tiếng, bước vào cửa lớn, không có ai khác. Tiêu Phi liền ra hiệu cho A Tứ nói thẳng.

A Tứ sắc mặt thần bí và hứng khởi: "Trạng nguyên có phải tên là Diêu Tĩnh không?"

Tiêu Phi: "...... Ừm."

Bùi Chước sáng nay đã xem danh sách đỏ, liền thay Tiêu Phi trả lời: "Đúng vậy."

A Tứ tiếp lời: "Trạng nguyên đã mua một căn nhà ở Tây Thành, chuẩn bị thi cử. Ban đầu thuộc hạ định dò la xem trạng nguyên thích gì, ai ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa em họ và nha hoàn của hắn."

Nhị hoàng tử không mấy quan tâm đến kỳ thi cử, các quan lại mới nổi trong triều không kết giao thì sẽ bị xem là phe của Thái tử. A Tứ chỉ có thể theo lệnh của Lệ phi, thay Nhị hoàng tử quan tâm đến chuyện này.

"Thì ra Diêu Tĩnh đã thi cử bằng danh nghĩa ca ca đã qua đời, Trạng nguyên là nữ!"

Tiêu Phi: "Ồ."

A Tứ: "Thái tử phụ trách khoa cử, xảy ra sơ suất, không kiểm tra rõ ràng thân phận thí sinh, để Diêu Tĩnh lừa gạt hoàng thượng, chủ tử nên ngay lập tức vào cung thỉnh tội Thái tử."

Tiêu Phi chợt hiểu ra: "Hoàng huynh phạm lỗi sao?"

A Tứ: "Đúng vậy, không thể chậm trễ."

Tiêu Phi hào hứng: "Ý ngươi là, Hoàng huynh cũng không biết?"

"Ai nói Thái tử không biết!"

Bùi Chước xen vào một câu: "Trạng nguyên thi đỗ nhờ tài năng, vì tranh ngôi vị thái tử mà vừa đỗ đã bị buộc tội lừa dối hoàng thượng, thật xui xẻo."

Tiêu Phi quay đầu nhìn cậu.

Bùi Chước không đổi sắc mặt mà nói: "Thái tử sao có thể phạm phải sai lầm này? Liệu đây có phải là một cái bẫy không?"

"Vì sao chỉ có ngươi đi điều tra lại tình cờ nghe được chuyện này?"

"Ngài vội vã muốn chỉ ra sai lầm của huynh trưởng trước mặt hoàng thượng, chẳng phải phản tác dụng sao?"

"Hơn nữa, hoàng thượng chỉ e cho rằng Thái tử chưa cưới thê, bên cạnh không có nữ tử nào, mà trạng nguyên lại nữ cải nam trang, Thái tử không nhận ra cũng là điều dễ hiểu."

Tiêu Phi chợt ngộ ra: "Đúng rồi, Thái tử sao có thể không biết, A Tứ, không thể coi thường Thái tử. Nếu Thái tử đã dám để nữ tử làm trạng nguyên, chắc chắn đã có kế sách dự phòng."

A Tứ lớp mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, may mà kịp thời nhận ra, suýt nữa đã trúng kế.

Bùi Chước nhìn phản ứng của hai người, ừm, sao họ lại tin tưởng đến vậy? Chỉ với một chiêu thức như vậy mà có thể dễ dàng làm cho họ tin theo Thái tử đến vậy sao?

Bùi Chước lo lắng buổi Quỳnh Lâm Yến tối nay, Tiêu Phi đột nhiên đổi ý, nói: "Tối nay ta có thể cải trang thành thị vệ, đi cùng ngươi đến Quỳnh Lâm Yến không?"

Tiêu Phi đột nhiên nhìn Bùi Chước với ánh mắt đầy thương hại: "Ngươi biết rồi sao?"

Bùi Chước ngớ người: "Biết gì?"

Tiêu Phi: "Trong cung có tin đồn, hoàng thượng sẽ nhân dịp Quỳnh Lâm Yến, chỉ định Thái tử có công ban hôn sự cho Thái tử."

Người được chọn chắc chắn không thể là Bùi Chước, người không có thế lực gia tộc.

Tin tức này là do mẫu phi hắn tiết lộ, bà thở dài, nói hoàng thượng sẽ tuyển cho Thái tử người có thể hỗ trợ Thái tử, an ủi con trai rằng Nhị hoàng tử phi cũng không kém.

Tiêu Phi thông minh nói: "Hay là ta vạch trần trạng nguyên trong buổi Quỳnh Lâm Yến, hoàng thượng giận dữ, sẽ quên mất việc ban hôn."

Bùi Chước khuyên nhủ: "Thái tử đã đến tuổi trưởng thành, hoàng thượng từ lâu đã có ý định ban hôn, nếu làm rối loạn lần này, còn có lần sau."

Tiêu Phi thở dài: "... Vẫn là ngươi thông suốt hơn."

Sự bình thản trước vinh nhục như vậy, hắn chỉ từng thấy ở cố hoàng hậu.

Bùi Chước: "Tàng ánh sáng nuôi tối, đừng làm hoàng thượng mất vui."

Tiêu Phi gật đầu, tàng ánh sáng nuôi tối, đợi Thái tử đăng cơ, muốn cưới ai thì cưới.

......

Đông Cung.

Tiêu Tuần cởi bỏ triều phục, chỉ còn mặc áo choàng màu xanh nhạt, khí chất ôn hòa, đôi mày kiếm và đôi mắt sáng như sao.

Lý Như Ý: "Chủ tử, nếu hoàng thượng ban hôn trong buổi Quỳnh Lâm Yến, thì phải làm sao?"

Năm nay, hoàng thượng nhiều lần ám chỉ, nhưng đều bị Thái tử từ chối với lý do vẫn đang trong thời gian giữ tang chưa đủ ba năm.

Hoàng đế e ngại quyền lực Thái tử quá lớn, nên việc ban hôn không dễ dàng, nhưng việc bị từ chối nhiều lần khiến ông không thoải mái, dù sao cũng chưa có một đứa cháu trai nào. Lần này, quyết định trực tiếp công bố hôn sự.

Lý Như Ý đoán, có thể là con gái của Bùi Thái Phó, xuất thân xứng đôi với Thái tử. Thái Phó vốn phe của Thái tử, Thái tử sẽ không vì việc kết hôn mà trở nên mạnh mẽ hơn.

Tiêu Tuần mở một phong thư có dấu sáp ong, đọc xong, liền ném cho Lý Như Ý: "Không đâu."

Lý Như Ý vừa nhìn thấy tên trạng nguyên Diêu Tĩnh, lập tức nói: "Liệu có liên quan đến nữ trạng nguyên này không?"

Lý Như Ý từ lâu đã điều tra ra Diêu Tĩnh là nữ tử, Thái tử nhắm một mắt mở một mắt, cho phép nàng tham gia kỳ thi.

Lý Như Ý từng nghĩ Thái tử yêu nhân tài, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không hoàn toàn như vậy?

Tiêu Tuần nói: "Kim Lăng Diêu gia, mười tám năm trước cả nhà chết thảm, Diêu Tĩnh trong buổi Quỳnh Lâm Yến sẽ tố cáo, hung thủ chính là người trong buổi tiệc."

Lý Như Ý: "Vậy hôn sự phải hủy bỏ rồi."

Tiêu Tuần dừng một chút, rồi nói: "Bùi Chước vẫn chưa có động tĩnh gì sao?"

Lý Như Ý: "Có thể là không dám đến."

Lúc đầu, Thái tử định gặp Bùi Chước, nhưng Bùi Chước lại bỏ đi, gây ra một đám cháy rồi chạy mất, ban đầu thật sự không tìm được.

Tuy nhiên, Hộ bộ Giả đại nhân, bất ngờ gặp một người kỳ tài từ phủ Nhị Hoàng tử. Ông định rủ theo lang trung Thủy bộ đến thăm, đúng lúc gặp Lý Như Ý ở Công bộ, liền kể về cuộc gặp gỡ kỳ lạ này.

Lý Như Ý thấy tò mò, trong đám khách vương tôn phủ Nhị Hoàng tử toàn những người tầm thường, vậy mà lại có một người tài ba xuất hiện. Sợ người này sẽ gây bất lợi cho Thái tử, Lý Như Ý quyết định đi điều tra một phen.

Mặc dù không phải khuôn mặt tuyệt sắc ấy, nhưng giọng nói thì vẫn vậy, dù hóa thành tro Lý Như Ý cũng nhận ra.

Lý Như Ý kinh ngạc khi phát hiện Bùi Chước thực sự có tài năng, học thức, Thái tử hoàn toàn đã bỏ lỡ cơ hội quý giá! Lý Như Ý vội vàng quay về thông báo cho Thái tử, trên đường đi suýt chút nữa trẹo chân.

Tiêu Tuần im lặng một lúc, rồi chỉ đạo lang trung Thủy bộ cố ý nhắc đến việc tụ họp tửu lâu trước mặt Bùi Chước.

 Hắn có linh cảm, Bùi Chước sẽ tìm cách lấy lại nội y bị mất.

Theo mô tả của lang trung Thủy bộ, Bùi Chước có vẻ đã nghe ra, có thể nhận ra danh tính của hắn.

Lạ thật... không muốn lấy lại sao?

......

Mặt trời đã nghiêng về phía tây, Nhị Hoàng tử thúc giục Bùi Chước cùng vào cung.

"Ngài nhìn ta như này có đủ xấu chưa?" Bùi Chước chọc chọc cánh tay Nhị Hoàng tử: "Hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, cho dù là cung nữ, cũng đẹp hơn ta chứ?"

Nhị Hoàng tử ngạc nhiên: "Xấu đến mức đó làm gì?"

Muốn không bị chú ý, chỉ cần bình thường là được.

Bùi Chước không thể nói rõ lý do, chỉ là cảm thấy xấu xí một chút thì tốt hơn, không thể mang khuôn mặt này đi nói chuyện với Thái tử về cái q**n l*t, thật xấu hổ, cũng quá nguy hiểm.

Mặc dù cậu cơ bản có thể chắc chắn rằng Thái tử là một người chỉ quan tâm đến sự nghiệp, nuôi cậu là vì cậu có tài năng đặc biệt, chứ không phải vì vẻ ngoài.

"Bùi Chước: "Xấu chút thì dễ làm việc hơn."

Tiêu Phi: "Sai rồi, đẹp mới dễ làm việc."

Bùi Chước: "Ngài không hiểu đâu."

Xe ngựa của Hoàng tử có thể trực tiếp đi qua cổng phía Đông cung điện, đi qua Văn Uyên Các và Đông Cung.

Bùi Chước ngồi im lặng, không nhìn bừa vào những thứ không nên xem, đã đi qua Cố Cung từ trước, cậu không còn quá tò mò về những kiến trúc cổ xưa này.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, trong hoàng cung khác với ngoài phố, có một sự yên tĩnh nghiêm ngặt. Mỗi khi xảy ra sự dừng lại bất ngờ, nó khiến người ta thấy căng thẳng, trái tim không yên.

Bùi Chước: "Làm sao vậy?"

Á Tứ nhảy xuống xe ngựa, vén một góc rèm lên, thì thầm: "Gặp phải Thái tử rồi, Thái tử đang đi bộ phía trước."

Trong cung, có quy cũ giữa trưởng và thứ, Thái tử không ngồi kiệu cũng không cưỡi ngựa, một đệ đệ như Tiêu Phi, đương nhiên không thể ngồi xe ngựa vượt qua Thái tử.

Mặc dù tình cảm giữa huynh đệ gần như không có, nhưng trong cung, vẫn phải giả vờ một chút.

"Xuống xe đi." Tiêu Phi nói.

Bùi Chước vỗ vỗ mặt, kiểm tra lại bản vẽ máy chưng cất rượu trong tay áo, rồi im lặng bước xuống xe cùng Tiêu Phi.

Phía trước, trên cây cầu bạch ngọc, Tiêu Tuần nhận ra có người phía sau, liền dừng lại quay sang nhìn.

Ánh hoàng hôn chiếu qua đại điện được trang trí vàng son, chiếu lên những con sư tử trên lan can bạch ngọc, chiếu lên mặt nước lấp lánh. Tiêu Tuần đứng vững, dáng người cao ráo, trong trang phục Thái tử.

Đây là lần đầu tiên Bùi Chước gặp Tiêu Tuần mặc thường phục, toát lên vẻ quý phái không thể nói hết, không hề khiến Thái tử xa cách, lạnh lùng. Dù bây giờ cậu biết đối phương là Thái tử, cũng không thấy khí thế vương quyền áp bức.

Cậu không sợ chết, vậy mà lại khiến tinh thần vượt qua cảm giác bị áp bức từ quyền lực hoàng gia?

Cũng chỉ là mặc một bộ đồ thôi mà?

Bùi Chước không tránh ánh mắt của Tiêu Tuần, khí phách đứng thẳng lưng.

Tiêu Phi nhắc nhở Bùi Chước hành lễ, nhắc hai lần mà Bùi Chước vẫn không có chút ý thức nào.

Tiêu Phi chợt hiểu ra, ừm, có lẽ giữa phu thê thì không cần thiết.

Nhưng khi gặp Hoàng thượng lại cần, lát nữa văn võ bá quan sẽ quỳ lạy, không thể để Bùi Chước đứng đó như con hạc giữa đàn gà.

Ái chà, hắn quên mất Bùi Chước lần đầu vào cung, không bảo quản sự dạy cho lễ nghi rồi.

Tiêu Phi liếc nhìn Thái tử, rồi nhìn Bùi Chước, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên.

Đúng rồi, Thái tử đang ở đây, đâu đến lượt hắn phải dạy.

Thái tử tài trí vẹn toàn, không chừng chính là đang đợi Bùi Chước ở đây, tự tay chỉ bảo lễ nghi.

Hắn bỏ lại một câu: "Bùi tiên sinh không phải có việc muốn gặp hoàng huynh sao? Thời gian còn sớm, ta đi thăm mẫu phi, một lát nữa quay lại đón ngươi."

Bùi Chước bị bỏ lại đột ngột, không kịp chuẩn bị, làn gió chiều thổi qua, y phục của thị vệ không vừa vặn, vẽ ra một dáng người mỏng manh.

Tiêu Tuần quay người bước về phía Đông Cung: "Đi thôi, không phải có chuyện muốn nói với ta sao?"

"Bùi Chước." Thái tử gọi tên hắn.

"Ò." Bùi Chước bước theo, từng bước một, cậu nghi ngờ nếu đi lạc mất, tối nay chắc chắn bị coi là gián điệp mà xử lý.

Đông Cung so với phủ nhị hoàng tử, đơn giản hơn rất nhiều. Phủ nhị hoàng tử có lò Bảo Sơn tỏa hương, có bức bình phong điểm xuyết đá quý, có đĩa trái cây với đủ màu sắc, còn nơi đây... À, có lẽ là vì hoàng hậu vừa qua đời, nên mọi thứ được giản lược đi.

Trong lòng Bùi Chước, thành kiến giảm đi đôi chút. Cậu từ nhỏ không có mẹ nên không có cảm giác gì, nhưng khi ba cậu mắc bệnh nan y qua đời, suốt một năm trời kéo dài, cậu đã dùng cả một năm dần dần chấp nhận, cuối cùng mới có thể bình tĩnh lo liệu tang lễ cho ba.

Nghe nói hoàng hậu bệnh nặng qua đời, rất đột ngột, trong khi thái tử mới chỉ hai mươi tuổi, còn trẻ hơn một hai tuổi so với học sinh năm ba mà cậu đã dạy.

Hoàng hậu qua đời, hoàng đế e ngại, đệ đệ nhìn chằm chằm, Bùi Chước tổng kết lại lịch sử, thấy rằng thái tử sẽ là "người hy sinh".

Nhưng thái tử đang sống động đứng trước mặt cậu, hai chữ "người hy sinh" đầy sự thờ ơ với cuộc sống, không nên nghĩ như vậy.

Khi thái tử đối diện với ánh mắt kỳ lạ của Bùi Chước, hắn hơi ngừng lại.

Bùi Chước có phần giống với thái phó, việc cải trang không thể thay đổi bản chất. Dù Bùi Chước ăn mặc đen hơn, già dặn hơn, ở một số góc độ, còn trông còn giống thái phó hơn.

"Rửa mặt đi."

Bùi Chước ngay lập tức thu lại mọi sự đồng cảm: "Thái tử điện hạ, ta có chuyện quan trọng muốn nói."

Tiêu Tuần không vội vã, bình tĩnh nói: "Rửa mặt xong rồi hãy nói."

Cung nữ mang đến một chậu nước ấm, chuẩn bị sẵn hai khăn, một khô, một ướt.

Bùi Chước kiên quyết từ chối việc dùng gương mặt xinh đẹp để bàn chuyện với Thái tử về vấn đề q**n l*t.

Tiêu Tuần thấy cậu không chịu động thủ, liền tự mình vắt một chiếc khăn mặt, ấn vào sau gáy cậu, phủ lên mặt cậu, kiên nhẫn nói: "Ta không muốn nói chuyện với khuôn mặt này."

Bùi Chước tức giận, vội vã lau qua mặt, lực mạnh đến mức làm đỏ cả một bên má.

Lý Như Ý dần dần trợn mắt nhìn.

Mới chỉ năm ngày không gặp Bùi Chước, lần gặp đầu tiên đã đủ làm người ta ngây người, ở chỗ Nhị Hoàng tử dưỡng hai ngày, sao còn có thể đẹp hơn nữa?

Đây chắc chắn là tiên nữ giáng trần?

Dù mỗi ngày đều quen với khuôn mặt của Thái tử, nhưng vẻ đẹp mê hoặc, cuốn hút của Bùi Chước vẫn khiến người ta phải kinh ngạc.

Tiêu Tuần bình thản nói: "Lý Như Ý."

Lý Như Ý hiểu ý, liền lặng lẽ rút lui đóng cửa lại.

Bùi Chước như con mèo nhỏ, vội vã lau mặt xong, lại cầm lấy khăn tắm lau sạch những giọt nước trên mặt. Cúi đầu, cậu nhìn thấy trên bàn có một bộ quần áo, nhìn qua là biết cùng lứa với ba bộ quần áo Thái tử đưa cho cậu, chắc chắn đều do cùng một thợ thêu làm.

"Y phục không cần thay đâu, ta một lát nữa còn phải đi Quỳnh Lâm Yến."

Tiêu Tuần: "Ngươi không cần đi."

Thấy Thái tử còn không chịu chào hỏi, chẳng lẽ gặp Hoàng đế lại tự nhiên biết lễ nghi sao?

Tiêu Tuần không có ý định dạy dỗ, cứ ở lại trong Đông Cung là được.

Bùi Chước với giọng điệu như đang lo lắng cho Tiêu Tuần: "Không được, ta phải đi theo Nhị Hoàng tử, kẻo hắn lại đi mách lẽo ngài với Hoàng đế."

Tiêu Tuần: "Ồ?"

Bùi Chước: "Đừng hỏi, đây là tin tức từ Nhị Hoàng tử."

Tiêu Tuần suy nghĩ một chút: "Ngươi lo hắn sẽ vạch trần việc trạng nguyên là nữ nhân sao?"

Bùi Chước: "......Không thể nào, Thái tử thật sự biết à?"

Bùi Chước: "Ta nghĩ trạng nguyên cũng không phải cố ý, nếu nữ nhân có thể tham gia khoa cử, sao nàng lại dám mạo hiểm như vậy?"

Tiêu Tuần: "Ừm."

Bùi Chước thử dò hỏi: "Ngài không truy cứu sao?"

Tiêu Tuần: "Quan lại chỉ có thể dùng hay không dùng."

Bùi Chước: "Ngài sẽ giúp dàn xếp sao?"

Tiêu Tuần nhớ lại xem mình đã bao giờ bày tỏ ý định này chưa.

Bùi Chước: "Ngài thật tốt."

Tiêu Tuần: "......"

Bùi Chước từ trong tay áo lấy ra bản vẽ mình vẽ: "Thái tử điện hạ, xin ngài xem."

"Đây gọi là thiết bị chưng cất, có thể dùng để sản xuất cồn. Cồn có rất nhiều công dụng... Ngài xem trước bản vẽ, nếu không hiểu thì hỏi."

Bùi Chước vô tình để lộ thói quen trong lớp học.

Tiêu Tuần lại không để tâm, mà nghiêm túc xem bản vẽ.

Bùi Chước nhân lúc này, nhanh chóng thay xong quần áo, giống như khi lên lớp, tranh thủ lúc học sinh đang đọc đề bài mà mở bình giữ nhiệt uống nước, vừa tinh tế vừa khéo léo.

"Xem xong chưa?"

Tiêu Tuần cuộn lại bản vẽ, lấy một chiếc hộp nhỏ cất đi: "Ta sẽ cho thợ thủ công thử nghiệm."

Bùi Chước nhìn thấy Thái tử không chút khách khí thu bản vẽ, không khỏi đỏ mặt, liền nói: "Ta dùng bản vẽ này để chuộc lại, chuộc lại..."

Tiêu Tuần trong mắt lóe lên một tia cười: "Chuộc lại cái gì?"

Đáng ghét, lại còn giả vờ không hiểu, cậu còn gì để nắm đuôi không? Không có. Câu trả lời rõ ràng như vậy rồi.

Bùi Chước: "Dù ngươi cho một trăm người, một vạn người xem, cũng không thể nhìn ra được huyền diệu."

Chỉ có cậu tự mình xấu hổ đến mức chết đi sống lại mà thôi.

Tiêu Tuần: "Vì sao?"

Bùi Chước: "Ta không thể giải thích, dù sao ngươi cầm cũng vô dụng."

Tiêu Tuần đổi câu hỏi: "Bùi Chước, ngươi đến từ đâu? Nơi đó có mối đe dọa gì đối với Đại Xuyên không?"

Bùi Chước từ từ nhận ra, thì ra Tiêu Tuần đang nhìn xa trông rộng, lo ngại rằng Đại Xuyên sẽ thất bại dưới sự ảnh hưởng của nền văn minh công nghiệp.

Bùi Chước: "Không có."

Cậu giơ một ngón tay lên: "Ta cam đoan, trên thế gian này không ai giống như ta, sở hữu những thứ này."

"Những thứ này là... cơ duyên, là trời ban."

Tiêu Tuần nhìn chằm chằm vào Bùi Chước, không biết là tin hay không tin.

Lý Như Ý ở ngoài cửa nhắc nhở: Yến tiệc Quỳnh Lâm sắp bắt đầu rồi.

"Đừng có đi lung tung." Tiêu Tuần dặn dò một câu, rồi cùng Lý Như Ý đi đến yến tiệc.

Bùi Chước đứng một mình trong thư phòng Đông Cung, suy nghĩ về chiếc hộp nhỏ mà Tiêu Tuần vừa cất bản vẽ, loại hộp này trong thư phòng có rất nhiều.

Biết đâu chiếc q**n l*t của cậu cũng đang nằm trong một chiếc hộp nào đó.

Bùi Chước vui vẻ ngồi trước bàn làm việc của Thái tử, nhắm mắt lại thử tưởng tượng xem Thái tử sẽ tùy tiện đặt ở đâu, rồi bắt đầu lật tìm từng chồng sách, từng ngăn kéo.

Khi lục soát xong cả thư phòng, tìm được cả những cuốn sách luyện chữ của Thái tử hồi nhỏ, nhưng vẫn không thấy q**n l*t đâu.

Không có ở thư phòng, vậy nó có thể ở đâu?

Bùi Chước liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phòng ngủ của Thái tử.

Không thể không thể... không thể ở đó! Nghe thôi đã thấy quái dị rồi! Ở đó chỉ có thể tìm được q**n l*t của Thái tử thôi!

Bùi Chước lắc đầu, ngồi lại ngay ngắn sau bàn làm việc.

Nếu cậu tìm thấy trong phòng ngủ của Tiêu Tuần, thì đừng hòng mà dùng được!

Tò mò hại chết mèo.

Trong khi trong lòng vẫn đang tự chê cười mình, Bùi Chước lén lút bước vào phòng ngủ của Thái tử.

Tiêu Tuần có lẽ đã dặn trước, nên khi Bùi Chước lén lút làm vậy, không có ai ngăn cản.

Nếu không tìm thì có vẻ thiếu lễ phép.

Bùi Chước nhắm mắt lại, kéo chăn ra, một lúc sau mở mắt, ánh mắt lướt qua xung quanh gối.

Bên cạnh gối có một chiếc hộp gỗ, trông khá lớn.

Bùi Chước bò lên, mở hộp ra, bên trong là vài cuốn sách, toàn là các luận thảo về trị quốc.

Tốt lắm, sở thích rất lành mạnh.

Bùi Chước ngáp một cái.

Sau khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc, Tiêu Tuần trở về Đông Cung, tìm khắp nơi mà không thấy Bùi Chước, Lý Như Ý lo lắng đổ mồ hôi, nếu Bùi Chước có thể phá vỡ vòng bảo vệ xung quanh Đông Cung mà trốn thoát, thì thực lực của cậu thật sự đáng sợ.

Tiêu Tuần nghĩ đến thói quen sinh hoạt của một người, bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Bùi Chước không chút phòng bị đang ngủ ở cạnh giường.

Gan lớn thật.

Lý Như Ý: "Gọi Nhị Hoàng tử đến đón về sao?"

Nói xong, Lý Như Ý liền im bặt, tự mắng mình là tên ngốc..

━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━

"韬光养晦" (tāo guāng yǎng huì) là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là "giấu đi ánh sáng, nuôi dưỡng sự sâu sắc" hoặc "kìm nén tài năng, đợi thời cơ". Thành ngữ này thường được dùng để chỉ những người có tài năng, nhưng trong một thời gian dài không thể hiện ra ngoài, thay vào đó họ giữ im lặng và khiêm tốn, chờ đợi cơ hội thích hợp để bộc lộ hoặc hành động.

  

Bình Luận (0)
Comment