Sau Khi Mang Thai Bỏ Chạy, Đại Mỹ Nhân Dẫn Theo Con Đi Xin Ăn

Chương 69

 
Bùi Phục Phục đẩy một chiếc xe nhỏ, chở đầy cá trở về nhà, vui vẻ không kể xiết, nào hay biết trong đó lại ẩn giấu bao mưu kế của người lớn.

Tiêu Phi vô cùng bất mãn khi Lâm Lương Ngọc cả gan lừa gạt cháu trai hắn. Chẳng lẽ khinh thường hố băng mà hắn đào sao? Chỉ vì thông minh hơn liền có thể lừa người ư?

Lại phát hiện thêm một chứng cứ "cháu giống cửu cửu" —— đều bị Lâm Lương Ngọc lừa gạt.

Bùi Phục Phục ôm lấy chân Tiêu Phi, ngước mắt hỏi: "Cửu cửu không vui sao?"

Tiêu Phi đáp: "Không có đâu, sang năm cửu cửu lại dẫn con đi bắt cá."

Bùi Phục Phục không hề cảm thấy kỳ lạ khi đột nhiên có nhiều cá như vậy, bởi vì trong tranh vẽ cũng đều như thế cả: "Được!"

"Cửu cửu thật tốt, sau này lớn lên con sẽ mua xe cho cửu cửu."

Xe ư? Chiến mã sao?

Chẳng phải đây chính là bánh vẽ mà Hoàng tẩu năm xưa từng hứa hẹn với hắn hay sao?

Giờ cháu trai lại muốn biến nó thành sự thật ư?

Tiêu Phi nhìn cháu trai đáng yêu, cơn giận trong lòng nguôi ngoai đôi chút, nhưng chợt nhớ ra Lâm Lương Ngọc còn gặp cháu trai sớm hơn hắn, lập tức lại cảm thấy bất bình.

Hắn ta là hạng người gì chứ, cháu ta đến xin cơm mà chỉ ban cho một cái đùi ngỗng thôi sao?

"Thật keo kiệt."

Số cá trong ngự thiện phòng bị Lâm Lương Ngọc "mượn" đi một vòng, cuối cùng lại được Tiểu Thái tử đích thân mang về.

Những vị đại trù trong bếp vừa trông thấy khuôn mặt rạng rỡ của Tiểu Thái tử, ai nấy đều nở nụ cười hiền hậu.

"Điện hạ quả nhiên lợi hại."

"Bắt được nhiều cá như vậy."

"Tối nay có thể trổ tài rồi!"

Bệ hạ xưa nay chưa từng đánh giá món ăn ngon hay dở, đối với ẩm thực không hề có yêu cầu. Nhưng Tiểu Thái tử thì khác, chỉ cần ngửi thôi cũng biết được món nào ngon, món nào dở. Tiểu Thái tử chính là Bá Nhạc* của toàn bộ ngự trù, là đại bảo bối của họ!

(*Bá Nhạc (伯乐): Danh xưng chỉ người có con mắt tinh tường, biết nhìn nhận và phát hiện nhân tài (xuất phát từ điển tích Bá Nhạc giỏi xem tướng ngựa). Ở đây ám chỉ Tiểu Thái tử là người có vị giác nhạy bén, biết đánh giá ẩm thực.)

Nhưng đồng thời, Tiểu Thái tử cũng thừa hưởng tính không kén ăn của Bệ hạ, bất kể món gì, dù nhạt nhẽo vô vị, cũng có thể nhắm mắt nuốt trôi.

Hóa ra tất cả tài nghệ thưởng thức mỹ thực của Điện hạ đều là để hiếu kính Hoàng hậu.

Thật là một đứa con chí hiếu cảm động trời xanh! Trong khi đó, con cháu trong nhà bọn họ lại đều chỉ biết trông chờ vào tay nghề nấu nướng của mình.

So hàng với hàng, chỉ tổ vứt đi!

"Điện hạ, ngài cảm thấy món nào ngon hơn?" Một vị đại trù cẩn thận bưng lên hai đĩa đầu sư tử xốt trứng muối, thoạt nhìn không có gì khác biệt. Một phần thịt băm có thêm lòng trắng trứng, phần trứng muối được nghiền nát rồi nắm lại thành khối; phần còn lại không có lòng trắng trứng, trứng muối để nguyên từng viên.

Không biết món nào sẽ được yêu thích hơn đây.

Bùi Phục Phục khẽ ngửi, l**m môi một cái, rồi chỉ vào đĩa thứ nhất, nói: "Cái này ngon hơn ạ."

Đại trù lập tức hạ lệnh: "Từ nay về sau, tất cả đều phải thêm lòng trắng trứng."

Bùi Phục Phục nghiêm túc giao phó: "Thúc thúc, cá của con nhờ thúc cả đấy."

Đại trù cười đáp: "Điện hạ yên tâm, cứ giao cho ta."

Đợi Thái tử điện hạ rời đi, đám đại trù liền lập tức ra tay giết cá. Sau khi xử lý sạch sẽ, họ dùng những sợi cỏ đã nhuộm đỏ xuyên qua cá, lần lượt dâng tặng cho các bậc trưởng bối của Thái tử.

Trời đông giá rét, số cá này được xử lý xong treo trên xà nhà, có thể bảo quản được mấy ngày.

Bùi Phục Phục ôm theo món đầu sư tử mà ngự trù đưa cho, cùng một túi đùi ngỗng mà Lâm đại nhân ban tặng, hớn hở về nhà.

Toàn là thịt! Baba thích ăn nhất!

Bùi Phục Phục đặt gói thịt lên giường, kéo một chiếc ghế, dẫm lên rồi trèo lên giường, chui vào chăn của Bùi Chước: "Baba, dậy ăn thịt nào."

Bùi Chước hôm nay đưa Hạ Lạc Di cùng đi xem xưởng, nhân tiện vừa giới thiệu vừa ngấm ngầm cảm hóa hắn, khiến hắn đồng ý thuyết phục Thục vương thuận hòa giao lại quyền lực. Cả ngày đi lại đến mức hai chân gần như rã rời, miệng nói đến khô khốc, về đến phủ phải uống liền hai chén nước rồi mới nằm dài trên giường sưởi ấm.

So với đao kiếm chiến trường, chuyện chỉ cần dùng miệng lưỡi để giải quyết quả thực nhẹ nhàng hơn nhiều. Không hổ là tiểu công tử do Lâm Lương Ngọc cất công bồi dưỡng, hiệu quả đúng là nhanh chóng.

Tâm trạng vui vẻ, Bùi Chước ngồi dậy, mở gói giấy dầu bọc đùi ngỗng ra. Ấy vậy mà, nửa năm trôi qua, cuối cùng cũng lại được ăn đùi ngỗng mà con trai yêu quý đòi cho bằng được.

Ừm... nhưng sao không giống đùi ngỗng cho lắm?

Bùi Chước cắn một miếng, có vị rất giống thịt thỏ, có lẽ là đặc sản mà Lâm Lương Ngọc mang từ Thục Trung về.

Bùi Phục Phục nghiêng đầu: "Ơ? Thúc thúc đùi ngỗng không cho con đùi ngỗng ạ?"

Bùi Chước cười nhạt: "Loại thịt này mềm hơn."

Bùi Phục Phục lập tức gật đầu: "Vậy cũng được ạ!"

Bùi Chước chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Cửu cửu con đưa con đi bắt cá, con có đùi ngỗng rồi, có chia cho cửu cửu không?"

Bùi Phục Phục chỉ vào cái đùi thỏ, đáp: "Thúc thúc đùi ngỗng cho con một cái, cho cửu cửu hai cái."

Cửu cửu là người lớn, phải ăn hai cái mới đủ no!

Bùi Chước nhướn mày, gật đầu: "Được."

Ăn xong đùi thỏ, cậu đứng dậy đi kiểm tra những chiếc đèn điện mới lắp trong phủ, bật thử từng cái để đảm bảo tất cả đều có thể sáng lên vào đêm giao thừa.

Ánh đèn vàng vọt, dòng điện không ổn định khiến nó chớp nháy một lúc rồi mới dần sáng lên, soi rõ hai khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của hai ba con, tựa như một cảnh trong phim tuyên truyền mừng năm mới.

Bùi Chước cúi đầu, xoa mái tóc mềm mại của con trai: "Phục Phục, đây là năm đầu tiên chúng ta cùng nhau đón Tết đấy."

"Con còn nhớ năm ngoái vào thời điểm này con đang làm gì không?"

Bùi Phục Phục nghiêng đầu suy nghĩ, hệ thống 4523 lập tức muốn giúp nhóc tra lại ký ức trong kho dữ liệu.

Nhưng nhóc lắc đầu, vỗ vỗ vào tay áo baba: "Không cần đâu, Thống Thống, ta hỏi baba là được rồi!"

Bùi Chước mỉm cười, nói: "Năm ngoái, ba và Phục Phục cùng thúc Giả bá bá xem lợn rừng."

Bùi Phục Phục mắt sáng rỡ: "Ồ, lợn rừng!"

Ngày cuối năm, Tiêu Tuần bận rộn lo liệu công vụ, phải tổng kết công việc cả năm, đồng thời thăm hỏi các vị lão thần đã lui về dưỡng bệnh, sắp xếp lễ vật cho quan viên đương nhiệm, cũng như chuẩn bị cháo phát chẩn và nước gừng cho bá tánh ngoài thành.

Bùi Chước ôm con trai đi ngủ sớm, ngủ nhiều một chút để đêm mai còn thức trông giao thừa. Cậu không thể so sức với những kẻ hiếu thắng, lúc nào cũng đọ sức cạnh tranh được.

......

Hôm nay là đêm trừ tịch, trong cung mở tiệc gia yến. Ba vị vương gia chưa thành thân, cộng thêm vài vị công chúa, phò mã cùng con cái của họ, tổng cộng hai mươi mấy người, nên phần chuẩn bị yến tiệc không cần quá rườm rà.

Hoàng hậu đặc biệt chỉ định ăn lẩu, tránh cảnh đồ ăn dọn lên từng món rồi lại nguội lạnh. Ngự thiện phòng bận rộn chuẩn bị nguyên liệu, thịt bò và thịt dê được thái lát mỏng, rau xanh rửa sạch chia phần, lòng gà lòng vịt chần sơ, các loại viên thịt, viên hải sản cũng được chiên sẵn... Cuối cùng, dựa theo công thức cải tiến của hoàng hậu, ngự trù dùng xì dầu, giấm và sốt mè để pha chế ra loại nước chấm có hương vị thơm ngon nhất.

Tiêu Phi khoác lên người bộ y phục đỏ thẫm, theo mẫu thân tiến cung dự tiệc.

Dọc đường đi, hắn không khỏi nhận ra một điều—từ khi hoàng tẩu quay về, hoàng huynh dường như đã dốc lòng hơn trong việc tổ chức năm mới. Năm trước, ngoài đại môn hoàng cung có treo lồng đèn, thì các cung điện khác đều chẳng có lấy một chiếc. Gia yến cũng chỉ là bữa cơm qua loa, chúc tụng vài câu rồi ai về cung nấy.

Đang mải cảm thán, Tiêu Phi bỗng bắt gặp Lâm Lương Ngọc. Ngoài bộ quan phục, y khoác thêm áo choàng xanh nước dệt hoa văn mây trôi, dáng vẻ cao ráo, thần sắc đạo mạo nghiêm nghị.

Lệ Thái phi cũng nhìn thấy Lâm Lương Ngọc, trong lòng không khỏi dậy lên cảm xúc phức tạp. Bà từng nghĩ, nếu có nữ nhi, nhất định sẽ gả cho Lâm Lương Ngọc. Kết quả, y lại là mật thám do Tiêu Tuần cài vào.

"Cữu nãi nãi!" Bùi Phục Phục hớn hở gọi lớn.

Sự chú ý của Lệ Thái phi lập tức bị đứa cháu đích tôn đáng yêu thu hút, bà bước tới ôm chầm lấy Phục Phục.

Lâm Lương Ngọc nghe thấy tiếng gọi "cữu nãi nãi" thì khẽ cong môi cười.

"Còn có tâm trạng cười?" Tiêu Phi cười nhạt, giọng đầy ý mỉa mai: "Hoàng tẩu mời Hạ Lạc Nghi ở lại kinh thành đón năm mới, vậy mà ngươi vẫn dám mặc quan phục đến dự tiệc?"

"Hắn không phải ai cũng dễ tính như bản vương đâu." Tiêu Phi cười lạnh: "Nếu không phải ngươi là quân cờ do hoàng huynh cài vào, ngươi nghĩ ngươi còn đứng đây mà nói chuyện với ta được à?"

Lâm Lương Ngọc bình tĩnh đáp: "Ngay khi tiểu công tử của Thục vương rời khỏi Thục địa, ta đã chủ động thẳng thắn về thân phận của mình."

Tiêu Phi: "Ồ? Ở chỗ hắn bị lật tẩy thân phận nằm vùng cũng không chạy, đến chỗ bổn vương liền trực tiếp biến mất?"

Lâm Lương Ngọc: "Đoạt đích tranh đấu, vi thần tiến thoái lưỡng nan."

Tiêu Phi: "Bổn vương có muốn làm hoàng đế hay không, ngươi lại không biết?"

Lâm Lương Ngọc chỉ mỉm cười mà không đáp. Chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai có thể chắc chắn rằng một hoàng tử có tư cách kế thừa đại thống sẽ không thay đổi ý định.

Nhưng dù thế nào đi nữa, bệ hạ đã hứa sẽ giữ lại mạng sống của những huynh đệ này.

Tiêu Phi: "Những năm qua ngươi lại làm nằm vùng bao nhiêu lần rồi? Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi dễ lừa gạt nhất, phải không? Khi làm mưu sĩ cho Hạ Lạc Nghi, có phải ngươi cũng nhớ tới trước đây bổn vương cũng dễ bị lừa như vậy?"

Lâm Lương Ngọc: "Điện hạ trí tuệ thâm sâu, là người đầu tiên, không giống những kẻ khác."

Hắn nghiêm túc nói: "Vi thần từng hỏi bệ hạ phải làm sao để nắm bắt chừng mực, bệ hạ bảo vi thần hãy chân thành đối đãi. Về sau, khi tiếp tục làm nằm vùng, phần lớn đều phải vận dụng thủ đoạn."

Tiêu Phi trầm mặt: "Ý ngươi là ngươi lấy bổn vương ra làm nơi rèn luyện?"

Lâm Lương Ngọc: "......"

Có lẽ, trên đời này chỉ có tiểu thái tử mới có thể nói chuyện với cữu cữu mà không bị Thấm vương suy diễn thành âm mưu.

......

Gia yến bắt đầu từ lúc hoàng hôn, đến giữa bữa tiệc, trời dần tối. Mọi người đều tưởng cung nhân sẽ bắt đầu thắp đèn, nhưng chợt nghe một tiếng "tách" rất khẽ, phía trên đầu bỗng chốc bừng sáng, như thể có người hái sao xuống treo trên xà nhà.

Ngoại trừ Bùi Chước và nhóc con, những người khác đều lần đầu tiên chứng kiến một hệ thống chiếu sáng quy mô lớn như vậy. Ánh sáng rực rỡ hơn hẳn nến, khiến ai nấy không kìm được mà rời ghế, từng người một tiến lên gần để quan sát tường tận.

Hạ Lạc Nghi cũng nhảy nhót theo, bám sát từng bước phía sau tiểu thái tử.

Tiểu thái tử hiểu biết về đèn điện khiến hắn tự cảm thấy hổ thẹn. Rõ ràng vừa mới nghe hoàng hậu giải thích xong, nhưng quay đầu lại đã quên sạch, còn phải nghe tiểu thái tử nói lại lần nữa.

Tối nay, hắn có rất nhiều cảm xúc khi tham gia yến tiệc, rõ ràng nhất chính là nhận ra tình cảm huynh đệ hoàng gia vô cùng hòa thuận, hoàn toàn không giống gia tộc hắn, nơi đại ca và nhị ca vì vị trí thế tử mà đối địch như nước với lửa.

Lỡ miệng, Hạ Lạc Nghi thốt lên lời cảm khái ngay trước mặt Thấm vương.

Tiêu Phi thẳng thừng chỉ ra: "Đó là bởi vì đại ca ngươi quá vô dụng, so với hoàng huynh ta còn kém xa."

Hạ Lạc Nghi đập đùi cái bốp: "Thì ra là vậy! Ca ca ta đúng là vô dụng, ca ca ngươi thật lợi hại!"

Tiêu Phi: "Sợ rằng tẩu tẩu ngươi cũng không bằng tẩu tẩu ta."

Hạ Lạc Nghi càng thêm ngưỡng mộ. Hắn và tẩu tẩu không thân thiết, hơn nữa tẩu tẩu cũng không để cháu trai quá gần gũi với thúc thúc.

Đây chẳng phải chính là gia đình mà phụ thân hắn hằng mong ước sao?

Trước đây, phụ thân hắn từng nói: "Cha ngươi ngày trước kết nghĩa huynh đệ với tiên đế, tính cách tiên đế ta hiểu rõ. Cứ đợi mà xem, ba nhi tử của hắn chắc chắn sẽ tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, khi đó chúng ta có thể nhân cơ hội mà chen vào."

Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Hắn phải viết thư mời phụ thân đến tận mắt chứng kiến mới được.

Điện lực có hạn, đèn điện chỉ sáng được nửa canh giờ rồi tắt. Mọi người mò mẫm trong bóng tối một lúc, vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng đành ai về nhà nấy, trong lòng tràn ngập những tưởng tượng vô hạn về tương lai.

Trong hoàng cung, chỉ còn lại một ngọn đèn duy nhất.

Xung quanh dần yên ắng, Bùi Chước, Tiêu Tuần và nhóc con, một nhà ba người quây quần bên lò sưởi, cùng nhau thức đêm đón giao thừa.

Trên lò đặt hai ấm trà, ủ ấm khoai lang và đậu phộng dành riêng cho Bùi Phục Phục.

Sản vật mới thu hoạch từ mùa thu của Giả bá bá, ngay cả bệ hạ và hoàng hậu cũng không có phần.

Bùi Phục Phục bóc vỏ đậu phộng, bỏ thẳng những hạt vừa hấp chín vào miệng.

Tiêu Tuần rót một ly sữa từ ấm trà nhỏ hơn, đưa cho nhi tử giải khát.

"Cảm ơn cha."

Bùi Phục Phục uống một ngụm sữa, mép dính một vòng bọt trắng, Tiêu Tuần cúi xuống lau giúp nhóc, khăn ướt vẫn cầm trong tay để tiện lau miệng cho con sau này.

Hắn lặng lẽ nhìn thê nhi, khóe mắt cong lên, trong lòng tràn đầy ấm áp: "Bùi Chước, em và Phục Phục ở đây, ta cảm thấy rất hạnh phúc."

Hai chữ "hạnh phúc" thốt ra từ miệng bệ hạ, không hiểu sao lại có sức lay động lòng người. Cho dù có là một con cá mặn, cũng muốn dốc hết sức mình để Tiêu Tuần mãi mãi hạnh phúc.

Bùi Chước nhéo nhéo con trai: "Con trai, đừng ăn nữa, thử nói xem năm mới con mong gì nào?"

Bùi Phục Phục đặt đậu phộng xuống: "Ò."

Nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói với baba cá mặn của mình: "Baba, năm mới vui vẻ. Sang năm con sẽ xin thêm thật nhiều thật nhiều cơm cho baba!"

Bùi Chước: "Ồ." Chẳng có gì mới mẻ hết, con trai à.

Bùi Phục Phục giơ tay lên, trông có vẻ như đang ngẩn người, nhưng thực ra là đang thì thầm trò chuyện với Thống Thống.

Một lát sau, nhóc quay sang Tiêu Tuần: "Cha, đợi đến khi cha hai mươi lăm tuổi, cha có thể ngồi xe lửa đó!"

Tiêu Tuần: "Ân."

Bùi Chước chậm rãi gắp một cái bánh nướng đặt vào bát Tiêu Tuần.

Bùi Phục Phục phấn khích reo lên: "Đợi đến khi cha ba mươi tuổi, cha có thể ngồi máy bay đó!"

Tiêu Tuần: "Được."

Bùi Chước lại gắp thêm một cái bánh nướng cho hắn.

Bùi Phục Phục siết chặt nắm tay: "Đợi đến khi cha tám mươi tuổi, cha có thể ngồi tàu vũ trụ lên mặt trăng!"

Trước mặt Tiêu Tuần đã chất đầy bánh: "Được."

Bùi Chước nghiêng đầu nhìn hắn: "Bánh vẽ của nhi tử có ngon không?"

Tiêu Tuần cắn một miếng: "Mùi vị cũng không tệ."

Hắn biết tất cả rồi sẽ thành hiện thực, giống như món quà mừng đăng cơ mà Bùi Chước tặng hắn – máy phát nhạc vừa mới được giải mã, phát ra lời chúc:  Cung chúc Thái tử đăng cơ, gia quốc hưng vượng.

Gia và quốc, Bùi Chước và Phục Phục của hắn.

Bình Luận (0)
Comment