Sau Khi Mang Thai, Luật Sư Chu Bị Đại Lão Công Lược

Chương 29

Chương 29

 

Về đến nhà, Chu Vanh cho Thứ Tư và Thứ Năm ăn. Anh quay lại cảnh hai chú chó nhỏ cắm cúi ăn, đăng lên Weibo. Trong video, hai chú chó mập ú, tròn vo, đuôi vẫy liên tục, vô cùng đáng yêu.

 

Trời đã tối mịt. Thường ngày, Cố Trình Dục ở nhà, dù Chu Vanh đi đâu, hắn cũng lẽo đẽo theo sau, líu ríu, nói những lời khó nghe, động tay động chân, khiến Chu Vanh phiền phức không chịu nổi, đuổi hắn đi. Bây giờ thiếu một người, cả căn nhà có vẻ hơi trống trải, lạnh lẽo đến lạ.

 

Hai chú chó ăn xong thì bắt đầu nô đùa, đuổi nhau chạy nhảy, thêm chút náo nhiệt.

 

Kim đồng hồ chỉ mười giờ, Chu Vanh tắm xong, lên giường đi ngủ. Chiếc giường của Cố Trình Dục vẫn ở bên cạnh. Anh liếc nhìn, rồi bế Thứ Tư đặt lên giường của hắn.

 

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên.

 

Là cuộc gọi video của Cố Trình Dục. Ngón tay Chu Vanh khựng lại, rồi anh bắt máy.

 

Bên kia, Cố Trình Dục mặc bộ vest chỉnh tề, giữa đôi lông mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ vest cũng hơi nhàu nhĩ.

 

Cố Trình Dục ngạc nhiên nói: "Tôi cứ tưởng em ngủ rồi chứ."

 

Chu Vanh tựa lưng vào đầu giường, trong video, anh mặc đồ ngủ, tóc còn ướt, nghe Cố Trình Dục nhắc nhở: "Em chưa sấy tóc."

 

"Lát nữa tôi sấy."

 

Cố Trình Dục bên kia gật đầu, hỏi: "Hôm nay ở nhà có chán không?"

 

Trong mắt Chu Vanh hiện lên vẻ phức tạp.

 

Thời gian gần đây, vì những hành động vượt quá giới hạn của Cố Trình Dục, anh luôn cảnh giác với hắn, chưa từng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai người.

 

Chu Vanh đột nhiên trầm tư. Trong lời nói của Cố Trình Dục toàn là sự quan tâm, anh không phải là kẻ ngốc, có thể nhận ra điều đó. Hơn nữa, sự quan tâm này dường như đã vô hình thấm vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh. Ví dụ như trong phòng, Cố Trình Dục ở chưa đến hai tháng, cả căn phòng đã thay đổi rất nhiều. Trước đây là phong cách tối giản sạch sẽ, bây giờ Cố Trình Dục đã thêm đồ đạc vào mọi ngóc ngách, Thứ Tư trên giường, liễu tuyết bên cạnh tủ, chiếc giường đơn giản mới kê thêm trong phòng ngủ, tấm đệm giữ nhiệt cho chiếc ghế nhỏ ở ban công. Hoặc là việc hắn chuyển đến nhà anh ở, đồng ý đợi hắn đến Tết Nguyên Đán…

 

Từ đêm hồ đồ của anh, đến khi gặp lại Cố Trình Dục, phát hiện mình có thai, Cố Trình Dục mặt dày mày dạn đòi chuyển đến nhà anh, thời gian ngắn như vậy có thể ảnh hưởng đến lý thuyết và suy nghĩ của một người sao?

 

Có phải anh bị điên rồi không?

 

Chu Vanh bắt đầu nghi ngờ chính mình.

 

Chu Vanh hoàn hồn, Cố Trình Dục bên kia nghi hoặc hỏi: "Chu Vanh, em đang nghĩ gì vậy?"

 

Chu Vanh lắc đầu: "Không nghĩ gì cả, vừa nãy anh hỏi gì?"

 

Cố Trình Dục nói: "Tôi hỏi em hôm nay ở nhà có chán không."

 

Hôm nay vẫn là một ngày rất vui vẻ và thú vị, Chu Vanh nói: "Hôm nay tôi với đồng nghiệp đi chơi kịch bản sát nhân, rất hay."

 

Nghe xong, gân xanh trên trán Cố Trình Dục lập tức nổi lên: "Có cái tên luật sư Vương đó không?" Mới rời đi mười tiếng, Chu Vanh đã bị người ta dụ dỗ đi mất rồi.

 

"Có, bọn tôi thiếu người, mới thêm bốn người nữa, trùng hợp là tôi còn gặp Dương Hàm, với một người tên là Triệu Càn nữa." Chu Vanh suy nghĩ: "Còn có một chú và một dì, mọi người tốt bụng lắm."

 

Sao lại có Triệu Càn? Còn cả Dương Hàm nữa?

 

Cố Trình Dục chưa bao giờ cảm thấy thế giới này nhỏ bé đến vậy.

 

Cố Trình Dục cảm thấy những hoạt động này hắn cũng có thể tham gia, vậy mà hắn không phải là người đầu tiên chơi cùng Chu Vanh. Về sau, bất kể là kịch bản sát nhân,  hay trò chơi bài… hắn đều phải chơi với Chu Vanh một lượt.

 

Trong lòng Cố Trình Dục sóng trào mãnh liệt, cơn ghen tuông dâng lên trong đầu.

 

Chu Vanh chợt nhớ đến lời Trì Gia, đứa bé hơn ba tháng gần bốn tháng, bụng đã có thể nhìn ra đường cong.

 

Chu Vanh vén áo ngủ lên, từ góc độ của anh nhìn xuống, bụng vẫn phẳng lì, không có gì thay đổi. Chu Vanh nhíu mày, thật sự có một nhóc con ở đây sao?

 

Chu Vanh xoay camera điện thoại, hướng về phía eo: "Anh thấy chỗ này của tôi có gì thay đổi không?"

 

Mắt Cố Trình Dục dán chặt vào vùng eo trong ống kính, cơn bực bội lập tức tan biến, cơn ghen cũng chẳng biết chạy đi đâu.

 

Ngón tay thon dài của Chu Vanh vuốt v3 bụng dưới, đầu ngón tay khẽ chạm vào: "Có thay đổi không?"

 

“…Không có gì thay đổi cả.” Cố Trình Dục đáp, hắn nhớ rõ đêm đó, eo của Chu Vanh mềm mại, mặc hắn tùy ý đùa nghịch, giống như trong video vậy, áo ngủ của Chu Vanh bị vén lên, bên hông không có chút mỡ thừa nào. Có lẽ là do mang thai, cả người Chu Vanh trắng đến phát sáng.

 

"Tôi cũng thấy không có gì thay đổi cả, Trì Gia bảo ba tháng là sẽ có chút đường cong."

 

Cố Trình Dục biết Trì Gia, vì mấy ngày trước hắn cứ hỏi mãi bạn bác sĩ đông y kia là ai. Chu Vanh phiền phức không chịu nổi, mới nói cho Cố Trình Dục biết, Trì Gia và Chu Vanh đều lớn lên ở trại trẻ mồ côi, bây giờ là bạn tốt.
Chu Vanh khẽ xoa tay lên bụng,:“Tôi cảm thấy có một chút rồi này.”

 

Cố Trình Dục nghe thấy giọng anh vui vẻ, kéo tâm trí trở về, khóe miệng mỉm cười: “Nó đang từ từ lớn lên, tôi cũng muốn sờ thử…”

 

Vừa nói xong, Cố Trình Dục liền hối hận. Hắn hoàn toàn không có ý nghĩ xấu xa nào, mặc dù vừa nãy nhìn thấy eo nhỏ của anh khiến hắn ngẩn người, nhưng hắn hoàn toàn là vô thức thốt ra câu nói đó.

 

Chu Vanh chắc chắn sẽ lạnh lùng chế giễu hắn, còn lạnh lùng từ chối nữa.

 

Hắn hoàn toàn không muốn anh hiểu lầm.

 

Chu Vanh xoay camera lại, Cố Trình Dục nhìn rõ mặt anh, giọng anh truyền đến tai hắn:

 

“Được thôi, nể tình anh là một người cha khác của nhóc con, cho phép đấy.”

 

Chu Vanh nói xong có chút bực bội: “Sao hai người cứ như vậy nhỉ, cả Trì Gia cũng muốn sờ, anh cũng muốn sờ.”

 

Chu Vanh đây là… đồng ý với hắn...

 

Cố Trình Dục chưa kịp vui mừng, lại nghe thấy một cái tên:

 

Trì Gia? Trì Gia cũng muốn sờ??

 

“Em đừng cho cậu ta sờ, tôi là cha nó, tôi phải là người sờ đầu tiên.”

 

Giọng Cố Trình Dục trầm thấp, chậm rãi từng chữ một thốt ra, còn mang theo một chút cầu khẩn, Chu Vanh khẽ tặc lưỡi trong lòng:

 

Cố Trình Dục, anh đúng là một tên trà xanh chính hiệu.

 

“Không cho cậu ta sờ.”

 

Cố Trình Dục: “Sau này cũng không được cho cậu ta sờ.”

 

“…Được.”

 

Cố Trình Dục nhận được câu trả lời vừa ý, vui vẻ cười.

 

 

Ngày hôm sau, sáng sớm Chu Vanh tỉnh dậy, trong vòng tay ôm là Thứ Tư, nằm trên giường Cố Trình Dục, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Trình Dục không có ở đây.

 

Hôm nay là thứ Hai, Chu Vanh ăn vội bữa sáng rồi đi làm.

 

Cả buổi sáng họp liên tục mấy cuộc, sau khi Triệu Thành nói xong, Chu Vanh ghi lại trên máy tính, Triệu Thành khẽ gật đầu, nói giải tán.

 

Chu Vanh vừa chuẩn bị tắt máy tính, đứng dậy rời đi.

 

Triệu Thành gọi anh lại.

 

Chu Vanh hỏi: “Có chuyện gì sao, anh Triệu?”

 

Triệu Thành nói: “Anh nhớ cậu nghiên cứu về luật hợp đồng?”

 

Chu Vanh gật đầu, đặt máy tính xuống, ngồi xuống bên cạnh Triệu Thành.

 

Triệu Thành im lặng một lát, Chu Vanh nghi hoặc: “Có vụ án khó khăn nào sao?”

 

Triệu Thành mệt mỏi thở dài, có chút bất lực: “Ở Nam Thị có một khách hàng, văn phòng luật sư chúng ta nhận ủy thác của họ, nhưng có một số chi tiết khá rắc rối, cần phải đích thân đến Nam Thị để làm việc.”

 

Chu Vanh đại khái nghe Triệu Thành kể lại sự việc cụ thể, vốn dĩ đây là vụ án một luật sư mới vào nghề của văn phòng luật sư đảm nhận, nhưng xử lý không tốt những khúc mắc bên trong, để người khác nắm được sơ hở, dây dưa không dứt, bây giờ khách hàng ở bên đó rất tức giận.

 

Chu Vanh suy nghĩ một lát: “Để em đi.”

 

“Các đồng nghiệp trong văn phòng luật sư chúng ta quen thuộc với luật hợp đồng đều đang đi công tác, những đồng nghiệp không quen thuộc với luật liên quan có đi cũng không giải quyết được vấn đề, em là người phù hợp nhất.”

 

Triệu Thành nói: “Vất vả cho cậu rồi, Tiểu Vanh, đến tiệc cuối năm anh sẽ lì xì cho cậu một phong bao lớn.”

 

Chu Vanh nói: “Nói rồi đấy nhé.”

 

“Ha ha, không thể thiếu phần của cậu được.”

 

 

Chu Vanh bận rộn cả ngày, cùng luật sư xử lý sai sót đối chiếu chi tiết, luật sư trẻ đó rất tự trách, Chu Vanh an ủi cậu ta vài câu.

 

Về đến nhà, Chu Vanh bắt đầu thu dọn hành lý.

 

Bỗng nhiên nhớ tới Cố Trình Dục, anh đã đồng ý với hắn rằng Tết Dương lịch sẽ đợi hắn, nhưng ngày mai anh phải đi công tác, mà ngày kia đã là Tết Dương lịch!!!

 

Theo tình hình hiện tại, ngày Tết Dương lịch anh chắc chắn không về được.

 

Chu Vanh là người hứa với Cố Trình Dục trước, bây giờ đột nhiên phải đi công tác.

 

Thật là thất tín.

 

Chu Vanh có chút lo lắng, bực bội.

 

Do dự mở khung chat của Cố Trình Dục, khung chat vẫn dừng ở cuộc gọi video hôm qua, Chu Vanh suy nghĩ xem nên nói thế nào.

 

Chu Vanh: Anh có đó không?

 

Chu Vanh bực bội vỗ nhẹ đầu mình, nhanh chóng thoát khỏi khung chat.

 

Đợi một lát, mở khung chat ra. Vẫn dừng ở tin nhắn anh vừa gửi, Chu Vanh vuốt xuống, kiểm tra đường truyền mạng, đều không có vấn đề gì, Cố Trình Dục vẫn chưa trả lời anh.

 

Trước khi đi ngủ, Chu Vanh hết lần này đến lần khác mở khung chat, dòng tin nhắn của anh luôn nằm ở cuối màn hình.

 

Chu Vanh thử gửi thêm một tin nhắn: “Còn bận sao?”

 

Không nhịn được trực tiếp tìm số điện thoại của Cố Trình Dục, gọi đi, bên kia rất lâu vẫn không có người nghe máy, Chu Vanh thở dài, đặt điện thoại xuống, nằm lên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bụng bầu ngày càng lớn, thời gian ngủ của Chu Vanh ngày càng sớm hơn.

 

Chu Vanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nhấc máy, tưởng là khách hàng: “Alo. Xin chào.”

 

Giọng Cố Trình Dục bên kia truyền đến, suy nghĩ của Chu Vanh dần dần tỉnh táo lại, nhìn điện thoại, có rất nhiều tin nhắn, đều là Cố Trình Dục vừa gửi.

 

Bây giờ đã hơn hai giờ: “Bây giờ hơn hai giờ, anh bận đến giờ sao?”

 

Cố Trình Dục ừ một tiếng, lại áy náy nói: “Thời gian còn sớm quá, đánh thức em rồi.”

 

“Không sao, chỉ là…” Chu Vanh không biết mở lời thế nào, vừa rối rắm vừa bất lực.

 

Cố Trình Dục nghe giọng Chu Vanh, lòng thắt lại.

 

Trong bóng tối, Chu Vanh ngồi dậy, ôm Thứ Tư vào lòng, hoàn toàn tỉnh táo.

 

“Ngày mai ttooi phải đi công tác ở Nam Thị, Tết Dương lịch không về A Thị được, không đợi anh được.” Chu Vanh nói xong, bên Cố Trình Dục vẫn im lặng, lòng Chu Vanh có chút khó chịu, anh cũng không rõ cảm giác này là gì, nhưng vô cùng muốn giải thích rõ ràng: “Xin lỗi, tôi…”

 

Lời Chu Vanh bị cắt ngang, Cố Trình Dục nói: “Chu Vanh, em không cần xin lỗi tôi, em không có gì sai cả.” Giọng điệu không hề trách móc.

 

“Dù là A Thị, C Thị, H Thị hay Nam Thị, bất kỳ thành phố nào, dù em đi đâu, vị trí có thay đổi thế nào, cũng không sao cả. Chỉ cần… tình cảm của em dành cho tôi không thay đổi, em không trốn tránh tôi, thì chính là đang đợi tôi rồi.”

 

“Em có thể nói với tôi rằng em đi công tác, tôi hiểu, Chu Vanh, em đang đợi tôi.”

 

Hô hấp của Chu Vanh ngưng trệ, chậm rãi giơ tay lên, xoa vị trí trái tim, tim anh đập dữ dội, dường như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, trong không gian tối tăm bị khuếch đại vô cùng.

 

Cố Trình Dục nói tiếp: “Được rồi, ngủ đi. Sớm như vậy đã đánh thức em...”

 

“Ừm.”

 

Chu Vanh cứ ôm Thứ Tư, lặng lẽ ngồi một lúc, hít sâu một hơi, nằm xuống, trằn trọc không ngủ được.

 

Sáu giờ sáng Chu Vanh đã thu dọn đồ đạc ra sân bay, anh không ngủ được, đổi vé máy bay, mang theo quầng thâm mắt lớn, lên máy bay thì cơn buồn ngủ ập đến, Chu Vanh ngủ một mạch đến nơi.

 

Đến nơi, luật sư trẻ kia ra đón, Chu Vanh tìm thấy cậu ta rồi nói: “Luật sư Chu, làm phiền cậu.”

 

Luật sư Chu vội nói: “Là tôi làm phiền anh mới đúng, còn vào thời điểm này kéo anh đến giúp đỡ.”

 

Chu Vanh nói: “Không sao đâu, chúng ta cùng một văn phòng luật sư, giúp người cũng như giúp người nhà mà, đi thôi, chúng ta đối chiếu lại chi tiết, hẹn gặp bị cáo.”

 

 

Chu Vanh và luật sư Chu bận rộn không ngừng nghỉ suốt hai ngày, cuối cùng cũng gần xong việc, luật sư Chu xung phong nhận hết những công việc còn lại.

Bình Luận (0)
Comment