Chương 54
Có lẽ hắn muốn Chu Vanh thể hiện bộ dạng bất mãn, suy sụp, tức giận, chứ không phải bình thản chấp nhận những chuyện vừa xảy ra, có lẽ hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng tại sao Chu Vanh luôn có thể tha thứ cho tất cả những chuyện gây tổn thương cho anh như vậy?
Có lẽ đó chính là Chu Vanh.
Một Chu Vanh như vậy khiến hắn lún sâu hơn, muốn dùng tất cả ngôn ngữ và hành động để bày tỏ tình yêu của mình, muốn Chu Vanh nhìn thấy.
Cố Trình Dục vẫn chưa thỏa mãn, hắn tiến sát cổ Chu Vanh, cắn xuống, li3m láp những dấu răng của hắn in trên da, hắn nhìn những hình dạng sâu nông không đều trên da, vết cắn sau khi in dấu, tựa như một đóa hoa hồng đang nở rộ, nhìn kỹ những vết hôn dày đặc ẩn dưới cổ áo, chúng tụ lại thành đàn, trông thật đáng thương.
Hốt hoảng nhận ra mình đã làm gì, hắn vô thức nói: "Xin lỗi."
"Ahh"
Chu Vanh đau đớn kêu lên, nửa cổ tê rần, đưa tay xoa đầu Cố Trình Dục, vỗ một cái, sau đó cũng nói: "Xin lỗi."
"Còn cắn em mạnh như vậy nữa, cút sang phòng bên ngủ." Chu Vanh xoa xoa cổ, trừng mắt nói với Cố Trình Dục.
Cái vỗ của Chu Vanh không dùng nhiều sức, nhưng Cố Trình Dục vẫn ngã xuống, ngã vào người Chu Vanh, nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, ủy khuất, cẩn thận tránh bụng Chu Vanh, bám vào cổ áo anh, "Sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?"
Chu Vanh đối diện với câu hỏi, nghiến răng véo má Cố Trình Dục, "Anh còn lý lẽ nữa à, anh xem cổ em, người em, toàn là anh cắn, ba con chó nhà mình còn không cắn người, sao anh ngày nào cũng cắn người?"
"Cái này của em không phải cắn, là vết hôn."
Chu Vanh nghe Cố Trình Dục biện minh, "Cái rắm! Môi anh là răng cưa hả?"
Coconut và Thứ Năm hiền lành đáng yêu, tròn xoe như hai quả bóng, tùy tiện nằm đâu cũng là một cục bông mềm mại.
Còn Thứ Tư là búp bê, mỗi ngày đều được Chu Vanh chăm sóc sạch sẽ, mấy hôm trước, Ngô Tranh còn mua rất nhiều quần áo nhỏ cho Thứ Tư trên trang web mua sắm, Chu Vanh có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh đã chấp nhận, anh nghĩ người mỗi ngày đều thay quần áo, Coconut và Thứ Năm ra ngoài đi dạo cũng mặc quần áo nhỏ, vậy nên Thứ Tư ở nhà mỗi ngày cũng phải mặc quần áo đẹp.
Trong nhà chỉ có một giống loài không thể gọi là chó, nhưng lại luôn thực hiện hành vi của chó trên người Chu Vanh.
Chu Vanh đẩy Cố Trình Dục ra khỏi người, đứng dậy đi đến thư phòng, khi trở về tay cầm theo máy tính bảng.
Chu Vanh tựa vào mép giường, Cố Trình Dục sau đó dán sát vào, xem anh đang làm gì.
Chu Vanh tay cầm bút cảm ứng, thuần thục vẽ trên phần mềm thiết kế, ánh mắt tập trung, một lát sau, hình dạng dần hiện ra.
"Làm cho Coconut ư?" Cố Trình Dục nhìn, nhàm chán nghiên cứu những đường vân mạch máu bên tai Chu Vanh.
Chu Vanh lắc đầu phủ nhận.
"Thứ Năm?"
Chu Vanh lại lắc đầu.
Lần này ánh mắt Cố Trình Dục tập trung vào máy tính bảng, "Chẳng lẽ là Thứ Tư?"
Chu Vanh khẽ cười thành tiếng, bút cảm ứng chạm vào màn hình, ánh mắt anh đảo qua lại giữa cổ Cố Trình Dục và màn hình, thỉnh thoảng thêm vài nét.
Cố Trình Dục nhìn động tác của Chu Vanh, dường như hiểu ra, hơi thở hắn có chút gấp gáp, cằm tựa vào vai Chu Vanh, chăm chú nhìn động tác của anh, "Làm cho anh sao?"
Lần này Chu Vanh không phủ nhận, anh hỏi: "Thích không?"
Cố Trình Dục gật đầu, hắn tò mò hỏi: "Em học thiết kế à?"
"Không có, trước đây xem vài khóa học trực tuyến liên quan, những thành phẩm đó em thấy đều không hợp với anh, yên tâm, đồ làm ra chắc chắn sẽ hợp với anh, tóm lại sẽ không khiến anh khó chịu đâu."
Chu Vanh định vẽ phác thảo trước, sau đó tìm người chuyên nghiệp hoàn thiện, anh điền các yếu tố chính vào trước, thiết kế ra một thành phẩm độc quyền dành cho Cố Trình Dục.
Cố Trình Dục hài lòng, còn đưa ra vài gợi ý nhỏ, Chu Vanh đều chấp nhận.
Sau khi dì Tống và chú Cố không chào mà đi, trong lòng Chu Vanh có chút áy náy, luôn cảm thấy hai người họ có chút hiểu lầm về anh.
Nhưng, cảm xúc này không kéo dài được mấy ngày, đã bị những người trước mắt hết lượt này đến lượt khác chuyển đồ đạc làm cho anh biết, anh lo lắng thừa rồi.
Chu Vanh dựa vào cửa, Cố Trình Dục kéo anh vào nhà, đóng cửa lại, Chu Vanh chỉ tay ra ngoài những người đang ra vào, những người đang chuyển đồ sang phòng bên, "Cố Trình Dục, anh nói những thứ đó, đời này em ăn có hết không? Dì Tống có phải đánh giá cao em quá không?"
Mấy ngày nay, Tống Khê Minh thông qua Cố Trình Dục đã kết bạn WeChat với Chu Vanh, hàng ngày hỏi thăm tình hình sức khỏe của Chu Vanh, không còn tự ý đến thăm Chu Vanh nữa, chỉ là mỗi ngày đều gửi một đống đồ đến, Chu Vanh không nỡ từ chối lòng tốt, chỉ có thể nhìn không gian phòng bên ngày càng nhỏ lại, hoạt động hàng ngày của anh là xem phòng bên lại có thêm những thứ gì.
Ví dụ như hôm nay, đủ loại linh chi, nhân sâm, tuyết cáp, yến sào,... Chu Vanh cảm thấy, nếu anh ăn hết những thứ này, anh cũng có thể đạt đến trình độ ngâm rượu được rồi.
"Đương nhiên là được, em phải tin vào chính mình, không có gì là không thể, em đánh giá thấp bản thân quá, tối qua cũng vậy."
Cố Trình Dục dừng lại đúng lúc.
"...Anh, Cố Trình Dục, sao miệng anh lại đểu thế hả?"
Tay Chu Vanh đã che miệng Cố Trình Dục, cửa đã đóng, cách âm không tốt lắm, có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhưng sau khi lời của người sau rơi xuống, liền mang theo ý trêu chọc, xem phản ứng của anh.
Chu Vanh đảo mắt, không để ý đến Cố Trình Dục, anh hiểu Cố Trình Dục cố ý, muốn xem bộ dạng anh xấu hổ giận dữ.
Chu Vanh đi đến ghế sofa, ngồi xuống, bật TV, tùy ý chuyển kênh, Cố Trình Dục không để ý quay người cũng đi tới dán sát vào người Chu Vanh ngồi xuống.
Chu Vanh chuyển TV sang kênh thời sự, đang phát cảnh nghi phạm bị bắt, mà đối tượng bị bắt...
Trong khung hình rung lắc, bàn tay của nghi phạm thu hút sự chú ý của Chu Vanh, gã thiếu một ngón tay út.
Anh không rời mắt khỏi dòng chữ ở phía dưới màn hình - Tên tội phạm buôn bán trẻ em trốn thoát suốt mười bảy năm Lưu Mộng Tuấn đã bị bắt giữ.
Người đó dáng vẻ gầy gò, ánh mắt độc ác, dường như mang theo mục đích vô tận, khiến người ta nghẹt thở.
Giọng người dẫn chương trình truyền ra từ TV, rạng sáng hôm nay, các trinh sát của chuyên án đã bắt giữ nghi phạm tại huyện Quảng Xuyên, tỉnh Z...
TV đang phát chi tiết quá trình bắt giữ, có lẽ là khoảnh khắc chờ đợi bao nhiêu năm, mà anh đột nhiên vô tình biết được tin này.
Ánh nắng chiếu vào, dịu dàng rọi xuống bàn trà, giữa những cột sáng có những hạt bụi nhỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Chu Vanh rất bình tĩnh.
Một lát sau, Cố Trình Dục ôm lấy vai anh, lo lắng hỏi: "Bị dọa rồi?"
Chu Vanh lắc đầu, anh tựa đầu lên vai người bên cạnh, "Em chỉ cảm thấy quá đột ngột, luôn nghĩ rằng giông bão sẽ đến khi sấm chớp ầm ầm, mây đen vần vũ, không ngờ lại bất ngờ như vậy."
Cố Trình Dục gật đầu, Chu Vanh kỳ lạ quay đầu, đập vào mắt anh là đường quai hàm ưu tú của Cố Trình Dục, anh vuốt cằm Cố Trình Dục, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhíu mày hỏi: "Sao anh bình tĩnh như vậy?"
"Ờ... hơi biết một chút tin tức. Nhưng anh cũng không ngờ, lại nhanh như vậy."
Từ khi hắn biết được thân thế của Chu Vanh, hắn vẫn luôn theo dõi, và cả gia đình mẹ của Chu Vanh...
Chu Vanh hiểu rõ, chấp nhận câu trả lời này.
Sau sự bình tĩnh, tiếp theo là niềm vui, anh và cảnh sát Từ, cùng Hứa Tiểu Hà đã gọi điện thoại, đối phương cũng vừa mới biết chuyện này, cảnh sát Từ tuổi đã cao ở đầu dây bên kia khóc không thành tiếng, ngược lại Hứa Tiểu Hà lại tỏ ra thản nhiên.
Tháng hai đã qua hơn nửa, Tết sắp đến, Chu Vanh bụng đã gần bảy tháng, có một số việc làm bất tiện, Cố Trình Dục càng ngày càng ở nhà nhiều hơn, công việc ở tập đoàn, thường là sau khi Chu Vanh ngủ, Cố Trình Dục mới bắt đầu xử lý, một số cuộc xã giao có thể từ chối thì từ chối, nhưng luôn có những cuộc xã giao không thể từ chối, Cố Trình Dục mang theo hơi men trở về, đêm đã khuya, Chu Vanh mơ mơ màng màng khó khăn trở mình, nhìn người bên cạnh ướt đẫm hơi nước, anh hơi đau lòng vuốt v3 quầng thâm mắt hắn, "Đừng ép mình quá mệt mỏi."
Cố Trình Dục hôn nhẹ khóe môi Chu Vanh, giúp Chu Vanh điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái.
Hắn bất lực lắc đầu, Chu Vanh nói xong liền ngủ thiếp đi, như thể vừa nãy chưa từng tỉnh lại nói chuyện với hắn.