Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 29

Do tình hình quá khẩn cấp và cũng để tránh quấy nhiễu gây ảnh hưởng đến giờ học của các lớp khác nên thầy Vương đã kịp sơ tán mấy lớp gần đó xuống tầng

Dư Duy không đi theo hiệu lệnh của thầy giáo, trực tiếp kéo Ôn Biệt Yến ra cuối dãy hành lang. Nơi này vắng vẻ không có ai, không khí cũng sạch sẽ thoáng mát, không còn mùi pheromone muối biển nồng nặc như ban nãy nữa nên sắc mặt cậu cũng đỡ hơn được phần nào

"Thế nào, đỡ hơn chưa, có còn khó chịu nữa không?" Dư Duy ôm chặt lấy Ôn Biệt Yến, cẩn thận soi xét tình hình cơ thể cậu

Có trời mới biết ban nãy lúc anh đứng phạt ở phòng giáo viên nghe tin lớp 3 có Alpha đang đến kỳ mẫn cảm đã sợ hãi đến nhường nào

Cảnh tượng kinh hoàng ban nãy vẫn còn in rõ từng khúc trước mắt anh, chỉ nghĩ đến việc kỳ phát tình của Ôn Biệt Yến đột ngột ập tới trước mặt bao người.....

Càng nghĩ anh lại càng thấy sợ, Dư Duy vội vã lục trong túi quần một bình thuốc ức chế rồi đưa cậu: "Nào nào nào, cho cậu!"

Ôn Biệt Yến mệt mỏi dựa vào lòng anh, lúc thấy Dư Duy móc trong quần ra một bình thuốc ức chế của Omega còn đứng ngẩn cả ra: "Anh... Sao anh lại có thuốc ức chế của Omega?"

Dư Duy bắt đầu lải nhải: "Cái hôm cậu phát tình ý, vừa mới tan học xong tôi đã chạy ra tiệm thuốc mua luôn. Có ai như cậu đâu, kỳ phát tình của mình còn chẳng chú ý tới, làm tôi sốt hết cả ruột..."

Ôn Biệt Yến không nhịn được bật cười: "Anh à, đường đường là Alpha, lại còn là thanh niên trai tráng mà đi mua thuốc ức chế cho Omega, mấy cô chủ quầy không hỏi gì à? "

Dư Duy cứng họng, ánh mắt liếc sang chỗ khác: "Này thì có gì để hỏi chứ.....Mỗi thuốc ức chế thôi mà, vả lại thanh niên bây giờ mấy ai không có bạn trai bạn gái đâu."

"Ừm" Ôn Biệt Yến hùa theo anh: "Anh nói chí phải, thanh niên bây giờ mấy ai không có bạn trai bạn gái đâu"

"......"

Dư Duy khịt mũi, bắt đầu phân trần: ""Rồi rồi tôi thua, nói thật là được chứ gì...cô ấy có hỏi thật, hơn nữa còn hỏi không ngừng, hết thông tin cá nhân lẫn sổ hộ khẩu cái gì cũng bị moi ra hết, giọng còn như kiểu muốn hét lên cho cả tiệm nghe ý, thành ra cả tiệm thuốc hôm ấy ai cũng biết tôi đi mua thuốc ức chế cho bạn trai..."

Nhớ lại cảnh tượng xấu hổ hôm ấy khiến Dư Duy suýt thì ói ra máu: "Tôi thành thật không hiểu, một chút cũng không, đi mua thuốc ức chế cho bạn trai hiếm lắm à?"

"Chưa hết nhá! Cứ cho rằng thuốc xịt chặn mùi là xịt da ngoài, phân loại mùi hương khác nhau cho thích hợp thì tôi không nói nhưng mắc gì đến cả thuốc ức chế cũng phân loại mùi hương khác nhau nữa vậy? Tiêm vào rồi thì có ai ngửi được đâu???"

Giống kiểu thẳng nam không hiểu về mấy thứ dụ hoặc ái muội khi ân ái vậy, cứ cho rằng nội y thì cũng chỉ là đồ lót mặc bên trong, chẳng ai nhìn mà cũng chẳng ai quan tâm thì sao cứ phải chia thành đồ ren viền hoa hòe các kiểu làm gì?

Mà anh lại đi so với thuốc bào chế, quả thật tiêm vào rồi thì chẳng ai ngửi thấy được nhưng đường đường là chỗ để Alpha đánh dấu Omega, sao anh lại không ngửi thấy được nhỉ?

Dư Duy lầm bà lầm bầm từ nãy giờ vẫn chưa ngớt, chuyện hôm trước đã để lại bóng ma quá đậm sâu trong tâm trí anh rồi, mãi mới có cơ hội kể lể hết ra cho bạn trai

Ôn Biệt Yến vừa nghe vừa mân mê nhãn dán trên bình thuốc ức chế, càng nhìn càng thấy buồn cười: "Cho nên anh vẫn chọn mùi pheromone của anh?"

Alpha đang đứng cạnh cậu lải nhải nãy giờ bỗng dưng im bặt lại

Ôn Biệt Yến đưa bình thuốc lên mũi, hít hít vài cái: "Ừm ~ Mùi thủy mặc trong thuốc ức chế nồng hơn thuốc xịt, cơ mà không thơm bằng anh "

Tai Dư Duy lại bắt đầu đỏ bừng lên, anh đưa tay quạt quạt không khí: "......Cậu tự tiêm được không, hay là để tôi giúp?"

"Không cần." Ôn Biệt Yến nhét lọ thuốc vào túi áo Dư Duy, ôm chầm lấy anh: "Em không sao cả, thuốc ức chế sáng qua em có tiêm rồi nên vẫn còn tác dụng. Vả lại anh cũng đến kịp mà"

"Thật?" Dư Duy không yên tâm: "Hay là tiêm một mũi thôi? Gấp đôi bảo vệ sẽ an toàn hơn mà?"

"Thật sự không cần"

"Anh ơi, em thích pheromone của anh mà, anh ôm em nhiều thêm một chút là được"

Sao lại cứ thích làm nũng vậy.........

Dư Duy không kìm nổi tiếng tim đập ngày càng nhanh hơn, anh không sợ bị Ôn Biệt Yến phát hiện, chỉ sợ nó sẽ kinh động đến cậu

"Anh à, kỳ mẫn cảm của Alpha đáng sợ thật đó" Ôn Biệt Yến vùi đầu trong lòng ngực anh.

Không phải cậu chưa từng thấy kỳ mẫn cảm của Alpha vì ba cậu cũng là Alpha mà, nhưng không biết có phải là do có mẹ cậu ở bên cạnh ông những ngày ấy không mà kỳ mẫn cảm của ba cậu cực kì ôn hòa, pheromone cũng không quá công kích người khác

"Tất nhiên rồi, kỳ mẫn cảm là lúc mà Alpha khổ sở nhất, đau đầu lại còn bực bội nữa, tính tình cũng sẽ trở nên mất kiểm soát hơn. Nhất là khi không có thuốc ức chế thì pheromone sẽ liên tục tỏa ra gây ảnh hưởng cực lớn đến người xung quanh"

"Dùng thuốc ức chế có đỡ hơn không?"

"Thuốc ức chế của Alpha chỉ có thể cản bớt việc pheromone tiết ra thôi, không có tác dụng làm giảm cơn đau về mặt thể xác lẫn tinh thần."

Dư Duy tranh thủ cơ hội này phổ cập cho cậu một chút kiến thức về sự đáng sợ của Alpha khi đến kỳ mẫn cảm: "Vậy nên cậu tuyệt đối không được đến gần Alpha trong kỳ mẫn cảm, dù có dùng thuốc ức chế hay chưa. Vì bản chất của Alpha vốn dĩ rất nguy hiểm, vả lại trông cậu cũng ưa nhìn, nếu tiếp cận thì khác gì vũ khí sinh học cấp mười đâu."

Ôn Biệt Yến cái hiểu cái không, gật đầu: "Hóa ra kỳ mẫn cảm của Alpha là như này..."

Dư Duy: "Cho nên, cậu đừng có mà đến gần —"

"Anh có em mà."

Dư Duy không theo kịp dòng suy nghĩ của cậu: "Ơi?"

"Anh không giống như bao Alpha khác, anh còn có em mà"

Ôn Biệt Yến lắc đầu nguầy nguậy, hệt như mèo con làm nũng vậy: "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, kể cả kỳ mẫn cảm. Nếu em ở bên thì chắc kỳ mẫn cảm của anh sẽ không còn gian nan nữa đâu nhỉ"

"......."

Dư Duy chớp chớp mắt, não bộ bỗng dưng mất kết nối

Ôn Biệt Yến ngẩng đầu lên vùi mặt vào hõm cổ anh: "Anh ơi, anh có thể cho em xin thêm chút pheromone được không?"

Dư Duy nghe lời thả một xíu pheromone ra, nhẹ nhàng bọc trọn lấy cậu, như thể anh vừa mới thuần hóa được một chú ngựa hoang vậy, vừa dịu dàng lại còn ngoan ngoãn nữa.

Ôn Biệt Yến vừa ngoan lại còn đáng yêu nữa

Anh vừa nghĩ vừa ôm chặt thiếu niên trong lòng

"Yến Yến."

"Ơi?"

"Tôi cũng thấy có chút khó chịu, cậu để tôi ôm cậu thêm một lát nữa được không?"

"Được."

Tiếng la hét ầm ĩ dưới tầng dần biến mất

Gió thu nhẹ nhàng cuốn từng chiếc lá khô vàng sẫm, lả tả rải trên mặt đất mãi cho đến tận khi phủ kín khắp quãng đường đầy cây xanh mơn mởn kia

Dư Duy cảm thấy trong lòng như có một hạt giống vô tình lạc vào đây, ngẩn ngơ dừng lại trong lòng anh, rồi lại yên lặng mọc rễ, trộm nảy mầm.....

***

Kỳ mẫn cảm gây ra vụ náo loạn ở lớp 3 cuối cùng cũng đã được giải quyết

Vụ án đã được lôi ra ánh sáng, hóa ra cái tên vào kỳ mẫn cảm mà không chịu dí đít ở nhà là Lý Vân Phong, vừa hay hôm đây thân thể cậu ta không được thoải mái lắm, chỉ uống một viên thuốc cảm cúm rồi nằm bò trên bàn ngủ say sưa. Lý Vân Phong còn chẳng biết kỳ mẫn cảm của mình gây ảnh hưởng lớn đến mức nào, cả lớp ầm ầm một trận rồi mà vẫn ngủ say sưa cho bằng được. Tận đến lúc bị mấy bạn học Beta khiêng ra ngoài mới mơ mơ màng màng tỉnh lại từ cõi mộng không biết vụ gì vừa xảy ra.

Không biết nên khóc hay cười.

Tạm gác chuyện này sang một bên thì có một tin tức nóng hổi khác cũng đang làm mưa làm gió trên khắp diễn đàn trường

Một pha anh hùng cứu mỹ nhân đến từ Dư Duy đã được chính mắt toàn thể lớp 3 nhìn thấy, chỉ mất mười phút ngắn ngủi đã lan truyền ra khắp toàn bộ trường học

— Đối thủ một mất một còn của trường trung học số 1 Hoài Thanh chính thức yêu nhau!!!

Xét theo tình hình lúc ấy thì có vẻ hai người đã có quan hệ từ trước rồi!

Lúc tin tức được tản ra cũng có không ít người ngậm ngùi tiếc nuối

Omega thì chụm đầu cắn tay áo khóc ầm lên vì Dư Duy có chủ, Alpha thì tiếc thay cho cậu Omega vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp kia thế mà lại bị tên Husky gặm mất, một vài người trước đó không hề quan tâm đến Dư Duy cũng bắt đầu cảm thấy hối hận

Cũng chẳng ai nghĩ tới người bình thường hở tí ra là cười là đùa, ngày ngày chỉ biết cợt nhả thế mà đến lúc khoác lên phong thái nghiêm túc lại có thể ngầu đến mức khiến người ta không khép chân lại nổi. Anh cưỡng chế pheromone của tên Alpha vô danh, mặc kệ con đường chông gai để đến giải cứu "vợ" mình hay đại loại như thế, vân vân và mây mây

Mà cùng lúc đó, một nhóm kín của trường số 1 Hoài Thanh có tên là "Hội những người ship CP Dư Ôn" đột ngột được thăng thiên hít đường, khắp chốn ngập tràn trong không khí mừng vui

Bức ảnh Dư Duy ôm người rời khỏi phòng học đã bị lan truyền qua khắp các trang diễn đàn, fan ship CP chỉ hận không thể gáy real cả ngày

Lúc Dư Duy nắm tay Ôn Biệt Yến trở về phòng học, vô số ánh mắt lấp lánh đổ dồn về phía hai người như vớ được vàng, cẩn thận quan sát tình hình hai người

"Gì vậy, lần đầu gặp mặt?"

"Anh Dư, học thần, chuyện này là sao?" Thành Hàn là người đầu tiên cất tiếng phát biểu mở màn, dùng giọng điệu chân thành nhất hỏi ra câu mà cả lớp đều tò mò suốt cả sáng hôm nay

"Chuyện này là chuyện gì cơ?" Dư Duy biết bây giờ giấu cũng không nổi nữa rồi, đành giơ tay Ôn Biệt Yến lên quơ quơ vài cái: "Ý mấy cậu là chuyện này ấy hả?"

"Đệchh!!!"

"AAAA Tương ái tương sát ngoài đời thực nè!!!!"

"Tui...tui tỉnh mộng rồi!!! OTP của tui thật sự canon!!!"

"Hic hic hic nhìn cậu đẹp troai chưa kìa, tui muốn khóc ghê á hụ hụ"

"Lười nói lại câu "xứng đôi vừa lứa" ghê...."

"Thành Hàn cút sang một bên cho bà chụp ảnh!"

......

Dư Duy và Ôn Biệt Yến cứ thế mà về chỗ ngồi của mình, mặc kệ ánh mắt lóng lánh lung linh của các bạn học trong lớp vẫn cứ đổ dồn về phía họ. Vừa mới đặt mông xuống ghế xong thì Đỗ Tư Tư và Ngụy Gia gần đó đã sáp lại gần

"Anh Dư! Mấy cậu thật sự hẹn hò rồi à? Không đùa?"

Dư Duy thầm nghĩ "nếu tôi bảo nửa giả nửa thật thì cậu có tin không?"

Dù vậy anh vẫn thản nhiên gật đầu thừa nhận công khai quan hệ: "Thật, còn thật hơn cả ngọc nguyên chất ấy chứ."

Đỗ Tư Tư nhăn mũi: "Tuy nói ra thì hơi quá nhưng mà tui muốn khóc quá à QAQ"

Dư Duy không hiểu nổi tâm tư thiếu nữ trước mặt anh bây giờ, ngờ ngợ hỏi: "Này thì có gì mà muốn khóc?"

"Cảm động, tấm chân tình của hai cậu làm tôi cảm động phát khóc!" Đỗ Tư Tư gõ gõ điện thoại một hồi, sau đó ngẩng đầu nói tiếp: "Mấy cậu nhất định phải sống thật tốt đấy, vạn thọ vô cương!"

"......"

Không hổ là đại diện môn văn, thở bừa một câu thôi mà cũng trông tri thức ghê chưa

Dư Duy cạn lời, quay đầu nhìn về phía Ngụy Gia: "Gia Bảo, cậu cũng đến để cảm thán tấm chân tình của tôi à?"

Ngụy Gia chỉ vào Ôn Biệt Yến nói: "Tui ở đây để cảm ơn ban nãy học thần đã cứu mạng tui ~"

Nói xong cậu ta còn nghiêm túc cúi đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn

Ôn Biệt Yến nói không cần khách khí.

Ngụy Gia cảm ơn xong cũng không rời đi, Dư Duy hỏi cậu ta xem có còn việc gì nữa không, Ngụy Gia mân mê cuốn sổ trên bàn Đỗ Tư Tư, cầm lên: "Tôi lấy vở của tôi thôi."

Lấy xong vở rồi mà cậu ta vẫn chưa chịu đi, nhìn ánh mắt thăm dò của Dư Duy, Ngụy Gia cuối cùng cùng lỡ hở ra mục đích của mình: "Anh Dư, pheromone của cậu dễ ngửi thật ấy!"

Nói xong còn rụt cổ lại gần, thấp giọng: "Cơ mà ban nãy hỗn loạn quá nên vẫn chưa ngửi kĩ, hay là cậu cho tôi ngửi thêm một lát đi?"

Yêu cầu gì kì quái vậy?

Tuy ai cũng biết Ngụy Gia là một Omega chẳng biết xấu hổ gì cả, cứ cho là cô ta ngây thơ nói ra câu này mà chẳng có ý gì đi, Đỗ Tư Tư đứng bên cạnh nghe xong ngượng muốn chết

Cô còn đang định lên tiếng bảo như vậy sẽ bị coi là Omega không có phẩm giá đấy thì đột nhiên đằng cánh tay đằng sau Dư Duy vươn tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy trán Ngụy Gia ra.

Ôn Biệt Yến từ nãy giờ vẫn chưa nói gì nghiêm túc nhìn cô ta, ánh mắt cùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Phiền quá, anh ấy là của tôi rồi"

......

Phía bọn họ náo nhiệt bao nhiêu thì chỗ này an tĩnh bấy nhiêu

Phương Ái lúng túng mấp máy khóe miệng, lặng lẽ nhìn cô bạn cùng bàn của mình, do dự mãi vẫn quyết định hỏi cô: "Tiểu Nhiêu, cậu.....vẫn ổn chứ?"

Vệ Nhiêu lắc đầu, nhìn Phương Ái cười cười: "Tớ không sao, chuyện này tớ biết lâu rồi."

"Là sao cơ?" Phương Ái có chút bất ngờ: "Cậu biết lâu rồi?"

"Ừa" Vệ Nhiêu nói: "Mấy hôm trước ý, anh Dư tự mình thừa nhận rằng Ôn Biệt Yến là bạn trai cậu ấy rồi."

Phương Ái nhất thời cũng không biết nên ai ủi cô như nào: "Ầy, không sao không sao, không có người này thì cậu còn có thể kiếm người khác, nói không chừng thì cậu còn có thể kiếm người khác tốt hơn mà!"

"Ái Ái, tớ biết, tớ không thể ép người tớ thích cũng phải thích mình, càng chẳng thể ép buộc người ta ở bên mình."

Vệ Nhiêu ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên cách đó không xa vẫn đang cười tươi, ánh mắt như thể đã bao trọn tất cả ánh nắng mặt trời vào trong đó, vừa lấp lánh lại rực rỡ, chẳng thể bới được một chút tia u ám nào trong người này.

Cô thích thầm người này từ rất lâu rồi, biết rõ là chẳng thể đi tới đâu nhưng trái tim cô lại chẳng thế ngừng đập nhanh mỗi khi anh cười

Mặc kệ người ngoài có nhìn nhận như nào về Dư Duy, cô vẫn cảm thấy anh thật sự là một người rất tốt

Sẽ có ai dó dù bị mắng một trận ở phòng giáo viên rồi nhưng vẫn không quên giúp bạn học Omega cầm đống sách bài tập vật lý nặng trĩu về phòng học

Sẽ có ai đó vào hôm đại hội thể thao ấy vì tội nghiệp cho người anh em lớp bên cạnh bị thương ở chân mà chạy hộ 3000m, kết quả là vừa về đến lớp đã bị người trong lớp mình đánh cho một trận

Sẽ có ai đó khi hôm ấy lớp có một tên Alpha đến tìm chuyện, anh ngông nghênh đứng chặn ở cửa nói rằng lớp này do tôi quản, cậu thử động vào một người thử xem?

Sẽ có ai đó vào hôm trời mưa tầm tã nguyện ý nhường ô của mình cho mấy cô bạn đang lúng túng vì quên ô ở nhà, sau đó đặt cặp sách lên đầu rồi chạy một mạch về nhà, từng giọt nước mưa bắn tung tóe lên mép quần anh, cũng như cách mà anh để lại dấu ấn vào trái tim thiếu nữ vậy........

Được một người tinh tế như cậu ấy chăm sóc, hẳn là sẽ hạnh phúc lắm đây

Tuy rằng người kia không phải là mình khiến cô có chút tiếc nuối, nhưng cô vẫn sẽ cầu phúc cho hai người họ. Vì anh không giống cô, anh đã được ở bên người mà anh thích rồi

Vệ Nhiêu cúi đầu lau lau khóe mắt, siết chặt viên chocolate mãi mãi chẳng thể có cơ hội tặng đi, cô cất nó vào ngăn bàn, cứ thế chôn vùi mãi mãi lớp tình cảm chẳng thể nói ra này

Anh Dư, tất cả sẽ ổn thôi

Thời niên thiếu chẳng thế tránh khỏi một khắc nào đó nảy ra chút tâm tư tình cảm, có viên mãn tươi đẹp đã khắc khảm sâu vào trong lòng, lại có những mối tình mãi mãi không có kết quả, để rồi sau này mỗi khi nhớ lại chỉ biết cảm thán, cười trừ cho qua chuyện.

***

Tình cảm đã qua rồi thì tâm tư vẫn phải quay về với quỹ đạo học tạp

Thầy Vương trả điểm bài kiểm tra hôm trước, lại còn kèm theo mấy câu hỏi nhỏ của sáu môn nữa

"Đây, bài tập về nhà, về nhà làm hết cho tôi. Đây cũng giống một dạng của bài kiểm tra tôi hôm trước đấy, làm ăn cho hẳn hoi vào rồi nộp cho tôi, đừng hòng chép bài bạn khác nhá."

"Với lại giờ tôi trả điểm bài kiểm tra hôm trước, tiết này tự ngồi sửa lỗi sai lại đi, không hiểu thì hỏi bạn cùng bàn, khó thì cứ ghi lại ngày mai tôi giảng lại hết một lượt cho."

"Dạ, đã rõ —" tiếng đáp trả uể oải ỉu xìu vang lên

Ôn Biệt Yến nhìn Dư Duy không chút để ý đến bài thi của mình, thở dài một hơi rồi dùng đầu bút chọc chọc vào anh: "Anh, nghiêm túc chữa đề đi."

Dư Duy chính thức bỏ cuộc: "Sai nhiều vậy thì chữa gì nữa, đọc đáp án cho lành."

"Biết sai thì phải sửa để lần sau còn cố nữa chứ."

"Tôi cũng muốn thế lắm nhưng mà trình độ tôi chỉ có thể, không khá khẩm lên được tẹo nào cả"

Dư Duy nhìn tờ đề đầy dấu gạch đỏ cùng dấu chấm hỏi, uể oải than vãn với cậu: "Tôi không thuộc nổi mấy cái này, tạo hóa không cho phép tôi nhớ thì tôi cũng đâu có dám trái lệnh."

Nhìn thái độ thờ ơ của anh khiến sắc mặt của Ôn Biệt Yến ngày càng trầm xuống, lẳng lặng nhìn anh: "Có phải anh cảm thấy bài kiểm tra này chẳng đáng để anh chú ý phải không?"

"Quả thật là chẳng cảm thấy gì cả, không phải lúc nào tôi cũng được chừng này điểm à?"

Dư Duy nhìn chằm chằm vào con số 51 đỏ chót trên tờ đề, bỗng dưng nghĩ ra được một ý tưởng mới, háo hức đưa cho Ôn Biệt Yến: "Cậu nhìn này! Số 5 của tôi trông giống con ngỗng bự chưa, có mỏ, có cánh lại còn có đuôi nữa"

Đợi một hồi lâu cũng không thấy đối phương nói năng gì

"Không giống sao?"

Dư Duy lầm bà lầm bầm tự hỏi một cậu, ngờ ngợ quay sang bên cạnh thì thấy Ôn Biệt Yến đã nhìn chằm chằm anh từ lâu, sắc mặt vô cảm, đôi mắt cũng không cong cong nhu hòa như sáng nay nữa, cách cậu nhìn anh lạnh như băng tuyết giữa đêm đông vậy.

"Dư Duy, anh muốn chia tay?"
Bình Luận (0)
Comment