Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 45

Tiết chào cờ kết thúc sớm hơn bình thường năm phút

Nhóm chủ nhiệm còn có vài việc cần giải quyết nên họ để học sinh về lớp trước

Ôn Biệt Yến cúi đầu gửi cho Dư Duy một đoạn chat, tin nanh gửi đi được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy hồi âm. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy người ta vội vàng chạy tới, sau đó giữ chặt bả vai cậu đánh giá trên dưới một lượt, kế tiếp là kéo cổ áo Ôn Biệt Yến ra kiểm tra tuyến thể của cậu, từng bước từng bước đều vô cùng thận trọng. Hành động của anh vô cùng kì quái, mà cậu cũng chẳng biết anh đang quan sát cái gì.

"Anh ơi?" Ôn Biệt Yến mờ mịt đứng im tại chỗ: "Anh nhìn gì vậy?"

Dư Duy nhìn tuyến thể cậu vẫn trắng trẻo như bình thường, sắc mặt cậu bây giờ cũng đang vô cùng bình thường nốt, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng để cho chắc ăn thì anh vẫn hỏi Ôn Biệt Yến: "Em không sao chứ? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Ôn Biệt Yến càng ngốc hơn, cậu chỉ tham dự lễ chào cờ đầu tuần thôi mà? Sao Dư Duy lại trưng ra vẻ mặt như thể cậu vừa đi dạo qua khu nổ bom hạt nhân vậy?

"Không có, em không thấy chỗ nào không thoải mái hết." Cậu hỏi: "Sao vậy, tự dưng hỏi em mấy câu này vậy?"

"Không phải chỗ này vừa có Omega đột nhiên đến kì phát tình sao, anh còn tưởng là em cơ, sợ chết mất." Dư Duy nói: "Em không bị ảnh hưởng đấy chứ? Omega kia đâu rồi, có sao không?"

"?" Trong đầu Ôn Biệt Yến hiện lên hàng ngàn dầu chấm hỏi: "Chỗ này đâu có Omega nào đến kì phát tình đâu anh, chắc là anh nghe lầm rồi?"

Dư Duy nhíu mũi, nhớ lại cuộc hội thoại ở nhà vệ sinh ban nãy: "Không có hả? Bọn họ còn bảo Omega kia hôn mê luôn cơ."

Ôn Biệt Yến như ngộ ra chuyện gì đó, bật cười: "Đúng là có Omega ngất xỉu giữa chừng thật. Cơ mà không phải do đến kì phát tình, mà là do không ăn sáng nên mới tụt huyết áp thôi, đưa đến phòng y tế rồi nên không có gì trở ngại đâu anh."

Dư Duy: "......"

Hự... hóa ra là như vậy

Anh xấu hổ xoa xoa sống mũi, hậm hực nói: "Ra là tụt huyết áp, thế mà bọn nó lan truyền tin đồn rởm như đúng rồi, làm anh sợ muốn chết. Thật là..."

Cả sân thể dục đã phân tán gần hết

Ôn Biệt Yến bật cười nhìn bạn trai bị lừa, trong lòng bỗng dưng ấm áp hẳn lên. Cậu quay đầu nhìn về phía thầy cô đang bận rộn sơ tán học sinh, len lén đưa bàn tay ẩn trong lớp áo ra nắm lấy tay Dư Duy, chậm rãi đi về lớp: "Anh à, trong trường nhiều Omega lắm, sao chuyện vừa xảy ra anh đã nghĩ đấy là em rồi?"

Chuyện này Dư Duy cũng không giải thích được: "Chắc là theo bản năng.... khó nói quá."

Anh siết chặt bàn tay của Ôn Biệt Yến, phủ ấm từng ngón tay lành lạnh cậu: "Em không sao là tốt rồi, loại chuyện này không thể không đề phòng được, cẩn thật chút không thừa đâu."

Dư Duy nói xong, ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, giọng còn xen lẫn chút bất mãn: "Mà hai tên kia cũng thật là, chả biết gì mà cứ thích đi lan truyền tin đồn nhảm, thấy người gặp họa mà giọng cứ cợt nhả tưng tửng ý. Sao trường mình lắm cặn bã thế nhỉ?"

"Ừm?" Ôn Biệt Yến chớp mắt nhìn về phía anh: "Anh sẽ quan tâm sao?" Cậu hỏi: "Nếu có Omega đến kì phát tình thật nhưng đó không phải em, mà là một Omega nào đó thì anh sẽ quan tâm sao?"

"Sẽ chứ." Dư Duy gật đầu: "Thân là một Alpha luôn mang trong mình ý chí hào hiệp thì đương nhiên anh phải có trách nhiệm như vậy rồi, vả lại Omega khá là mỏng manh, bảo vệ Omega không phải là trách nhiệm của Alpha sao?"

Hơn nữa từ nhỏ Nhạc Lam đã dạy anh rằng Omega chính là của quý, bọn họ xứng đáng được cưng chiều và yêu thương vô bờ bến. Mà mưa dầm thì thấm lâu, điều này đã sớm thành một trong những quy tắc của Dư Duy rồi.

Đến nỗi mà khi vừa nghe tin giả rằng có Omega đến kì phát tình, phản ứng đầu tiên của anh chính là mong người gặp chuyện không phải là Yến Yến mà là ai khác.... Tuy rằng anh cũng không khỏi áy náy nhưng may sao là không có Omega nào gặp chuyện.

Không thể không thừa nhận, tuy đều là Omega nhưng vị trí của Yến Yến trong lòng anh cách xa hơn rất nhiều so với tất cả Omega ngoài kia

Những điều Dư Duy vừa nói đều nằm ngoài dự liệu của Ôn Biệt Yến

Ánh mắt cậu chớp chớp một hồi, không biết đang nghĩ gì mà trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc rối rắm.

"Sao vậy?" Dư Duy thấy cậu vẫn không nói lời nào, chủ động dò hỏi: "Sao tự dưng lại hỏi anh chuyện này?"

Ôn Biệt Yến do dự một hồi cuối cùng vẫn chọn lắc đầu gạt đi, khóe miệng khẽ cậu cong cong, tâm tình trông có vẻ như đang rất tốt: "Không có gì, chỉ là tự dưng muốn hỏi thế thôi."

Về lại phòng học, Dư Duy vừa đặt mông xuống ghế đã ném thẳng điện thoại vào trong ngăn kéo, tay anh chạm vào góc giấy, rút ra thì thấy ——

—— giấy báo danh tham gia cuộc thi so tài tri thức toán học

"?"

Không phải anh đưa nó cho thầy Vương rồi à? Sao giờ lại nằm trong ngăn bàn anh thế này?

Ủa, thứ quỷ này cũng có thể thành tinh được?!

Khúc mắc rối rắm trong lòng Dư Duy đã sớm được bạn trai anh giải đáp

"Em để." Ôn Biệt Yến nói: "Nghe thầy Vương bảo anh muốn nhường vị trí tham dự cuộc thi này cho em?

"Thầy Vương bảo vậy à?"

"Ừ, ông ấy bảo em có muốn tham gia không, rồi kể hết chuyện của anh ra luôn."

Sao thầy Vương không thể thông cảm và giữ bí mật cho anh nhỉ?

Dư Duy thầm oán trách ông thầy của mình, Ôn Biệt Yến không nghe rõ: "Anh nói gì cơ?"

"Không gì." Dư Duy xua xua tay, đặt giấy báo danh lên bàn cậu: "Vậy em điền đi, để trong ngăn kéo anh làm gì?"

Ôn Biệt Yến lại đẩy về bàn anh, nói: "Anh điền đi, em không tham gia."

"Ơ?" Dư Duy trợn tròn mắt: "Sao em không tham gia? 60 điểm đó!"

Ôn Biệt Yến tường thuật lại nguyên câu của anh: "Vậy sao anh không tham gia? Anh có tin em nếu em nói em không thiếu 60 điểm này không? Còn anh?"

Anh? Anh cũng không thiếu mà

Đấy là nếu không thi vào Thanh Hoa thôi...

"Chỉ cần anh cố gắng một chút thì chắc chắn cũng sẽ không thiếu được đâu"

"Thật?"

"Tất nhiên." Dư Duy cũng không biết anh lấy đâu ra tự tin.

"Vậy thì nếu hôm thi đại học, nhỡ lo lắng áp lực quá rồi đảo lộn tình thế thì anh tính sao bây giờ?" Ôn Biệt Yến lại dùng lời của anh xào lại: "Đến lúc đó thiếu 60 điểm thì anh định làm gì?"

Có thể làm sao chứ?

Không được trường này thì sang trường khác chứ sao nữa, dù sao điểm không thể đổi, nhưng trường thì có thể mà....

Nhưng mấy lời này anh cũng không dám nói ra, chỉ đành ậm ừ bảo đảm: "Chắc là sẽ không đảo lộn tình thế đâu..."

Thực ra thì kì thi này bảo khó thì cũng chả khó, chỉ là làm mấy bài toán thôi mà. Nhưng nếu chỉ cần đến trường thi và tham dự cuộc thi thôi thì anh cũng chẳng phải khất lên khất xuống như này, thứ anh sợ là kì huấn luyện trước khi thi đấu kia kìa.

Dư Duy biết quy tắc này, chỉ cần tham dự một cuộc thi nào đó thì trước hôm thi cử sẽ phải làm không biết bao nhiêu là đề. Hôm thì là đề của những năm trước, hôm thì là đề của Bộ Giáo Dục, hôm thì là đề đặc biệt do tổ giáo viên chuyên ngành tự biên soạn....

Nhiều đến mức đếm không xuể, nghĩ thôi là ớn cả sống lưng rồi.

Bảo anh chìm trong đống đề ngộp thở kia nửa tháng thì thà thẳng tay giết anh quách đi cho xong

Không cần, thật sự không cần

Tất nhiên, Dư Duy nhường giấy báo danh cho Ôn Biệt Yến không phải là để cậu ấy thay anh chịu khổ, mà chỉ đơn thuần là thấy Ôn Biệt Yến muốn thi Thanh Hoa như vậy, thêm điểm thì càng thêm chắc kèo hơn mà. Như vậy thì hôm thi đại học nhỡ có xảy ra sai sót gì thì cũng không cần phải sợ nữa.

"Em mau điền đi." Anh nhét tờ giấy báo danh vào trong tay Ôn Biệt Yến: "Anh thật sự không muốn tham gia"

Ôn Biệt Yến không nhúc nhích gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào anh rồi hỏi lại câu hỏi chưa có hồi âm ban nãy: "Sao anh lại không tham gia?"

"Chỉ... chỉ là cảm thấy không muốn thôi."

Dư Duy không dám nói thật, chỉ đành vừa nói vừa kiếm cớ bao biện cho bản thân: "Vả lại trừ việc cộng thêm điểm tổng thi đại học thì mấy phần thưởng khác trông nhạt nhẽo vô vị lắm, anh xem rồi, không chút hứng thú luôn...."

"Ra là vì vậy sao?" Ôn Biệt Yến nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nếu em thưởng thêm thì anh có thi không?"

"Thưởng gì cơ?"

"Anh muốn gì cũng được, miễn sao nằm trong khả năng của em."

Dư Duy không nói gì, anh vẫn còn hơi lưỡng lự

Ôn Biệt Yến ngẩng đầu nhìn anh, thừa dịp Dư Duy đang mất tập trung liền thi triển trò cũ, bắt đầu giả làm mèo con cọ cọ vào trán anh làm nũng.

"Bạn trai em tham gia đi mà~"

"Anh ơi, được không?"

Ôn Biệt Yến đột nhiên dí sát lại gần anh, hành động thân mật chốn công cộng này khiến hơi thở của Dư Duy có chút chậm nhịp

Anh nhìn vào đôi ngươi long lanh của Yến Yến, rồi dần liếc sang chiếc nốt ruồi be bé ở cuối đuôi mắt

Dư Duy rất quen nơi này, bởi vì anh đã trộm nhìn nó vô số lần, thậm chí còn thừa dịp lúc Ôn Biệt Yến đang ngủ hôn lên nó.....

Bỗng dưng nhịp tim lại càng lúc càng dồn dập hơn

Anh cũng không dám nhìn nơi này lâu thêm chút nào nữa, liếc xuống một chút là đến môi của Ôn Biệt Yến

Môi cậu ấy thực sự rất đẹp, màu hồng nhàn nhạt trông vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào như kẹo bông gòn vậy. Lúc Yến Yến cười lên sẽ khiến người ta cực kì muốn nhéo một chút, thử xem có thật sự mềm như trong tưởng tượng không.

Nhìn là biết hôn rất thích, đấy là suy nghĩ hồi trước.

Nhìn là rất muốn hôn, đấy là suy nghĩ bây giờ.

Cậu ấy bảo anh muốn gì cũng được, vậy thì anh muốn hôn một chút được không nhỉ...? Hai đứa là người yêu của nhau mà.... chuyện này chắc cũng có thể ha?

Lúc suy nghĩ này nảy ra trong đầu, Dư Duy đã bị chính bản thân anh dọa sợ phát khiếp

Dư Duy mang trong mình tâm tư hoang mang rối loạn tột cùng, ánh mắt bắt đầu chột dạ nhìn đi lung tung. Nãy giờ Ôn Biệt Yến hỏi gì anh cũng đã quên sạch, chỉ nghe thấy mỗi chữ "Được không", đành lúng túng gật đầu đồng ý: "Được được, em muốn gì cũng được hết..."

Sau khi đồng ý với cậu xong, đến lúc nhìn dáng vẻ hạnh phúc trên mặt Ôn Biệt Yến thì Dư Duy mới ý thức được mình vừa đồng ý cái gì

Kì lạ ở chỗ lúc anh nhìn thấy Ôn Biệt Yến vui vẻ như vậy lại không cảm thấy hối hận gì cho lắm, dùng mấy trăm tờ để đổi lấy một Ôn Biệt Yến vui vẻ..... chắc cũng không lỗ lắm?

Hừ, đau đầu ghê

Anh nằm ườn trên bàn, thất thần điền giấy báo danh. Tầm mắt của Dư Duy vẫn luôn nhìn về phía người bạn cùng bàn của anh

Hành động nhìn lén của Dư Duy đã bị cậu phát hiện, Ôn Biệt Yến hiểu lầm ý anh, hơi cau mày: "Anh à, anh đã đồng ý với em rồi thì không thể đổi ý đâu đó."

"Không hề, anh đâu dám đổi ý đâu, chỉ hoạt động tròng mắt xíu thôi."

Dư Duy chậm rì rì nhìn tờ giấy báo danh trước mặt, lại nhớ đến lời người nọ trên diễn đàn, bỗng dưng cảm thấy mọi việc dần không ổn rồi...

Người trong lòng, người trong lòng...

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ anh thật sự phải lòng Yến Yến rồi sao?

***

Thời khắc anh đưa giấy báo danh cho thầy Vương, Dư Duy cũng biết đó chính là lúc mà quãng thời gian đau khổ nhất của anh đã bắt đầu

Đề luyện chồng chất như núi nhỏ, cứ vào lớp là phải làm, mà tan học xong cũng phải làm nốt. Về nhà chưa kịp chơi gì thì đã phải ngồi vào bàn tập trung cày đề, thời gian ngủ cũng phải bớt đi hai tiếng. Trợn mắt là thấy đề luyện trước mặt, mà nhắm mắt rồi cũng thấy đâu đâu cũng toàn là đề luyện. Đến cả trong mơ cũng phải mơ về đề luyện.

Từ lớn đến giờ Dư Duy chưa từng chăm chỉ học tập đến khắc khổ như vậy. Nhìn dáng vẻ có chết thì cũng phải chết trong lúc học của Dư Duy khiến Dư Thu cực kì kinh ngạc, thậm chí còn đang tưởng lầm là mình đang nằm mơ.

Chẳng lẽ dạo gần đây ông tu sửa chùa miếu đẹp quá, Bồ Tát hiển linh?

Đừng nói ông Dư, đến cả Dư Duy cũng cảm thấy anh đang sống trong mơ đây này

Nếu ban đầu Dư Duy chỉ cảm thấy rằng anh đã hứa thì phải nói được làm được thì bây giờ anh đã bị đống đề chồng chất làm cho phát cáu.

Lần này Dư Duy nhất định phải giành được 60 điểm, nếu không thì công sức cày ngày cày đêm mấy ngày nay của anh chả phải đổ sông đổ bể à?

Khó khăn đâu chỉ dừng ở đấy thôi đâu. Không những Dư Duy không có thời gian chơi game, mà đến cả Ôn Biệt Yến cũng từ chối thân mật với anh, lý do rất rõ ràng: sắp thi tới nơi rồi nên cậu đâu dám làm lỡ giây phút quý giá nào của anh đâu.

Dư Duy vô cùng khổ sở, chỉ có thể chăm chỉ cày cuốc đống đề ôn luyện

Ngoài chăm chỉ ra thì còn cách nào khác đâu chứ, đã hứa rồi thì có quỳ anh cũng phải thực hiện cho bằng được

Cũng may là nửa tháng bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn mà bảo dài cũng chẳng dài lắm, đau khổ như nào rồi cũng sẽ trôi qua

Ba ngày trước khi kì thi bắt đầu thì lượng đề đã được giảm bớt hơn phân nửa, bảo là phải cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi thư giãn đầu óc thì lúc thi mới có thể bật công suất tối đa được.

Đầu óc luôn nhồi đầy bài toán mấy tuần qua cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thư giãn

Dư Duy tắm rửa xong xuôi rồi về phòng, tốc độ làm đề so với mấy ngày trước cũng chậm dần đi

Anh vừa cầm chai sữa chua trên tay vừa chậm rãi giải phương trình, tốc độ tính toán cực kì chậm chạp, đầu óc dần dần lấn sang chuyện khác.

Quần anh đang mặc hình như là quần trước đó anh cho Yến Yến mượn.....

Có kiểu suy nghĩ là một khi nó đã phát tán thì chắc chắn không thể vãn hồi.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ trong nháy mắt đống công thức toán học trong đầu Dư Duy bỗng dưng bay sạch, giờ trong đầu anh chỉ toàn bóng hình của bạn trai.

Yến Yến mặc quần áo của anh, phía dưới vạt áo là đôi chân vừa trắng lại vừa thẳng.... Yến Yến ngồi trong lòng anh nghiêm túc xem AV với anh.... Yến Yến ngại ngùng cọ cọ tuyến thể của anh, nói rằng sau này lúc ấy ấy có thể nhẹ chút được không......

Bẹp.

Sữa chua trên tay bỗng dưng rơi bẹp xuống đất, anh trừng mắt nhìn cậu em của mình ——

Đệt, cậu em của anh thế mà lại ngoi lên chào cờ???

Đờ mờ?

Chỉ nghĩ đến cậu ấy một chút.... cũng chào cờ được luôn hả?

Dư Duy chết mất

Sao lại như vậy chứ?

Anh nhìn chằm chằm bé Dư, chỉ hận rèn sắt không thành thép: Mày là tiểu lưu manh à? Tao nhớ bạn trai tao thì liên quan gì đến mày mà mày chào?

Sao lại có thể đáng khinh như vậy chứ?! Cúi xuống!

...... Không xuống thì tao kệ, thích đứng thì cứ đứng, ông đây mặc kệ!

Dư Duy cầm bút lên chuẩn bị tiếp tục làm bài.

—— ba phút sau.

Dư Duy trưng ra vẻ mặt thúi quắc, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh

Lúc trở lại bàn học cũng chẳng còn hứng làm bài nữa. Thật ra thì anh vốn đang làm bài đó thôi, nhưng tự dưng đầu nảy ra chuyện tào lao gì đó đấy chứ.

Dư Duy dọn dẹp hết đống sữa chua rơi tùm lum trên mặt đất, rối rắm nhìn chiếc điện thoại trên bàn

Anh còn định đăng nhập vào diễn đàn trường rồi tìm tên【Đại ca số 1 Hoài Thanh】để hỏi một số chuyện. Nhưng nghĩ tới việc anh đã tự bộc lộ danh tính, người người nhà nhà đều biết anh là Dư Duy rồi. Nếu giờ đi hỏi chuyện này thì có khiến bọn họ nghĩ rằng tình cảm giữa hai đứa đã tan vỡ, chỉ còn lưu luyến chơi đùa với nhau thôi không nhỉ?

Không được không được, việc xấu trong nhà không thể phô bày cho thiên hạ thấy được

Nếu không tìm nó thì tìm ai giờ đây?

Trương Vọng?

Thằng nhãi kia nghe xong có cười chê anh không nhỉ?

Ai bảo lúc trước hỏi thì cứ khăng khăng không thừa nhận mãi, giờ thì lạch đạch đi tìm người ta tư vấn tình cảm.

.... Chậc, kệ nó! Cười thì cứ cười thoải mái, dù sao thì ông cũng không mất miếng thịt nào.

Dư Duy nhập dãy số điện thoại của Trương Vọng, gọi cho cậu ta

"Lô, anh Dư à?" Trương Vọng hình như đang ăn gì đó, Dư Duy còn nghe thấy tiếng chọp chẹp từ đầu dây bên kia

"Mày đang ăn cức à?"

"???"

Trương Vọng híp mắt: "Mày... gọi cho tao chỉ để nói mỗi cái này thôi hả?"

"Không phải." Dư Duy hậm hực nói.

Dù sao thì anh cũng bị chê cười, vậy thì cứ ra tay trước cho đỡ nhục.

"Rồi mày muốn nói gì?" Trương Vọng lại nhét thêm miếng nho vào miệng, vì không muốn nghe mấy lời kinh thiên động địa của Dư Duy nữa nên hắn đành trịnh trọng nói cho anh: "Tao đang ăn nho, khỏi hỏi."

"Ai hỏi mày đang ăn gì à?"

"Trừ mày ra thì còn ai?"

"...... Ặc."

Dư Duy không biết nên dẫn câu chuyện đến trọng điểm như nào, ngồi lải nhải đủ thứ chuyện trên đời. Trương Vọng ngồi nghe phát mệt, hỏi thẳng: "Chuyện liên quan đến cậu học sinh giỏi ngồi bàn bên à?"

Dư Duy kinh ngạc: "Sao mày biết?"

Trương Vọng trợn mắt: "Tao chỉ đoán bừa thôi ai ngờ trúng thật luôn, ngại gì? Nào, nói nhanh, muốn hỏi gì?"

Dư Duy ầy một tiếng, giọng điệu cũng bớt ngang ngược hơn ban nãy: "Thôi được, tao ngả bài. Tao chính là một tên lưu manh."

"Là sao?"

"Ý là tao có mưu đồ bất lương với cậu ấy."

"Ừ rồi sao??" Trương Vọng nhăn mặt: "Này thì có gì phải ngại? Mấy chuyện này tao biết thừa từ lâu rồi."

"... Không phải."

Mày biết từ lâu là một chuyện, còn tao, chính chủ đây còn chưa biết là một chuyện

Dù sao thì bây giờ Trương Vọng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Dư Duy, ngoài cậu ta ra thì anh chẳng biết nên đi tìm ai để hỏi nữa.

"Mày bảo tao thích Yến Yến, vậy thì mày xem tao thích cậu ấy theo chiều hướng như nào?"

"Thế nào mới được gọi là thích...?"

Trương Vọng bắt đầu liệt kê cẩn thận ra từng ý một cho người anh em chí cốt đầu gỗ của mình: "Đơn giản mà, thích một ai đó là khi vị trí của người ấy trong lòng mày vô cùng đặc biệt. Thích một người chính là khi mày muốn chăm sóc người ấy thật tốt, luôn muốn ở bên người ấy, muốn bảo vệ người ấy khỏi tất thảy những thương tổn ngoài kia, mặc cho có chuyện gì đi chăng nữa thì điều đầu tiên mày nghĩ đến chính là người ấy. À còn có hai điều quan trọng nhất, khi mày thích một ai đó thì mày sẽ vô thức muốn tiếp xúc thân mật với người ấy, và cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu khi có ai đó ngoài mày thân mật với người ta!"

Trương Vọng: "Tao nói như này là kĩ càng tỉ mỉ quá rồi còn gì nữa, mày tự nghĩ lại đi, cứ đối chiếu từng cái một. Chỉ cần đúng trên ba cái thì đấy chính là thích, không thể nghi ngờ."

Dư Duy: "Không phải chọn ba cái đâu."

Trương Vọng: "?"

Dư Duy lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt: "Hình như tao.... trúng hết"

Nói chuyện với Trương Vọng xong, Dư Duy nhanh chóng bấm dãy số của Ôn Biệt Yến vào

Trong lúc tiếng chuông chờ đầu dây bên kia bắt máy, đầu óc anh vẫn còn hơi choáng váng.

Lượng tin tức ập đến quá lớn, cũng quá đỗi bất ngờ khiến Dư Duy cảm thấy không tiếp thu nổi. Chỉ là bỗng dưng anh muốn nghe thấy giọng nói của Ôn Biệt Yến, muốn nghe cậu nói một hai câu như "anh ơi" hay "buổi tối tốt lành" thôi cũng được.

Một lúc lâu sau thì đầu dây bên kia mới bắt máy

"Anh à..."

Lúc Dư Duy nghe thấy giọng của Ôn Biệt Yến, trong lòng anh đột nhiên dấy lên cảm giác lo âu vô cùng.

"Yến Yến, em sao vậy?"

Sao giọng nói của em ấy lại khàn như này?

Ôn Biệt Yến nhẹ nhàng hít một hơi, lặng thinh không nói gì

Dư Duy càng lo lắng hơn, tay anh siết chặt điện thoại: "Yến Yến? Em vẫn ở đấy chứ?! Đừng làm anh sợ nha?"

"...... Em khó chịu quá."

Dường như Ôn Biệt Yến đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng rồi, rất lâu sau đó cậu mới mở miệng nói tiếp. Thanh âm lúc nói ra mang theo giọng mũi trông cực kì ấm ức, đâm thẳng vào tâm trí của Dư Duy: "Em sốt rồi....."
Bình Luận (0)
Comment