Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Bám Dính Lấy Tui

Chương 84

Người đời nói đâu có sai, họa bây giờ biết đâu nay kia lại là phúc, mà phúc bây giờ biết đâu sau này lại là mầm mống của tai họa. Dư Duy vui vẻ sống chung với bạn trai suốt hai ngày cuối tuần, thế mà sáng thứ hai vừa mới bước vào lớp đã bị lớp phó học tập giáng cho quả hôm nay phải hoàn thành nốt bài kiểm tra thể dục hồi lớp 11 chưa kịp kiểm tra.

"Bài kiểm tra lớp 11 thì sao không kiểm tra lúc tôi còn là học sinh lớp 11 đi, lên 12 mới chịu kiểm tra là thế nào? Có bị sao không vậy?"

Lớp phó: "Tình huống đặc biệt thôi, cơ mà tôi cũng rất tò mò tự hỏi tại sao cả lớp ai ai cũng kiểm tra xong hết rồi mà chỉ còn mình cậu với học thần bị thiếu lắm luôn ấy, suýt thì tưởng rằng hai cậu ước hẹn cùng nhau thi riêng một buổi cơ."

Dư Duy: "...... Trông bọn tôi rảnh rỗi lắm hả?"

Lớp phó: "Rảnh hay không rảnh tôi không quan tâm, tiết thể dục chiều nay nhớ có mặt đấy, bọn cậu thi cùng với đám lớp 10, 11 ý, cố lên!"

"......"

Hự! Gậy ông đập lưng ông!

Cải trắng bị anh gặm đến nỗi eo vẫn còn đau lưng vẫn còn mỏi, tất nhiên là Dư Duy không nỡ để cậu phải hít xà với chạy bộ 1000 mét gì gì đó rồi. Họa do anh gieo giờ đây khổ cũng do anh tự nếm, chắc hẳn báo ứng do vụ anh dụ cậu ra nhà thể chất khiến cậu bỏ lỡ bài kiểm tra đã đến rồi.

Dư Duy vội vàng chạy ra sân thể dục tìm thầy giáo để tìm hiểu tình hình, không biết may rủi thế nào mà do học sinh cần kiểm tra nhiều quá nên bọn họ không cần phải kiểm tra dưới ánh nhìn như viên đạn của giáo viên, chỉ có một bạn nam học lớp 11 phụ trách trông coi mà thôi. Sau khi trao đổi tới lui một hồi thì đối phương cũng đồng ý giảm một phần bài tập cho bọn họ.

"Cơ mà đàn anh ơi, thi thoảng vẫn sẽ có giáo viên qua giám sát kiểm tra đấy, nếu bị phát hiện là toi đời luôn. Hay là anh tìm người thi hộ đi?"

Thi hộ?

Tẹo nữa lớp bọn họ sẽ phải tập hợp, người quen khác lớp thì lại đang trong tiết không nhờ được, bây giờ anh đi đâu tìm người thi hộ đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Duy cực kì hùng hồn buông ra quyết định cuối cùng: "Không cần tìm ai cả, để anh làm phần kiểm tra thể lực của cả hai người luôn đi. Điểm nào cao hơn cậu cứ ghi vào cho bạn trai anh, thấp hơn thì để anh chịu cũng được.

Đàn em kinh ngạc nhìn anh, thầm nói: "Ok anh giai."

Vì thế mới có màn này này.

Tiền Húy, Phương Ái với Đỗ Tư Tư khởi động làm nóng người xong thì thấy còn nhiều thời gian quá, bèn chạy qua xem tình hình thi thố của hai vị kia.

Cơ mà vừa bước vào sân thì cảnh tượng đầu tiên đập ngay vào mắt bọn họ là một anh Dư đang thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như suối ướt đẫm áo. Còn vị học thần kính yêu của bọn họ thì đang nhàn nhã đứng cạnh xà đơn uống nước soda mát lạnh nhìn bạn trai mình cố gắng.

"......"

"......"

"......"

Gì vậy??????

Đỗ Tư Tư líu lưỡi: "Học thần, cậu thi xong rồi?"

Ôn Biệt Yến: "Ừ."

Phương Ái trợn mắt chỉ vào xà đơn: "Này cũng thi xong rồi?"

Ôn Biệt Yến nghĩ ngợi một hồi, lại gật đầu tiếp: "Ừ"

"...... Q-Quá ghê gớm!"

Ngụy Gia nhìn Ôn Biệt Yến vẫn đang nhàn nhã thoải mái, rồi lại nhìn sang Dư Duy đang dốc sức hít xà đến nỗi mồ hôi ướt đẫm áo, cô vuốt cằm như thể đang suy tư điều gì đó, rồi lại trưng ra vẻ mặt như thể vừa mới biết được một bí mật không nên biết vậy.

"Từ nãy tới giờ cũng phải tập được phân nửa bài kiểm tra rồi đấy, vậy mà sao trông học thần vẫn nhàn nhã như thể chẳng có gì xảy ra, còn Dư Duy thì lại thở hồng hộc như sắp ngủm đến nơi vậy? Kinh thật, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, hóa ra thể lực của anh Dư lại chẳng bằng nổi học thần."

"Nhìn vậy mà không phải vậy." Ôn Biệt Yến cười cười: "Không thể đánh giá một ai thông qua vẻ bề ngoài của họ được."

"Ơ? Là sao?"

"Tôi thi xong rồi, nhưng chẳng làm gì cả."

Ôn Biệt Yến chỉ vào Dư Duy: "Còn anh ấy vừa thi hai phần nhảy xa, chạy nước rút 50m, còn phải hít xà 40 cái nữa."

Nói xong, cậu lại mỉm cười chỉ vào mình: "Hơn nữa, thành tích lại chẳng bằng tôi."

"......"

Bọn họ chết lặng nhìn cậu. 

Một lúc sau Dư Duy mới tập xong, phẩy phẩy vạt áo đón gió mát, cười tươi chạy đến chỗ cậu: "Yến Yến, anh lấy được điểm tối đa rồi~ Bạn trai em có giỏi không?"

Ôn Biệt Yến mở nắp chai nước ra rồi đưa cho anh, không ngớt lời khen ngợi: "Siêu giỏi luôn~"

Ngụy Gia nhíu mày, âm thầm chết lặng trong lòng: "Mình phải làm gì thì mới có được một anh bạn trai như anh Dư nhỉ? Không cần đẹp trai, chỉ cần nguyện ý giúp mình hoàn thành phần thi thể lực chó chết này là được."

Đỗ Tư Tư yên lặng gật đầu: "Nếu tìm được một anh bạn trai như thế thì mong rằng gái có thể thương tình cho tấm thân này mà cho xin bí quyết, nha?"

Phương Ái không nói gì cả, lặng lẽ nhắn tin cho bạn trai mình. 

"Đàn anh." Bạn nam ghi sổ vẫy tay: "Còn một phần thi nữa thôi, bây giờ thi hay là chờ tẹo nữa thi cùng lớp tụi em luôn?" 

Dư Duy muốn kiểm tra ngay bây giờ nhưng bị Ôn Biệt Yến kéo tay lại, cậu nói: "Tẹo nữa thi."

Chạy liên tục 2000m cũng chẳng dễ dàng gì, bạn trai cậu dù giỏi thế nào thì cũng cần được nâng niu chăm sóc chứ, nghỉ ngơi thêm lát nữa rồi thi cũng chẳng muộn. 

Dư Duy vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của Yến Yến, khẽ cúi người cho cậu tiện lau mồ hôi: "Thực ra anh không mệt lắm đâu, thi tiếp cũng không sao cả." 

Ôn Biệt Yến: "Thực ra em vẫn ổn lắm, chạy từ từ cũng không sao cả."

"Không được!" Dư Duy không chút do dự gạt phăng lời nói của cậu đi: "Em không được chạy đâu đấy, cứ ngồi đây chờ anh lấy điểm tối đa về cho em!"

Ôn Biệt Yến biết anh sẽ không đồng ý nên cũng không nằng nặc đòi cho bằng được, nhường hết phần thi của mình cho anh: "Được, anh cố lên." 

Nhóm lớp 11 nhiều học sinh cần kiểm tra quá, chạy đơn thôi mà cũng phải phân thành hai nhóm rồi. Vừa hay Dư Duy lại phải chạy hai chuyến, bấm chung đồng hồ với khối 11 cũng được.

Lớp 3 thấy chán quá cũng chạy ra đây gặm dưa, Tiền Húy còn tình nguyện bộc lộ hết tình anh em nồng thắm ra chạy song song với Dư Duy, nhưng ai ngờ vừa mới chạy hết 1000m này lại còn phải chạy thêm 1000m nữa... Cậu ta vừa chống gối thở hổn thở hển, vừa ngỡ ngàng kinh ngạc nhìn Dư Duy. 

"Sao, sao còn phải chạy nữa.... Lên 12 phải thi gấp đôi à?"

Ngụy Gia vừa ăn kem vừa giúp cậu ta khai mở đầu óc, Tiền Húy nghe xong thì sốc suýt rớt cả cằm: "Thi hai phần? Còn muốn giật điểm tối đa??? Liệu anh Dư có vì mệt mà về chầu tổ tiên không???" 

Vừa dứt lời thì Triệu Nhã Chính đập một phát vào đầu cậu ta, mỉm cười: "Anh không được nói như thế." 

Tiền Húy ngoan ngoãn kéo khóa miệng lại không nói gì nữa. 

Phần thi 1000m đầu tiên đã hoàn thành, Dư Duy dẫn đầu cả đoàn, nổi bật rực rỡ giữa đám đàn em khối dưới. Nhưng anh lại nguyện ý giao hết điểm số đợt thi này cho bạn trai, lại còn vui vẻ vẫy tay với Ôn Biệt Yến nữa.  

Ôn Biệt Yến mỉm cười giơ dấu like lên: Bạn trai em lợi hại thật đó~

Ghi điểm mất 30 giây, điểm danh mất cũng tầm 30 giây. Chỉ hơn một phút sau, phần thi 1000m thứ hai của Dư Duy đã bắt đầu rồi. 

Dư Duy cũng là hotboy có tiếng có miếng trong trường, đàn em của khối dưới ai ai cũng biết mặt anh. Cả đám cứ quây quanh đường băng, ồn áo náo nhiệt nhìn Dư Duy thi nốt phần kiểm tra thể lực 1000m thứ hai của mình. 

"Lớp 11 cố lên, lần thứ nhất bại trận dưới tay người ta rồi, đừng để sai lầm tái phát đấy nha, mất mặt lắm!" 

"Toàn thể lớp 5 cố lên nào! Đã không đẹp bằng rồi mà giờ đến thể lực cũng không bằng sao!?" 

"Anh Dư đẹp trai ứa, tui... tui sắp gục ngã rồi!"

Lớp 3 nghe thấy mấy lời này, cũng không cam lòng mà hét lớn

"Anh Dư cố lên! Cho tụi gà lớp 11 này xem thế nào mới là Alpha chân chính!!!!!!!"

"Anh Dư vượt qua nó đi! Chỉ cần vượt qua vạch đích đi thì cậu chính là người mạnh nhất vũ trụ!!!!" 

"Dư Duy! Vị thần vĩnh hằng của trường số một Hoài Thanh! Mau mau giựt top 1 cho bố!!!"

Cả hai bên cứ cãi nhau hô hào ầm ĩ một hồi, thế là bài kiểm tra thể chất bỗng dưng biến thành trận chung kết của thế vận hội Olympic. 

Dư Duy cạn lời. 

Giờ thì cả thế giới biết anh phải kiểm tra bù. 

Anh chẳng buồn để ý đến tụi nó nữa, nhưng đàn em khối dưới thì lại không. Cậu ta không cam tâm để bản thân bị bạn cùng lớp trêu chọc như ban nãy, bắt đầu lao mạnh về phía vạch đích khiến Dư Duy cũng phải ép bản thân mình chạy nhanh hơn. 

Hậu quả là khi gần đến nơi rồi thì thể lực cũng sắp cạn kiệt, hai chân càng lúc càng nặng hơn, hơi thở cũng ngày càng ngắn dần. 

Trái tim của Đỗ Tư Tư như chợt ngưng lại: "Hình như anh Dư sắp chạy không nổi nữa rồi."

Thành Hàn: "Hừ, 2000m mà, đây cũng chẳng phải Marathon nên đâu chạy chậm được. Trước đấy nó cũng phải thi vài phần rồi, anh Dư cũng chẳng phải Iron Man, tất nhiên cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi rồi." 

Ôn Biệt Yến chờ ở cuối đường băng, nhíu mày nhìn bóng dáng anh mệt mỏi ở phía xa xa kia. 

50m cuối cùng, các bạn nam trên đường băng càng lúc càng đến gần vạch đích là tâm điểm chú ý của toàn trường, tiếng hò hét khích lệ cố lên càng lúc càng to, hết lượt này rồi lại đến lượt khác, dễ dàng khơi gợi tính hiếu thắng trong lòng mỗi thiếu niên. 

Dư Duy đứng chững lại, hai chân nặng như chì không nhấc nổi lên, anh ngước nhìn từng người từng người chạy qua mình, thở hắt một hơi rồi nhắm chặt mắt lại. 

Chậc, lấy được điểm tối đa cho Yến Yến là ổn rồi, điểm của anh thế nào cũng chẳng sao, đạt tiêu chuẩn là được. 

Ôn Biệt Yến nhìn mà xót hết ruột gan, muốn hét lên bảo anh đừng chạy nữa, cứ từ từ mà đi thôi. Ai ngờ còn chưa kịp nói thì Tiền Húy đã xông ra ngắt lời cậu. 

"Anh Dư! Chạy đi!!!! Vợ mày vẫn đang đứng đây chờ mày này!!!"

"Chẳng lẽ mày muốn vợ mày thấy cảnh mày bị đánh bại bởi mấy thắng oắt Alpha khác sao!!! Chạy đi nhanh lên!!!"

Xung quanh đều là tiếng hò hét ầm ĩ, Ôn Biệt Yến còn tưởng rằng Dư Duy không nghe thấy được, ai ngờ đâu tự dưng anh đứng chững lại. 

Dư Duy lập tức vứt bỏ dáng vẻ mệt mỏi uể oải kia sang một bên, dồn hết toàn bộ sức lực cuối cùng của mình để lao về phía trước, vượt qua đám đàn em khối dưới rồi đường đường chính chính chạm đến vạch đích, dẫn đầu đoàn thi. 

Lời mà Ôn Biệt Yến định nói ra như mắc kẹt ở cổ họng cậu, không tài nào thốt ra nổi một câu. 

Tiếng ồn ào náo động xung quanh bỗng chốc tan biến, chỉ còn bóng dáng ai đó đã cạn kiệt sức lực, liều mạng chạy về người mà anh yêu nhất.

Khoảnh khắc anh vượt qua dây băng, xung quanh liên tục hò reo hoan hô ầm ĩ.

Ôn Biệt Yến giang hai tay ra ôm chầm lấy bạn trai đã cạn kiệt sức lực. 

Chân của Dư Duy đã mềm nhũn đến nỗi không đứng nổi nữa, chỉ có thể nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất, dựa vào Ôn Biệt Yến liên tục thở dốc. 

Ngụy Gia nhìn anh, nói lớn: "Anh Dư đang cầu hôn học thần đó à!!!!!?? "

Chỉ cần một câu thôi đã đủ để chắp sáng tinh thần ship CP của tất cả mọi người gần đó.

Quan hệ giữa hai vị hotboy này ai ai cũng biết cả, hơn nữa tư thế của hai người bây giờ thực sự rất giống như đang cầu hôn vậy. Quần chúng ăn dưa liên tục hét lên: 

"Dùng phần thi hai người để cầu hôn, lãng mạn quá đi à~"

"Học thần mau mau đồng ý đi!!!" 

"Gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấyyyyyyy!!!"

"Cục Dân Chính đâu, mau mau bê đến đây cho OTP của tôi lãnh chứng nào!" 

"Mau đồng ý đi!!!!!!!!!!!!!!"

Giáo viên thể dục không chút để ý, chỉ cười cười nhìn bọn họ rồi đi sang chỗ khác. 

Ôn Biệt Yến gạt những lời đùa của mọi người sang một bên, thủ thỉ bên tai anh: "Anh ơi, chạy xong không được ngồi đâu đó, để em đỡ anh dậy nha?" 

Dư Duy mệt mỏi xua tay: "Không, anh không đi được, để anh nghỉ lát đã....." 

Ôn Biệt Yến dựa vào anh, bảo "được" rồi đỡ Dư Duy đứng dậy để anh ổn định lại nhịp thở.

"Thực ra không nhất thiết phải lấy được điểm tối đa đâu." Ôn Biệt Yến nói: "Không lấy được hạng nhất không phải là do anh kém, bọn họ chỉ cần chạy 1000m, nhưng anh lại phải chạy tận 2000m, anh giỏi hơn bọn họ rất nhiều." 

"Không phải."

Dư Duy tựa đầu vào vai cậu: "Anh chỉ cần lấy điểm tối đa cho em thôi, còn anh thì sao cũng được. Nhưng anh cố gắng vượt qua tụi nó không phải vì anh sợ thua." 

"Vậy thì vì sao?"

"Vì em vẫn luôn đứng ở vạch đích chờ anh." Dư Duy vừa thở dốc vừa bật cười

"Vì bạn trai anh vẫn luôn đứng ở vạch đích chờ anh, vậy nên....anh muốn liều mạng một lần, chỉ mong sao có thể làm người đầu tiên đến bên em!"
Bình Luận (0)
Comment