Để đến lối vào chính của biệt thự, cậu phải đi bộ vào khu phố.
Sau khi đường Gia Hòa bị phá bỏ, các tòa nhà cao tầng vẫn đang được xây dựng.
Lưới an toàn xanh hạn chế sắt thép, bê tông, bước vào sẽ thấy những con đường chằng chịt, hẹp đủ cho xe đạp đi qua. Đêm qua trời mưa, hệ thống thoát nước của thành phố không tốt, bây giờ nước đen tích tụ ở những chỗ trũng trong ngõ sâu, mùi hôi thối khó chịu. Khi đi bộ cần phải cẩn thận không chỉ trên mặt đất có ổ gà và nước thải, mà còn phải cẩn thận với những chướng ngại vật trên đầu. Bởi nếu không cẩn thận thì sẽ gặp phải những ống nước nhựa đầy cặn và dây cáp tạm bợ trên công trường.
Chật chội, tối tăm và ngột ngạt.
Biệt thự Trường Minh nằm ở trung tâm của "khu rừng thép" này. Đây là nơi mà mọi người thậm chí không thể nhìn thấy bầu trời khi ngẩng đầu lên.
Đưa cậu vào trong, người đàn ông trung niên lộ rõ bộ mặt thật. Con đường rất hẹp và chỉ có thể đi từng cái một. Hắn ta chủ động để Diệp Sanh đi trước, hắn đi theo phía sau, ánh mắt dữ tợn, vẻ mặt quái dị và nụ cười toe toét.
"Em trai, em đến Hoài Thành một mình trong nhà cho bao nhiêu tiền vậy..."
Kết quả là, trước khi hắn chạm vào vai cậu, Diệp Sanh đã giơ tay và bẻ gãy cổ tay hắn mà không thèm nhìn lại.
Người đàn ông trung niên hét lên.
Diệp Sanh quay lại và bắn xuyên đầu hắn mà không do dự.
Người đàn ông trung niên trợn mắt, ngã xuống đất và phá hỏng con đường này.
Sắc mặt Diệp Sanh không có biểu cảm gì, thu súng lại, sắc mặt có chút tái nhợt do mất máu quá nhiều.
Mùa xuân dù có rực rỡ đến đâu cũng chỉ có một chút ánh sáng lọt tới đây.
Giẫm qua thi thể của người đàn ông trung niên, Diệp Sanh bị tài xế xe lậu trên đường trì hoãn một lúc, khi đến trước biệt thự Trường Minh thì trời đã gần tối.
Còn chưa kịp đến gần, Diệp Sanh đã nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo.
Chủ nhà: "Có tiền thì thuê mà không có tiền thuê thì cút, tiền thuê là 500 tệ, chưa bao gồm điện nước, không muốn thuê thì đừng thuê."
Một người đàn ông tức giận: "Chúng tôi đã nói hiện tại không có tiền nên nợ trước, bà không thể châm chước một chút sao? Đừng nói năm trăm tệ, sau này tôi sẽ cho bà năm trăm ngàn tệ. Không vấn đề!"
"Ồ, tôi đã nhìn thấu đám quỷ nghèo mấy người từ lâu rồi. Mấy người biết khoe khoang và thiếu nợ hơn bất cứ ai! Mấy người cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Không thể nào!" Bà già chủ nhà là một bà già tinh thần quắc thước, dáng người gầy, thấp, tóc xoăn, mặc áo trắng và quần tây, khi nói chuyện rất tức giận, toàn bộ khuôn mặt đều co giật.
Chàng trai trẻ đứng trước mặt bà là tùy tùng của Dục Ma. Những dị năng giả chưa bao giờ thiếu tiền hay phải chịu những bất bình như vậy khi đi lại trong xã hội hiện đại.
Tùy tùng đột nhiên tức giận chỉ vào áo mình: "Bà già, mở mắt ra mà nhìn xem. Giá trên thị trường chiếc áo của tôi là năm nghìn tệ. Bà có nghĩ rằng tôi sẽ thiếu năm trăm tệ không?". "
Chủ nhà tức giận, mặt nhăn nhó, dùng chổi lông đập mạnh vào vai hắn: "Cậu gọi ai là bà già?"
"Tôi đang nói về bà!"
Dương Tông không thể chịu đựng được nữa, hắn cảm thấy Dục Ma và những người xung quanh dường như bị bệnh nặng.
Dương Tông ấn vào vai tên tùy tùng: "Được rồi, được rồi."
Hắn đứng dậy làm người hòa giải, nhanh chóng tháo đôi khuyên tai bạc ra khỏi tai, nở nụ cười nịnh nọt rồi nháy mắt: "Bác gái ngài nhìn xem. Bạc thật nguyên chất, thuần thủ công, không lừa già dối trẻ. Thứ này tôi đã bỏ ra mấy ngàn chỉ là ngài hãy để anh em chúng tôi ở lại đây một đêm."
Khi chủ nhà nhìn thấy hai chiếc đinh bạc, mắt bà ta gần như lồi ra khỏi đầu. Nhưng bà liếc nhìn đám cừu béo trông rất giàu có này, nén lại niềm vui, ôm chặt chiếc chổi lông không chịu thả chúng ra: "Đã quá muộn rồi, có nhiều người bên ngoài không đủ tiêu chuẩn như vậy, tôi sẽ không làm ăn với mấy người nữa."
Bà vừa dứt lời, một cái đầu thò ra khỏi cửa sổ tầng hai. "Tôi đã nghe thấy gì vậy? Người bên ngoài à?" Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và thời trang với mái tóc được uốn thành sóng lớn. Cô vừa mới gội đầu và có một hàng lô quấn tóc trên đó. Cô mặc một chiếc áo có dây đeo màu trắng và đôi môi mọng nước tô son màu đỏ tươi. Cô cười rạng rỡ vẫy tay: "Lạ thật đấy, thưa bà, có người đến biệt thự của chúng ta, thực ra vẫn là người bên ngoài. Người ngoài thì cứ để họ ở đi. Đã lâu rồi tôi không thấy khuôn mặt mới."
Cô ấy nghiêng người về phía dưới, mặc chiếc yếm, không màng đến việc để lộ vẻ quyến rũ của mình dưới ánh sáng mặt trời, và đặt ánh mắt đầy lôi cuốn.
Chủ nhà vừa cãi nhau với cô về vấn đề tắm ban ngày, kẻ thù gặp mặt lập tức đỏ mắt. Bà lập tức cầm chổi lông gà chỉ vào cô: "Tôi cho cô nói à? Cô giặt quần áo hàng ngày, tiền nước cũng miễn phí. Sau một tháng ở lại, cô nên thu dọn đồ đạc và rời đi với tên bạn trai ngu ngốc của mình đi."
Người phụ nữ tóc xoăn nói "chậc".
Lúc này, cửa sổ tầng ba cũng mở ra, một người phụ nữ trung niên bưng chậu phơi quần áo đi ra. Các đốt ngón tay của bà ấy thô to và khuôn mặt bà ấy tối tăm khắc nghiệt. Sau khi nghe xong đoạn hội thoại, người phụ nữ trung niên trợn mắt trong khi vặn xoắn quần áo, đưa tay về phía trước khiến nước từ quần áo rơi vào đầu người phụ nữ tóc xoăn.
Nước lạnh tạt vào đầu và mặt cô.
"A!" Người phụ nữ tóc xoăn bỗng nhiên hét lên một tiếng, tức giận cao giọng: "Đồ nhà quê, bà không có mắt à!"
Người phụ nữ trung niên mỉa mai nói: "Tôi đang tưới hoa."
Người phụ nữ tóc xoăn đóng sầm cửa sổ lại rồi tức giận đùng đùng về phòng.
Một lúc sau, chồng của người phụ nữ trung niên bước ra, chen vào cửa sổ xem trò vui: "Này, có người thuê mới à?"
Người phụ nữ trung niên giật mình, lập tức thu hồi ánh mắt châm chọc, trở nên cực kỳ ôn nhu khiêm tốn, cố cười, sợ hãi nói: "Chồng, em đang phơi quần áo, sao anh lại ở đây."
"Anh chỉ nhìn thôi." Chồng cô là một người đàn ông bụng phệ, mặt đầy dầu, c ởi trần, thò đầu ra sau, ánh mắt dõi theo người tình nhỏ bên cạnh Dục Ma liền không thể rời mắt được.
"Này! Ở đây cũng có một cô gái xinh đẹp!"
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vặn vẹo, gần như muốn đập cái chậu xuống, hủy hoại khuôn mặt của hồ ly tinh kia.
Người chồng nói một cách đạo đức giả: "Chủ nhà, tôi nghĩ trời sắp tối và họ không có nơi nào để ở. BÀ châm chước một chút đi."
Chủ nhà cũng không có thiện cảm với hai vợ chồng: "Anh biết mình đang làm gì không, chết một bên đi. Nếu không trả tiền thuê nhà tháng này, tôi sẽ đốt xe chở đồ ăn sáng của anh!"
"Ài, bà già, bà bị ám ảnh bởi tiền bạc à."
Người phụ nữ trung niên chửi bới và nặng nề đóng cửa sổ lại.
Lúc này, tình nhân nhỏ bên cạnh Dục Ma đứng ra, sắc mặt tái nhợt tháo vòng tay, bông tai, vòng cổ ra, vừa khóc vừa cầu xin: "Cái này... những thứ này đủ chưa? Để chúng tôi vào đi bà, chúng tôi thực sự không còn nơi nào để đi."
Chủ nhà đã ác độc lấy đi đồ đạc của họ. Sau khi xác nhận những người này không thể mang theo thứ gì có giá trị, bà miễn cưỡng thả họ ra và nói: "Vào đi, nhưng tôi chỉ cho các người hai phòng".
Dương Tông vui mừng khôn xiết: "Được, được."
Chủ nhà hếch cằm, trợn mắt nhìn về phía sau, đột nhiên nói: "Hắn cũng thuộc nhóm các người à? Thêm một người nữa sẽ có thêm tiền."
Mọi người quay lại và nhìn thấy Diệp Sanh bước ra từ bóng tối.
Dương Tông đã từng gặp Diệp Sanh một lần ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa, hắn trợn mắt: "Diệp Sanh? Tại sao cậu lại ở đây!"
Diệp Sanh cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp được người từ thế giới bên ngoài ở đây.
Khi Dục Ma nhìn thấy Diệp Sanh, trong mắt hắn đầy kinh ngạc. Vừa thương tiếc tại sao người này lại là đàn ông, hắn hỏi Dương Tông: "Cậu có biết hắn không?"
Dương Tông bối rối và không biết phải nói gì.
Diệp Sanh thờ ơ nói: "Tôi không biết anh ta."
Dục Ma nhìn chằm chằm Diệp Sanh hồi lâu, đột nhiên khai thông hai mạch Nhâm Đốc, hắn cảm thấy không cần quá quan trọng giới tính, hắn có thể thử một thế giới mới. Mặc dù có chút sợ hãi Diệp Sanh, Diệp Sanh thực sự mang lại cho hắn cảm giác "thử thì sẽ chết", nhưng vẻ ngoài yếu đuối và mong manh hiện tại của Diệp Sanh đã mang lại dũng khí cho hắn một lần nữa.
Dục Ma: "Không có việc gì, hiện tại chúng ta không phải quen biết sao?"
Diệp Sanh lớn lên ở Âm Sơn và cảm thấy khó chịu và ghê tởm trước ánh mắt của người khác nhìn mình chứ đừng nói đến những ánh nhìn trắng trợn như vậy.
Cậu ghét bất cứ ai chú ý quá nhiều đến cậu.
Đây không chỉ đơn giản là sự tức giận mà còn là sát ý và bạo lực thực sự.
Cậu rũ mắt xuống, đè nén ác ý trong lòng.
...Thành phố này dường như đã bộc lộ điều gì đó trong cậu.
Ánh mắt Dục Ma dừng lại trên mặt Diệp Sanh, hắn nhiệt tình nói: "Cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi không? Tối nay chúng tôi có thể ở chung một phòng."
"Cậu ấy chắc chắn không thể ở chung phòng với anh."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh.
Dục Ma: "Cái gì?"
Mấy người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Hưng Ngôn cách đây không lâu đã chỉ đường cho bọn họ nói: "Muốn sống sót thì hãy đến biệt thự Trường Minh" đang khoan thai đến muộn.
Anh ấy đã ăn hết số kẹo mà anh ấy mang theo.
Ở đây không có đồ ăn hay bất cứ thứ gì để ăn nên Lạc Hưng Ngôn chỉ có thể chán nản nhai tăm.
Lạc Hưng Ngôn ngậm một cây tăm trong miệng, vẻ mặt cay đắng: "Người ta đã đính hôn rồi, đồ ngu."
Dục Ma: "Đính hôn?"
Dương Tông ngơ ngác: "Đính hôn?!" Nếu hắn nhớ không lầm, Diệp Sanh còn là sinh viên đại học, hiện tại sinh viên đại học chơi đùa cuồng nhiệt như vậy sao? Cậu còn trẻ như vậy mà đã bước vào phần mộ hôn nhân.
Diệp Sanh nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, không muốn nói một lời. Cậu đã kiệt sức vì đàm phán với Quỷ Mẫu. Cậu mất máu quá nhiều, tinh thần kiệt quệ, bây giờ chỉ muốn tiết kiệm chút sức lực để đối phó với Cố Sự Đại Vương thay vì bọn ngu này.
Dương Bạch đầu tiên nhận ra điều không đúng, hỏi Lạc Hưng Ngôn: "Không phải anh nói muốn vào thành phố xem tình hình trước sao? Tại sao anh lại tới đây?"
Lạc Hưng Ngôn trợn mắt nói: "Bởi vì tôi không thể ở lại thành phố nữa."
Khi màn đêm buông xuống, người dân trong thành phố dần dị hóa. Nơi nguy hiểm nhất bây giờ chính là nơi an toàn nhất. Anh thà trốn ở nơi có sức mạnh thần quái cao nhất thành phố này còn hơn là ra ngoài và đối mặt với hàng triệu, hàng chục triệu kẻ dị giáo đông hơn.
Dục Ma tà tâm chưa chết, rất chán nản: "Cậu ấy đã đính hôn? Vị hôn thê hay vị hôn phu? Đó là ai?"
"Tôi."
Một giọng nói tao nhã và tươi cười đã phá vỡ sự nghi ngờ của Dục Ma.
Khi Diệp Sanh nghe thấy giọng nói đó, cậu sững sờ trong giây lát, tinh thần căng thẳng của cậu trở nên thoải mái một cách thần kỳ.
Ninh Vi Trần đi về phía đám đông dọc theo con đường mà Diệp Sanh đã đi.
Mọi người kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ bước ra từ bóng tối. Đánh giá về ngoại hình và khí chất độc đáo của hắn, hắn có thân hình cao gầy và có nụ cười trên môi. Ở một nơi hỗn loạn, bẩn thỉu, đông đúc này, quả thực mang đến cho người ta cảm giác chói mắt.
Đối với bất cứ ai, Ninh Vi Trần có thể là một tên công tử nhà giàu ngả ngớn tản mạn, nhưng Diệp Sanh là người duy nhất có thể nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng điệu của hắn.
Hắn mỉm cười và nói với họ.
"Tôi và vị hôn thê của tôi ở chung phòng, tôi không phiền anh sắp xếp đâu."
---Editor muốn nói---Haiz, buông tay thả lỏng để chồng em lo thôi ;_; Ninh Ninh trâu bò vl huhu đợi ngày Sanh Sanh tin tưởng em bé hơn nữa