Vương Tiểu Bàn nhìn nét chữ ngoằn ngoèo trên tờ giấy nháp, đôi mắt nheo lại vẻ phấn khích, vẫy tay chộp lấy nó.
"Chính là nó! Chính là nó! Hahaha, tôi tìm được rồi!"
Vương Tiểu Bàn ôm chặt trang giấy, vui sướng nhảy múa.
Gã hoàn toàn không có hứng thú với nội dung câu chuyện, gã chỉ là một tên trộm chuyên trộm tác phẩm của người khác, chỉ nghĩ đến tiền thưởng và ngôi nhà của chính mình nên thậm chí không thèm đọc mà nhét vào túi.
Dương Tông thở dài một hơi, ngồi phịch xuống đất, cố nở một nụ cười nịnh nọt: "Tôi tìm được bản thảo cho cậu rồi, cậu... hiện tại cậu có thể thả tôi đi." Hắn không giấu được sợ hãi, mỉm cười còn khó coi hơn là khóc.
Vương Tiểu Bàn quay đầu lại, khinh thường nhìn hắn, nhìn hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống ngửi Dương Tông như chó, sau đó cười quái dị nói.
"Thả anh đi? Tôi thả anh đi, anh có thể chạy đi đâu? Gió ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》 đã gieo mầm vào trong cơ thể anh. Anh có biết anh có mùi thơm gì không? Giống như mùi thịt. Thơm quá... Chỉ cần ngửi thấy mùi hương của anh thôi thì tôi cũng đã c hảy nước miếng rồi, nếu anh không chết trong bụng tôi thì khi bước ra khỏi phòng này sẽ bị những người thuê phòng khác ăn thịt."
Dương Tông sợ đến rơi nước mắt, thanh âm run run: "Tôi có thể chạy thật xa, có thể chạy ra khỏi biệt thự Trường Minh."
Vương Tiểu Bàn thương xót mà nói: "Anh điên rồi sao? Vừa rời khỏi biệt thự Trường Minh, anh sẽ bị những người trong thành phố kia chém thành từng mảnh."
Sắc mặt Dương Tông tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Lời nói của Vương Tiểu Bàn hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ ngây thơ của hắn, đứng trước mặt hắn là《 Người Đi Nhón Chân 》, câu chuyện về biệt thự Trường Minh còn hơn thế nữa, thành phố bên ngoài đầy quái vật.
Nếu ở lại biệt thự Trường Minh thì sẽ chết, nếu rời khỏi biệt thự Trường Minh thì cũng sẽ chết. Kể từ khi bị kéo vào thế giới này, chủ nhân của không gian đã không muốn hắn sống.
"Không... luôn có cách... luôn có lối thoát."
Vương Tiểu Bàn quái dị cong môi, đột nhiên giơ tay lên đặt lên mặt mình.
Sau đó, đồng tử của Dương Tông mở rộng và hắn kinh hoàng nhìn Vương Tiểu Bàn bắt đầu từ trán lột da của chính mình xuống. Xé và kéo, da người bị gã kéo ra dễ dàng như quần áo. Gã nhón chân dẫm lên lớp da người của tên tùy tùng, lộ ra hình dạng ban đầu, một con quái vật da thịt đã thối rữa và hôi hám từ lâu, im lặng nhìn hắn. Trên người Vương Tiểu Bàn luôn có một mùi hôi, giống như mùi mà một số tên mập mạp tự nhiên tiết ra vào mùa hè, có chút gần giống với mùi nhà vệ sinh. Lúc này Dương Tông mới biết đó là mùi xác chết.
Vương Tiểu Bàn nói: "Sao lại đi ra ngoài? Đi đâu cũng vậy sao?"
"Anh thà chết trong bụng tôi cũng được, tôi vẫn có thể để lại cho anh cả một thi thể, hehe," Vương Tiểu Bàn tựa hồ cho rằng mình vừa kể một câu chuyện cười hay, nói xong, khuôn mặt đầy máu của gã vặn vẹo run rẩy, cười đứng dậy nói: "Này, tôi nhất định sẽ ăn sạch anh, không để sót một khúc xương nào, để lại cả một thi thể trong bụng."
"Không! Không, cậu không cần... cậu không cần lại đây..." Dương Tông xoay người muốn rời đi, nhưng hạt giống của 《 Thành Phố Mùa Xuân 》 lại nảy mầm trong cơ thể hắn. Hắn vừa lẻn vào phòng của bà chủ nhà và sử dụng dị năng của mình nên hắn chỉ còn lại rất ít sức lực. Hơn nữa, ngay cả ở thời kỳ hoàng kim của hắn, hắn cũng không thể thoát khỏi một kẻ dị giáo cấp A. Dương Tông lăn lộn và cố gắng trốn thoát khỏi phòng 203, nhưng Vương Tiểu Bàn đã tóm lấy chân hắn và kéo hắn lại. Bàn tay kia vẫn còn rỉ máu, sắc mặt Vương Tiểu Bàn trở nên hung ác, nhai sống một miếng thịt trên người hắn. Dương Tông muốn hét lên, nhưng Vương Tiểu Bàn sợ sẽ đánh thức bà chủ nhà và liên lụy đến gã nên gã đã giơ cuốn sách lên và đánh mạnh vào đầu hắn. Trong phút chốc, một cái lỗ đẫm máu bị đập ra trên đầu hắn, cuối cùng, đồng tử của Dương Tông co rút lại, chỉ còn lại đau đớn và sợ hãi.
Vương Tiểu Bàn gầm gừ nhai một ngụm máu thịt hấp dẫn của người bên ngoài, để lại một cục máu trong miệng. Gã quá tập trung vào việc ăn thịt người đến nỗi không nhận thấy một cái bóng bước ra từ bóng tối của phòng 204 bên cạnh và bao trùm ở trên đầu gã.
Vương Tiểu Bàn đang ăn ăn, đột nhiên cảm giác được trên trán có vật gì lạnh lạnh.
Bạc, một kim loại vô cùng quỷ dị và nguy hiểm, không hiểu sao lại khiến trái tim gã run một chút.
Vương Tiểu Bàn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, gặp phải một đôi ánh mắt lạnh lùng tràn đầy bạo lực và sát ý.
【 Khi kẻ đạo văn xuất hiện, đừng tin bất cứ ai xung quanh bạn. 】
Diệp Sanh từ tầng năm bước xuống và cảm thấy có gì đó không ổn khi nhìn thấy ba người cầm quạt chạy xuống và quạt bong bóng ra xa. 《 Cõng Xác 》 vẫn đang di chuyển ngoài cửa, nằm ở phía trên cửa chờ đợi, khi họ mở cửa ra thì hoàn toàn không có khả năng quay lại lấy dụng cụ.
Tại sao nhóm người này lại có quạt trong tay khi họ không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài?
Lời giải thích duy nhất là ai đó đã đoán trước mọi thứ ở hành lang.
Cậu nghĩ ngay đến Kẻ Đạo Văn.
Chương thứ bảy của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》 kể về Vương Tiểu Bàn, người thuê phòng 303. Là một kẻ dị giáo chỉ đứng sau bà chủ nhà, khả năng của Vương Tiểu Bàn cũng được bộc lộ trong phần tổng quan tóm tắt. Cấp bậc của dị giáo càng cao thì càng xảo quyệt, Vương Tiểu Bàn đã thay thế một người trong số bọn họ, trà trộn vào trong đó, dụ họ chạy lên tầng một lấy chìa khóa của bà chủ nhà để mở cửa phòng 203.
Những kẻ dị giáo ở biệt thự Trường Minh mỗi người đều có những h@m muốn và tội lỗi riêng. Họ tôn thờ tiền bạc, tham lam, đố kỵ, hèn nhát, cáu kỉnh và ích kỷ, trong thời đại hỗn loạn vốn đã nóng nảy và hỗn loạn này, họ đã dệt nên một thế giới ngột ngạt.
Là một Kẻ Đạo Văn, có lẽ Vương Tiểu Bàn đã thực sự có ý định "sao chép" đến cùng.
Vương Tiểu Bàn xoay cổ, mập mạp, cổ ngắn ngắn, lúc vặn vẹo phát ra tiếng răng rắc, giống như xương vặn vẹo 180 độ. Vương Tiểu Bàn cười sảng khoái: "Người bên ngoài các cậu thật thú vị."
Diệp Sanh còn chưa khôi phục lại giọng nói, cũng lười nói nhảm. Cậu đã điều chỉnh giá trị thần quái của súng lên cấp A, khi dùng ngón tay ấn vào cò súng, cậu có thể cảm nhận được lực cản. Đầu ngón tay từng chút một ấn xuống, máu toàn thân nóng bừng.
Trong mắt Diệp Sanh hiện lên một tia máu lạnh.
"Anh trai, giao cho em." Nhưng trước khi cậu nổ súng, Ninh Vi Trần đã đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, mỉm cười dịu dàng, ngón tay đan vào nhau. Diệp Sanh quay đầu lại, cau mày, không hiểu hắn định làm gì. Nhưng đối mặt với đôi mắt hoa đào lạnh lùng cảnh cáo của Ninh Vi Trần, cậu vẫn thu súng, vô cảm rũ mắt xuống, nuốt ngụm máu đang dâng lên trong cổ họng.
Ninh Vi Trần nhặt mảnh giấy rơi xuống cạnh Vương Tiểu Bàn vì hắn đã lột da. Trên đây là những câu chữ thật sự thuộc về Cố Sự Đại Vương.
"》chương thứ 9." Giọng nói của Ninh Vi Trần rất bình tĩnh.
Diệp Sanh sửng sốt, nhớ lại những gì Cố Sự Đại Vương đã nói với mình trước khi bước vào thế giới này —— độc giả của thế hệ tương lai, tôi hy vọng các bạn có thể thực sự hiểu được câu chuyện của tôi.
Nếu muốn rời khỏi đây, bọn họ không dễ dàng tìm ra Cố Sự Đại Vương, trước tiên phải... đọc truyện của hắn.
《 Thành Phố Kỳ Lạ 》chương thứ 9, 《 Mắt Của Người Khác, Lưỡi Của Người Khác 》
【 Tiểu Vũ nói rằng cậu ấy đã tìm thấy một con mắt trong bức tường của nhà vệ sinh. Cậu bé đưa tôi đi xem. Kéo xuống chiếc giẻ rách đã bám đầy vết nấm mốc từ lâu, nhấc nửa số gạch vỡ lên, tôi nhìn thấy một chiếc camera giống như nhãn cầu của con người.
Tôi công nhận, đây là loại mắt camera đã bị loại bỏ trên thị trường từ lâu, nó vẫn sử dụng những loại cáp thô sơ nhất để kết nối máy ảnh và màn hình, nó có những hạn chế lớn và ưu điểm duy nhất của nó là giá rẻ.
Tiểu Vũ sợ hãi hỏi nơi chúng tôi ở có ma không. Tôi nói với cậu bé rằng đây không phải là ma đâu, đừng sợ.
Tôi nói với bà chủ nhà về chiếc camera nhưng sắc mặt bà ấy thay đổi hẳn và chửi bới tôi. Chủ nhà nói rằng nếu chuyện này lan ra ngoài thì người khác nghĩ gì về bà ấy. Làm thế nào bà ấy có thể cho thuê tòa nhà của mình nữa? Bà ấy yêu cầu tôi giữ bí mật, nếu không hôm nay bà ấy sẽ đuổi tôi ra ngoài và vứt bỏ hết đồ đạc của tôi.
Tôi còn phải gửi lại những thứ đó cho hiệu sách, nên không thể để bà ấy vứt chúng đi được.
Vì thế tôi chọn sự im lặng.
Tiểu Vũ luôn sợ hãi vào ban đêm. Mặc dù camera đã được chủ nhà bí mật tháo dỡ và có thể chỉ là di chuyển vị trí nhưng cậu bé vẫn cảm thấy có người đang theo dõi mình. Bố cậu bé chỉ đánh cậu, còn mẹ cậu bé thì luôn khóc lóc, người duy nhất cậu bé có thể tâm sự là tôi.
Tiểu Vũ thắc mắc: Chẳng lẽ đó thật sự là ma sao?
Tôi nói đùa: Không phải ma mà là kẻ rình coi trong tòa nhà của chúng ta.
Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt nói, cháu phải làm sao bây giờ?
Tôi không biết phải làm gì. Tôi an ủi cậu bé: Kẻ rình coi không có nhìn trộm trẻ con, sau khi lớn cháu rời khỏi nơi này thì tốt rồi.
Tiểu Vũ sửng sốt, gật đầu.
Cậu bé bắt đầu ngồi xuống và trò chuyện với tôi. Cậu bé mê man nói, cháu muốn nhanh chóng lớn lên, và cháu không thích nơi này chút nào, sau khi các bạn cùng lớp biết cháu sống ở biệt thự Trường Minh, họ nói rằng cháu sống trong phòng quan tài. Nhưng quan tài chẳng phải là nơi người chết ở sao, tại sao nơi người sống sống lại gọi là phòng quan tài?
Tôi không nói gì.
Cậu bé ôm cặp sách và im lặng.
Sau này, tôi thường thấy Tiểu Vũ chạy lên sân thượng vẽ, cậu bé vẽ mắt khắp cuốn sổ rồi dùng compa chọc chúng nát nhừ.
Tiểu Vũ thường xuyên nhìn bầu trời, đoán chừng cậu bé đang tưởng tượng, bây giờ mình có một đôi cánh, có thể bay ra khỏi đây, tự do như chim chóc.
Một ngày nọ, Tiểu Vũ đột nhiên nói với tôi một cách kỳ lạ và lo lắng: Cháu đã tìm thấy kẻ rình coi trong tòa nhà của chúng ta, nhưng cháu vẫn cần phải xác minh nó.
Tôi bảo cậu bé, cố lên cháu.
Trong sách bài tập về nhà của Tiểu Vũ, biệt thự Trường Minh đầy mắt. Bởi vì có một kẻ rình coi trong số chúng ta.
Sau khi chen chúc lên xe buýt đi làm, tôi thấy Tạp chí Chuyện Xưa đã dán logo môi đỏ 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》 ở khắp nơi vì cuộc thi viết luận. Ngồi vào bàn làm việc, tôi nghĩ, thế giới của tôi thực ra chỉ toàn những cái miệng. 】
Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đều đọc rất nhanh và đọc hết một nửa câu chuyện trong vài giây.
Vương Tiểu Bàn nhìn thấy cảnh này, nuốt miếng thịt vào miệng, thở hổn hển, ác độc nói: "Trả lại bản thảo cho tôi!"
Lúc này, một tiếng nói khinh thường đột nhiên truyền đến từ hành lang.
"Cái gì gọi là bản thảo của cậu? Rõ ràng là bản thảo của Cố Sự Đại Vương, là bản thảo của Trình Tiểu Thất. Tại sao cậu không tỏ ra xấu hổ một chút nào?" Lạc Hưng Ngôn cắn cổ Quả Bóng Đầu Người, nắm lấy ổ khóa sắt, lạnh lùng đi ra từ trong bóng tối.
Phía sau anh là Dục Ma, tốc độ cắn nuốt người của con cóc mang xác rất chậm, phần lớn cơ thể của Dục Ma đã bị ăn mòn, tuy nhiên hắn là dị năng giả cấp B, còn có thể sống sót, may mắn thay hắn đã được Lạc Hưng Ngôn cứu. Mặt mũi hắn đầy nước mắt nước mũi mà đi theo lại đây.
Khi Diệp Sanh nhìn thấy Lạc Hưng Ngôn tới, cậu tỏ ra thờ ơ, nắm lấy tay Ninh Vi Trần và kéo hắn cùng rút lui về phía sau. Sẽ ổn thôi nếu những kẻ dị giáo cấp A được xử lý bởi những người chuyên nghiệp, họ không cần phải tham gia.
Ninh Vi Trần cảm thấy buồn cười trước cử chỉ "bảo vệ" nho nhỏ của Diệp Sanh, vô cùng hài lòng ngoan ngoãn lùi lại, đồng thời đưa bản thảo trong tay cho Lạc Hưng Ngôn.
"Lạc tiên sinh, đây chính là manh mối mà chúng tôi tìm được."
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Anh thực sự cảm thấy hai người này đến đây để hưởng tuần trăng mật, và anh là người duy nhất chăm chỉ chiến đấu với quái vật.
"Bản thảo của tôi!"
Lúc này, hai mắt Vương Tiểu Bàn đỏ hoe, bắt đầu tấn công. Gã đứng dậy, giơ cuốn sách trên tay lên và định đánh vào đầu Lạc Hưng Ngôn. Một khi trang sách trong tay chạm vào, ngay cả quan chấp hành cấp S cũng sẽ bị ăn thịt ngay lập tức.
Lạc Hưng Ngôn có trực giác đối với nguy hiểm rất nhạy bén, chỉ cần vung sợi dây xích, anh đã nắm lấy tay Vương Tiểu Bàn và ném cả người gã vào tường. Dây xích là vũ khí cấp S. Vương Tiểu Bàn bị khống chế, da thịt như bị đóng dấu, khói bốc lên. Nhưng gã lại cười quái dị, lắc đầu, thực sự đổ ra một lớp màng máu như đang lột da. Sau khi Vương Tiểu Bàn thoát khỏi xiềng xích, lớp da rơi ra xuyên vào xiềng xích, khiến Lạc Hưng Ngôn không thể sử dụng vũ khí.
Vương Tiểu Bàn cầm sách trên tay lao về phía anh.
Sắc mặt Lạc Hưng Ngôn trở nên khó coi, anh cầm sợi xích bay đi, né tránh đòn tấn công. Đồng thời, anh tiếp tục lăn sợi dây xích và dùng sức để chạm tới trần nhà. Da của Vương Tiểu Bàn có thể liên tục bong ra, gã rất trơn trượt, nhanh nhẹn, khó nắm bắt, những trang giấy trong tay hắn nếu chạm vào sẽ bị nguyền rủa đến chết.
Vương Tiểu Bàn có thể phạm vô số sai lầm, nhưng Lạc Hưng Ngôn chỉ có thể phạm một sai lầm.
Hơn nữa, dị năng của Lạc Hưng Ngôn chỉ còn lại 70%.
Đêm đầu tiên ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, mọi người đều không có nhiều cảm giác.
Vào đêm thứ hai ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, dị năng của mọi người đã bị ức chế chỉ còn 70%.
Đến ngày mai, ngày thứ ba ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, ước tính mọi người sẽ chỉ còn lại 10% dị năng của mình. Họ phải sử dụng 10% dị năng của mình để tìm ra lối thoát trước khi bình minh ló dạng và hạt giống nảy mầm, đối mặt với dị giáo đã hoàn toàn trở nên điên loạn trong biệt thự.
Rõ ràng, độ khó của địa ngục sẽ tăng lên vào đêm thứ ba, nhưng tối nay, mọi người đã cảm thấy tuyệt vọng rồi. Đây chỉ là một dị giáo cấp A. Nếu người phụ nữ có hàm lượng nước 100% đó ở đây. Giá mà bà chủ nhà có mặt ở đây. Họ đơn giản là không thể tưởng tượng được tình hình sẽ như thế nào.
Diệp Sanh nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay Vương Tiểu Bàn bằng ánh mắt lạnh lùng. Một lúc sau, cậu quay người lại, cúi đầu nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo của Trình Tiểu Thất.
Biệt thự Trường Minh tắt đèn vào ban đêm, dây điện lén lút kéo, cho nên về cơ bản mọi người đều chuẩn bị nến. Đúng như dự đoán, trong ngăn kéo của Trình Tiểu Thất có vài cây nến đã dùng dở và một chiếc bật lửa.
Diệp Sanh ấn bật lửa mấy lần mới có lửa bùng lên, cậu thắp nến lên, di chuyển nhanh và vững vàng, ném ngọn nến đã cháy vào tay Vương Tiểu Bàn. Lúc lửa bùng lên, Vương Tiểu Bàn hét lên, thân thể gã không hề bị ngọn lửa thiêu rụi mà cuốn sách trên tay đã tan vỡ thành tro bụi. Hai mắt Vương Tiểu Bàn sắp nổ tung, tức giận đến mức lao về phía Diệp Sanh.
Diệp Sanh quay đầu lại và liếc nhìn Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần giống như trời sinh ăn ý với cậu, hắn mỉm cười đưa bản thảo trong tay cho Diệp Sanh.
Đối với Vương Tiểu Bàn, bất kỳ cuốn sách nào cũng có thể được dùng làm vũ khí. Gã nhặt một cuốn sách ở bên cạnh lên, hung tợn nói: "Cậu khá thông minh, biết cách im lặng không đánh thức bà già. Nhưng cậu xem trong tay cậu nhiều nến hơn, hay là tôi nhiều sách hơn! "
Đốt kệ sách sẽ chỉ thu hút bà chủ nhà mà thôi.
Diệp Sanh đặt ngọn lửa bật lửa dưới bản thảo.
Vương Tiểu Bàn sửng sốt một lát, hít một hơi, ánh mắt vô cùng oán độc, nhưng vẫn dừng lại tại chỗ.
Đây đã là đêm thứ hai, lòng tham tiền bạc nhà cửa của Vương Tiểu Bàn vẫn chiếm ưu thế, hắn vẫn có lý trí.
Vương Tiểu Bàn với giọng điệu nham hiểm uy hiếp: "Nếu cậu dám đốt trang đó, tôi sẽ lột da sống cậu."
Ninh Vi Trần bây giờ là người lên tiếng thay Diệp Sanh. Thái độ của hắn rất thản nhiên, thể hiện sự điềm tĩnh và tao nhã hoàn toàn trái ngược trong đêm điên cuồng này, hắn mỉm cười nói: "Chúng ta có thể nói chuyện."
Vương Tiểu Bàn cảnh giác nhìn hắn, nói: "Cậu muốn nói cái gì?"
Ninh Vi Trần nói: "Chúng ta nói chuyện về Trình Tiểu Thất đi."
Vương Tiểu Bàn kỳ quái nói: "Trình Tiểu Thất? Hắn? Có cái gì đáng nói? Hắn là một kẻ mù chữ, đi cửa sau vào tạp chí, còn chưa tốt nghiệp cấp hai, tôi sao chép được bản thảo của hắn là may mắn của hắn!"
Lạc Hưng Ngôn nhướng mày: "Đi cửa sau?"
Vương Tiểu Bàn: "Đúng vậy, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và chủ tịch, tôi hỏi làm sao một tên ngốc không viết được chữ lại có thể làm việc với chúng tôi. Hóa ra mẹ hắn là người quen cũ của chủ tịch, và lúc chủ tịch đi đến kho hàng, nghe tên liền nhận ra, dựa vào mối quan hệ này mà chiêu mộ tên ngốc này."
Lạc Hưng Ngôn sửng sốt, anh đã đến thị trấn Thanh An để điều tra những sự kiện trong quá khứ của Cố Sự Đại Vương và cảm thấy kỳ lạ.
"Mẹ của Trình Tiểu Thất, không phải bà vừa mới sinh hắn ra đã bỏ đi sao?"
Vương Tiểu Bàn: "Bà ta phải rời đi thôi. Tôi mà có một người chồng nghiện rượu như vậy và một đứa con trai thiểu năng thì tôi cũng phải rời đi. Mẹ của Trình Tiểu Thất sau khi rời bỏ hắn đã sống một cuộc sống tốt đẹp. Chậc, đồ sao chổi."
Gã trộm bài viết của Trình Tiểu Thất, nhưng gã không hề cảm thấy áy náy, ngược lại gã lại cảm thấy tự hào vì sao chép được bài của hắn là phúc lành của hắn.
"Anh tìm hắn làm gì? Tên khốn nạn mà ngay cả bố mẹ hắn cũng không thèm muốn này, chắc hắn đã thu dọn đồ đạc về quê từ lâu rồi."
Lạc Hưng Ngôn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng anh lại quay mặt nhìn ra bên ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Anh đã nhìn thấy một bong bóng!
Một bong bóng chứa đầy chất lỏng màu đen bay lên không trung!
Bên ngoài vang lên tiếng cóc cõng xác đang bò, cùng với tiếng một cậu bé đang lê lết và khập khiễng đi đường.
Hai kẻ dị giáo cấp A đi theo đến đây!
Đôi mắt mèo của Lạc Hưng Ngôn dựng lên.
Khi Lạc Hưng Ngôn bước ra, cậu bé đã đuổi theo người một cách vô ích, quằn quại trở về gầm giường, 《 Phình Bụng 》bị Diệp Sanh bắn chết nên anh chỉ cần xử lý 《 Cõng Xác 》.
Trong cuộc đấu tay đôi một chọi một, Lạc Hưng Ngôn đã hoàn toàn thắng, sau khi gi ết chết 《 Cõng Xác 》bằng dây xích, anh cũng cứu được Dục Ma.
Nhưng bây giờ 《 Cõng Xác 》lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, nhìn khuôn mặt đó, Lạc Hưng Ngôn cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Anh nói Vương Tiểu Bàn khó đối phó như vậy, sao 《 Cõng Xác 》có thể đơn giản chết được?
《 Cõng Xác 》, 《 Cõng Xác 》, người thuê phòng 202 không chỉ cõng một núi xác trên lưng mà còn có một số mạng sống có thể lấy làm vật chết thay! Con cóc mang xác có rất nhiều mạng sống! Và với mỗi mạng sống mà nó đã chết, bụng nó càng trở nên to hơn và càng nguy hiểm hơn.
Con cóc mang xác có cấp bậc thấp hơn Vương Tiểu Bàn và cậu bé mộng du một chút. Đêm nay hắn đã hoàn toàn mất trí, há mồm, nước bọt màu xanh lục, tứ chi chấm đất mà đuổi theo cắn bọn họ.
Cậu bé đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Dương Tông đang bất tỉnh trên mặt đất.
Cậu bé chỉ đối phó với những người đánh thức cậu dậy.
Cậu bé lấy cây bút đỏ ra, ngồi xổm xuống và bắt đầu đưa mắt nhìn Dương Tông. Trong phòng tối nhìn không rõ, nhưng bây giờ mọi người có thể nhìn rõ ràng, đôi mắt cậu bé vẽ trên cơ thể con người cuối cùng sẽ sống lại và cắ m vào cơ thể con người, giống như một khối u màu đỏ.
Đột nhiên, chiếc bật lửa vụt tắt. Hóa ra con cóc mang xác phun ra rất nhiều bong bóng, những bong bóng đó đang nhỏ giọt chất lỏng lạnh.
Không khí quá ẩm và lửa không thể thắp sáng.
Vương Tiểu Bàn thấy thế, lao tới, hung ác hét lên: "Lấy bản thảo đó cho tôi, tất cả mọi người trong phòng này đều thuộc về cậu!"
Con cóc mang xác kêu lên đầy phấn khích.
Khác với cuộc đối đầu đêm đầu tiên, đêm thứ hai, từ hành động riêng biệt của những kẻ dị giáo, có thể thấy rằng giữa họ đã có sự hiểu biết ngầm giữa nhau, và sự hiểu biết ngầm này sẽ đạt đến đỉnh điểm vào đêm mai, chưa kể đến việc bà chủ nhà sẽ tham gia trận doanh vào đêm thứ ba.
Tay Lạc Hưng Ngôn vừa rồi cũng không nhàn rỗi, anh xé màng máu trên dây xích, vung sợi xích sắt chỉ bằng một cái búng tay, con cóc mang xác đã bị trói lại.
Con cóc mang xác tức giận đến mức run rẩy, mặt đất cũng rung chuyển, nhưng có tác dụng cách âm của bong bóng, nó bạo dạn hơn và không sợ bất kỳ tiếng động nào.
Khi Vương Tiểu Bàn nhìn thấy bong bóng tràn ngập trong phòng, giọng nói của gã đột nhiên lớn hơn, đồng tử co rút lại một điểm, cười lớn: "Cút đi! Cút đi! Các người đều đi xuống địa ngục đi!"
Những kẻ dị giáo không thích chia sẻ thức ăn với người khác nên không thích hợp tác.
Nhưng khi cần thiết thì họ cũng không phải không biết cách thích nghi.
Diệp Sanh nhìn Vương Tiểu Bàn bằng ánh mắt lạnh lùng. Cậu đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy cổ tay Ninh Vi Trần, vén tay áo hắn lên, nhìn đồng hồ trên đó.
【5:40】
Mùa hè ở Hoài Thành, khoảng sáu giờ trời mới sáng.
Lạc Hưng Ngôn có thể đồng thời vây khốn được con cóc mang xác và kéo Vương Tiểu Bàn, nhưng bong bóng trong không khí cũng có độc tính cực cao, và tình hình ngày càng trở nên bất lợi cho họ. Bất hạnh không bao giờ đến một mình, Diệp Sanh lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn và kìm nén từ hành lang.
Sau khi rời khỏi phòng, người phụ nữ với cơ thể con người 100% là nước vẫn lo lắng cho con mình, vừa khóc vừa tìm kiếm xung quanh.
"Con của tôi, con ở đâu?"
Nước mắt người phụ nữ rơi xuống đất.
Cậu bé ngừng vẽ mắt, nghe thấy tiếng khóc, cậu cảm thấy khó chịu, đôi mắt mê man của cậu bé dần dần tỉnh lại, nhưng khuôn mặt lại trở nên vặn vẹo méo mó.
Người phụ nữ nghẹn ngào nói: "Tôi biết những người bên ngoài mới chuyển đến này không phải là người tốt. Họ đã bắt cóc con tôi và tôi muốn giết chúng."
Trong tiếng kêu có sự căm ghét và sát ý không thể che giấu.
Phải mất 20 phút để chờ bình minh.
Nhưng Diệp Sanh đã tận mắt chứng kiến rằng người phụ nữ này chỉ mất vài phút để khóc hết nước mắt.
Bốn kẻ dị đoan cấp A.
Ninh Vi Trần thấp giọng nói: "Em khuyên anh đêm nay không nên dùng súng, hãy cảnh giác để đối phó với chúng vào tối mai." Diệp Sanh không muốn dùng súng, với tình trạng thể chất hiện tại của cậu thì bắn một viên đạn cấp A ra cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
20 phút. 20 phút.
Nếu tiếp tục ngồi chờ chết, có lẽ chỉ có Lạc Hưng Ngôn mới có thể sống sót trong căn phòng này.
Diệp Sanh viết vào lòng bàn tay của Ninh Vi Trần.
【 Che chắn cho tôi đi ra ngoài. 】 Ninh Vi Trần tựa hồ biết cậu muốn làm gì, hắn dùng đôi mắt đào hoa nhìn cậu thật sâu, mỉm cười gật đầu: "Được."
Hắn vẫn sử dụng dị năng của hải yêu, một lớp sương mù màu xanh bạc nhạt bao bọc lấy Diệp Sanh.
Người Vợ Tuyệt Vọng ngoài cửa lại càng rơi nước mắt nhiều hơn khi nhìn thấy con mình. Bà cúi xuống ôm đứa trẻ, sau đó ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người lạ trong căn phòng này, trong mắt bà hiện lên sự hận thù. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy làn sương nước màu xanh bạc bên cạnh Diệp Sanh, vẻ mặt của bà ta càng trở nên vặn vẹo méo mó hơn. Bà sẽ không rơi vào cùng một hố lần thứ hai. Dị năng của Người Vợ Tuyệt Vọng không chỉ là rút nước, hút nước mà tiếng khóc của bà còn là vũ khí hủy hoại tinh thần con người.
Người Vợ Tuyệt Vọng bắt đầu khóc.
Âm thanh đó giống như một vũ khí sắc bén nhất đâm vào màng nhĩ, Lạc Hưng Ngôn không khỏi thay đổi sắc mặt.
Diệp Sanh cầm lấy bản thảo, xuyên qua làn sóng âm thanh kỳ lạ mà không đi qua cửa chính để đối mặt với hai mẹ con. Thay vào đó, dưới làn sương nước trong xanh bao phủ, cậu trèo ra ngoài cửa sổ và nhảy ra ngoài.
"Cậu chạy đi đâu!"
Vương Tiểu Bàn cầm một cuốn sách, tức giận đi theo cậu.
Diệp Sanh di chuyển nhanh chóng, nhảy ra khỏi cửa sổ và liếc nhìn bụng cá trắng lờ mờ trên bầu trời.
Trên hành lang và bàn đặt đầy những chậu hoa khác nhau và không có gì trong biệt thự này có thể bị phá hủy.
Cậu vò nát bản thảo thành một cục giấy, nghiến răng ném nó ra ngoài như một hòn đá.
"Cậu đang làm gì thế!"
Đôi mắt của Vương Tiểu Bàn sắp nổ tung, gã tương ứng với chương thứ bảy của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, gã là người giữ được lý trí hoàn chỉnh nhất trong số tất cả những người thuê phòng đêm nay. Suy nghĩ hiện tại của Vương Tiểu Bàn hoàn toàn là của một "con người", Vương Tiểu Bàn nằm trên ban công, kiễng chân lên cố gắng nhìn xuống.
Từ lâu gã đã quen với việc kiễng chân lên, tư thế nhón chân quá mức đáng sợ, chỉ có ngón chân gần như chạm đất. Toàn thân gã ngã xuống, loạng choạng đến bờ vực sụp đổ. Diệp Sanh lợi dụng thời cơ này, chĩa súng vào đầu gã rồi đẩy gã xuống.
Đây là tầng hai, tốc độ rơi nhanh đến mức Vương Tiểu Bàn thậm chí không kịp phản ứng. Bây giờ trong lòng gã tràn đầy d*c vọng, chỉ nghĩ đến tiền bạc và nhà cửa, cứ như vậy, đồng tử của Vương Tiểu Bàn phản chiếu cục giấy, gã sống sờ sờ mà rơi từ tầng hai xuống.
Bong bóng của con cóc mang xác lan ra không đến tầng một.
Ầm!
Âm thanh rơi xuống đất chói tai!
Diệp Sanh đứng ở hành lang, quay đầu lại, nhìn Người Vợ Tuyệt Vọng đang vuốt v e đầu đứa con của mình mà oán độc nhìn về phía cậu.
Những giọt nước mắt đẫm máu từ đôi mắt trống rỗng của bà chảy ra, nước mắt rơi xuống đất, bò về phía cậu như những con rắn đỏ gầy gò.
Tiếng khóc đồng thời truyền đến tai cậu ngày càng rõ ràng, khiến Diệp Sanh đau đầu như búa bổ.
Những con rắn đỏ mỏng manh liên tiếp dùng cơ thể của mình để phá vỡ hàng rào màu xanh! Nếu một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần! Không biết qua bao lâu, một con rắn nước mắt nhỏ xuyên qua.
"..." Diệp Sanh nhếch khóe miệng, lại thở dài, Ninh Vi Trần, dị giáo cấp A+ ở trên người hắn thực sự lãng phí tài nguyên mà! Hắn đã từng luyện tập cách sử dụng nó chưa!
Cậu giơ súng lên một cách vô cảm, chĩa họng súng vào Người Vợ Tuyệt Vọng.
Sau khi bắn viên đạn cấp A này, cậu có linh cảm rằng mình có thể sẽ không thoát ra được.
Nhưng may mắn thay, cậu đã không thua cược.
Tiếng ồn chói tai vẫn đánh thức bà chủ nhà.
Giọng nói sắc bén và ác ý của bà chủ nhà vang thẳng vào màn đêm!
"Ồn cái gì mà ồn, thằng chết tiệt!"
Vương Tiểu Bàn từ tầng hai ngã xuống đất, vẻ mặt điên cuồng ôm bản thảo, khi nghe thấy giọng nói của bà chủ nhà, sắc mặt gã đột nhiên thay đổi. Gã tức giận muốn đứng dậy nhưng động tĩnh lần này quá lớn.
Bà chủ nhà cầm rìu bước ra, mắt đỏ ngầu, thở hổn hển, đè người gã rồi dùng rìu bổ gã, giống như người đồ tể đang chặt thịt trên thớt. Vương Tiểu Bàn lập tức hét lên, nhưng bà chủ nhà có vẻ tức giận liền cầm rìu chém liên tiếp vào người gã. Bà chặt hơn mười phút, gần như cắt Vương Tiểu Bàn thành thịt nát.
Rồi bà ngước lên với ánh mắt lạnh lùng.
Khoảnh khắc giọng nói của bà chủ nhà vang lên, sắc mặt của những người thuê phòng ở biệt thự Trường Minh thay đổi chóng mặt, họ lần lượt rời đi. Người vợ ôm Tiểu Vũ trở lại tầng ba, cóc mang xác cũng chán nản trở về phòng.
—— không thể làm người đánh thức bà chủ nhà kia.
Diệp Sanh gần như biết được ý nghĩa của câu này khi cậu nhìn thấy bà chủ nhà chặt Tiểu Bàn Vương thành từng mảnh rồi chạy lên tầng hai với khuôn mặt âm trầm và đôi tay đầy máu.
Người chủ nhà cầm rìu và đi về phía cậu.
Khi bà chủ nhà từng bước đi vào, Diệp Sanh cảm thấy mình bị giam cầm trong một 【 lĩnh vực 】riêng biệt, không thể phát ra âm thanh, hiện tại cũng không nghe được bất kỳ từ nào, cậu không nhìn thấy Ninh Vi Trần, chỉ có mùi máu tươi nồng nặc xông về phía cậu như đang ở địa ngục.
》.
Vẻ mặt bà chủ nhà hung ác nhìn cậu nói: "Ồn ào, ồn ào, ồn ào làm gì, tôi ghét những người ồn ào vào ban đêm như vậy."
Dưới áp lực của dị giáo cấp A+, Diệp Sanh một lần nữa cảm nhận được cảm giác gấp gáp phải đối phó với Quỷ Mẫu. Để đối phó với Quỷ Mẫu, có thể dùng Thai Nữ, nhưng đối mặt với 《 Chủ Nhà Địa Ngục 》này, việc bị mụ ta nhắm đến ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》dường như không có giải pháp nào.
20 phút. May mắn thay, lúc này mặt trời đã ló dạng.
Đó là bình minh ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》.
Ánh bình minh tựa như điểm một chút phấn hồng đậm đà, cơn gió nhẹ mang theo hương hoa nồng nàn, vuốt v e, chữa lành mọi vết máu trên mảnh đất này.
---Tác giả có lời muốn nói---Đêm thứ ba là chế độ địa ngục.
Ánh nắng đồng nghĩa với cái chết.
Thành phố bên ngoài ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.
Sự hợp tác giữa những người thuê phòng tốt hơn.
Bà chủ nhà cũng đã tham gia trận doanh chống lại bọn họ.
Này, tôi hy vọng tôi có thể viết xong nó vào ngày mai.