Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 133

Học viện Quân sự số 1.

Diệp Sanh nhẹ nhàng đọc cái tên này trong lòng. Cậu cố gắng tìm kiếm thông tin cụ thể về nó ở trên mạng nhưng cậu không tìm thấy gì. Diệp Sanh gõ nhẹ vào màn hình, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.

Internet luôn nằm trong bóng tối của diễn đàn thứ tư, ENIAC đang như hổ rình mồi mà theo dõi khắp nơi, những thứ mà người bình thường tiếp xúc đến nhất định đều là tầng đầu tiên của Internet. Thông tin về Học viện Quân sự số 1, các quan chấp hành, dị năng giả đều nằm ở các tầng sâu hơn của Internet và không phải là thứ mà hiện tại cậu có thể biết.

Ninh Vi Trần cầm đồ ăn đi vào, đích thân giám sát Diệp Sanh ăn xong cháo, sau đó hắn đứng dậy định rời đi. Mặc dù Cục Phi tự nhiên không thể tìm được hắn trong vụ án Trung tâm mua sắm Gia Hoà, nhưng với tư cách là người thừa kế Ninh gia, hắn cũng có rất nhiều việc cần xử lý.

Diệp Sanh ban đầu muốn hỏi Ninh Vi Trần về Học viện Quân sự số 1, nhưng cậu có thể thấy được hắn thật sự rất bận nên đã kìm nén những câu hỏi. Diệp Sanh nói: "Tôi cũng là đương sự trong vụ Trung tâm mua sắm Gia Hoà, nếu cậu bận quá thì cậu có thể để bọn họ tới tìm tôi."

Ninh Vi Trần ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó cười rộ lên, nhẹ nhàng hôn lên lông mày của Diệp Sanh: "Không cần đâu, em có thể xử lý nó." Hắn duỗi những ngón tay thon dài của mình chạm vào khuôn mặt của Diệp Sanh, cong môi cười nói: "Anh cứ nghỉ ngơi thật tốt là được, tối nay em lại qua đây."

Diệp Sanh: "......"

Diệp Sanh: "Ừ." Tại sao trước đây cậu không phát hiện ra Ninh Vi Trần thích hôn người đến như vậy.

Sau khi Ninh Vi Trần rời đi, Diệp Sanh cảm thấy nhàm chán và cầm lấy một quyển tạp chí để đọc.

Nhưng sau một lúc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Uyển Lạc nói: "Diệp Sanh, là tôi."

Ngón tay của Diệp Sanh dừng ở trên trang sách: "Vào đi."

Sau khi Tô Uyển Lạc đi vào phòng bệnh, cô nở nụ cười với cậu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen xoã ra, cầm một bó hoa trên tay.

"Tôi vừa gặp đàn em Vi Trần mới biết được cậu cũng đang ở đây, vì vậy tôi đã mua một bó hoa để đến thăm cậu."

Diệp Sanh nói: "Tại sao cậu lại ở trong bệnh viện?"

Tô Uyển Lạc sửng sốt, giọng điệu phức tạp nói: "Thanh Thanh bị bệnh."

Diệp Sanh không nói gì thêm. Cậu cũng có thể đoán được nguyên nhân khiến Lương Thanh Thanh bị bệnh là cái gì.

Tô Uyển Lạc đặt bó hoa xuống và nói: "Cậu có muốn tôi mở cửa sổ để thông gió không?"

Diệp Sanh: "Mở ra đi."

Tô Uyển Lạc: "Được."

Kéo ra chiếc rèm cửa màu vàng nhạt, gió nhẹ thổi vào, mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh. Tô Uyển Lạc hít sâu một hơi, sau đó đi đến ngồi xuống và mỉm cười nói: "Lần trước tôi nằm trên giường bệnh, cậu đã tới thăm tôi, không ngờ thân phận của chúng ta lại bị tráo đổi nhanh như vậy."

Diệp Sanh nói đơn giản: "Cảm ơn."

Tô Uyển Lạc nói: "Không, cho tới nay, đều là tôi nên cảm ơn cậu."

Cô biết tính cách của Diệp Sanh lạnh nhạt, không thích bị quấy rầy, sau khi kể ngắn gọn cho cậu nghe chuyện xảy ra trong lễ đón tân sinh viên và dư luận bên ngoài, cô định rời đi. Trước khi rời đi, Tô Uyển Lạc nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên mỉm cười với vẻ mặt phức tạp.

"Cảnh sát nói rằng bác sĩ Lương là là một nạn nhân ngoài ý muốn, nhưng tôi biết sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng cảm ơn cậu đã không nói cho Thanh Thanh sự thật. Thanh Thanh nói rằng cô ấy không bao giờ tưởng tượng rằng cái vẫy tay tạm biệt bên ngoài ký túc xá sẽ là cái vẫy tay vĩnh biệt."

"Bác sĩ Lương có lẽ đã biết kết cục của mình vào thời điểm đó. Làm cha mẹ, vốn dĩ chính là dành cả cuộc đời để nói tạm biệt với con của mình."

Tô Uyển Lạc nói điều này, nghĩ về bản thân và mỉm cười nhẹ nhàng.

"Người thân của cô ấy đến rồi. Vừa vặn tôi có một kỳ thi rất quan trọng vào buổi chiều nên phải quay lại trường trước. À, nhân tiện, tôi đăng ký chương trình trao đổi sinh viên nước ngoài của trường. Đại học Hoài An rất tốt, nhưng tôi.... có lẽ cần phải từ từ."

Tô Uyển Lạc nói: "Được rồi, tạm biệt."

Diệp Sanh: "Tạm biệt."

Tô Uyển Lạc cười nhẹ, đóng cửa lại.

Diệp Sanh quay đầu nhìn bông hoa cẩm tú cầu bên cạnh, những cánh hoa xanh biếc đang run rẩy dưới ánh nắng.

Đô Thị Dạ Hành Giả sắp kết thúc.

Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhị hoa và suy nghĩ lại đoạn kết.

"Nếu một ngày tôi đọc hết truyện ở đây thì sao?"

"Sau đó, khi bạn đóng trang này lại, câu chuyện của bạn đã được tiếp tục."

Ngoài những người từ trường gửi lời hỏi thăm. Diệp Sanh không ngờ rằng Tần gia cũng gửi hoa cho cậu. Chắc là Ninh Vi Trần ra lệnh nên không có người của Tần gia đến quấy rầy.

Khi Diệp Sanh nhìn thấy tấm thiệp hỏi thăm từ Tần Lưu Sương, vẻ mặt của cậu rất kỳ lạ.

Khi cậu một mình đến từ Âm Sơn, người liên lạc duy nhất của cậu là cố vấn và Hoàng Di Nguyệt, không ngờ bây giờ khi cậu bị bệnh, trong điện thoại đã có vô số tin nhắn. Sau khi từ chối yêu cầu đi thăm bệnh của Hạ Văn Thạch và những người khác, Diệp Sanh bắt đầu trả lời tin nhắn của Trình Tắc.

Trình Tắc, với tư cách là cục trưởng một văn phòng, sau vài lời quan tâm cô sẽ không nói những lời vô nghĩa.

【Trình Trạch: Đàn anh Lạc đã kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Cảm ơn cậu đã làm việc vất vả. Việc này liên quan đến dị giáo cấp S nên Tổng cục có ý định ngăn chặn tin tức về mọi mặt, xin đừng công khai. 】

【Trình Trạch: Thiên Xu gửi đến số liệu phân tích nói, hơi thở của Cố Sự Đại Vương đột nhiên biến mất, rất có thể hắn bị thương nặng, rất lâu mới không xuất hiện. Diệp Sanh, cám ơn cậu, đàn anh Lạc nói cậu rất thông minh, không có cậu thì anh ấy cũng không phá được thế cục này. 】

Diệp Sanh gõ phím. 【 Không có gì. 】

Cậu không nói với Trình Tắc rằng người điều hành diễn đàn thứ bảy đã chết. Nói như vậy chỉ khiến cậu gặp nhiều rắc rối hơn mà thôi. Với sự giúp đỡ của quan chấp hành cấp S Lạc Hưng Ngôn, cậu đã đầu cơ trục lợi và "may mắn" làm bị thương nặng người điều hành diễn đàn thứ bảy. Dù khó tin nhưng nó không khiến các quan chức cấp cao của Cục Phi tự nhiên kinh hãi.

Nhưng nếu người điều hành diễn đàn thứ bảy bị giết, thì Diệp Sanh rất có thể sẽ sớm bị đưa đến Đảo Bướm để nghiên cứu. Ngay cả Ninh Vi Trần cũng không thể bảo vệ được cậu.

Nghĩ tới Ninh Vi Trần, Diệp Sanh nhìn bút truyện, lại rơi vào trầm tư.

Ninh Vi Trần không nhìn thấy mũi tên, Diệp Sanh đoán rằng có lẽ đó là phản ứng phản phệ từ sự sụp đổ của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》. Nhưng hiệu ứng phản phệ có mạnh đến thế không?

Cậu là người duy nhất biết rằng Cố Sự Đại Vương đã chết, và cậu phải là người duy nhất biết.

Thân phận của Ninh Vi Trần dù có đặc biệt đến đâu cũng không thể so sánh với người điều hành diễn đàn của một Đế Quốc Dị Giáo. Nếu nói cho Ninh Vi Trần về cây bút, hắn nhất định sẽ gặp rắc rối.

Đầu óc Diệp Sanh quay cuồng nhanh chóng, lông mi rũ xuống, che đi đôi mắt hạnh sẫm màu.

Trình Tắc tiếp tục gõ chữ.

【 À đúng rồi, nhân tiện, Diệp Sanh, cậu có còn nhớ đạo sĩ đã cung cấp cho Tần Văn Thụy đơn thuốc bí ẩn ở Tần gia trước đây không? 】

Diệp Sanh sửng sốt.

【 Nhớ. 】

Sau khi Hoàng Di Nguyệt bị giam, cậu không còn chú ý đến vấn đề đó nữa. Sau này khi gặp Quỷ Mẫu, cậu thực sự không hiểu rõ bà đã ăn gì và đứa trẻ trong bụng bà đã xảy ra chuyện gì.

【 Trình Tắc: Chúng tôi tiếp tục điều tra và cuối cùng đã xác định được quê quán của đạo sĩ, ông ta đến từ ngôi làng cổ Dạ Khóc ở biên giới Tây Nam Trung Quốc. 】

Làng cổ Dạ Khóc, Diệp Sanh sửng sốt.

Cậu lập tức nhớ ra cái tên này, tương ứng với vị trí nguy hiểm thứ bảy trong danh sách!

【 Trình Tắc: Nhiều tôn giáo mê tín khác nhau luôn phổ biến ở khu rừng rậm phía Tây Nam và Làng cổ Dạ Khóc nổi tiếng là nơi nguy hiểm. Tổng cục đã lên kế hoạch cử Atheist đi điều tra. 】

【 Trình Tắc: Tổng cục coi vấn đề này là chuyện rất nghiêm trọng. Mặc dù tôi không biết tại sao nhưng tôi sẽ nói cho cậu biết. 】

Diệp Sanh biết.

Cục Phi tự nhiên coi vấn đề này là chuyện nghiêm trọng vì Quỷ Mẫu là một kẻ dị giáo ở diễn đàn thứ bảy, nhưng nỗi đau của cô ấy lại do phần thứ sáu mang lại. Điều này có nghĩa là sự cộng tác giữa những người điều hành của cả hai diễm đàn. Hợp tác, chỉ nghe hai chữ này thôi cũng đủ khiến mọi người tê cả da đầu. Từ trước đến nay lúc nào cũng vậy, những người điều hành của mỗi diễn đàn đều ra vào xuất quỷ nhập thần, hơn nữa chúng không hề có giao lưu với nhau.

Nếu họ bắt đầu hợp tác, đó chắc chắn sẽ là một thảm họa đối với nhân loại.

Diệp Sanh có chút tò mò về làng cổ Dạ Khóc.

【 Cục Phi tự nhiên có thông tin về Làng cổ Dạ Khóc không? 】

【 Trình Tắc: Có một ít, phong tục cưới xin ở làng cổ Dạ Khóc rất kỳ lạ, trong hoàn cảnh bình thường, Mẹ khóc sẽ chỉ xuất hiện trong đám tang, nhưng ở làng cổ Dạ Khóc, Mẹ khóc nhất định phải ngồi sát vào kiệu của cô dâu trong lễ cưới. Hơn nữa, Làng cổ Dạ Khóc còn có tục thờ cúng những tượng giấy. Nếu cậu không có dị năng thì đừng đến gần nó. Đây là một vị trí nguy hiểm cấp A+. 】

Diệp Sanh đã ở biệt thự Trường Minh một chuyến, cậu đã quen với việc nhìn thấy những kẻ dị giáo cấp A+. Nhưng nhìn giọng điệu thận trọng của Trình Tắc, cậu lại nghĩ đến việc trước đó cả thành phố huy động lực lượng chỉ vì một Thai Nữ chưa chào đời, Diệp Sanh lựa chọn im lặng.

Cậu không có ý định hành động hấp tấp, dù sao cậu cần phải chuẩn bị rất nhiều để bước vào thế giới dị năng giả. Các diễn đàn khác nhau có khả năng khác nhau và cấp độ khác nhau. Điều duy nhất cậu biết về diễn đàn thứ sáu cho đến nay là lá bùa đỏ, có hương thơm Phật giáo thanh khiết và trang nhã, như lên cõi Phật.

Diễn đàn thứ sáu nói về ma quỷ và thần thánh, chắc chắn sẽ có nhiều dị năng thiên về tinh thần cho con người.

Cậu phải chuẩn bị trước một số việc.

Diệp Sanh vẫn đang trả lời lại tin nhắn cho Trình Tắc.

Đột nhiên có một cuộc điện thoại tới.

Diệp Sanh nhìn ba chữ 【 Lạc Hưng Ngôn 】 và giật giật khóe miệng.

Cậu nhận điện thoại.

Đối diện với cậu là những câu hỏi hóc búa của Lạc Hưng Ngôn.

Có lẽ anh ta vẫn còn kẹo trong miệng và không thể nói rõ ràng.

"Cậu thế nào rồi, Diệp Sanh, cậu thấy khỏe hơn chưa? Có muốn tôi đi thăm không? À, nhân tiện, cậu chắc chắn không biết Tổng cục bi3n thái thế này khó chịu đến mức nào đâu. Mẹ kiếp, tôi mới ra khỏi Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Bây giờ họ muốn tôi theo La Hành đến Làng cổ Dạ Khóc để điều tra về chuyện đạo sĩ của Tần gia, chết tiệt."

Diệp Sanh nói: "Nhổ kẹo ra đi."

Lạc Hưng Ngôn ngây người và chửi rủa. Anh nhổ kẹo trong miệng ra, không ngừng lảm nhảm: "Thái tử phi! Cậu đang làm gì vậy? Tôi đang quan tâm đ ến cậu. Tôi đang quan tâm đ ến cậu, cậu có biết không! Thái độ và giọng điệu của cậu là cái gì!"

Diệp Sanh đưa điện thoại ra xa hơn, nắm bắt được thông tin mấu chốt: "Anh đến làng cổ Dạ Khóc à?"

Lạc Hưng Ngôn không vui. "Đúng vậy. Đi cùng với La Hành, một kẻ có thói ở sạch, quả thực là tuyệt vời. Nó khiến tôi như nằm mơ được quay trở lại ký túc xá ác mộng của Học viện Quân sự Số 1."

Có một tiếng động phát ra từ phía anh ấy. Lạc Hưng Ngôn hét lên: "Chết tiệt, nhãi con tóc trắng, cậu đang làm gì vậy?!"

Chẳng bao lâu, miệng Lạc Hưng Ngôn bị bịt lại, Diệp Sanh nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng xa cách phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

"Xin chào Diệp Sanh, tôi tên là La Hành, 【 Atheist 】."

Atheist, khi Diệp Sanh nghe thấy cái tên này, cậu biết người mình đang nói chuyện cùng là người chuyên xử lý diễn đàn thứ sáu. Lần này, Lạc Hưng Ngôn chắc chắn chỉ là người hỗ trợ khi họ đi đến Làng cổ Dạ Khóc.

"Trả điện thoại lại cho tôi!" Lạc Hưng Ngôn vội vàng giật lấy điện thoại, vẻ bất mãn lên tới đỉnh điểm, gần như sắp tức chết rồi.

"Đúng, anh ta là 【 Atheist 】. Người tên La Hành này không phải là người tốt. Thái tử phi, tôi khuyên cậu nên ít tiếp xúc với anh ta. Không có nhiều người trong Cục Phi tự nhiên tốt như tôi. Haha, chỉ có tôi là người nhiệt tình thật lòng với đảng Thái tử thôi."

Đảng thái tử cái rắm ấy. Anh chỉ là tàn dư của chế độ phong kiến.

Diệp Sanh không nhịn được nữa: "Tôi cúp máy trước."

Lạc Hưng Ngôn nói: "Ừ, ừ, tôi gọi điện cho cậu xem cậu đã tỉnh chưa. Tạm biệt."

Sau đó.

Lạc Hưng Ngôn đột nhiên gửi cho cậu một bức ảnh khác.

【 Lạc Hưng Ngôn: Tôi đi rồi, nếu cậu đi theo Ninh Vi Trần, chắc chắn sẽ gặp phải những người này, tôi sẽ liệt kê cho cậu một danh sách. Trừ khi cần thiết, đừng tiếp xúc với những người này —— ngoại trừ Andrew. Họ không dám ra tay chống lại Ninh Vi Trần, nhưng họ có thể nhắm vào cậu. 】

【 Lạc Hưng Ngôn: Ngoài ra, ngoại trừ Ninh gia còn có rất nhiều gia tộc tài phiệt khác, dù sao cậu cứ tránh xa bọn họ càng xa càng tốt. 】

Bức ảnh Lạc Hưng Ngôn đưa cho cậu là mười quan chấp hành hàng đầu hiện nay. Làm Diệp Sanh kinh ngạc, vị trí đầu tiên đã bị bỏ trống.

Từ trên xuống dưới.

【 Vị trí đầu tiên,

Vị trí thứ hai, yw

Vị trí thứ ba, Nhà Tiên Tri

Vị trí thứ tư, Turing

Vị trí thứ năm, Kén

Vị trí thứ sáu, Thiên Dụ

Vị trí thứ bảy, Demeter

Vị trí thứ tám, Đầu Bếp

Vị trí thứ chín, Aetheist

Vị trí thứ mười, Andrew 】
Bình Luận (0)
Comment