Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 175

Mối nguy hiểm tiềm ẩn của hôn nhân loạn luân không chỉ là những đứa trẻ dị dạng mà còn là bệnh tâm thần, chẳng hạn như phân liệt nhân cách.

Mạnh Hồng Phất giống như tân nương sắp lấy chồng, cô đặt hai tay lên chân, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Đúng vậy, tôi quả thực có một người chị gái. Cô ấy và tôi có cùng một thân hình. Cô ấy cũng đổi tên thành Hồng Phất. Có lẽ cô ấy chỉ muốn bắt chước Hồng Phất Dạ Bôn. Ha, thật ngây thơ."

"Chị gái tôi bị một gã man rợ rót canh mê hồn, mê mẩn anh ta, thậm chí còn trái lời tổ tiên mà bỏ trốn cùng anh ta. Nhưng tổ tiên của cô ấy đang ở trên trời nhìn xuống, làm sao cô ấy có thể trốn thoát được? Người đàn ông man rợ đó đã bị dân làng dùng gậy gộc đánh chết, còn chị gái tôi cũng bị trừng phạt vì tội phản bội thần linh, bị cắt tóc, lột quần áo, quỳ trong tế đường ba ngày ba đêm."

"Ở thôn cổ Dạ Khóc, cùng người ngoài tư thông là một tội phản bội. Huyết thống của Mạnh gia không cho phép người ngoài vấy bẩn. Chị gái tôi đáng lẽ phải bị xử tử, nhưng cô ấy vẫn sống sót nhờ sự tồn tại của tôi. Cô ấy là một kẻ phản bội đã phản bội các vị thần, nhưng tôi lại là một cô gái trong tộc được các vị thần công nhận."

Mạnh Hồng Phất đã trang điểm cho mình xong rồi, má hồng hào, môi đỏ như máu, lông mi dày đến mức không cần kẻ eyeliner, khi cô mỉm cười nhìn qua, đồng tử của cô có ánh sáng lạnh lẽo, tân nương bình thường trong ngày đầu tiên, lúc này xé bỏ mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật là một kẻ điên.

"Cậu đã phát hiện bí mật luân hồi, cậu có phát hiện nơi này là tử địa không?"

"Tuyết rơi dày đặc mà 【Thỉnh kỳ】 mời ban đầu là tuyết được tạo thành từ tro cốt và tro giấy. Dân làng 【Sinh địa】 sẽ viết điều ước của họ lên giấy và đốt chúng cùng với tro của những đứa trẻ dị dạng đến 【Tử địa】. Chúng ta từ trên xuống dưới, sinh sinh tử tử, cùng nhau thờ cúng tổ tiên."

Diệp Sanh khàn giọng thuật lại: "Đây là thời điểm mà vĩnh hằng sụp đổ."

Mạnh Hồng Phất sờ sờ gò má của cô, gật đầu cười nói: "Đúng vậy. Chỉ có như vậy, hoạt động thờ cúng tổ tiên của chúng ta mới không bị bọn chó điên các người nhắm đến." Cô cười nói: "Cục Phi tự nhiên, các người gọi là Cục Phi tự nhiên."

Mạnh Hồng Phất lạnh lùng cúi mặt, cảm thấy vô cùng chán ghét.

"Các người khó đối phó như ruồi không đuổi được. Đặc biệt là những quan chấp hành cấp S, đã khét tiếng trong đế quốc từ lâu."

Mạnh Hồng Phất là một kẻ dị giáo cấp A. Thế giới mà một kẻ dị giáo cấp A có thể tiếp cận không chỉ là tổ tiên của gia tộc Mạnh.

Mạnh Hồng Phất nói: "Ý nghĩa của sự tồn tại của 【Tử địa】 là âm thầm tiêu hóa tế phẩm và hoàn thành tế lễ."

Làng cổ Dạ Khóc là nơi nguy hiểm thứ sáu trên thế giới.

Vô số con bạc đến ngôi làng này hàng năm để đặt cược mạng sống của mình vào cơ hội một bước lên trời. Họ tiếp xúc với những người từ thế giới bên ngoài năm này qua năm khác, những dân làng này là những người sống, họ có đầu óc, có mắt và có tai.

Họ thực sự không hiểu được sự nguy hiểm của hôn nhân loạn luân sao? Bọn họ thực sự không hiểu nguyên nhân vì sao trẻ sinh ra bị dị tật sao? Phải chăng nó thực sự lạc hậu đến mức phản trí tuệ và phản nhân loại?

KHÔNG. Dân làng Làng cổ Dạ Khóc chỉ dùng sự ngu dốt giả tạo, thiếu văn hóa để che đậy tội tham lam thực sự.

Suy cho cùng, "Ai không biết thì không có tội".

Tại 【Sinh địa】 và 【Tử địa】 này cùng nhau thực hiện nghi lễ hiến tế thành kính nhất cho tổ tiên họ Mạnh:

Da của những đứa trẻ dị tật được dùng làm đèn lồ ng;

Thịt của những đứa trẻ dị dạng được cho rắn ăn;

Tro cốt của đứa trẻ dị dạng biến thành tuyết mịn và từ trên trời rơi xuống;

Sự oán giận của đứa trẻ dị dạng đã trở thành cơn ác mộng đen tối tràn ngập tòa nhà màu đỏ.

Trẻ em dị dạng. Nó không chỉ là một "con quái vật" mà họ không ngừng nguyền rủa mà nó còn là vật hiến tế mà họ dùng để cầu nguyện với Thần.

Diệp Sanh cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện và nhỏ giọng nói: "Không trách của hồi môn của cô được trao trong đám cưới ở làng cổ Dạ Khóc. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy của sính lễ."

Hóa ra sính lễ được giấu trong những công việc họ làm hàng ngày.

Tro cốt, hỉ hoàn và giấy đèn lồ ng đều do 【Sinh địa】 gửi đến.

Sở dĩ việc làm giấy phải được thực hiện sau Thỉnh kỳ là để tro phải được đưa vào bể giấy trước!

Mạnh Hồng Phất cười nói: "Cậu có chắc chắn muốn gặp chị gái của tôi không? Phải biết, cô ấy chính là thủ phạm đã sáng tạo ra Làng cổ Dạ Khóc 【Tử địa】, tuy không phải là tín đồ của tổ tiên nhưng cô ấy cũng là một kẻ điên. "

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Tôi đoán cô ấy cũng muốn gặp tôi."

Mạnh Hồng Phất cười mỉa mai khinh thường, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô. Sau khi ấn mạnh vào, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt. Trước khi Mạnh Hồng Phất thay đổi "chị" chiếm đoạt cơ thể của mình, cô cười thản nhiên: "Nếu không phải cô ấy phát điên như ruồi trong cơ thể tôi thì tôi sẽ không thả cô ấy ra ngoài. Nhưng nếu tôi để cô ấy ra ngoài thì sao?? Ở Tử địa của Làng cổ Dạ Khóc tôi là cô gái trong tộc."

Diệp Sanh nhìn tín đồ cấp ba này. Cậu nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy khi 【Nạp thái】, vết máu trên trán cô ấy khi 【Thỉnh kỳ】, và những giọt nước mắt sợ hãi trên khuôn mặt cô ấy khi cô ấy khóc và nói với họ rằng cô ấy không muốn kết hôn với một người đàn ông đã chết.

Dị giáo cấp A diễn đàn thứ sáu, nguy hiểm và xảo quyệt, thực sự còn nhân văn hơn cả con người.

Mạnh Hồng Phất bỗng nhiên ho khan một tiếng, "Chị gái" chậm rãi chiếm lấy th@n thể của cô, cô chậm rãi mở mắt. Diệp Sanh vốn tưởng rằng "em gái" là một kẻ điên khùng quái đản, chị gái của cô sẽ bình thường, không ngờ khi cô chị mở mắt ra, Diệp Sanh càng nhìn thấy sự hận thù vặn vẹo và hung dữ hơn!

Đôi mắt cô chị đỏ ngầu đầy tơ máu như mạng nhện.

Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh, sau đó lao tới và hét lên nghiêm khắc: "Đưa chìa khóa cho tôi!"

Diệp Sanh giơ súng lên, vì sự biến mất của Ninh Vi Trần nên lòng cậu tràn đầy bạo lực và muốn bắn cô lần nữa.

"Đưa chìa khóa cho tôi! Hãy để tôi đi đến Sinh địa! Tôi sẽ giết đám súc sinh đó!"

Chị gái tràn ngập hận thù đến nỗi giọng nói của cô như gầm lên từ cổ họng, khàn khàn đến tận cùng phổi. Cô cố gắng đưa tay ra và tóm lấy Diệp Sanh.

Chỉ là vòng rắn bị mắc kẹt ở chân cô, cho nên bước đi của cô không dài.

Khi cô chị đứng dậy thì bị vấp và ngã xuống đất.

Diệp Sanh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, khẩu súng chĩa thẳng vào giữa lông mày của cô.

Cô chị chật vật quỳ xuống đất, nhận thấy sự lạnh lẽo của kim loại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Từ chi tiết có thể thấy tính cách của một người, vẻ mặt cô em gái thì độc ác và xảo quyệt, cô chị gái lại điên đến mức mất trí. Nhưng lông mày và đôi mắt cô đầy đau đớn và tuyệt vọng.

Cô chị có lẽ biết rằng Diệp Sanh rất khó đối phó, cô mơ màng nhìn cậu, nước mắt rơi ra. Nóng bỏng, nóng như thiêu đốt, bắn tung tóe xuống đất.

Mạnh Hồng Phất vừa khóc vừa nói: "Làm ơn. Làm ơn đưa chìa khóa cho tôi. Làm ơn, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một lần nữa. Tôi thực sự, chỉ muốn nhìn anh ấy một chút..."

Cô khóc đến giây phút cuối cùng, đôi vai run lên vì đau buồn, bờ vai mảnh mai dường như có thể bị gãy bất cứ lúc nào.

Diệp Sanh cúi đầu với ánh mắt lạnh lùng, cúi người xuống nhìn cô gái tự xưng là "Hồng Phất", người đã từng không tuân theo mệnh lệnh của tổ tiên và bất chấp nguy hiểm bỏ trốn cùng ai đó.

Mạnh Hồng Phất khóc đến mắt sưng đỏ, tầm mắt mờ mịt, cô lẩm bẩm: "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu không thể làm, tôi sẽ giúp cậu phá hủy bài vị của tổ tiên nhà họ Mạnh. Tôi sẽ giúp cậu phá hủy tất cả mọi thứ. Hãy đưa tôi đi, tôi thực sự muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi địa ngục ăn thịt người này."

Diệp Sanh: "Mạnh Hồng Phất, 【Tử địa】 là nơi thế nào?"

Cậu không tin rằng Nhà Truyền Giáo đã không can thiệp vào sự sụp đổ của thời gian.

Mạnh Hồng Phất ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu, sau đó cười khổ: "Tôi đã phóng hỏa làng cổ. Ha, 【Tử địa】 chính là ở đây."

Cô đột nhiên mất kiểm soát.

"Bọn hắn đều là kẻ điên! Bọn hắn đều là kẻ điên! Bọn hắn cư nhiên đánh chết anh ấy trước mặt tôi!"

Tinh thần của Mạnh Hồng Phất suy sụp cực độ, nói năng không mạch lạc, ngón tay run run nắm lấy tóc mình: "Trường Kinh đổ rất nhiều máu, anh ấy luôn nhìn tôi, cho đến chết vẫn còn muốn cứu tôi! Anh ấy người đầy vết thương đưa tay về phía tôi, nhưng họ dùng dao chặt đứt cánh tay anh ấy! Họ cũng dùng dao chặt đầu anh ấy! Máu của Trường Kinh vương vãi trên mặt tôi, và một nhóm người nắm lấy mặt tôi, cho tôi xem cảnh này rõ ràng! Họ cho tôi biết tôi sẽ nhận được gì nếu vi phạm lời dạy của tổ tiên."

"Ha, ha ha ha, người vi phạm lời dạy của tổ tiên thì thế nào." Mạnh Hồng Phất trên mặt vừa cười vừa rơi nước mắt, không biết mình đang khóc hay đang cười. Sự hận thù của cô hiện rõ trong từng lời nói, cô nghiến răng nghiến lợi: "Bọn họ ép tôi gả cưới, gả cho anh ruột của tôi! Tại sao, tại sao tôi phải gả, chúng ta cùng chết, chúng ta đều phải chết!"

"Tôi đốt lửa! Tôi muốn đốt tòa nhà màu đỏ chết tiệt này! Tôi nhảy xuống cầu thang, tôi muốn tìm Trường Kinh. Nhưng tôi không chết..."

Nói đến đây, Mạnh Hồng Phất nhất thời bất tỉnh.

Cô mặc váy cưới nhảy từ trên cao xuống, biển lửa nóng bức nhưng không thể thiêu rụi những giọt nước mắt trên mặt cô. Nhưng cô ấy không chết.

Một con chim nhỏ làm bằng giấy đậu trên vai cô, hương sen thoang thoảng. Cô đang chảy máu và nằm trên mặt đất, và nhìn thấy một góc áo choàng đen của ai đó. Giây phút ấy, cô như bước vào cõi tịnh độ, thoáng thấy ánh sáng thánh thiện nơi thiên đàng, tâm hồn cô được thanh tẩy trong những hương thơm đàn hương tinh khiết.

Ngày ngày tẩy não ở Làng cổ Dạ Khóc không thể khiến cô bỏ cuộc, nhưng lúc đó cô ngoan đạo đến mức gần như quỳ xuống.

Nhưng cô ghét nó đến mức Mạnh Hồng Phất cố gắng tỉnh táo.

Sau đó cô nhìn thấy một bàn tay già nua, giống như gỗ mục nát đưa ra về phía mình.

Ông lão thương xót thở dài: "Thật là một đứa trẻ đáng thương."

Rưng rưng nước mắt, cô cảm động trước giọng nói thân thiện của ông và nghĩ rằng mình sẽ được Chúa cứu.

Nhưng cô đã nghĩ sai rồi.

Các vị thần đã vượt qua cô để giao tiếp với tổ tiên ở trên.

Các vị thần có mối quan tâm đặc biệt đến văn hóa "gia đình" của Trung Quốc, và họ thậm chí còn có tham vọng lớn hơn đối với văn hóa thờ cúng tổ tiên của Trung Quốc từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Các vị thần đã giúp đỡ tổ tiên và chia sức mạnh của nó thành hai, tạo ra 【Sinh địa】 và 【Tử địa】.

【Sinh địa】 dùng để gây nhầm lẫn cho người ngoài, 【Tử địa】 dùng để thu thập đức tin.

Vị thần tử tế nói: "Con ơi, đừng sợ hãi. Con người cuối cùng sẽ vượt qua rào cản của máu thịt và tái sinh trong đức tin."

Vì vậy, những dân làng bị cô thiêu chết đã theo cô đến 【Tử địa】.

Dân làng ở tử địa không có ký ức rõ ràng và sẽ luôn sống trong năm ngày cưới. Hết kiếp này đến kiếp khác, ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác.

Thần linh nói: "Trước đây ta luôn mù mờ về Trung Quốc, nhưng bây giờ, ta nghĩ văn hóa hiếu thảo "cẩn thận truy cầu quá khứ*" của các ngươi khá thú vị. Nếu Làng cổ Dạ Khóc thành công, ta sẽ cố gắng theo dõi Lễ hội Thanh Minh tiếp theo ở Trung Quốc. Ta sẽ truyền bá phúc âm cho toàn bộ người dân ở Trung Quốc."

*Raw là 慎终追远, nó là luận ngữ của Khổng Tử, Khổng Tử nói: "Cẩn thận truy cầu quá khứ, dân đức mạnh." Có nghĩa là: Cẩn trọng với cái chết và tưởng nhớ quá khứ của tổ tiên sẽ khiến con người trở nên trang nghiêm, trang trọng. Bằng cách này, lòng người sẽ dần trở nên lương thiện và vững chắc. (Theo Zhihu)

Tất nhiên, đó không phải là truyền đạt ý muốn của Chúa, xét cho cùng, ở Trung Quốc, người ta càng sẵn sàng tin vào phương pháp đơn giản và chân thành của "tổ tiên báo mộng".

Văn hóa gia đình Trung Quốc đã xâm nhập hàng nghìn năm và việc thờ cúng tổ tiên gần với tín ngưỡng hơn bất cứ điều gì khác.

Ông ta đã tạo ra một điểm sụp đổ thời gian như vậy. Trong tương lai, chúng sẽ dùng các biện pháp để xóa mờ khái niệm "người cha" và thu thập tất cả tín ngưỡng về người thân đã khuất ở Trung Quốc, nên nhiều người luôn có tín ngưỡng "Tà Thần".

Ông ta sử dụng thứ này làm chất dinh dưỡng để phục hồi 【Thảm Họa】.

Suy cho cùng, Trung Quốc là quốc gia gần nơi 【Thảm Họa】 ngủ yên nhất.

Khi Nhà Truyền Giáo nhận được 【Lệnh tái sinh】 từ Vùng Cấm Thần Minh, ban đầu ông ta chỉ cảm thấy thú vị. Sau này ông ta cũng có kế hoạch riêng của mình. Ông ta từ lâu đã ghét những kẻ đạo đức giả trên đảo Sariel, vì vậy việc hồi sinh 【Thảm Họa】 có thể là một điều tốt.

Tuy nhiên, Nhà Truyền Giáo vẫn có một kế hoạch trong đầu: Trong Đế Quốc Dị Giáo, sẽ không có ai hoàn toàn tin tưởng vào ai. Ông ta sẽ chỉ làm những gì có lợi cho bản thân mình.

Vùng Cấm Thần Minh cũng là khu vực hạn chế dành cho người điều hành, ngoài 【Thảm Họa】 đã được biết đến và đang ngủ yên, hai người điều hành còn lại của vùng cấm luôn là một bí ẩn, giống như một cái bóng treo trên đế chế.

Nhà Truyền Giáo ẩn mình trong "không gian", dùng đầu ngón tay trêu chọc con chim nhỏ, sau khi hoàn tất giao dịch với tổ tiên nhà họ Mạnh, nhẹ nhàng bước về phía khu rừng rậm phía Tây Nam. Nhà Truyền Giáo nhìn vầng trăng cao trước mặt, cúi đầu nhìn con chim, nói một cách kỳ lạ và mỉa mai: "Cục Phi tự nhiên nói rằng các vị thần được sinh ra từ d*c vọng của con người. Có vẻ như các vị Tà Thần chỉ có thể được sinh ra từ tiền, quyền lực và d*c vọng."

"Nhưng họ đã quên một điều, con người là loài động vật xã hội. Con người có tính xã hội, họ thường tuân theo đám đông. Loài người thiếu ý chí riêng biệt, nếu xã hội đặt ra một câu trả lời tiêu chuẩn, họ sẽ mãi mãi không thể thoát ra khỏi đó. Hãy cho họ một "thủ lĩnh" và họ sẽ tự cho mình là đúng, trở thành ác quỷ."

Nhà Truyền Giáo nói: "Thần thánh được sinh ra từ trào lưu tư tưởng của con người. Tín ngưỡng thực sự xấu xa không liên quan gì đến d*c vọng. Ngay cả khi nó đến, con người thậm chí không có h@m muốn, nhưng vẫn có một nhóm người bị nó ép buộc và tiến về phía trước làm tất cả những điều mà chỉ những người điên làm được, giống như một làn sóng. Đúng vậy, một làn sóng."

"Lịch sử nhân loại đầy rẫy những tội ác: chiến tranh, tàn sát, nạn đói, nô lệ."

"Cục Phi tự nhiên luôn đánh giá quá cao bản chất con người."

... Cục Phi tự nhiên luôn đánh giá quá cao bản chất con người.

Đây cũng là những lời cuối cùng Mạnh Hồng Phất nghe được trước khi bị nhốt đến chết.

Mạnh Hồng Phất lẩm bẩm: "Dân làng đều là những con rối mà không hề hay biết. Thủ lĩnh của Tử địa là "con mắt" của tổ tiên. Có lẽ tôi là người sống duy nhất trong toàn bộ 【Tử địa】."

Diệp Sanh rũ mắt xuống, tộc trưởng chính là "con mắt" của tổ tiên Mạnh gia, khó trách cố gắng tấn công tộc trưởng sẽ dẫn đến tử vong. Về phần người đàn ông mặc áo choàng đen mà Mạnh Hồng Phất vừa nói tới, không cần nghĩ tới, gã là Nhà Truyền Giáo.

Hành vi của Cố Sự Đại Vương là xấu xa và nguy hiểm.

Chắc chắn Nhà Truyền Giáo cũng không kém phần gã.

Mạnh Hồng Phất hai mắt đỏ hoe, lo lắng nói: "Diệp Sanh, cậu giúp tôi, tôi không tin thần linh, tôi sẽ giúp cậu phá hủy bài vị tổ tiên! Tôi chỉ muốn đi ra ngoài, tôi muốn nhìn thấy Trường Kinh!"

Diệp Sanh cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Không phải hắn đã chết rồi sao?"

Mạnh Hồng Phất gượng cười, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, anh ấy đã chết, tro cốt rải ở sau núi, thả tôi ra ngoài, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một chút, sau đó cậu giết tôi cũng được. Được rồi, miễn là cậu rải tro của tôi trên cùng một ngọn núi với anh ấy."

Diệp Sanh lặp lại lời nói của cô: "Tôi có thể giết cô."

Mạnh Hồng Phất rưng rưng nước mắt nói: "Đúng vậy."

Diệp Sanh rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người.

Cậu biết rằng tất cả những gì cô chị gái nói đều là sự thật.

Cô thực sự chỉ muốn nhìn thấy người yêu đã chết của mình. Cô thực sự tuyệt vọng, thực sự căm ghét Làng cổ Dạ Khóc và thực sự sẵn lòng giúp cậu giết tổ tiên của gia tộc Mạnh.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô chị gái, Diệp Sanh không khỏi nghĩ rằng nếu không hoàn thành 【Nạp thái】, 【Vấn danh】 và 【Thỉnh kỳ】, cô ấy sẽ không đủ tư cách để trở thành tân nương. Liệu cậu có cảm động khi đối mặt với một "người chị" như vậy?

...Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, bởi vì cậu không còn lựa chọn nào khác.

Cậu không có sự lựa chọn.

Mạnh Hồng Phất thật sự là một kẻ xảo trá, cô biết lần trước chuyển thế, cô thất bại là bởi vì cậu không tin tưởng cô. Cho nên lần này luân hồi, sau khi tiết lộ thân phận tân nương, Mạnh Hồng Phất quả thực không còn giả vờ nữa. Cô bảo "chị" của mình ra ngoài, để cô chị gái ngây thơ, si mê, tội nghiệp này ra ngoài.

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Mạnh Hồng Phất, tôi tin cô, nhưng tôi không tin em gái cô."

Đôi mắt của Mạnh Hồng Phất đột nhiên mở to.

Diệp Sanh nói: "Ở Tử địa, cô không bao giờ có quyền kiểm soát cơ thể của mình."

Mạnh Hồng Phất ngơ ngác nhìn cậu, nức nở không nói được lời nào.

Diệp Sanh nghĩ thầm, Mạnh Hồng Phất, sẽ có một ngày sự thông minh của cô sẽ bị sự thông minh của cô đánh lừa. Trong đôi mắt hạnh của cậu hiện lên tia điên cuồng: "Tuy nhiên, tôi có thể mang cô đi tới Sinh địa."

Mạnh Hồng Phất sửng sốt: "Cái gì?"

Diệp Sanh nói: "Cô muốn tháo vòng rắn để nhìn thấy người yêu đã chết của mình, vậy tại sao em gái cô lại muốn tháo vòng rắn?"

Mạnh Hồng Phất nức nở nói: "Cô ấy đói rồi."

"Trong lần đầu tiên chuyển sinh, cô ấy bị người khác đi vào giấc mơ và dùng tóc gi ết chết người đó. Máu người còn sót lại trên tóc khiến cô ấy đói đến không ngờ được, nên cô ấy chọn hợp tác với cậu, cô ấy muốn ăn thịt người ở Sinh địa."

"Nhưng chiếc vòng rắn đã giam cầm cô ấy. Tộc trưởng cũng coi cô ấy như "con mắt". Cô ấy không dám bất kính với tổ tiên nên vẫn quay về 【Tử địa】. Cô ấy chỉ muốn ăn thịt vài người."

Diệp Sanh nói: "Và mục đích của cô là được chôn cất cùng người yêu?"

Mạnh Hồng Phất vừa khóc vừa nói: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Cô sẽ không bao giờ quên ánh mắt cuối cùng của Tô Trường Kinh, rõ ràng là anh có vết thương, nhưng anh vẫn bảo cô đừng sợ.

Diệp Sanh nói: "Tôi có thể giúp các người ở bên nhau sau khi chết. Cái giá là sau khi chết."

Mạnh Hồng Phất sửng sốt. Đồng tử của cô co lại và cô hiểu ý của Diệp Sanh.

"Nhưng... tôi không thể chết. Tôi nhảy từ mái nhà xuống và tôi không chết."

Thực ra cô không muốn sống, nhưng lại bị mắc kẹt trong 【Tử địa】 này, không thể sống chết, thậm chí thân thể còn bị em gái cô điều khiển, cô không thể làm gì được.

Diệp Sanh: "Tôi có cách."

Diệp Sanh ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng nói: "Mạnh Hồng Phất, cô thực sự đã chết một lần. Bây giờ cô hoàn toàn không phải là một con người. Cô là một kẻ dị giáo bị mắc kẹt trong 【Tử địa】."

"Tuy nhiên, cô hoàn toàn không tin vào tổ tiên, thần thánh và Phật."

Cô chị gái thuộc về diễn đàn thứ bảy.

Một thân xác, hai tâm hồn.

Cô em gái là một tín đồ cấp ba ở Làng cổ Dạ Khóc và là một kẻ dị giáo cấp A ở diễn đàn thứ sáu.

Về phần Mạnh Hồng Phất, có lẽ ở diễn đàn thứ bảy, cô ta thậm chí còn không thể gọi là cấp D.

Diệp Sanh nói: "Tôi có thể để cho cô chết, nhưng đây là bí mật giữa chúng ta, cô bình tĩnh, không có tâm tình thất thường, để tránh kinh động em gái cô."

Mạnh Hồng Phất lắc đầu, nghẹn ngào nức nở: "Tôi không thể chết, tôi không thể chết ở Tử địa."

Diệp Sanh cụp mắt xuống: "Tôi nói cô chết, cô sẽ chết, đưa tay cho tôi."

Mạnh Hồng Phất khẽ kêu một tiếng, đưa tay ra.

Lòng bàn tay của cô trắng trẻo và những đường nét vô cùng rõ ràng.

Kể từ khi Ninh Vi Trần biến mất, chương trình phát sóng trực tiếp của Học viện Quân sự số 1 đã hoàn toàn bị cắt đứt. Vì thế Diệp Sanh cũng không có giấu diếm, lấy bút viết truyện ra.

Cậu nghĩ đến phần ps mà Cố Sự Đại Vương viết cho Quỷ Mẫu khi cậu ở Hoài Thành: Ban chết.

Cậu cúi đầu làm như vậy với Mạnh Hồng Phất, bình tĩnh dùng bút chì viết một dòng chữ.

【PS: Cô sẽ chết trong lửa. 】

Mạnh Hồng Phất nhìn những lời này với vẻ bối rối, nước mắt đọng trên mi.

Khi người đàn ông đầu trọc giao nhiệm vụ, hắn đã giao 【Lửa】 cho Diệp Sanh để cậu có thể thao tác với chìa khóa một cách thuận tiện. Sau khi Diệp Sanh viết những dòng này, cậu lấy chìa khóa ra khỏi tay và đi tháo chiếc vòng rắn trên chân Mạnh Hồng Phất. Mạnh Hồng Phất ngơ ngác nhìn cậu, nhưng ngay khi Diệp Sanh chạm vào chiếc vòng rắn lạnh lẽo, cậu đã trực tiếp cho nổ ngọn lửa, để ngọn lửa li3m vào da cô.

Mạnh Hồng Phất cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng cô không muốn đánh thức "cô em gái" tự mãn đang chờ đóng lưới trong cơ thể mình, cô cố chịu đựng đau đớn nhìn ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể mình, đôi mắt cô chợt bối rối và sáng lên.

Cô đưa tay chạm vào ngọn lửa nóng rực, vẻ mặt ngơ ngác, một lúc sau, đôi môi tái nhợt nở ra một nụ cười.

"Em gái" luôn coi thường cô, cho rằng cô là người điên khùng vì đàn ông, không ngần ngại vi phạm lời răn của tổ tiên.

Trong thực tế, đó có thực sự là vì một người đàn ông không?

Cô không phủ nhận mình yêu Tô Trường Kinh, dù sao cô yêu anh đến mức sẵn sàng hủy diệt cả một ngôi làng, vì anh mà chết.

Nhưng ngay từ đầu, vào cái đêm trốn thoát ly kỳ đó.

Điều khiến cô ấn tượng nhất không phải là niềm vui được bỏ trốn cùng anh mà là sự nhẹ nhõm khi thoát khỏi mọi thứ.

Trên bầu trời có tuyết rơi mịn, đỉnh núi nhợt nhạt.

Cô ôm váy cưới, nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống rồi nhảy vào vòng tay anh.

Cơ thể cô nhẹ đến mức tưởng chừng như biến thành một con chim, thoát khỏi xiềng xích đẫm máu của nhà họ Mạnh và tự do trôi dạt về phương xa.

Cô gần như đã quên mất bộ dáng của Tô Trường Kinh, nhưng cô vẫn nhớ tới tuyết.

"Tử địa" ở Làng cổ Dạ Khóc luôn tràn ngập những cơn ác mộng về những đứa trẻ dị dạng bị lột da và chặt xác, khóc nức nở trong đêm.

Nhưng cô chưa bao giờ treo chiếc lưới bắt giấc mơ ở đầu giường.

Bởi vì trong giấc mơ, cô luôn chạy, chạy càng lúc càng nhanh.

Chiếc váy cưới tung bay với ánh sáng trắng tinh khiết, những chiếc đèn lồ ng khắp tòa nhà đung đưa.

Cô lao vào gió tuyết, dưới lầu đã có người đợi cô, lo lắng và chờ đợi đưa tay về phía cô, chờ đợi một cuộc trốn chạy.

"Ha."

Mạnh Hồng Phất cúi đầu, chợt cười rồi khóc, nước mắt rơi xuống biển lửa.

...Làm sao cô có thể quên được. Một giấc mơ đầy ngượng ngùng và ngưỡng mộ của tuổi trẻ. Gió đỏ thổi qua màn đêm, sương tuyết biến thành màu trắng.

Ngày hè, đêm đông. Đêm đông, ngày hè.

Tôi chỉ muốn gặp lại anh ấy một lần nữa...

Và nước mắt cô vừa tuôn rơi.

"Cô em gái" đã nhận thấy có gì đó không ổn liền chợt tỉnh dậy.

"Ahhh!" Đôi mắt cô trợn trừng, cô tiếp nhận cơ thể nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể dập tắt được ngọn lửa. Lòng bàn tay cô nhói lên một cơn đau sâu, cô ngơ ngác nhìn dòng chữ trên lòng bàn tay mình.

【PS: Cô sẽ chết trong lửa. 】

Bút chì...ps...ps...bút chì...

Mạnh Hồng Phất nghĩ tới điều gì đó, hai mắt đỏ bừng, đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi mơ hồ nhìn chằm chằm Diệp Sanh.

Điên rồ, tàn khốc, không thể tin được.

"Mối quan hệ của cậu với người điều hành thứ bảy là gì?!"

Diệp Sanh lại chĩa súng vào đầu cô.

Nghĩ đến việc cô để Ninh Vi Trần biến mất trước mặt cậu, trong lòng Diệp Sanh tràn ngập sát ý.

Đôi mắt của Diệp Sanh tràn ngập lửa và máu, cậu bóp cò và nói chậm rãi, từng chữ một: "Tôi đã giết gã."

"Cậu......"

Mọi âm thanh đều chìm sâu trong cổ họng.

Mạnh Hồng Phất ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, giống như sắp chết.

Ngọn lửa đốt cháy xương thịt của cô, đốt cháy làn da của cô, đốt cháy mái tóc dài của cô, máu thịt kêu xèo xèo.

Cuối cùng, khuôn mặt cô vặn vẹo, cố vùng vẫy nhưng hai chân đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại hai chiếc vòng rắn.

Sau khi Diệp Sanh cất súng xong, cậu lấy hộp súng ra với vẻ mặt vô cảm.

Chiếc vòng rắn rơi xuống đất, và giá trị thần quái sau cái chết của Huyết Tân Nương dị giáo cấp A bắt đầu thấm vào 【Tử địa】.

Cậu cần một viên đạn cấp A. Để phá hủy những tấm bài vị của tổ tiên nhà họ Mạnh, một viên đạn cấp E là đủ —— nhưng cậu ghét nơi này đến mức muốn phá hủy mọi thứ.

Cô em gái dồn hận thù sang chị gái, cô ta gầm lên và hét lên: "Đồ ngu! Đồ ngu! Hãy nhìn xem cô đã làm được những điều tốt đẹp gì!"

"Cô không vâng lời tổ tiên! Cô cấu kết với người ngoài! Cô điên rồi sao! Ngày mai là ngày quỳ lạy tổ tiên! Cô đang làm cái gì vậy!"

Trạng thái tinh thần của cô em gái cũng không khá hơn cô chị là bao. Có lẽ chỉ khi nhắc đến người yêu đã khuất mới khiến cô ta trở nên hơi "xinh đẹp đáng thương" một chút.

Suy cho cùng thì chính cô chị là người đã gây ra cái chết.

Cuối cùng cô ấy cười buồn và chất vấn các mọi người trong tộc của Làng cổ Dạ Khóc.

"Im đi! Liệu bọn họ đang thờ cúng thần linh hay chỉ là d*c vọng của chính bản thân họ?"

Diệp Sanh phớt lờ trò hề này vì cậu muốn giết người.

Nhưng cậu đã hứa với Mạnh Hồng Phất rằng cậu sẽ làm được.

【Lửa】 cháy đến tận cùng, trong hộp súng có một viên đạn cấp A, Diệp Sanh nghiêng người, từng chút một gói tro vào tờ giấy.

Sau đó Diệp Sanh đi về phía trước, đi đến trước gương trang điểm của tân nương, đặt khẩu súng bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

---Tác giả có lời muốn nói---

Sanh Sanh không trang điểm và đội tóc giả hahahahaha, cậu ấy xinh đẹp tự nhiên!!!!
Bình Luận (0)
Comment