Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 210

Diệp Sanh rời khỏi căn hộ, nhìn thành phố nhộn nhịp tràn ngập chủ nghĩa vật chất trước mặt, cậu không khỏi nghĩ đến 《 Thành Phố Mùa Xuân 》 và 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》do Cố Sự Đại Vương viết ra.

Lời nói đầu của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》nói rằng gió ấm khiến khách du lịch say sưa, và hạt giống của 《 Thành Phố Mùa Xuân 》sẽ nảy mầm trong cơ thể con người sau ba ngày.

Nhưng khi đến phòng triển lãm thứ tư, Diệp Sanh cảm thấy thời gian không đến ba ngày, chỉ cần bước vào đó, bọn họ đã gián tiếp trở thành tín đồ của "Thần".

So sánh thì 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》nhân đạo hơn nhiều so với phòng triển lãm thứ tư.

Bởi ở đó, những cảm xúc, sự đấu tranh, niềm vui, sự giận dữ, nỗi buồn và d*c vọng của con người đều rất đa dạng.

Thay vì giống như phòng triển lãm thứ tư, đám đông tê liệt giống như những chiếc đinh vít được gắn vào cỗ máy xã hội tốc độ cao.

Cố Sự Đại Vương và Nhà Truyền Giáo đều là những kẻ dị giáo cấp S có nguồn gốc từ "con người".

Sức mạnh mà Cố Sự Đại Vương mong muốn chính là cảm xúc tột độ của con người.

——Đó là một khoảnh khắc, đó là sự cuồng loạn, đó là tình yêu và sự căm ghét mà họ có thể cảm nhận được.

Nhà Truyền Giáo muốn đau đớn.

——Nó là sự vĩnh hằng, là thay đổi một cách vô tri vô giác, nó là nỗi đau mà họ không biết tại sao mình lại đau khổ.

Nỗi đau của chính "tín ngưỡng".

Đến bên cạnh Tòa nhà Tài chính, Ninh Vi Trần dẫn Diệp Sanh vào một quán cà phê được trang trí trang nhã. Công nghệ ở đây vô cùng tiên tiến, an ninh vô cùng hoàn hảo, camera giám sát khắp các tuyến đường, quyền lợi của mọi người đều được bảo vệ. Nhưng trong quán cà phê, mọi người có vẻ không vui lắm.

【"Tôi lại mắc chứng sợ hãi trường học. Khi còn nhỏ, tôi ghét việc bắt đầu đi học. Không ngờ sau khi làm mẹ, nỗi lo lắng này lại trở nên nghiêm trọng hơn. Làm sao tôi có thể gửi con mình đến trường tiểu học tư thục Tinh Lưu? Bây giờ trường tư thục yêu cầu điều kiện của phụ huynh quá cao, tôi rất sợ cậu bé sẽ thua ngay từ vạch xuất phát."】

【"Tôi cảm thấy như đang sống trong một vũng nước tù đọng. Tôi không muốn bày tỏ hay chia sẻ. Tôi chán việc giao tiếp với người khác. Tôi khó có thể cảm thấy hạnh phúc nữa. Nhận thức về cảm xúc của tôi bây giờ rất chậm. Các người nghĩ mọi người tồn tại để làm cái gì??" 】

【"Người ta tồn tại để trả nợ thế chấp. Trả nợ thế chấp mua nhà và vay mua ô tô, ông chủ của tôi thật ngu ngốc, nhưng tôi lại mắc kẹt với khoản thế chấp mua nhà 40.000 nhân dân tệ một tháng. Ông ta đối xử với tôi như một con chó, và tôi phải cười làm lành với ông ta."】

【"Hôm qua là lễ tình nhân, chẳng trách khắp thành phố đều có hoa hồng. Ừ, trước đây tôi rất coi thường những kẻ si tình, nhưng bây giờ tôi lại ghen tị với những kẻ si tình. Loại cuộc sống mà họ phải sống chết vì một người là thực sự khá thú vị. Rốt cuộc, bọn họ sống vì cảm giác, thay vì sống vì mục đích sống như tôi bây giờ."

"Bạn có phải là Song Ngư không?"

"Ha, rõ ràng như vậy sao? Có lẽ số mệnh của nước là tình cảm. Tôi từng đọc một câu, bây giờ tôi đặc biệt đồng ý: Khi con người sống trên đời, hạnh phúc và nỗi đau không thể phân biệt được. Tôi chỉ muốn nó là thứ hàng thật giá thật."

"Không, thứ thực sự là hàng thật giá thật duy nhất là tiền. Bộ não sự nghiệp của tôi chỉ muốn kiếm tiền."

"Khi bạn nói về việc kiếm tiền, không phải ý của bạn là làm việc như một nô lệ không có hai ngày nghỉ đi."

"Bạn không được phép nói về phí hèn nhát của tôi như thế!"】

【 "Cậu định đi họp lớp à? Nghe nói học sinh đứng đầu lớp chúng ta hiện giờ học rất tốt và đã mua được một căn nhà trong thành phố."

"Thật tuyệt vời. Cậu ta đã hoàn thành ước mơ cả đời của tôi. Sớm biết thế tôi đã học tập nghiêm túc, tôi sẽ đi nếu bạn cho tôi mượn xe."】

【"Tôi vẫn không thể quên được mối quan hệ cuối cùng của mình."

"Đừng khóc bảo bối. Nếu bạn cảm thấy buồn sau khi chia tay, hãy đi du lịch. Hãy dành chút thời gian để thư giãn và ăn thứ gì đó ngon miệng."】

Thành phố này không cho phép người vô gia cư đi lang thang vào ban đêm, nhưng ban ngày Diệp Sanh lại nhìn thấy rất nhiều người nhặt rác. Ninh Vi Trần dẫn Diệp Sanh ngồi ở góc cửa sổ trong quán cà phê ở trung tâm thành phố này.

Diệp Sinh nói: "Chúng ta tới đây để làm gì?"

Ninh Vi Trần ưu nhã mỉm cười: "Nhìn phòng triển lãm này, mọi người đều truy đuổi thiên đường như thế nào."

Diệp Sanh nghiêng đầu nói: "Nơi này cùng thế giới thực giống hệt nhau."

Ô tô, tiền bạc, nhà cửa và một cuộc sống tươm tất, tốt đẹp là mục tiêu cả đời của hầu hết những người bình thường từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành.

Ninh Vi Trần cười khúc khích không rõ, ngước mắt nhìn Diệp Sanh: "Bảo bối, em nhớ trước đây anh luôn muốn làm một người bình thường. Vậy mục đích của anh là gì?"

Diệp Sanh kỳ lạ nhìn hắn: "Trở về Âm Sơn và chết ở Âm Sơn." Sự mệt mỏi với thế giới của Diệp Sanh khác với những người bị tê liệt bởi sự dày vò của cuộc sống, sự mệt mỏi với thế giới của cậu là hung hăng công kích và sinh ra đã có sẵn.

Ninh Vi Trần cười: "Sanh Sanh có sở thích gì không?"

Diệp Sanh không nói nên lời: "Không." Cậu hận thế giới này đến thế, làm sao cậu có thể còn sống trong hệ thống giá trị của thế giới này.

Ninh Vi Trần cười nói: "Nhà Truyền Giáo vĩnh viễn không thể lấy được sức mạnh từ anh."

Diệp Sanh cụp mắt xuống, không nói gì, dùng thìa cà phê chậm rãi khuấy cà phê.

Ninh Vi Trần: "Chúng ta không thể thuyết phục được một người thời trung cổ rằng "thú tội với Chúa" không thể được cứu rỗi. Cũng giống như chúng ta không thể thuyết phục được những người ở thời đại này, "tiêu thụ" không thể được cứu rỗi. Đây là thuốc phiện tinh thần của họ, và nhiều người chìm trong đó kể cả khi họ đang thanh tỉnh."

Ninh Vi Trần nâng cằm cười nói: "Tuy nhiên, em cũng không có để anh nhìn thấy những người ở tầng dưới chót này giãy dụa dưới thế giới tư bản."

Hắn đưa cho Diệp Sanh một tờ báo do quán cà phê cung cấp và nói đầy ẩn ý: "Anh trai, muốn hiểu sự thật về thế giới này thì đừng nhìn cách người nghèo sống như thế nào mà hãy nhìn những gì người giàu đang làm."

Diệp Sanh sửng sốt: "Người giàu có?"

Ninh Vi Trần: "Ừ." Hắn nghĩ đến lúc ở chung cư, người Cục Phi tự nhiên hắt cho hắn bát nước bẩn, nụ cười trên môi có chút châm chọc, nhẹ giọng nói: "Trò chơi mà người giàu thực sự chơi không nhàm chán như 《Liệp Tâm》."

Diệp Sanh nhìn xuống tờ báo được Ninh Vi Trần đưa và nhìn thấy một thứ rất quen thuộc 【Nước khoáng Tinh Hà】.

Hotsearch thứ hai ngày hôm qua là 【Ngôi sao nổi tiếng Quý Văn Văn đã được vinh danh là đại sứ của Nước khoáng Tinh Hà.】.

Tờ báo này giải thích rõ hơn về khái niệm Nước khoáng Tinh Hà.

Với sự phát triển của khoa học công nghệ và công nghiệp hóa, chất lượng nước ngày càng kém, tệ đến mức người dân thành thị không thể sử dụng để uống được nữa.

Chính quyền thành phố không có tiền để đầu tư vào thiết bị lọc và lọc nước nên chỉ bán tài nguyên nước cho công ty bảo tồn nước, hoàn toàn thừa nhận việc tư nhân hóa tài nguyên nước.

Luật thậm chí còn quy định rằng các công ty tham gia vào lĩnh vực nước hoặc có nhu cầu lớn về tài nguyên nước có thể tìm kiếm quyền sở hữu tư nhân đối với các vùng nước như sông, hồ và toàn bộ khu sinh học. (1)

Trái tim Diệp Sanh như thắt lại khi nhìn thấy câu nói này.

Cậu biết rằng có một sự khác biệt tinh tế giữa thế giới này và thế giới thực.

Người bình thường không cảm nhận được sự khác biệt này. Diệp Sanh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vị "Người chấp pháp tối cao" uy nghi và đúng nghĩa đang đứng bên cạnh tòa nhà.

Ninh Vi Trần nói: "Phòng triển lãm thứ tư là một thế giới tân tự do rất triệt để, nơi mà ngay cả những phương tiện sản xuất cơ bản như nước cũng có thể được tư nhân hóa. Anh ơi, hôm qua không phải anh tìm kiếm 《Pháp lệnh lang thang》 sao? Có lẽ anh có thể đi đọc cụ thể một chút《Pháp lệnh lang thang》, em cảm thấy phí lang thang hẳn là không phải giao cho chính phủ."

Diệp Sanh: "Không giao cho chính phủ?" Diệp Sanh nói rõ ràng, "Giao cho người sở hữu mảnh đất đó? Mảnh đất đó cũng là của tư nhân à?"

Ninh Vi Trần mỉm cười: "Ừ, theo một nghĩa nào đó, Wicht đã cứu chúng ta."

Sắc mặt Diệp Sanh nghiêm túc: "Nếu đêm qua chúng ta không hợp tác giao đủ phí lang thang thì chuyện gì sẽ xảy ra? Người thi hành luật sẽ làm gì chúng ta?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Giẫm lên đất riêng của người khác đã là phạm tội rồi, cơ quan thực thi pháp luật xử lý tội phạm như thế nào thì chúng ta sẽ bị xử lý như thế."

Diệp Sanh ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu phát hiện ra rằng người thi hành luật có rất nhiều xúc tu cơ khí mảnh mai và có thể thu vào. Chúng sắc như dao.

Nếu bọn họ muốn hiểu sự thật về thế giới, đừng nhìn vào cách người nghèo sống mà hãy nhìn vào cách người giàu sống. Đây không phải là một 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, trong phòng trưng bày thứ tư của Bảo tàng Tín Ngưỡng, vui buồn của người nghèo không đáng nhắc đến, việc theo đuổi ước mơ của người nghèo cũng vô nghĩa.

Bốn phòng triển lãm của Đi Vào Vĩnh Hằng đều xác minh sự thật rằng những người ngoan đạo nhất thường là những người bị đàn áp nhiều nhất.

Con người càng khốn khổ thì họ càng tin vào Chúa.

Con người càng bận rộn, lo lắng và càng ít tự do thì họ càng cần đạt được tự do, thư giãn và ý nghĩa cuộc sống thông qua "tiêu dùng".

Diệp Sanh ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Vi Trần: "Ninh Vi Trần, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền kể từ khi đến đây chưa?" Ninh Vi Trần có thể kể ra trò chơi của người giàu một cách chính xác như vậy bởi vì hắn ở trong thế giới thực là nhà sản xuất của trò chơi này.

Ninh Vi Trần sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười, đôi mắt đào hoa đầy trêu chọc: "Không, anh yêu. Nói chính xác thì em chưa bao giờ nghĩ tới hai chữ nhiệm vụ ở Bảo tàng Tín Ngưỡng. Em đến đây để hẹn hò với anh."

Diệp Sanh phàn nàn: "Lạc Hưng Ngôn nói đúng, cậu là kẻ dị giáo ở phòng triển lãm thứ tư."

Ninh Vi Trần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.

Hắn chỉ là người ngoài cuộc trong câu chuyện của con người, chỉ tham gia vì Diệp Sanh.

Người giàu bình thường chơi bằng tiền, trong khi người giàu nhất chơi với tài nguyên.

Trong phòng triển lãm thứ tư, "tài nguyên" do người giàu chơi đã trở nên hơi điên cuồng.

Sau khi Ninh Vi Trần nói còn tùy xem người giàu làm gì, Diệp Sanh không còn để ý đến mọi người trong thành phố nữa.

Cậu phát hiện ra rằng các nhà khoa học ở phòng triển lãm thứ tư đang tiến hành nghiên cứu trong công ty của những người giàu có, và nền giáo dục ngày càng trở nên "tinh hoa". Chín mươi tám phần trăm các trường trung học hàng đầu là trường tư.

Ngày nay, chỉ còn lại hai người đứng đầu trong ngành giải trí.

Một là Star Entertainment dự định quay phim 《 Liệp Tâm 》, hai là một công ty giải trí lâu dài, có tuổi đời, và trải qua nhiều thăng trầm, Thập Quang.

Trật tự của thế giới này tuy vô lý nhưng họ đến đây để hoàn thành một nhiệm vụ, ưu tiên hàng đầu vẫn là 30 triệu, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần không tham gia buổi thử vai cho 《 Liệp Tâm 》nhưng poster của 《 Liệp Tâm 》thật choáng ngợp. Và buổi thử vai lại diễn ra ngay trung tâm thành phố.

Bọn họ đi ngang qua và dừng lại để xem.

Diệp Sanh từng cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình thật tệ, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Lạc Hưng Ngôn cũng tệ hại như vậy.

Đương nhiên, Lạc Hưng Ngôn sẽ không xấu hổ khi đóng vai một người đồng tính nam, anh ta đi thử vai cho người bạn tốt của cậu ấm nhưng lại miệng nhiều chuyện, vạch trần bạch nguyệt quang của bạn tốt. La Hành cũng bị anh ta ép phải thử người bạn bác sĩ luôn ở bên cạnh cậu ấm, hắn sẽ đến gặp nhà thiết kế thụ mỗi ngày vào nửa đêm để kiểm tra vấn đề dạ dày.

La Hành: "..."

La Hành từ đầu đến cuối không có hứng thú với bộ phim 《 Liệp Tâm 》, nhưng Lạc Hưng Ngôn không muốn tự làm mình xấu hổ nên phải kéo hắn ta theo.

Gặp Lạc Hưng Ngôn thực sự là một thảm họa trong cuộc đời hắn.

Là một quan chấp hành cấp S, người quanh năm đã làm việc với diễn đàn thứ sáu và vừa mới ra khỏi 【Bảo tàng Chiến tranh】, La Hành đã đến thời đại mới nơi tư duy và văn hóa tinh thần trở thành một vấn đề quan trọng. Điều thú vị là Chúa đã lật đổ đạo đức, đối mặt với một cuộc khủng hoảng ý nghĩa chưa từng có, sự phản kháng của nhân loại đối với tư bản chỉ còn lại chủ nghĩa lãng mạn phản hiện đại. Hai chủ nghĩa còn lại, chủ nghĩa xã hội tối ưu hóa hệ thống và chủ nghĩa Darwin xã hội giải quyết mâu thuẫn thông qua tiến hóa, đã không xuất hiện.

Chủ nghĩa lãng mạn đã bị chủ nghĩa tiêu dùng đánh bại. Đây là một thế giới tư bản hoàn chỉnh.

Cảnh trong buổi thử vai là khi Lạc Hưng Ngôn nói ra tên bạch nguyệt quang với nhà thiết kế, bác sĩ bên cạnh bịt miệng anh lại và kéo anh lại.

Diễn xuất kém nhưng họ đã thành công trong buổi thử vai nhờ ngoại hình của mình.

Những người còn lại không ai thử vai chính nhưng họ cũng nhận được một số vai phụ.

《 Liệp Tâm 》là một tác phẩm lớn với mức đầu tư khổng lồ và sẽ được quay trên một hòn đảo tên là "Tinh" gần thành phố.

Đạo diễn yêu cầu họ gặp nhau ở bến tàu trong vài ngày tới.

"Tôi tính toán, chín người chúng ta diễn vở kịch này trong hai ngày có thể kiếm được 100 triệu."

"Không tệ."

Quý Kiên nói: "Ai, đáng tiếc anh Ninh và anh Diệp từ chối tham gia, bọn họ rõ ràng là thích hợp như vậy."

Lạc Hưng Ngôn nhếch môi: "Cậu thật sự cảm thấy bọn họ thích hợp."

Lạc Hưng Ngôn nói "thích hợp" vào buổi sáng chỉ để chọc tức cặp cẩu nam nam vẫn luôn hẹn hò kia.

Thái tử phi thích hợp cái rắm.

Thái tử phi có phải là người có thể được bao dưỡng không? Lạc Hưng Ngôn có thể cảm nhận được điều đó trong ngôi nhà ma ám, Diệp Sanh ghét bị người thèm muốn. Nếu có người dám có d*c vọng với Diệp Sanh, lộ ra một chút d*c vọng, cậu ta sẽ giết hắn bằng một đòn, Thái tử phi không phải lạnh lùng bướng bỉnh mà là máu lạnh và độc ác.

Về phần Thái tử, Thái tử sẽ không bao giờ đùa giỡn với xác th1t... "cướp bóc" thể xác.

Hắn có thể tham gia vào việc "cướp lấy" ở mức tinh thần, nhưng đối với hắn việc này không có ý nghĩa gì. Sau này thậm chí hắn ta sẽ không thèm truy thê hỏa táng tràng, vì không có chút phản kháng nào tồn tại cả.

"..."

Nghĩ đến đây, Lạc Hưng Ngôn cảm thấy thật may mắn khi bọn họ yêu nhau lưỡng tình tương duyệt, nếu không đó sẽ là chuyện anh chết tôi mất mạng.

Buổi tối, mọi người trở về chung cư.

Circe thở phào nhẹ nhõm, trầm tư nói: "Không ngờ rằng nguy hiểm ở phòng triển lãm thứ tư lại nhỏ hơn ba phòng triển lãm đầu tiên."

Chỉ còn một phần ba sức mạnh, cô ta không thể sánh được với một kẻ dị giáo cấp A ở đây.

Cuối cùng, kẻ dị giáo cấp A ở phòng triển lãm thứ tư thực sự đã bảo vệ họ?

Bảo vệ sự an toàn cá nhân của họ và bảo vệ tài sản của họ.

Đúng là một xã hội văn minh.

Tâm trạng của Circe rất phức tạp.

Dịch Hồng Chi: "Sau khi tham quan phòng triển lãm này, khi ra ngoài, chúng ta sẽ tìm thấy người phụ trách xuất quỷ nhập thần. Cuối cùng chúng ta cũng sẽ nhìn thấy hắn ta."

Đôi mắt Circe lóe lên, cô đột nhiên mỉm cười: "Với hai quan chấp hành ở đây, và với sự nỗ lực chung của một số người trong chúng ta, việc giết một tên dị giáo cấp A+ không phải là vấn đề. Mọi người, các người sẽ đi đâu sau khi rời khỏi bảo tàng Bảo tàng Tín Ngưỡng."

Salmond nhướng mày: "Tại sao cô lại hỏi câu hỏi này?"

Circe li3m môi dưới và nói: "Tôi tin rằng các người đều đã nghe nói về "Thế giới Khải Minh"."

Lâm Nại nhìn cô một cách kỳ lạ.

Lạc Hưng Ngôn cắn kẹo, lạnh lùng nói: "Đừng Thế giới Khải Minh nữa. Liệu chúng ta có thể sống sót ở Bảo tàng Tín Ngưỡng hay không vẫn còn là một câu hỏi."

Vẻ mặt Circe thay đổi, nhưng vì thân phận của Lạc Hưng Ngôn nên cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười với anh.

La Hành ban ngày diễn cái trò dở hơi đó nên tâm tình không tốt, buổi tối cũng không buồn nói một lời.

Nhìn thấy hắn như vậy, Lạc Hưng Ngôn có lòng tốt an ủi hắn: "Lông trắng, cậu hãy suy nghĩ lại【Andrew】 xem có nên cảm thấy dễ chịu hơn không. 【Andrew】 chắc chắn đã giải quyết việc riêng của Thái tử và Thái tử phi. Tôi nghe nói Andrew là bác sĩ chủ trị hỗ trợ Thái tử phi sinh non."

Ngay khi anh nói điều này, mọi người có mặt đều phun ra.

Quý Kiên phun một ngụm nước khoáng vào mặt Tô Hi ở đối diện, sắc mặt Tô Hi vặn vẹo, muốn giết hắn.

Quý Kiên còn chưa nói hết câu: "Diệp, Diệp, Diệp, Diệp, anh Diệp đã từng mang thai?"

Lạc Hưng Ngôn còn muốn nói điều gì khác.

Cánh cửa đã được mở. Diệp Sanh dùng ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy tay nắm cửa, lạnh giọng nói: "Lạc Hưng Ngôn, buổi thử vai hôm nay của anh thật sự đã bộc lộ bản chất thật sự của mình."

Lạc Hưng Ngôn có chút xấu hổ khi bị bắt gặp. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Diệp Sanh. Nhìn cơ bụng phẳng lì dưới áo, đồng tử họ giãn ra không kém gì bị sét đánh.

Anh chàng lạnh lùng ngầu lòi này mang thai?

"..."

Diệp Sanh muốn móc mắt những người này.

Diệp Sanh khó chịu đến mức ném cuốn 《Luật lang thang》 đã in lên bàn và ra lệnh: "Chúng ta hãy nhìn xem. Xem phòng triển lãm thứ tư có gì nguy hiểm."

Một số dị năng giả cấp A nhanh chóng điều chỉnh. Không còn để ý quá nhiều đến chuyện riêng tư của người khác mà cau mày và đọc 《Luật lang thang》 một cách nghiêm túc.

La Hành vốn rất quan tâm đ ến văn hóa, chính trị và kinh tế ở đây, sau khi đọc xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Lạc Hưng Ngôn nhỏ giọng nói: "Đất đai là sở hữu tư nhân."

Diệp Sanh thờ ơ nói: "Giáo lý cao nhất mà các vị thần đặt ra ở đây là tài sản riêng là thần thánh bất khả xâm phạm."

Quý Kiên đã biết mình là kẻ phế vật kể từ khi bước vào Bảo tàng Tín Ngưỡng. Ngoại trừ Thần Bốn Mùa trong phòng triển lãm đầu tiên mà hắn cảm thấy tương đối quen thuộc, ở mọi phòng triển lãm tiếp theo, hắn đều trải nghiệm ý nghĩa của việc thực sự hư vô mờ mịt và không thể chạm tới.

Thần được sinh ra từ hoạt động tư duy của con người.

Nếu hắn vào đây một mình, hắn thậm chí sẽ không nghĩ ra cách nào để vượt qua cửa.

Tưởng tượng một chút nếu hắn bước vào phòng triển lãm thứ ba một mình. Khi nhìn thấy Cổng Linh Tinh, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến đạo đức, hắn sẽ cho rằng trên thế giới đó có một tà giáo bí mật, hắn sẽ tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng trong dân gian để xem liệu người ta có cúng tế cho tà thần hay không và có thể đào ra được một câu chuyện có nguyên nhân kết quả hay không.

Kết quả là hắn không thể tìm thấy "Thần" cho đến khi qua đời.

Bước vào một nơi nguy hiểm liên quan đến các vị thần và bước vào một thế giới giả tưởng cổ xưa, ai có đầu óc tỉnh táo lại nghĩ đến đạo đức và giáo dục ngay từ đầu? Trong lòng Quý Kiên đầy cảm xúc phức tạp, sau khi nhận ra mình là kẻ phế vật, hắn lựa chọn im lặng nằm xuống.

Từ 《 Sơn Hải Kinh 》và 《 Nguyệt Lệnh 》trong thời đại phiếm thần; đến lý thuyết Kitô giáo về tội tổ tông và sự chuộc tội, đến phong trào săn phù thủy sôi nổi.

Từ hiếu đệ trung nghĩa lễ nghĩa liêm sỉ, Quách Cự chôn con Lục Châu nhảy lầu. Cuối cùng, phòng trưng bày này.

Các dị năng giả cấp cao nhất đều đọc qua những thứ có liên quan bao gồm lịch sử, triết học, sách vở, điển cố, chính trị, kinh tế và văn hóa.

Bởi vì những điều này vốn thuộc về cõi tâm linh của con người.

Quý Kiên nhìn Diệp Sanh đang nói chuyện với ánh mắt phức tạp, đây là lúc anh hiểu rõ nhất khoảng cách giữa con người với nhau.

"Ah!"

Đột nhiên có tiếng hét ngoài cửa sổ.

Mọi người đều bị phân tâm khỏi 《Luật lang thang》 và nhìn ra bên ngoài. Họ nhìn thấy một người đàn ông say rượu vô tình rơi vào nắp cống.

Gã béo nên may mắn là không bị ngã xuống và bụng dính vào mép cống.

Trời dần tối, người say xỉn dường như đã tỉnh lại, mặt tái nhợt vì sợ hãi.

"Không, không, giúp tôi với! Giúp tôi với!"

Đồng tử của gã co rút đến một điểm, gã liều mạng muốn bò ra ngoài về nhà, nhưng lại không thể thoát ra được.

Màn đêm buông xuống. Một ánh sáng đỏ lạnh sâu chiếu vào gã.

Một xúc tu của người thực thi pháp luật tối cao xuyên qua vô số tòa nhà cao tầng và đáp xuống người gã.

Người thi hành pháp luật tối cao là người công bằng, văn minh, thực hiện nhiệm vụ của mình theo đúng thủ tục.

Người thi hành luật lịch sự nói bằng giọng máy móc và lạnh lùng: "Xin lỗi ngài, con đường này thuộc về ông Rand. Ông Rand không cho phép ai đặt chân vào ban đêm. Tôi cần mời ngài ra ngoài. Tôi tin rằng ngài không muốn bất cứ ai đột nhập vào phòng của ngài mà không có lý do."

Hai xúc tu của người thi hành luật tóm lấy cơ thể người say rượu.

Nhưng người say rượu béo đến mức lực lượng thực thi pháp luật đã xé nát cả hai cánh tay của gã và không thể lôi gã ra khỏi đất của ông Rand.

Khoảnh khắc cánh tay bị xé sống, người say rượu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khiến trong lòng mọi người lạnh buốt.

Thủ tục của người thực thi pháp luật là bảo vệ đất đai của ông Rand khỏi bị xâm phạm, theo 《Luật lang thang》, sau khi người say rượu rời khỏi đất, số tiền lang thang phải trả gấp mười lần. Tội ác không dẫn đến cái chết nên người thực thi pháp luật không muốn giết người.

Nhưng nó phải bảo vệ mảnh đất của ông Rand, và nó phải đuổi người đàn ông này ra khỏi "nhà" của người khác.

Thế là người thi hành luật quấn hai xúc tu của mình quanh cổ người say rượu.

Với một lực kéo rất lớn, đầu của người đàn ông say rượu bị xé toạc. Một nửa thi thể đầy máu bị mắc kẹt trên đường. Người thi hành luật khó xử, thở dài, biến xúc tu của mình thành một lưỡi dao, nó ấn vào mép đường, chặt xác người say rượu, để lại cánh tay, đầu và một nửa cơ thể của gã.

Người thi hành luật đổ thêm một thùng axit sulfuric, ăn mòn thi thể người say rượu dưới nắp cống rồi mang theo hài cốt bỏ đi.

---Tác giả có lời muốn nói---

Tôi chỉ muốn hàng thật giá thật, đó là những gì Vương Tiểu Bảo đã nói. Đoạn luật về nguồn nước ở giữa, tôi đã sao chép từ luật pháp của Mexico những nă 1970 của thế kỷ 20.

Phòng triển lãm thứ tư được lấy cảm hứng từ "Nuôi dưỡng nhân loại".

Tôi sẽ không giải thích một số khái niệm như hiện đại hóa, chủ nghĩa tân tự do, chủ nghĩa Darwin xã hội, nếu muốn hiểu thì các bạn có thể tìm hiểu thêm nhưng trong chương truyện sẽ hơi rườm rà. Tôi giới thiệu thêm hai chủ sở hữu giả ngầu nữa nữa là Bard Kidd và Phụ thuộc vào chất lượng của món súp~~

Ngoài lề một chút.

Trên thực tế, tôi là một tín đồ của người điều hành thứ sáu, mặc dù tôi rất điên cuồng trong việc mổ xẻ và tẩy não trong bài viết, nhưng có thể thấy từ bộ quần áo trị giá 300.000 đô la Mỹ đã tát vào mặt tôi = = Tôi thực sự đơn giản và th ô tục, và thích việc những gia đình giàu có bị vả mặt.

Thức tỉnh trong sự chìm đắm.jpg

Tuy nhiên, đừng lo lắng về điều này! Sắp có thêm một chương mới!

---Editor có lời muốn nói---

Dưới đây là đoạn giải thích những gì tác giả đề cập ở trên dành cho các bạn muốn tìm hiểu ngắn gọn.

Bard Kidd là một người dùng đã tải một đoạn video lên Bilibilli và nói những điều vô nghĩa. Theo câu trả lời trên zhihu thì lấy video của anh ta về nội chiến Liban làm ví dụ. Anh ta coi Hồi giáo Liban là "tôn giáo nguyên thủy" và Cơ đốc giáo Maronite là "nước ngoài tóc vàng". Vấn đề của Cơ đốc giáo là ở đây. Khi Đế chế La Mã lan rộng đến bờ biển phía đông của Địa Trung Hải, đạo Hồi sẽ không xuất hiện cho tới khi năm trăm nữa.

Đại loại mình thấy chắc lại là một người nói nhảm về sự tranh cãi giữa các tôn giáo(maybe?)

Hiện đại hóa: Hiện đại hoá là quá trình chuyển đổi xã hội truyền thống trở nên tiến bộ văn minh hơn với việc áp dụng thành tựu công nghệ khoa học, tư tưởng mới trong các lĩnh vực để quản lý và tăng trưởng.

Chủ nghĩa tân tự do: Chủ nghĩa tân tự do (neo-liberalism), còn được biết đến với tên gọi "chủ nghĩa tự do thể chế" (institutional liberalism), là một dòng nghiên cứu quan trọng trong các lý thuyết quan hệ quốc tế. Chủ nghĩa tân tự do ra đời trong những năm 1980, khi hợp tác giữa các quốc gia trở thành xu thế chủ đạo của chính trị quốc tế. Chủ nghĩa tự do là một hệ tư tưởng, quan điểm triết học, và truyền thống chính trị dựa trên các giá trị về tự do và bình đẳng. Một cách khái quát, chủ nghĩa tự do nhấn mạnh đến quyền cá nhân. Nó đi tìm kiếm một xã hội có đặc điểm là tự do tư tưởng, quyền dân sự và chính trị cho mỗi cá nhân, và hạn chế quyền lực cai trị (nhất là của nhà nước và tôn giáo), pháp trị, tự do trao đổi tư tưởng, một nền kinh tế thị trường hỗ trợ doanh nghiệp tư nhân tự do, và một hệ thống chính phủ minh bạch trong đó các quyền của công dân được bảo vệ. Trong xã hội hiện đại, người theo chủ nghĩa tự do ủng hộ một nền dân chủ tự do có bầu cử công bằng và công khai mà mọi công dân đều được hưởng quyền bình đẳng trước pháp luật và có cơ hội thành công như nhau.

Chủ nghĩa Darwin xã hội: Xã hội tiến hóa luận hay thuyết Darwin xã hội là bất kỳ lý thuyết xã hội nào xuất hiện ở Anh, Bắc Mỹ và Tây Âu vào những năm 1870, tuyên bố áp dụng các khái niệm sinh học về chọn lọc tự nhiên và sự sống còn của cá thể tốt nhất trong xã hội và chính trị. Các nhà xã hội Darwin cho rằng kẻ mạnh sẽ càng giàu và quyền lực của họ tăng lên trong khi kẻ yếu sẽ càng nghèo và quyền lực của họ giảm đi. Các nhóm Darwin-xã hội khác nhau có quan điểm khác nhau về nhóm người nào được coi là mạnh và nhóm người nào được coi là yếu, và họ cũng có ý kiến khác nhau về các cơ chế chính xác nên được sử dụng để thưởng cho sức mạnh và trừng phạt yếu đuối. Nhiều quan điểm như vậy nhấn mạnh sự cạnh tranh giữa các cá nhân trong chủ nghĩa tư bản laissez-faire, trong khi những người khác được sử dụng để ủng hộ chủ nghĩa độc tài, thuyết ưu sinh, phân biệt chủng tộc khoa học, chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa phát xít và đấu tranh giữa các nhóm quốc gia hoặc chủng tộc. (wikipedia)
Bình Luận (0)
Comment