"Tôi không biết nên mong đợi điều gì. Trong vòng loại trừ dành cho người bình thường, cấp độ dị giáo cao nhất chỉ là cấp D. Những kẻ dị giáo cấp D sẽ không chủ động làm hại người khác. Cảm giác giống như đang xem một nhóm người làm nhiệm vụ và bám sát cốt truyện. Ừm, phát sóng trực tiếp sẽ thật sự ổn sao?"
"Tôi thấy nó có vẻ ổn. Đối với họ, boss trong phó bản là thứ bọn họ hoàn toàn không thể đánh bại. Chẳng lẽ không k1ch thích sao?"
"K1ch thích cái con khỉ. Xem vòng đào thải tân binh không bằng đi ngủ cho rồi."
"Tôi không đồng ý với lầu trên. Xem như đang coi một câu chuyện cũng không tồi."
Diệp Sanh đứng trong đám đông, lắng nghe cuộc thảo luận của họ và nhìn lên tòa nhà trung tâm công nghệ cao màu bạc, lạnh lẽo.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mình lại cảm thấy kỳ lạ khi nghe về việc nhập vai. Bởi vì trực giác mách bảo cậu, Cố Sự Đại Vương rất thích loại trò chơi này.
Câu chuyện......
Người điều hành thứ bảy, người có tác phong hành động hoang đường quỷ quyệt, thích sử dụng phần tái bút để bóp méo phần kết của câu chuyện và dẫn mọi người xuống địa ngục.
Tất nhiên, cậu cảm thấy Cố Sự Đại Vương không nhàm chán đến thế và tự mình ra tay tra tấn những người bình thường. Trong những câu chuyện do Cố Sự Đại Vương tạo ra, nếu không có vài chục triệu người chết thì không xứng đáng với thân phận của gã, chẳng hạn như 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》ở Hoài Thành.
Đi loanh quanh một lúc, cuối cùng cậu cũng hiểu được cấu trúc của Thành phố Giải trí Thế giới. Trong Quảng trường Phát sóng trực tiếp có rất nhiều dị năng giả, với trực giác hiện tại của Diệp Sanh, cậu có thể dễ dàng đoán được trình độ của họ.
Hầu hết họ đều là cấp C hoặc cấp D, với một vài cấp độ B đây đó và không có một dị năng giả cấp A nào.
Diệp Sanh nhìn xuống địa chỉ mà Ninh Vi Trần đưa cho cậu, căn hộ nằm cạnh Quảng trường Phát sóng trực tiếp và đối diện Tòa nhà Trung tâm.
Fensalir được bao phủ bởi các sợi ánh sáng màu bạc đan chéo nhau và một số dữ liệu màu xanh lam được mô phỏng trên bầu trời.
Nhẹ nhàng và mát mẻ, như một giấc mơ tuyệt vời.
Diệp Sanh đã tránh xa đám đông, các dị năng giả đang trò chuyện về Thế giới Khải Minh sắp tới, nhưng ánh mắt họ lại không nhìn Diệp Sanh. Vì vậy cậu dễ dàng tránh được đám đông và đến căn hộ. Ước chừng nơi này có rất ít người sinh sống, sau khi Diệp Sanh quẹt thẻ, cửa trực tiếp mở ra. Cậu bước vào thang máy, thang máy được làm bằng kính trong suốt một chiều, từ bên ngoài cậu không thể nhìn thấy bên trong, nhưng khi thang máy đi lên, cậu nhìn thấy cả thế giới từng chút một.
Bản thân Ninh Vi Trần có thể nấu ăn, cắm hoa, vẽ tranh và có phong cách sinh hoạt tình thú, nhưng tài sản của hắn trên toàn thế giới luôn do quản gia Lý quản lý, phong cách trang trí đều là màu sắc tối giản và phong cách nhẹ nhàng. Cây xanh duy nhất trong căn hộ trông giống như một kẻ dị giáo. Độ cao của tòa nhà xuyên thủng mây mù, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu như đang ở trong một biển mây.
Ánh sáng vàng rực rỡ, mặt trời mọc ở hướng đông.
Nơi này chính là Fensalir.
Sau khi vào căn hộ, mạng Internet mà Diệp Sanh không thể sử dụng bắt đầu khôi phục. Search bình tĩnh lại và ngừng chớp mắt phấn khích. Căn hộ này nhất định có kết cấu đặc biệt, ở Fensalir lại chặn được ENIAC, không có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm nữa, sau khi căng thẳng suốt chặng đường, Diệp Sanh đã thả lỏng một chút. Trên đường đi, cậu cảm thấy mình đang ở một thế giới hoàn toàn khác với những người bình thường.
Đó là một sự kiện giải trí lớn dành cho những dị năng giả. Đối với người bình thường, điều này giống như bị kéo vào một trò chơi vô hạn lưu kéo dài cuộc sống.
Nếu Diệp Sanh ra khỏi Âm Sơn, cậu không tiếp xúc với Ninh Vi Trần, cậu cũng sẽ không biết Cục Phi tự nhiên Đảo Bướm và Jeremiel. Một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên điện thoại của cậu, nói rằng cậu sắp chết và cậu có thể cứu mạng mình bằng cách hoàn thành trò chơi tại đây. Cậu sẽ không bao giờ tưởng tượng được toàn cảnh thế giới này. Cậu sẽ không biết rằng kẻ chủ mưu toàn năng và không gì không làm được chính là người điều hành thứ tư khét tiếng của Jeremiel.
Căn hộ trống rỗng và sạch sẽ, như thể chưa từng có ai sống ở đó.
Sau khi Diệp Sanh vào phòng ngủ, dấu vết duy nhất mà Ninh Vi Trần để lại thực chất là một bảng câu hỏi trắc nghiệm về cơ thể do Andrew tùy chỉnh. Tinh thần, thể chất, ở mọi khía cạnh, đến từng chi tiết nhỏ nhất. Diệp Sanh gấp tờ giấy lại ném vào tủ, cậu thực sự nhàn đến mức nhàm chán đi một vòng quanh căn hộ xem có gì cần dọn dẹp không. Ninh Vi Trần đi Đảo Bướm, có lẽ hắn rất bận, không có thời gian nhắn tin cho cậu.
Cậu thản nhiên dọn dẹp nhà cửa, lấy chai rượu trong tủ rượu xuống, ngồi trên ghế sofa và bắt đầu lên kế hoạch lại cho việc tiếp theo.
Có một điều Diệp Sanh không thể bỏ qua là ngay khi bước vào Thành phố Giải trí Thế giới, trong lòng cậu đã có một cảm xúc kỳ lạ. Cuộc sống xa hoa của Thành phố Giải trí Thế giới, những con đường tối tăm của Thành phố Giải trí Thế giới, sự thịnh vượng của Thành phố Giải trí Thế giới, mùi hôi thối của Thành phố Giải trí Thế giới. Cậu có vẻ... rất quen thuộc như thể cậu đã trải qua cả thiên đường và địa ngục ở đây, có lẽ cậu đã từng đến đây rồi.
Vậy cậu đến đây với tư cách gì? Khi Diệp Sanh tỉnh lại, điện thoại di động của cậu đột nhiên reo lên, là Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh đã bắt máy.
Ninh Vi Trần nói: "Anh yêu, anh đã tới Thành phố Giải trí Thế giới chưa?"
Diệp Sanh: "Tới rồi. Hiện tại tôi đang ở Fensalir."
Ninh Vi Trần khẽ mỉm cười, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Fensalir có đẹp mắt không?"
Diệp Sanh: "Ừ, không tệ."
Ninh Vi Trần nói: "Anh đến Thành phố Giải trí Thế giới, lẽ ra đã tiếp xúc với Thế giới Khải Minh."
Diệp Sanh: "Nơi này rất ồn ào, tôi làm lơ cũng khó."
Ninh Vi Trần nói: "Bảo bối, em khuyên anh không tham gia trò chơi này."
Diệp Sanh: "Tại sao?"
Ninh Vi Trần nói: "Đây sẽ là một trò chơi rất nhàm chán đối với anh. Anh không có dị năng và không thể có được giấy chứng nhận công dân. Vòng loại trừ đối với người bình thường là hình thức nhập vai. Cục cưng, anh có chắc chắn mình sẽ diễn kịch trước mặt hàng trăm triệu người sao?"
Diệp Sanh: "?"
Ô, cái này.
Diệp Sanh suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Yên tâm, tôi sẽ không trở thành diễn viên." Ở diễn đàn thứ bảy, cậu có thể làm đạo diễn hoặc biên kịch. Chỉ có điều cậu sẽ không trở thành diễn viên.
Ninh Vi Trần mỉm cười: "Được."
Diệp Sanh không phải là người hay dính dính, nhưng Thành phố Giải trí Thế giới lại mang đến cho cậu một cảm giác kỳ lạ. Đến mức khi nghe thấy giọng nói của Ninh Vi Trần, dù sắp xảy ra chuyện quan trọng, cậu cũng không cúp máy. Cậu lặng im lắng nghe tiếng thở mơ hồ đằng kia.
Ninh Vi Trần không tiếp tục nói nữa, Ninh Vi Trần là người có tài giao tiếp bẩm sinh, rất giỏi tìm chủ đề, chưa kể hắn còn có những lời yêu thương vô tận dành cho Diệp Sanh.
Nhưng hắn biết Diệp Sanh ở Thành phố Giải trí Thế giới nhận được rất nhiều tin tức, ở đây hắn cũng có chút bận rộn.
Vì thế hắn đợi Diệp Sanh cúp điện thoại.
Nhưng người trước kia có tính thờ ơ ăn sâu vào xương tủy và luôn cúp máy thì bây giờ đơn giản là không cúp máy.
Ninh Vị Thần sửng sốt một lát, không nhịn được cười lớn, cười như không cười nhưng lại trêu chọc nói: "Cục cưng, anh có nhớ em không?"
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh cụp mắt xuống: "Ninh Vi Trần, Thành phố Giải trí Thế giới mang đến cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ, khiến tôi có ảo giác, có lẽ mình đã từng ở đây."
Ninh Vi Trần: "Có lẽ anh thật sự đã từng tới đây."
Diệp Sanh nói: "Cậu nhất định cũng đã từng ở đây."
Ninh Vi Trần không ngờ trực giác của Diệp Sanh lại chính xác như vậy, nhưng hắn cũng không phủ nhận: "Ừ, em cũng từng ở đây."
"Thật sự mà nói, em nghĩ Thành phố Giải trí Thế giới giống như nơi chúng ta đính ước vậy."
Diệp Sanh: "...Tôi bị bệnh tâm thần à? Tôi đính ước ở Thành phố Giải trí Thế giới với cậu?"
Có nơi nào trong Thành phố Giải trí Thế giới mà cậu có thể tìm đính ước không? Sòng bạc, nhà chứa, đấu trường hay đường phố đầy rác thải?
Ninh Vi Trần: "Anh rất chán ghét Thành phố Giải trí Thế giới?"
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ừ, khách sạn ở ngoại thành này là 600 ngàn một đêm." Chỉ riêng điều này cũng đủ để cậu ôm hận cả đời.
Ninh Vi Trần nghe được câu trả lời này, không khỏi bật cười.
"Cái giá này quả nhiên là quá đắt, khó trách Sanh Sanh ghét bỏ."
Diệp Sanh: "...Cút đi."
Diệp Sanh không hề được an ủi chút nào.
Ninh Vi Trần nói: "Kỳ thật em rất thích Thành phố Giải trí Thế giới."
Diệp Sanh: "Tại sao?"
Ninh Vi Trần cười nói: "Bởi vì đây là nơi chúng ta yêu nhau, mối tình đầu của em."
Diệp Sanh sửng sốt một lúc.
Nghe Ninh Vi Trần nói ra mấy chữ "Mối tình đầu của em", một hồi lâu sau cậu cũng không có phản ứng.
Họ đã làm với nhau rất nhiều lần rồi đột nhiên quay lại chủ đề ngây thơ "mối tình đầu", Diệp Sanh nhất thời có chút không thích ứng được.
Từ khi còn nhỏ Diệp Sanh chưa bao giờ nghĩ đến bất cứ điều gì về các mối quan hệ, sau này, vì Đại học Hoài An đang quay một video quảng cáo nên cậu buộc phải tham gia một khóa học tẩy não bằng kiến thức Internet, và cậu chỉ có cái khái niệm về mối tình đầu.
Đối với cậu, mọi thứ liên quan đến mối tình đầu nên diễn ra trong một khuôn viên sạch sẽ và trong sáng chứ không phải ở thành phố đầy d*c vọng tội lỗi này.
Ninh Vi Trần cười nói: "Anh không nhớ cũng không sao, kỳ thật em cũng không nhớ, nhưng anh là mối tình đầu cả hai đời của em, điều này chắc chắn sẽ không sai."
Diệp Sanh không nói gì.
Ninh Vi Trần nói: "Anh nói anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng người khác thiết lập quan hệ thân mật, nhưng thực ra trước khi gặp anh, em cũng không nghĩ tới điều đó."
Diệp Sanh không hề nghi ngờ lời nói này. Ninh Vi Trần bề ngoài có vẻ tùy tiện, vô tư, luôn mỉm cười, nhưng thực ra so với cậu còn lãnh đạm hơn, có cảm giác xa cách rõ ràng hơn.
Vì thế ngay từ đầu cậu đã nghĩ người này là giả tạo và đầu óc có bệnh. Nghĩ tới đây, Diệp Sanh cũng cười nói: "Nếu như thật muốn nói như vậy, cậu cũng là mối tình đầu của tôi."
Ninh Vi Trần vốn đang có cảm giác gì đó, nhưng đột nhiên nhận được câu trả lời của Diệp Sanh, hắn sửng sốt, hơi thở dường như ngừng lại trong một giây trong điện thoại. Diệp Sanh không thích thể hiện cảm xúc của mình, cũng không thích nói những điều vô nghĩa, mặc dù Diệp Sanh sẽ bảo vệ người của mình, đối xử với hắn cũng khác với những người bình thường, nhưng cậu sẽ không ngần ngại thú nhận rằng hắn là người đặc biệt đối với cậu.
Nhưng muốn Diệp Sanh nói chuyện âu yếm vẫn là điều viển vông.
Ninh Vi Trần li3m răng, trong mắt hiện lên một ngọn lửa đen tối, nói: "Anh trai, chúng ta call video đi."
Diệp Sanh cho rằng hắn điên rồi: "Cậu call video với tôi ở Đảo Bướm?"
Ninh Vi Trần bĩu môi: "Ừm, em ở trong phòng, sẽ không có người vào."
Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh không còn là Diệp Sanh như trước kia nữa.
Từ giọng điệu của Ninh Vi Trần, cậu biết call video này chắc chắn không chỉ là call video đơn thuần.
Diệp Sanh cảm thấy cảm động vừa rồi của mình đã được cho chó ăn.
Thật trâu bò, chỉ một giây trước, cậu đã bị câu nói "mối tình đầu" của Ninh Vi Trần mang đến một bầu không khí vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Bây giờ Ninh Vi Trần muốn chơi video play với cậu.
Diệp Sanh nhịn không được nữa nói: "Cúp máy, tôi còn có việc phải làm."
Ninh Vi Trần không khỏi bật cười: "Này, sao bây giờ anh còn ngượng ngùng như vậy?"
Diệp Sanh: "Cút đi."
Ninh Vi Trần chỉ trêu chọc cậu mà thôi, hắn biết Diệp Sanh còn chưa sẵn sàng tiếp nhận loại tình sự ở trình độ cỡ này.
Ninh Vi Trần mím môi dưới, quên đi, thong thả từ từ tới đi.
Hiện nay Đảo Bướm và Thành phố Giải trí Thế giới thật sự rất hỗn loạn, hắn cũng có việc riêng của mình phải làm.
"Vòng đầu tiên đào thải anh trai cũng không nên tham gia, anh có thể xem trận đấu diễn ra như thế nào trước khi đưa ra quyết định."
"Gặp lại ở Thành phố Giải trí Thế giới, mối tình đầu của em."
Diệp Sanh cúp điện thoại.
Cậu cảm thấy Ninh Vi Trần thật sự đã xúc phạm đến từ "mối tình đầu".
Trong vài ngày tiếp theo, Diệp Sanh không rời khỏi căn hộ. Căn hộ này thuộc về Ninh Vi Trần, ở giữa căn hộ có một mặt bằng rộng rãi. Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn hướng ra Quảng trường Phát sóng trực tiếp và có thể nhìn rõ tất cả các màn hình nhỏ, ngồi ở đây cậu có thể xem phát sóng trực tiếp.
---Tác giả có lời muốn nói---Nên có một chương khác. Chương tiếp theo có trong trò chơi!
Thực ra "Thiên Đường" trước đây không được gọi là phó bản, tôi không nghĩ đó là phó bản, hahaha. Đọc nó như một cái tát vào mặt hay một câu chuyện tình yêu ngọt ngào.