Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 237

Tên thật của【Hình Xăm】là Từ Mãng.

Gã là người duy nhất có dị năng trong lớp.

Từ Mãng vốn là đứng lên phát biểu, nhưng gã vẫn có chút sợ gặp phải người phản đối mình. Nhưng sau khi nói xong, gã nhìn kỹ hơn và thấy rằng lớp học toàn là những người bình thường ngoan ngoãn. Gã không có đối thủ nên thậm chí còn kiêu ngạo hơn. Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, gã đứng dậy khỏi vị trí của mình, đứng trên bục, hắng giọng, lớn tiếng nói: "Tôi tên Từ Mãng, tôi là dị năng giả, từ nay về sau, tôi sẽ là lớp trưởng của lớp 1, vì đây là một phó bản đoàn đội, cho nên từ nay mọi người sẽ chia sẻ tin tức. Nếu có ai trong số các người phát động nhiệm vụ phụ nào thì phải nói cho tôi biết, các người hiểu chưa!"

Từ Mãng lạnh lùng nhìn xung quanh, mọi người có mặt lập tức rùng mình.

Bọn họ không dám khóc nữa, hai mắt đỏ hoe, thân thể run rẩy, bị sắp xếp một cách hấp tấp vào trò chơi thần quái này, mọi người đều hoảng sợ. Mặc dù Thế giới Khải Minh an ủi bọn họ: Quỷ sẽ không chủ động tấn công người, nhưng điều này có nghĩa là ở đây có quỷ! Và mọi người sẽ chết ở đây!

Sau khi Từ Mãng thể hiện sức mạnh ở hiệp đầu tiên đã đạt được kết quả tốt. Và gã nhanh chóng thu phục được hai tên tùy tùng đều là bạn tù đồng tính nam trong tù trước đó của Andy.

"Chúng tôi mới tới, cái gì cũng không biết, đều nghe Từ lớp trưởng!"

"Đúng, nghe lớp trưởng Từ! Tôi muốn thắng vòng loại trực tiếp!"

Hai người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, nước da ngăm đen, những tử tù trong nhà tù thoạt nhìn đã đầy hung hãn. Từ Mãng rất hài lòng, nhận bọn họ làm em trai, bổ nhiệm bọn họ làm lớp phó, bắt đầu sắp xếp vào lớp một của trường trung học.

Gã chia mọi người trong lớp 1 năm nhất thành các nhóm, trường trung học Thanh Hòe không lớn, nhiệm vụ chính là 【Tiễn thần】, cốt truyện là tất cả học sinh đều chơi một trò chơi tên là Bút Tiên và tìm thấy ác thần.

Trong bản nhập vai, điều quan trọng nhất là thông tin manh mối.

Họ không cần phải nghĩ cách giết những kẻ dị giáo.

Từ Mãng cho biết, để tạo điều kiện thuận lợi cho mọi người trao đổi thông tin, các học sinh lớp 1 sẽ đến tiết tự học ở lớp mỗi tối. Từ Mãng lại nhấn mạnh, nếu có người phát động nhiệm vụ phụ nào thì nhất định phải nói cho gã biết.

Những người bình thường bối rối và sợ hãi, trôi theo đám đông, khi đến một môi trường mới xa lạ, họ nhanh chóng bị Từ Mãng mang đi.

Khán giả đang xem buổi phát sóng trực tiếp ở Thành phố Giải trí Thế giới đều tròn mắt.

【 Thứ kinh tởm. 】

【 Tôi rất tiếc, nếu biết tôi đã đi chợ đen mua thuốc ẩn dị năng. 】

【 Haha, bàn tính của Từ Mãng thật sự rất tốt. Đối xử với người khác như nô lệ đồng nghĩa với việc để người đó gặt hái mọi lợi ích phải không? 】

【 Thật kinh tởm. 】

【? Tôi bật cười, mấy người thành thật như vậy, chẳng lẽ là do Từ Mãng vào mà không phải mấy người sao? 】

Ngay khi bình luận này xuất hiện, phòng phát sóng trực tiếp của trường trung học Thanh Hòe lập tức trở nên yên tĩnh. Bởi vì hắn đã chạm đến suy nghĩ nội tâm của mọi người, những người có thể gặp được ở Thành phố Giải trí Thế giới nào có ai trở thành người tốt với ý thức đạo đức cao được.

Từ Mãng nói: "Các người ai có danh sách học sinh trong lớp? Đưa cho tôi."

"Tôi, tôi có." Một cô gái có khuôn mặt tái nhợt lên tiếng. Vai trò của cô là ủy viên sinh hoạt, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy: "Từ, lớp trưởng, đây cho anh."

Lúc Từ Mãng cầm danh sách, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô gái, phát hiện cô thực ra cũng khá xinh đẹp, tròng mắt xoay một vòng, trên mặt lộ ra một nụ cười d@m đãng.

Những dị năng giả đều có những h@m muốn kỳ lạ của riêng mình, Từ Mãng lại thích loại cô gái có vẻ ngoài yếu đuối và mong manh này.

Từ Mãng cầm lấy danh sách, bồn chồn dùng tay chạm vào cổ tay cô gái, cảm nhận làn da mịn màng phía dưới, cười nói: "Cô là ủy viên sinh hoạt, tên cô là gì."

Cô gái muốn rút tay lại, nhưng sức mạnh của dị năng giả không phải là thứ cô có thể thoát ra, cô gần như khóc nhưng không dám phản kháng, đôi mắt đỏ như thỏ: "Ôi, tôi tên Điền Tuyết."

"Ôi, Điền Tuyết, tôi nhớ kỹ cô."

Mỗi thành phố lớn trong xã hội loài người đều có văn phòng Cục Phi tự nhiên, và các dị năng giả không dám hành động thiếu đạo đức.

Trong thế giới xám xịt của chính họ, dù họ có vi phạm pháp luật, giết người hay mua hàng như thế nào thì Cục Phi tự nhiên cũng sẽ không quan tâm đ ến họ và nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nếu chúng dám dùng quyền lực để đàn áp người dân, gây hoảng loạn, phá rối trật tự thì giây tiếp theo quan chấp hành sẽ tìm ra chúng.

Cho nên Từ Mãng chưa bao giờ thử ép buộc người khác, nhưng hiện tại, Thế giới Khải Minh đã cho gã cơ hội này.

Ở đây không có ràng buộc pháp lý nào, kẻ yếu sẽ chỉ trở thành đồ chơi của kẻ mạnh.

Trong trò chơi, Cục Tự nhiên không có quyền kiểm soát nên gã có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Trên mặt Từ Mãng lộ ra nụ cười càng ngày càng rõ ràng.

Điền Tuyết có đầu óc nhạy bén và tự nhiên có thể phát hiện ra d*c vọng của Từ Mãng dành cho mình. Cô nắm chặt tay, cảm thấy sợ hãi và chán ghét nhưng lại không biết phải làm sao.

Ngoài tên và giới tính của học sinh, danh sách còn bao gồm cả việc sắp xếp chỗ ngủ.

Từ Mãng nghĩ ra kế hoạch, gã nói với một lớp học sinh: "Sau khi tiến vào Thế giới Khải Minh, tôi và các người chỉ có một thân phận, chính là người chơi. Cho nên mọi người không nên bị ám ảnh bởi giới tính nam nữ. Như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngủ, trung bình ở bốn người ký túc xá có hai mạnh hai yếu, nữ sinh phần lớn không khỏe bằng nam sinh, trong ký túc xá có hai nam hai nữ...." Gã công khai nhe móng vuốt, cười toe toét nói: "Đêm nay cô ở lại với tôi."

Sắc mặt Điền Tuyết tái nhợt như tờ giấy, bất động.

Từ Mãng nhìn các nữ sinh trên đường tan học về nhà, sau khi phát hiện có mấy cô rất xinh đẹp, liền cười bổ sung: "Đương nhiên là ký túc xá di động, từ nay về sau tôi sẽ thông báo việc sắp xếp chỗ ngủ mới mỗi tối để tự học."

Ngay khi gã nói những lời này, những người đang xem buổi phát sóng trực tiếp ở Thành phố Giải trí Thế giới lập tức cảm thấy chán ghét. Sau khi mọi người trở thành dị năng giả, họ mỗi ngày bước đi trên ranh giới sinh tử và không còn tâm trạng để yêu đương. Ngoài ra, ngành công nghiệp mại dâm ở Thành phố Giải trí Thế giới vô cùng phát triển, không ai kìm nén d*c vọng của mình. Vì vậy, những người như Từ Mãng vẫn chỉ là thiểu số.

【 Chết tiệt, tôi đang nhìn cái gì vậy? Có phải tôi đang nhìn hoàng đế tuyển phi? 】

【 Thực sự nôn mửa, gã nghĩ gã là ai? Những lời này phiên dịch ra, đây không phải là có một cô gái đến ngủ với tôi mỗi đêm sao? Có phải gã đang lật thẻ bài? 】

【 Những kẻ dị giáo cấp D ở trường trung học Thanh Hòe sẽ không làm tôi ghê tởm, nhưng những dị năng giả đi vào bên trong sẽ khiến tôi ghê tởm đến chết. 】

【...Mấy người đến mức này sao, những chuyện này còn chưa xem nhiều? 】

【 Tôi cũng cảm thấy những lầu trên đang ồn ào, các người đã từng thấy cái gì tàn nhẫn hơn chưa? 】

【 Tôi đã gặp qua. Nhưng tôi thà chết trong tay dị năng giả cấp cao còn hơn bị một kẻ ngốc như vậy áp bức. 】

【 Tôi cũng vậy. 】

Gã không có ý che giấu mục đích của mình và rõ ràng coi lớp 1 như cung điện của mình. Gã đối xử với đàn ông như cu li và phụ nữ như nô lệ tình d*c.

Rốt cuộc vẫn có một số người trẻ tuổi không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi trực tiếp đứng lên.

"Tại sao! Chúng tôi tới đây làm nhiệm vụ, chúng tôi là người chơi, không phải nô lệ! Nữ sinh này không phải đồ chơi của anh!"

Người đứng lên rõ ràng là Trữ Khánh.

Ban đầu Trữ Khánh thành lập một đội với Lưu Vĩnh An, nhưng hắn không ngờ rằng Thế giới Khải Minh đã sắp xếp ngẫu nhiên các phó bản. Bọn họ không được phân đến cùng một phó bản, Trữ Khánh chỉ là một thanh niên bình thường, đương nhiên hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với hành vi của Từ Mãng hắn càng chán ghét. Mẹ kiếp, dù sao hắn cũng không thể sống sót, tại sao hắn lại phải nhịn cơn tức giận như vậy?

Điền Tuyết nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn hắn như một con chim sợ cành cong, lúc này dây thần kinh căng thẳng của cô vỡ vụn, không khỏi bật khóc. Nhưng cô không dám khóc quá lớn, cắn chặt môi, tiếng nức nở vỡ ra trong cổ họng, nước mắt chảy thành từng giọt lớn.

Từ Mãng biết sẽ có người đứng lên phản kháng. Nhưng dị năng giả cùng người thường chênh lệch thực lực quá lớn, giết Trữ Khánh giống như giẫm phải kiến. Và ở đây không có sự bảo vệ từ Cục Phi tự nhiên nên gã có thể tùy ý xử lý những tên nhóc này theo ý mình.

Từ Mãng còn chưa lên tiếng.

Hai lớp phó đã lên tiếng trước.

"Cậu muốn chết?!"

Họ đều là những tù nhân cực kỳ hung ác trong nhà tù, với vẻ mặt và tiếng gầm hung dữ. Trữ Khánh lập tức hoảng sợ, người bình thường đối mặt với sát nhân sẽ vô thức sợ hãi, nhưng hắn vẫn kiên trì đứng vững.

"Tôi nói sai rồi sao? Không phải anh ta chỉ coi chúng ta như nô lệ và đồ chơi sao?"

Một lớp phó bước tới, vừa đi vừa nói một cách nham hiểm.

"Đồ chơi nô lệ nào? Cậu muốn chết ở đây, nhưng tôi thì không. Cậu không đọc bản tóm tắt sao? Nơi này bị ma ám. Cậu có biết về ma ám không? Lớp trưởng Từ ngủ chia phòng ngủ như vậy để bảo vệ mọi người. Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì? Gà con? Tôi hỏi cậu trong đầu cậu đang nghĩ cái gì?"

Gã đấm mạnh vào mặt Trữ Khánh.

Về căn bản Trữ Khánh không phải là đối thủ của gã, hắn r3n rỉ một tiếng, hai má lập tức đỏ bừng, sưng tấy và chảy máu.

Ngay lập tức hắn bị đánh ngã xuống đất, không thể chống cự được chút nào.

Môi Điền Tuyết run run, không nói nên lời.

Từ Mãng nhìn cảnh này chỉ muốn cười, trước đây gã quỳ sau dị năng giả cấp cao, hành động như một con chó, nhưng bây giờ gã lại có thể cảm nhận được cảm giác coi người khác như một con chó.

Từ Mãng nhìn Điền Tuyết: "Cô cũng sẽ không hiểu sai đi."

Điền Tuyết nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn gã, lúc này trong mắt chán ghét không che giấu, cô nói từng chữ nói: "Súc sinh."

Từ Mãng đạo đức giả nói: "Ồ, xem ra cô thật sự nghĩ sai rồi, hai người quả thực là trời sinh một đôi." Trong mắt Từ Mãng, người bình thường căn bản không thể gọi là người. Trong lòng Từ Mãng đột nhiên nảy ra một ý tưởng cực kỳ độc ác, ngày đầu tiên muốn giết gà dọa khỉ, thiết lập quyền lực, nhắm vào hai người này là hoàn hảo. Từ Mãng nói: "Người thanh niên nói thay cô sắp bị lớp phó của chúng ta đánh chết, sao cô không cứu hắn?"

Điền Tuyết nhịn không được, trực tiếp lao tới.

Từ Mãng ra hiệu, lớp phó còn lại lập tức nắm lấy cánh tay cô.

Điền Tuyết điên cuồng hét lên: "Súc sinh!"

Từ Mãng âm trầm nói: "Nếu cô gọi tôi là súc sinh, tôi sẽ cho cô biết ai là súc sinh."

Từ Mãng ra hiệu dừng lại.

Lớp phó đang đè lên người Trữ Khánh và đánh hắn dừng tay lại, bước tới với nụ cười trên môi.

"Lớp trưởng muốn nói cái gì?"

Từ Mãng nói: "Thế giới Khải Minh không có quy định người chơi không được phép giết người chơi. Hãy làm như vậy đi. Hôm nay hai người các người làm như súc sinh trước mặt cả lớp, tôi sẽ để hai người đi."

Quảng trường Phát sóng trực tiếp Thành phố Giải trí Thế giới, bên cạnh phó bản của trường trung học Thanh Hòe.

Nhiều người phẫn nộ trước sự việc xảy ra ở lớp 1, và không thể chịu đựng được nữa.

【 Nôn mửa. 】

【 Tôi thấy rằng nhiều người không biết gì về Thành phố Tội lỗi và thế giới màu xám】

【 Nhìn này, đây là trạng thái bình thường của kẻ yếu. 】

【 Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy những người mới đến Cảng Frigga, tôi đã có linh cảm rằng họ đang đi sai đường. Có ai thực sự nghĩ rằng Thành phố Giải trí Thế giới là một nơi tốt không? 】

【 Tôi nghĩ Từ Mãng chỉ là thiểu số, tôi nghĩ dị năng giả trộn lẫn trong các phó bản khác là khá tốt. 】

【 Bởi vì cấp độ càng thấp thì càng kinh tởm. 】

【 Những người như Từ Mãng từ trước đến nay đều nghẹn khuất, ngày ngày làm chó cho dị năng giả cấp cao ở những nơi nguy hiểm, hiện tại nhịn không được diễu võ dương oai một chút. 】

Điền Tuyết và Trữ Khánh đều tái mặt trước yêu cầu ghê tởm của gã và cứng người, không dám cử động.

Lớp phó để mắt tới Diệp Sanh từ khi cậu vào lớp, hắn chủ động nói với Từ Mãng: "Lớp trưởng, xem ra hai người này rất nhút nhát, cần người hướng dẫn. Lớp trưởng, tôi có ý kiến ​​này?"

Từ Mãng: "Cậu?"

Lớp phó: "Đúng vậy." Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sanh ở Không Gian Chủ Thần, hắn cực kỳ hưng phấn. Vì vậy, trước mặt mọi người, hắn bước đến hướng thùng rác trong góc lớp, chàng trai mặc áo sơ mi đen cho đến bây giờ vẫn chưa được mọi người chú ý.

Diệp Sanh vừa đọc xong nhật ký của Vương Tiểu Minh.

Trò hề kinh tởm trong lớp cứ văng vẳng bên tai cậu.

Chắc chắn, sự ưu việt và tàn ác trong xương cốt của các dị năng giả chưa bao giờ thay đổi, và họ luôn bị Cục Phi tự nhiên trong thế giới thực đàn áp.

"Lớp trưởng, để tôi tìm người chơi cùng và làm mẫu cho hai người này."

Tuy nhiên, vừa nói xong từ "làm mẫu", Diệp Sanh đã đóng cuốn nhật ký lại. Cậu rút khẩu súng bạc ra, bóp cò mà không ngước mắt lên, bắn một viên đạn thẳng vào lông mày của lớp phó, khiến máu bắn tung tóe.

Còn viên đạn xuyên qua đầu lớp phó không hề giảm tốc độ, xuyên qua không trung, bắn thẳng về phía Từ Mãng.

Đồng tử của Từ Mãng đột nhiên mở to.
Bình Luận (0)
Comment