Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 246

Diệp Sanh chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhung là như thế nào, nhưng trong nửa tháng xa cách, cậu đã không ít lần nghĩ đến Ninh Vi Trần. Vì vậy, khi nhìn thấy hắn, cậu đã sững sờ một lúc và đã bật cười trước khi kịp phản ứng.

Người giết người dứt khoát và kiểm soát mọi thứ trong 【Trường trung học Thanh Hòe】 có ánh sáng rực rỡ trong mắt khi khóe môi cong lên, và có ảo ảnh về sự dịu dàng dưới ánh trăng tan chảy.

Ninh Vi Trần nhìn thấy người ngày đêm nhớ tới mình, liền bước nhanh đi tới. Diệp Sanh nhìn thấy hắn vẫn mặc âu phục màu đen, hỏi: "Cậu mới tới Thành phố Giải trí Thế giới à?"

Ninh Vi Trần: "Ừ, em nghĩ đến anh đang tham gia Trò chơi Khải Minh nên đến đón anh." Hắn cúi đầu đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau vết máu trên thái dương Diệp Sanh. Trước đó Tống Chung phơi thây ở trước mặt cậu trong lớp học, một ít máu bắn lên mặt Diệp Sanh.

Ninh Vi Trần cười hỏi: "Chúng ta trở về chung cư à?"

Diệp Sanh gật đầu.

Ninh Vi Trần nhìn cậu, tiếc nuối nói: "Nhìn thấy em, có vẻ anh rất vui vẻ, em còn tưởng rằng anh sẽ tới ôm em một cái."

Diệp Sanh không vui: "Cậu muốn bị mọi người nhìn sao?"

Ninh Vi Trần cười khẽ: "Việc này em không để ý."

Diệp Sanh: "Tôi để ý."

Mọi người ngơ ngác nhìn hai người.

Diệp Sanh trước đây lạnh lùng như tảng băng, nhưng bọn họ không bao giờ ngờ rằng cậu sẽ cười.

Đương nhiên, Ninh Vi Trần nhìn thấy một đám người ngơ ngác phía sau. Diệp Sanh không thích trở thành tâm điểm của đám đông, nhưng Ninh Vi Trần từ lâu đã cảm thấy thoải mái với những dịp như vậy. Hắn cong đôi môi mỏng, mỉm cười với nhóm người, rồi chồm tới hôn lên mặt Diệp Sanh trong khi mọi người đang quan sát.

Diệp Sanh: "..."

Trước khi Diệp Sanh đánh hắn. Ninh Vi Trần chủ động nắm lấy tay Diệp Sanh, ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn đen va vào nhau. Hắn hành động như một đứa trẻ hư hỏng khoe mẽ và nói: "Đi thôi, anh trai, về nhà thôi."

Hắn thích thể hiện tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích vẻ mặt của Diệp Sanh để người khác nhìn thấy.

Dù rất tức giận.

Diệp Sanh thực sự bị hắn thuyết phục và sải bước về phía trước, chỉ muốn thoát khỏi nơi khiến da đầu cậu tê dại này.

Mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Sanh đi về phía trung tâm thành phố... thay vì ra ngoài thành phố.

Về nhà?

Khi bọn họ quay lại căn hộ và bước vào, đèn thậm chí còn chưa được bật lên. Diệp Sanh đã bị Ninh Vi Trần giữ lại và hôn cậu ở lối vào.

Bóng tối làm cho hơi thở của nhau trở nên khó khăn hơn, nóng đến mức như thiêu đốt tâm hồn cậu. Nửa tháng không gặp, lần này Diệp Sanh hoàn toàn là người ngoài cuộc ở trường trung học Thanh Hòe, không còn yếu đuối như trước.

Vì vậy, cậu không hề chống cự nụ hôn mãnh liệt của người yêu, thậm chí còn chủ động đưa tay ra, ôm lấy eo Ninh Vi Trần, ngẩng cổ mình lên. Khớp hàm bị cạy ra, lưỡi câu lấy lưỡi, trong bóng tối vang lên tiếng nước ái muội.

Động tác của Ninh Vi Trần lần này có chút thô bạo, nụ hôn càng ngày càng sâu.

Hơi thở của hắn hoàn toàn bao trùm Diệp Sanh, giống như biển hoa sau mưa, vừa quyến rũ vừa lạnh lẽo. Bàn tay ôm eo cậu từ từ cởi áo ra, đầu ngón tay lướt nhẹ trên eo và bụng cậu. Diệp Sanh ngứa đến mức run rẩy.

Ninh Vi Trần ở trong bóng tối phát ra một tiếng cười trầm thấp, khàn giọng nói: "Anh nhìn em như vậy, làm em cho rằng trong khoảng thời gian này anh nhất định rất nhớ em."

Đầu lưỡi Diệp Sanh tê dại vì nụ hôn của hắn, cậu chỉ thở nhẹ nói: "Tối nay đừng làm."

Ninh Vi Trần: "Tại sao?"

Diệp Sanh: "Tôi nhận được một cuốn sách về lịch sử Năm Thảm Họa."

Ninh Vi Trần: "Bảo bối, có câu cửu biệt thắng tân hôn. Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh có thấy yêu cầu này quá đáng không?"

Diệp Sanh bị hắn trừng phạt mà c ắn môi dưới.

Nhưng sau khi cắn xong, Ninh Vi Trần bắt đầu cắn nhẹ nhàng và kiên nhẫn chà đạp cái dấu vết kia.

"Sanh Sanh cười thật đẹp."

Họ ở rất gần nhau, Diệp Sanh có thể cảm nhận được phản ứng của hắn qua lớp quần áo mỏng. Sự hung hăng không hề nao núng và mong muốn kiểm soát bao quanh cậu như một tấm lưới. Đôi mắt hoa đào lấp lánh ấy giờ đây tràn đầy trìu mến và nụ cười, cũng ẩn chứa d*c vọng khó dò... đọng lại trên cơ thể cậu qua lớp áo.

Nếu là trước đây, có lẽ bây giờ Diệp Sanh đã đánh người rồi, nhưng sau khi làm nhiều lần như vậy, cậu không còn cảm thấy bị xúc phạm nữa. Diệp Sanh thở phào một hơi, hốc mắt ươn ướt nhưng cậu vẫn cố chấp: "Đi lên giường."

Ninh Vi Trần không trả lời cậu mà chỉ ôm eo cậu thật chặt: "Không được, lúc anh cười với em, em lập tức muốn l@m tình với anh."

Diệp Sanh tựa lưng vào tường, muốn chửi rủa một lúc. Cậu đơn giản chuyển từ bị động sang chủ động, vòng tay qua cổ Ninh Vi Trần, kéo hắn xuống. Cậu tức giận cắn hắn.

Ninh Vi Trần đưa tay vuốt v e eo cậu, đột nhiên cười nói: "Anh, chơi trò gì mới đi." Hơi thở ái muội: "Anh cắn em, em phải đáp lại."

Có đi có lại. "Cậu định làm gì?" Đôi mắt của Diệp Sanh đột nhiên mở to, cậu vô thức muốn đẩy Ninh Vi Trần ra, nhưng Ninh Vi Trần đã nắm lấy tay cậu và đặt một nụ hôn lên cổ tay cậu như một con chuồn chuồn lướt nước. Những sợi chỉ mỏng làm từ nước ngưng tụ trong không khí, trói chặt tay Diệp Sanh.

Cậu và Ninh Vi Trần có quan điểm rất khác nhau trên giường, và bây giờ Ninh Vi Trần đang khiến cậu lạc lối về mọi mặt.

Ninh Vi Trần cởi cúc quần áo của cậu, hôn thẳng xuống người cậu rồi ngồi xổm xuống.

Cuối cùng, Diệp Sanh dựa vào tường, hai mắt ướt đẫm nước, ngẩng cổ lên, dùng ý chí đè nén tiếng thở hổn hển và tiếng r3n rỉ trong cổ họng.

Có lẽ Ninh Vi Trần cảm thấy lối vào quá nhỏ nên liền ôm cậu về phòng ngủ. Đêm nay Diệp Sanh tính đi tìm hiểu diễn biến lịch sử của Năm Thảm Họa, nhưng lại bị gián đoạn giữa chừng. Diệp Sanh cảm thấy đầu óc hỗn loạn, sau kh0ái cảm thì đầu óc như sa vào bùn lầy, nói: "Cậu không thấy kỳ quái sao?"

Ninh Vi Trần cười lớn nói: "Có lúc anh thật đáng yêu, khiến lòng em ngứa ngáy, anh đừng ngây thơ như vậy."

Diệp Sanh: "..." Trong đời cậu duy nhất có hai lần được khen đáng yêu, đều xuất phát từ miệng của Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần nũng nịu nói: "Em muốn cùng anh làm quá nhiều chuyện, cái này có tính là cái gì kì quái đâu."

Giọng điệu của hắn ngọt ngào ngoan ngoãn, nhưng những việc hắn làm càng lúc càng trở nên mạnh mẽ và ác liệt, không có chỗ cho sự phản kháng.

Diệp Sanh: "............"

Ánh mắt Diệp Sanh sâu hơn khi nghĩ đến cảm giác vừa rồi bị mắc kẹt trong tình d*c, như thể bị ai đó hoàn toàn điều khiển, và cậu nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Sanh nắm lấy vai hắn, đột nhiên thay đổi tư thế, ngồi lên đùi hắn.

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Thật sự không kỳ quái sao?"

Ninh Vi Trần sửng sốt một lúc, nhận ra Diệp Sanh sắp làm gì, nheo mắt nguy hiểm.

"Tôi cũng thử xem."

Đến đêm khuya, Diệp Sanh sẽ vô số lần hối hận về quyết định của mình. Cậu thực sự tin vào lời nói dối của Ninh Vi Trần và bị hắn buộc phải mở ra một tư thế mới.

Khi cậu thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là buổi trưa. Nắng vàng xuyên qua tầng mây và sương mù, ban ngày ở Fensalir thơ mộng như xứ sở thần tiên.

Lúc Diệp Sanh thay quần áo đi ra ngoài, Ninh Vi Trần đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Thành phố Giải trí Thế giới náo loạn, nhưng trên trời cao, năm tháng tĩnh lặng.

Diệp Sanh bị đau họng nên đứng dậy uống thêm vài cốc nước. Sau khi ngồi xuống, cậu bắt đầu ăn.

Ninh Vi Trần ngồi ở bàn đối diện, chống cằm, trong mắt mang theo ý cười nhìn cậu.

Diệp Sanh: "Nếu không có việc gì làm thì đi tưới hoa đi."

Ninh Vi Trần trồng một chậu hoa Violet trong căn hộ.

Ninh Vi Trần nói: "Em đã tưới hoa xong rồi."

Ninh Vi Trần cười nói: "Bảo bối, hôm qua anh thật sự làm cho em kinh ngạc."

Diệp Sanh: "..." Đây là sự ngạc nhiên của Ninh Vi Trần, nhưng hoàn toàn không phải là sự ngạc nhiên của cậu.

Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng."

Ninh Vi Trần tiếp nhận yêu cầu, nói: "Ăn xong anh có muốn ra ngoài không?"

Diệp Sanh nói: "Đi đâu?"

Ninh Vi Trần nói: "Đi xem các trận đấu loại trực tiếp của các dị năng giả. Trận đấu loại trực tiếp của các dị năng giả so với người bình thường còn thú vị hơn nhiều."

Diệp Sanh: "Quảng trường Phát sóng trực tiếp?"

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Diệp Sanh: "Không, tôi không có hứng thú." Diệp Sanh đang ăn bữa sáng được nửa đường thì đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn hắn: "Cậu có xem buổi phát sóng trực tiếp của tôi không?"

Ninh Vi Trần gật đầu nói: "Em đã bắt được phần cuối. Sanh Sanh của em giỏi quá." Khóe môi nhếch lên, ánh mắt chân thành, không chút do dự khen ngợi.

Diệp Sanh liếc nhìn hắn: Bây giờ giả vờ hiền lành và ngoan ngoãn như vậy, liệu hắn có thể che đậy hành vi điên rồ của mình đêm qua không?

Tuy nhiên, Diệp Sanh không thích nói chuyện tình cảm một cách công khai, cậu trên giường tự làm tự chịu ăn mệt và sẽ chỉ dùng sức nuốt chửng nó xuống. Điều này hoàn toàn thuận lợi cho Ninh Vi Trần lợi dụng cậu hết lần này đến lần khác.

Sau khi Diệp Sanh ăn sáng xong, cậu đi xem chậu hoa Violet.

Cậu phát hiện ra nó vào ngày đầu tiên ở đây. Cùng loại với loại được trồng ở Học viện Quân sự số 1, trên những cánh hoa màu tím có những ngôi sao bạc chảy, rất lộng lẫy, đẹp đẽ và rung động lòng người.

Hôm qua cậu đã trải qua một phen tình ái, hôm nay cậu cũng không có ý định ra ngoài, chỉ định ở nhà nghỉ ngơi và đọc cuốn sách《 Năm Thảm Họa 》 kia.

Ánh mặt trời uể oải chiếu qua cửa kính rồi chiếu lên người cậu, Diệp Sanh chỉ mặc bộ đồ ngủ, trên người đầy vết hằn, cậu cúi người dùng tay chạm vào cánh hoa Violet, trong lúc nhất thời cậu có chút xuất thần.

Ninh Vi Trần đứng bên cạnh cậu, trầm tư cười nói: "Có thể thấy được Sanh Sanh rất thích hoa Violet."

Diệp Sanh hạ mi xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu có thấy màu sắc của loài hoa này rất đặc biệt không?"

"Hả?" Ninh Vi Trần chân dài đi tới, sánh vai với Diệp Sanh, nhìn chậu hoa nói: "Có gì đặc biệt không? Nếu anh thích màu này, em có thể nhờ quản gia Lý gửi rất nhiều chậu lại đây."

Hắn không quan tâm đ ến những bông hoa. Hoa hồng chỉ là một phương tiện dùng để tán tỉnh.

Mà Diệp Sanh thậm chí còn dị ứng với lãng mạn, cho nên càng ít có khả năng hắn sẽ có hứng thú với hoa.

Ninh Vi Trần cho rằng Diệp Sanh chỉ hành động theo ý thích. Ai biết giây tiếp theo, giọng nói bình tĩnh của Diệp Sanh vang lên bên tai hắn.

"Nó hơi giống màu mắt của cậu khi cậu biến đổi. Nó cũng có màu tím bạc."

Ninh Vi Trần sửng sốt một lát, sắc mặt hơi thay đổi, quay đầu nhìn cậu thật sâu. Ngược lại, Diệp Sanh dường như hoàn toàn không biết rằng mình đã nói điều gì đó nghe giống như một lời tỏ tình, và vẫn đang dùng ngón tay chạm vào những cánh hoa, đầu ngón tay có ánh bạc mờ nhạt chiếu sáng. Vòng eo cậu gầy, khi cúi xuống, vẻ thờ ơ bẩm sinh của cậu tan biến trong ánh nắng.

Đây là Fensalir, cung điện nơi Nữ hoàng Frigga sống trong thần thoại và truyền thuyết.

Ninh Vi Trần nhìn Diệp Sanh và chợt nghĩ một cách ngớ ngẩn rằng có lẽ đây là cung điện mà hắn đã xây dựng cho Diệp Sanh.

Ý tưởng buồn cười này vừa xuất hiện, Ninh Vi Trần cũng bật cười.

Đêm qua hắn điên cuồng như vậy, nhưng lúc này, hắn lại nhìn rõ ràng về Diệp Sanh.

"Có phải vì nó giống đôi mắt của em, cho nên Sanh Sanh mới thích sao?"

Diệp Sanh thầm nghĩ, hắn thật sự là biết rõ còn cố ý hỏi, cậu cũng không xấu hổ thừa nhận chuyện này, bình tĩnh nói. "Đây là câu trả lời thích hợp nhất mà tôi có thể nghĩ ra."

Ninh Vi Trần nhếch môi, hàm ý nói: "Khó trách Thành phố Giải trí Thế giới trong trí nhớ của em không phải là một nơi tồi tệ." Hắn nhặt một bông hoa vừa rơi trên cành lá, đặt vào lòng bàn tay, đưa nó cho Diệp Sanh.

"Hóa ra đó là nơi chúng ta đã yêu nhau, mối tình đầu của em."

Diệp Sanh vẫn lạnh lùng như cũ, ngước mắt lên nói: "Sao cậu gọi tôi nhiều cái tên lạ lùng như vậy?"

Sanh Sanh, anh trai, bảo bối, anh yêu, thân ái. Bây giờ còn tới mối tình đầu.

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời cậu: "Có lẽ là do em cầm lòng không được."
Bình Luận (0)
Comment