Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 265

Một số người đã lấy vé và đi vào theo thứ tự.

Khi con cá sấu trong công viên nhìn thấy con rắn màu hồng trong vòng tay của Demeter, nó lập tức ngăn cô lại và nói: "Xin lỗi về hành khách này, vật nuôi không được phép lên 【Đoàn tàu hoa anh đào】. Bạn không thể mang thú cưng của mình lên tàu."

Demeter cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào cơ thể Black, quay người đi đến bên cạnh Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Cô ngồi xổm xuống, đặt Black đến chỗ cỏ bên cạnh hai người.

Cô giải thích: "Black rất sợ cậu. Khi ở gần cậu, nó sẽ không tùy tiện cắn cậu."

Black vốn là ấu thể dị giáo cấp B, nó sống nhàn nhã và mãn nguyện trong Nhạc Viên đẫm máu này, thậm chí còn lăn lộn trên bãi cỏ, phơi bụng ra phơi nắng.

Demeter đứng dậy và hỏi: "Cậu có thể giúp tôi trông chừng nó được không?"

Diệp Sanh: "Được."

"Cảm ơn."

Sau khi Demeter và Turing bước vào, họ tự nhiên ngồi ở hàng đầu tiên.

Aihara Mei và Triệu Tuấn ngồi ở hàng thứ hai, trong khi Nguyễn Dung Bạch và Chu Tiểu Phi quá sợ hãi không dám ở quá xa các đại thần nên ngồi ở hàng thứ ba. Với máu của những người đi trước để lót đường, chiếc xe này lái cực kỳ êm ái. Họ chỉ mất nửa giờ để hoàn thành hành trình hai mươi trạm. Sau khi xuống xe, sắc mặt của Demeter và Turing không ổn lắm. Bốn người phía sau sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra, vừa xuống xe vừa ôm cây hoa anh đào vừa nôn mửa.

Diệp Sanh hỏi: "Khi mọi người đi qua đường hầm ga thứ 12, mọi người có nhìn thấy bóng đen nào không?"

Vẻ mặt Demeter trịnh trọng lắc đầu: "Không. Tôi ngửi thấy mùi màng phim, nhưng lại không nhìn thấy cái bóng nào."

Turing nói: "Tôi cũng giống như Xuyên Huệ."

Diệp Sanh cau mày.

Sắc mặt Triệu Tuấn tái xanh, ở một bên run rẩy nói: "Anh Diệp, tôi nhìn thấy một cái bóng! Nhưng cái bóng đó không mạnh lắm, tôi giế t chết nó, sau đó liền nghe được tiếng màn trập."

Diệp Sanh: "Tiếng màn trập?"

Triệu Tuấn gật đầu: "Đúng vậy."

Aihara Mei nói: "Tôi cũng nghe thấy tiếng màn trập rất rõ ràng."

Diệp Sanh nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn Ninh Vi Trần.

Demeter, Turing và Ninh Vi Trần, cả ba người đều không nhìn thấy cái bóng nào trong đường hầm? Tại sao? Chẳng lẽ Nhạc Viên ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh? Nhưng 【Lữ Khách】 cũng là quan chấp hành cấp S, và anh ta vẫn chết bên trong.

Turing nói: "Quy tắc chung của công viên là mỗi ngày phải chơi một trò chơi. Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, chúng ta về khách sạn trước, buổi tối chúng ta sẽ ra ngoài xem pháo hoa."

Mọi người đều có cùng suy nghĩ với anh, với việc Đoàn tàu hoa anh đào mở cửa đẫm máu, không ai có tâm trạng tiếp tục chơi trong công viên. Trở lại khách sạn, có quá ít manh mối để bọn họ bắt đầu nói đến.

Demeter nói: "Tôi nghĩ bầu không khí nơi này hẳn là có tác dụng dẫn dắt cảm xúc nhất định, để người ta có thể mơ về một ngày trước khi điều tiếc nuối xảy ra. Có lẽ mọi người có thể ngủ vào ban ngày xem có mơ hay không."

Mọi người gật đầu và trở về phòng của mình.

Diệp Sanh tạm thời không buồn ngủ, ngồi ở trên ghế sofa bắt đầu nghiên cứu giấy bút khách sạn chuẩn bị để viết thư cho giám đốc.

"Chúng ta viết nhật ký trước đi."

Ninh Vi Trần ngồi đối diện, không cầm bút mà lấy bút chì từ trong hộp đựng bút ra: "Vẫn còn sớm, anh đừng vội."

Nhìn thấy hắn đang vẽ phác thảo trên giấy, Diệp Sanh nói: "Cậu đang vẽ gì vậy?"

Ninh Vi Trần ngẩng đầu, nhếch môi cười nói: "Không phải tối hôm qua em đã nói với anh, em có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt quen thuộc đối với Nhạc Viên sao? Khi đang đi xuyên qua rừng hoa anh đào, vài mảnh vỡ lóe lên qua tâm trí của em, và bây giờ em muốn vẽ nó ra."

Diệp Sanh cau mày nhưng không nói gì. Ninh Vi Trần vừa vẽ, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Diệp Sanh: "Sanh Sanh, anh có thích chơi tàu lượn siêu tốc không?"

Diệp Sanh: "Tôi không thích."

Ninh Vi Trần cười khúc khích hai tiếng: "Em cũng nghĩ vậy. Anh hẳn là loại người đeo tai nghe và đi tàu lượn siêu tốc."

Diệp Sanh thầm nghĩ đây quả thực là việc mình sẽ làm: "Cậu rất hiểu rõ tôi à?"

Ninh Vi Trần gật đầu, khóe môi nhếch lên, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm bút chì. Trong khi phác thảo, hắn nói: "Anh sẽ ghét sự ồn ào của những người bên cạnh. Một trò chơi như Đoàn tàu hoa anh đào có thể nhàm chán đến mức anh cảm thấy buồn ngủ."

Diệp Sanh: "..." Chân thật như vậy sao?

Ninh Vi Trần nói: "Anh nhắm mắt ngủ, khi tàu hỏa đi qua rừng hoa anh đào, cánh hoa rơi trên lông mi của anh, người bên cạnh muốn bắt lấy cánh hoa trên mặt anh. Anh quay đầu đi, tháo tai nghe xuống, cáu kỉnh liếc mắt một cái."

Ninh Vi Trần nhịn cười nói: "Tính tình của Sanh Sanh khi còn nhỏ chắc chắn còn tệ hơn bây giờ."

Ở kiếp trước, Diệp Sanh là thủ lĩnh của nhóm dị năng giả và là quan chấp hành của Đảo Bướm, khí chất của cậu càng trở nên thái quá hơn. Ninh Vi Trần đã học vẽ, chỉ bằng vài nét vẽ đã phác họa được hình dáng lãnh đạm của một cậu bé lên giấy. Đoàn tàu và rừng hoa anh đào sống động như thật trên nền giấy vẽ đen trắng, mỗi nét vẽ đều mang trong mình sự dịu dàng vô hạn.

"Tôi sẽ chợp mắt một lát."

Diệp Sanh thức dậy vào nửa đêm ngày hôm qua và đã hơi buồn ngủ sau khi viết thư cho giám đốc.

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Hắn đặt bút xuống và đứng dậy kéo rèm cho Diệp Sanh.

Ngủ đến tận đêm, tám giờ tối sẽ bắn pháo hoa ở khu tham quan. Khi họ gặp nhau ở sảnh trước khách sạn, đúng như dự đoán, mọi người lại nằm mơ.

Triệu Tuấn hào hứng nói: "Tôi thực sự nằm mơ thấy mình không chọn hệ chữa lành. Tôi và mẹ tạm biệt nhau trên cầu Ngô Giang. Bà tưởng tôi vào trường đại học gà lôi nào đó nên dặn tôi ra ngoài phải cẩn thận."

Aihara Mei do dự rồi nói: "Tôi... Tôi đã ngăn Haruko trong giấc mơ của mình. Chúng tôi không vào Vũ Thành vào ngày đầu tiên của năm mới, và Haruko cũng không xảy ra chuyện gì cả."

Turing nhận thấy Demeter có chút bối rối, liền hỏi: "Xuyên Huệ cũng nằm mơ à?"

Demeter lắc đầu và nói nhẹ nhàng, "Không."

Nếu giấc mơ đêm qua khiến mọi người nghi ngờ. Vì vậy giấc mơ ban ngày của hôm nay, tiếc nuối của mọi người đều đã viên mãn, đi qua mờ mịt là trống rỗng vô tận. Khi bọn họ đến khu tham quan, pháo hoa vẫn chưa nổ. Nhóm người của ngày hôm qua chỉ còn lại một nửa sau ngày hôm nay. Trong khu tham quan có một cái hồ, Ninh Vi Trần nắm tay Diệp Sanh đi đến bên hồ, chờ pháo hoa bay lên.

Ninh Vi Trần nói: "Ở Nhạc Viên nói, sau khi bắn pháo hoa có thể gặp được người ngoài ý muốn."

Diệp Sanh: "Ừ." Black đang trong thời kỳ thay vảy, tám giờ tối vẫn mở mắt. Sau tám giờ, lúc pháo hoa nổ, nó nhắm mắt lại. Pháo hoa đặc biệt hoành tráng, nhưng những người có mặt nhìn pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm mà trong lòng không có chút vui mừng nào. Sau màn bắn pháo hoa là thời gian tự do di chuyển trong khu tham quan. Diệp Sanh sợ pháo hoa sẽ mang đến cho mình ảo giác nên cứ cầm khối bát diện màu đỏ.

Một giây đầu tiên sau khi pháo hoa kết thúc, Diệp Sanh nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói với Ninh Vi Trần: "Tôi không biết tại sao, nhưng sau khi pháo hoa kết thúc, tôi cảm thấy xung quanh mình càng náo nhiệt hơn rất nhiều."

Ninh Vi Trần: "Náo nhiệt sao?"

Diệp Sanh: "Ừ, tôi cảm thấy còn rất nhiều thứ chúng ta không thể nhìn thấy."

Ninh Vi Trần mỉm cười nắm lấy tay cậu.

Chu Tiểu Phi sợ chết khiếp ở Nhạc Viên kỳ lạ này. Nhất thời gã không muốn rời xa khỏi Nguyễn Dung Bạch, nhưng sau khi xem pháo hoa, quay người lại thì gã phát hiện Nguyễn Dung Bạch đã mất tích?! Sắc mặt Chu Tiểu Phi tái nhợt, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên đến tận đầu, gã sợ bạn mình xảy ra chuyện gì nên hoảng sợ tìm kiếm khắp nơi: "Dung Bạch, Dung Bạch, cậu ở đâu? Đừng làm tôi sợ. Đừng để bất cứ điều gì xảy ra với cậu."

Chu Tiểu Phi đi dọc theo bờ hồ, người càng ngày càng ít, gã sợ đến mức hai chân nhũn ra.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nữ tức giận.

"Chu Tiểu Phi!"

Chu Tiểu Phi: "..."

"A a!" Chu Tiểu Phi sợ đến tè ra quần, khóc lóc thảm thiết, muốn chạy trốn. Nhưng cổ áo lại bị người phía sau nắm lấy.

Chu Tiểu Phi quay lại và nhìn thấy một người mà gã không bao giờ ngờ tới sẽ gặp được ở Nhạc Viên. Bạn gái lả lơi ong bướm của gã, Dương Diễm Hà.

"Dương Diễm Hà, ​​​​tại sao cô lại ở đây?"

Chu Tiểu Phi sửng sốt. Sự ghê tởm của gã đối với bạn gái thậm chí còn lớn hơn nỗi sợ ma, gã lau mặt và nói với vẻ ghê tởm: "Đừng nói cô muốn cầu xin tôi tha thứ nên mới trộm lẻn vào Nhạc Viên theo tôi đi? Tôi nói với cô là đã quá muộn rồi! Tình cảm muộn màng còn hèn hạ vl! Tôi ghê tởm nhất kẻ lừa gạt tình cảm của tôi! Cô đi với thằng tiểu tam kia đi."

Gã cho rằng Dương Diễm Hà đã hối hận và đến đây để đuổi theo gã.

Không ngờ, khi nghe những lời gã nói, đôi mắt của Dương Diễm Hà mở to, như thể cô đã nhìn thấy quỷ. Cô hét lên với một cái tát.

Chát! Tiếng bàn tay tát vào mặt vang lên rõ ràng!

Dương Diễm Hà nói: "Chu Tiểu Phi, anh thật không biết xấu hổ, không phải là anh suốt ngày chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ, nhìn người đẹp chân đi không nổi nữa không phải là anh sao? Tôi xem pháo hoa xong là không thấy anh nữa, tốt lắm, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, anh đã học được cách trả đũa à?"

Chu Tiểu Phi không ngờ rằng người phụ nữ lừa dối này lại có gan mắng mình.

"Dương Diễm Hà, ​​​​cô có vô lý không?"

Tính tình Dương Diễm Hà nóng nảy, tìm hắn hồi lâu cũng không tìm được người, tức giận đến tát hắn lần nữa, nói: "Biến đi! Chu Tiểu Phi, anh thành thật khai báo cho tôi biết, anh bị một con hồ ly nào dụ dỗ phải không? Hả? Con khốn này còn lôi anh đi nhuộm tóc. Một đầu lông xanh của anh đâu? Chu Tiểu Phi... Chu Tiểu Phi!"

Chu Tiểu Phi bị cô tát hai cái, vô cùng tức giận. Điều quan trọng là cấp bậc dị năng của Dương Diễm Hà ngang bằng với gã, và giá trị vũ lực của cô ấy thậm chí còn cao hơn gã. Chu Tiểu Phi chán ghét, khó chịu và sợ hãi cô, nếu không đánh được cô thì gã sẽ bỏ chạy, chạy thật nhanh về phía trước khi cô không để ý. Dị năng của gã là 【Tốc độ】, và gã nhanh chóng thoát khỏi Dương Diễm Hà.

Chu Tiểu Phi vừa chạy vừa chửi: "Mẹ kiếp, mụ điên, lúc đó tôi thật mù quáng! Mẹ kiếp! Đồ điên, đồ điên!"

Chu Tiểu Phi bất đắc dĩ nói: "Nếu như lúc đó tôi lựa chọn Tích Tuyết thì tốt rồi."

Gã có một người bạn thuở nhỏ dịu dàng và ân cần, chẳng trách gã quá theo đuổi sự mới lạ, vì bông hoa hồng đỏ đó mà từ bỏ người cũ. Chu Tiểu Phi thở hổn hển, dùng tay nắm lấy ngọn đèn đường, bắt đầu t hở dốc.

"Tiểu Phi?" Không biết có phải là do gã nhớ người bạn từ nhỏ kia hay không, nhưng lúc này Chu Tiểu Phi tựa hồ nghe thấy được giọng nói của Ôn Tích Tuyết. Nhẹ nhàng và dịu dàng như một cơn gió.

Chu Tiểu Phi sửng sốt, vừa ngẩng đầu vừa chống đèn đường, liền nhìn thấy Ôn Tích Tuyết mặc váy vải bông màu trắng đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong công viên cách đó không xa.

Đường nét trên khuôn mặt của cô ấy không thanh tú và xinh đẹp như Dương Diễm Hà, ​​cô ấy luôn để mặt mộc, thậm chí nhìn lâu có vẻ hơi buồn tẻ. Nhưng bây giờ dưới ánh trăng, Chu Tiểu Phi cảm thấy toàn thân cô như đang tỏa sáng.

Đó có phải là ảo giác không? Đó có phải là một cái bẫy? Nhưng hai cái tát vừa rồi của Dương Diễm Hà rất đau đớn và chân thực, ảo giác nhà ai có thể chân thật như thế này?

Nhìn thấy gã như vậy, Ôn Tích Tuyết thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn: "Không phải anh bảo mua kem cho em sao? Kem đâu?"

Chu Tiểu Phi: "Kem?"

Ôn Tích Tuyết gật đầu: "Ừ."

Chu Tiểu Phi ngơ ngác nói: "Anh nói muốn mua kem cho em?"

Ôn Tích Tuyết sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, mua kem cho bạn gái có khó không?"
Bình Luận (0)
Comment