Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 334

【 Ôi Chúa ơi, họ rất hợp nhau, họ rất xứng đôi 】

【...Ai đây? Ai đây! 】

【 Woooooo khi anh ấy bước lên con tàu đắm, lần đầu tiên tôi thực sự nghĩ ra một từ, là "bồng tất sinh huy*". 】

*蓬荜生辉: Một thành ngữ Trung Quốc, nó mô tả việc một vị khách quý đến thăm sẽ mang lại vinh dự lớn cho chủ nhà.

【 Đúng vậy, khi anh ấy xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp, tầm nhìn dường như trở nên sáng sủa hơn. Chết tiệt, anh ấy đã hôn Diệp Sanh. 】

【 Diệp Sanh thực sự không từ chối? A a a, hắn còn đưa tay ôm lấy eo Diệp Sanh, a a a hắn không muốn sống nữa à! Tuy nhiên, Diệp Sanh trông đẹp đến thế này... Trước đây tôi chưa bao giờ dám dùng từ đẹp để miêu tả Diệp Sanh. 】

【 Mấy người không nghe thấy Dư Chính Nghị gọi Thái tử sao? Dám công khai hôn Thái tử phi như vậy! Mấy người nghĩ anh ấy là ai? 】

【!!!! 】

Ninh Vi Trần giơ tay chào những vị khách quý đã cứu hắn. Một nhóm khách quý từ xa tới đang nhìn chàng trai đột nhiên xuất hiện này, tất cả đều ngơ ngác.

Lúc này Ninh Vi Trần nhân cơ hội chuộc tội, vươn tay về phía Diệp Sanh: "Anh ngồi cùng em được không? Anh yêu."

Diệp Sanh lạnh lùng từ chối: "Tôi không muốn ngồi ở dưới đài."

Ninh Vi Trần: "Cho nên Sanh Sanh muốn ngồi lên ngai vàng sao, vậy em sẽ đưa Sanh Sanh lên."

Diệp Sanh lắc đầu, đôi mắt ẩn chứa lệ khí: "Không, Ninh Vi Trần, tôi chỉ muốn đứng ở đây đợi người điều hành thứ năm xuất hiện."

Cậu vừa thử nó.

Khoảng cách này, độ cao này, góc độ này. Cậu có thể đảm bảo rằng viên cậu bắn sẽ trúng vào giữa hai lông mày của "Vương".

U Linh Biển Chết không có lối chơi hay bất kỳ cơ chế nào, nó chỉ là một trận đấu sinh tử, giết người điều hành thứ năm hoặc người điều hành thứ năm giết họ.

Ninh Vi Trần nắm tay cậu: "Không, một viên đạn không giết được Anim. Anh phải đến nơi gã sinh ra mới có thể giết gã."

Diệp Sanh ngước mắt lên và cau mày nhìn hắn.

Ninh Vi Trần nói: "Ở đáy hố Theia, nơi cặp song sinh ánh trăng được sinh ra."

Diệp Sanh: "Anim sẽ cho chúng ta vào sao?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Gã sẽ làm như vậy, nhất định gã sẽ cho người Đảo Bướm cũ vào."

"Bữa tiệc đã bắt đầu rồi."

Ninh Vi Trần hạ giọng, đan mười ngón tay vào nhau, dẫn cậu đi tới.

Diệp Sanh đã bị tẩy não bởi "Thái tử phi", "Thiếu phu nhân", "Cục cưng " và "Anh yêu" mỗi ngày trong một thời gian dài. Ngoài ra, trong lòng cậu đang nghĩ đến người điều hành thứ năm nên không để ý đến sự thân thiết bí mật hiện tại của Ninh Vi Trần. Ninh Vi Trần biết cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khó khăn nên hiện tại hắn quang minh chính đại mà thể hiện sự thân mật.

Hai chiếc ghế được để lại ở phía trước.

Dựa vào vị trí, đó sẽ là người đầu tiên bên trái và bên phải. Ninh Vi Trần không muốn ngồi đối diện riêng với Diệp Sanh, nên hắn mỉm cười với Demeter và nói: "Cô Trần Xuyên Huệ có thể vui lòng đổi chỗ được không?"

Trần Xuyên Huệ ôm con rắn, đang muốn ngơ ngác gật đầu.

Diệp Sanh đã bình tĩnh nói: "Đổi cái gì? Không phải có hai vị trí sao."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần cũng không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ có thể gượng cười, vẫy tay với Diệp Sanh, nói: "Được, vậy em ngồi đối diện với anh trai."

Sau khi rời khỏi Diệp Sanh, hắn dùng ngón tay kéo ghế ra, ngồi cạnh Dư Chính Nghị, sau khi ngồi xuống, nụ cười nhạt dần.

Ninh Vi Trần vốn dĩ là một người khó hòa hợp. Không có sự kiềm chế của Diệp Sanh, sự thờ ơ phớt lờ mọi thứ lập tức lan tràn một cách vô hình.

Từ khi Ninh Vi Trần xuất hiện, toàn bộ Thành phố Giải trí Thế giới, cả trong lẫn ngoài trò chơi đều đang nhìn về phía hắn và Diệp Sanh.

Dư Chính Nghị cũng khó hiểu: "Thái tử, không phải cậu đang ở Đảo Bướm sao? Làm sao cậu có thể đến U Linh Biển Chết?"

Ninh Vi Trần: "Ở Đảo Bướm làm cái gì? Chẳng lẽ muốn bị Cục Phi tự nhiên mấy người thẩm vấn?"

Dư Chính Nghị: "..."

Ninh Vi Trần nói: "Người yêu của tôi đang ở đây, đương nhiên tôi muốn tới đây."

Khi nói lời này, hắn chỉ nhìn về phía trước, nhìn Diệp Sanh ngồi xuống, sau đó giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ban đầu Diệp Sanh nghĩ rằng hắn đang cản đường và không muốn hắn ở bên cạnh mình động tay động chân. Kết quả, không ngờ việc đặt Ninh Vi Trần ở đối diện cũng không ngăn cản được hắn "động tay động chân" bằng mắt. Diệp Sanh ngồi trên chiếc ghế đầu tiên từ bên phải, sau khi ngồi xuống, con bướm đỏ trên vai cậu chợt nhói lên. Ánh đèn dưới đáy biển như ánh trăng. Đối diện cậu, Ninh Vi Trần chống cằm, lặng lẽ nhìn cậu, nụ cười trong mắt ái muội mà trìu mến.

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "............"

Cậu không phải là người duy nhất không nói nên lời. Nhóm "khách quý" tại bàn tiệc dài cũng ngây ngốc không dám tỏ ra tức giận. Trước khi Ninh Vi Trần tới, ở đây còn là Hồng Môn Yến, một nhóm người sợ hãi ngồi xuống chờ đợi màn máu lửa cuối cùng bắt đầu, nhưng khi Ninh Vi Trần đến thì mọi chuyện dường như đã thay đổi.

Cực quang dưới biển sâu biến thành ánh nến hẹn hò, những vỏ trai chồng chất thành những bông hoa nở rộ, ngay cả dòng nước biển lưu động cũng trìu mến thâm tình. Hương thơm lạnh lẽo sang trọng lan tỏa tứ phía như biển hoa sau cơn mưa. Mọi chuyện trở thành cuộc hẹn hò giữa hắn và Diệp Sanh.

Diệp Sanh trông vẫn rất quái gở và lạnh lùng. Bây giờ cậu mặc áo sơ mi trắng, sắc mặt trông nhợt nhạt, mái tóc đen rũ xuống hỗn độn, che đi một nửa đôi mắt xinh đẹp. Vì ảnh hưởng của Animus nên cậu rơi vào trạng thái tồi tệ và có phần mong manh yếu ớt. Tuy nhiên, khi Diệp Sanh cầm bộ đồ ăn lên, lưỡi dao chiếu vào mắt cậu khiến người ta không dám nhìn thẳng vào cậu như cũ.

Mọi ánh mắt của khán giả đều đổ dồn vào hai người ngồi ở ghế đầu tiên. Hai người như vậy, tính tình hoàn toàn khác nhau, nguy hiểm như nhau...

Chỉ có Ninh Vi Trần mới có thể biến một bữa tiệc mà một núi không thể chứa được hai hổ thành một cuộc hẹn hò ái muội và lãng mạn.

Trần Xuyên Huệ nhận được tin tức từ Turing. Diệp Sanh quả thực không có dị năng. Vì thế cô có chút lo lắng.

Suy cho cùng, việc cầm lấy bộ đồ ăn cũng tương đương với việc chính thức ngồi vào chỗ.

Trần Xuyên Huệ nhỏ giọng nói: "Diệp Sanh, tôi... có nên lấy bộ đồ ăn không." Cô ấy là cấp S. Cô sợ Diệp Sanh sẽ xảy ra chuyện gì đó sau khi cô nhặt bộ đồ ăn lên.

Diệp Sanh: "Không sao đâu, cô có thể cầm lấy. Chỉ khi cô cầm bộ đồ ăn lên thì cô mới có thể ngồi xuống thành công."

Circe cũng không ngờ rằng Diệp Sanh lại ngồi ở phía trước. Cô tin rằng Diệp Sanh có năng lực ngồi ở vị trí đầu bảng, nhưng ở đây thứ hạng không dựa trên năng lực mà chỉ dựa trên thiên phú. Circe cau mày nói: "Diệp Sanh, không phải cậu không có dị năng à?"

Dịch Hồng Chi cũng nói thêm: "Đúng vậy, 【Atheist】 và 【Xiềng Xích】 trong Bảo tàng Tín Ngưỡng đã nói rằng cậu không có dị năng. Cậu không cần phải ép buộc bản thân."

Diệp Sanh không nói gì.

Thứ tự ưu tiên là từ bên phải, cậu là người đầu tiên trong bữa tiệc này. Và người tiếp theo sau cậu là Ninh Vi Trần. Sau khi Diệp Sanh nhặt bộ đồ ăn lên, những người còn lại không dám cử động.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệp Sanh vì họ tự ý nhặt bộ đồ ăn lên, bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm!

Ninh Vi Trần buông tay đang chống cằm xuống, cười nhẹ nói: "Có lẽ mọi người đã có chút hiểu lầm về bạn trai của tôi."

Hắn cầm lấy bộ đồ ăn.

"Dựa trên huyết thống của anh ấy, anh ấy phải là người duy nhất ở đây có thể ngồi ghế đầu tiên."

...người duy nhất ngồi ghế đầu tiên.

Mọi người đều choáng váng.

Demeter nhìn thấy Ninh Vi Trần đã cầm lấy bộ đồ ăn còn Diệp Sanh thì không có vấn đề gì nên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm dao nĩa lên.

Quan chấp hành cấp S đã ra tay và xác nhận quyền uy của hai người đầu tiên.

Một nhóm người thở nhẹ và tay họ bắt đầu run rẩy. Kỳ Châu ngồi ở ghế cuối, lúc Ninh Vi Trần bước vào, gã sửng sốt, không phải ngạc nhiên về khuôn mặt mà là về khí chất của hắn, đứng cạnh Diệp Sanh, sao mà xứng đôi thế này? Gã nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên tay Ninh Vi Trần. Đầu óc gã trống rỗng, chỉ thốt ra một dòng: Người đàn ông này và Diệp Sanh... là người yêu của nhau?? Mẹ kiếp!

Và hắn vừa gọi Diệp Sanh là "anh trai", nhưng Diệp Sanh không hề phản ứng gì?!

Thật sự là một cặp sao?!

"Hắn ta là ai?"

Kỳ Châu mờ mịt. Một dị năng giả cấp C ngồi bên cạnh cười đờ đẫn và cay đắng: "Anh thật sự không biết anh ta... Là dị năng giả, anh không biết anh ta à?"

Kỳ Châu: "Ai?"

Dị năng giả nói: "Ninh gia. Gia tộc duy nhất độc quyền thuốc sinh học. Hắn là người thừa kế của gia tộc Ninh."

Kỳ Châu: "..."

Kỳ Châu: "............"

Kỳ Châu gần như ngã khỏi ghế và ngồi xuống.

Gã nghĩ đến phó bản Thảm họa Kiến, gã thực sự đã được khuyến khích bởi làn đạn để đi quyến rũ Diệp Sanh. Ahhh! Gã chỉ muốn moi óc ra và xóa đi ký ức này! Gã bị điên! Chắc chắn gã điên rồi! Hoặc có thể bây giờ gã chỉ đang mơ, và mọi thứ trên thế giới này đều không bình thường!

Sau khi Trần Xuyên Huệ, Dư Chính Nghị, Marguerite, Ogier, Con Rối và Ranger lần lượt cầm bộ đồ ăn lên và chính thức ngồi vào chỗ của mình.

Phòng phát sóng trực tiếp.

【 Trời ơi, thảo nào người của Học viện Quân sự số 1 nói rằng người yêu của Diệp Sanh là người mà chúng ta không thể tưởng tượng được. 】

【 Tôi thực sự không dám nghĩ tới chuyện đó, thậm chí tôi còn không thể tưởng tượng được. 】

【 Món quà khổng lồ 200.000 điểm, bức thư tình pháo hoa gửi đến mối tình đầu. Sau khi gặp vị Thái tử của thế giới dị năng giả này, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh ta có thể làm được điều đó. Biến bữa tiệc tối tàn khốc tại U Linh Biển Chết thành buổi hẹn hò trữ tình. Wuwuwu Hóa ra sự lãng mạn được thể hiện bằng quyền thế cực hạn, ở địa ngục cũng không thua kém gì. 】
Bình Luận (0)
Comment