Một quả cầu ánh sáng thuần trắng nho nhỏ đột nhiên xuất hiện trong sự hỗn loạn của bầu trời và trái đất.
Trong nháy mắt Anim xoay người lại, gã đứng trên đỉnh của đại dương, thân hình giống như cái bóng to lớn của mặt trăng, nhưng con ngươi cực kỳ vặn vẹo của "Vương" lại đang dần co lại.
Khoảnh khắc Diệp Sanh giải phóng Animus, cậu đã nghiền nát hoàn toàn ống nghiệm.
Thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi, để lại vết máu trên lòng bàn tay Diệp Sanh.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lạnh lùng và bình tĩnh nhìn thân hình của con sứa nhỏ đang dần hiện ra trong ánh sáng trắng tinh.
Animus sở hữu dị năng bị động 【Huyết Hệ】 của một kẻ dị giáo cấp S, và ngay cả sau khi chết, nó vẫn giữ được một phần ý thức.
Diệp Sanh tin chắc rằng với tâm trí của Animus, nó chắc chắn sẽ không bằng lòng nhìn quê hương mình chết đi như thế này. Vì bị giam giữ trên Đảo Bướm quá lâu nên nỗi khao khát về đại dương và quê hương của nó từ lâu đã trở thành nỗi ám ảnh.
Cơ thể của Animus rất to lớn nhưng sứa hải đăng lại là nghịch sinh trưởng. Sau khi nó qua đời, thân xác nó trở nên nhỏ bé và nhẹ nhàng như khi nó mới sinh ra, giống như một em bé, cỡ bàn tay người lớn. Những xúc tu trong suốt như tấm lụa, bồng bềnh trong biển sâu. Sau khi Animus "tỉnh dậy", toàn bộ đầu sứa trở nên căng phồng và sưng tấy, đó là dấu hiệu cho thấy tâm trạng vui vẻ của nó.
Mọi xúc tu của Animus đều tiếp xúc thân mật với nước biển.
Nó đã về nhà rồi...
Diệp Sanh đứng dưới đáy biển, ngẩng đầu lên nhìn cơ quan tiêu hóa màu đỏ tươi nhấp nháy trong cơ thể trong suốt của nó, như thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của nó.
Một kẻ dị giáo cấp S bị con người giam cầm và lợi dụng từ khi sinh ra cho đến khi chết đi thực sự không hiểu được sự căm hận một chút nào. Thật mỉa mai và lố bịch.
Ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ cơ thể Animus, giống như ánh trăng chiếu xuống khi nó bơi. Sạch sẽ và thuần khiết đến mức nó dường như có thể xua tan tất cả máu tanh và hận thù trong U Linh Biển Chết. Mọi người ở đây đều sinh ra vì h@m muốn.
Nhưng nó thì không.
Nó sẽ không bao giờ trưởng thành, nó sẽ mãi chỉ có tâm trí của một đứa trẻ ba tuổi, nó sẽ mãi là đứa trẻ cô đơn lẻ loi chơi đùa với những viên đá trên vầng trăng trống rỗng.
Sự sụp đổ của 【U Linh Biển Chết】 khiến cây thế giới khô héo và bức tường thành cổ sụp đổ.
Nước biển mà Animus quen thuộc cũng trở nên hỗn loạn, khiến nó có chút lo lắng. Điều đầu tiên Animus nhìn thấy là 【Thần hộ mệnh】, nó bơi qua sự hỗn loạn. Đầu của con sứa bơi lên và chạm vào mắt của 【Thần hộ mệnh】 bằng các xúc tu của nó.
Trần Xuyên Huệ ngẩng đầu nhìn con sứa, cuối cùng cô cũng biết người cầm quyền muốn cô đưa thứ gì cho Diệp Sanh.
Các xúc tu của Animus chạm vào vỏ cây cổ thụ già nua, giống như nó đã chạm vào bức tường kính lạnh lẽo vô số lần trong Phòng thí nghiệm Đảo Bướm. Nó đã chết, phạm vi được bao phủ bởi ý thức và giác quan của nó rất nhỏ, vì vậy Animus không nhìn thấy anh trai mình ở trên không. Nó chỉ sử dụng các xúc tu của mình để khép đôi mắt của【Thần hộ mệnh】lại và nói điều gì đó nhẹ nhàng bằng sóng âm thanh.
Animus khép đôi mắt của 【Thần hộ mệnh】lại, kết thúc sự hủy diệt này và giữ lại ngôi nhà của mình.
Thực ra nó đã sớm biết mình sắp chết nên không nó không cảm thấy buồn.
Animus tựa cái đầu phình ra của mình vào cây thế giới. Cảm thấy hài lòng, nó cuộn người lại.
Diệp Sanh nhìn cái bóng nhỏ bé và cô đơn của nó trước cây thế giới cao hàng trăm mét. Âm thanh của những viên đá lăn trên thành phố trống vắng lại hiện lên trong trí nhớ của cậu.
Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, nó vẫn là đứa trẻ đó, đứa trẻ cô độc trên cung trăng, chơi đùa với chính mình.
"Sự hủy diệt đã dừng lại." Dư Chính Nghị lẩm bẩm.
Một chủ sở hữu khác của 【U Linh Biển Chết】 đã chấm dứt sự sụp đổ.
Nhưng việc cây thế giới bị phá hủy đã là một sự thật hiển nhiên. Phía trên Animus, một nhánh cành khô khổng lồ của cây thế giới bị gãy và rơi từ trên trời xuống.
Nhưng đó không phải là thứ mấu chốt, mà quan trọng hơn là đột nhiên một mũi tên dài màu xanh bạc xuyên thủng mọi thứ, xuyên qua đống đổ nát, dùng uy áp tuyệt đối đánh úp lại!
Mũi tên đi đến đâu thì mọi thứ đều đóng băng và thời gian dừng lại!
Lưỡi của mũi tên bạc lạnh lùng và mạnh mẽ, bắn thẳng vào 【Thần hộ mệnh】.
Mục tiêu của mũi tên này là 【Thần hộ mệnh】, nhưng bây giờ, nó chắc chắn sẽ xuyên qua cơ thể của Animus.
Animus cảm nhận được mối đe dọa.
Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy 【huyết thống】 cao hơn mình một chủng tộc, cũng là lần đầu tiên dị năng bị động của nó mất đi hiệu lực, cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết. Animus quay đầu lại và nhìn mũi tên đang lao thẳng về phía mình. Animus thực sự muốn trốn thoát, nhưng trước khi đầu nó kịp cử động, các xúc tu của nó đã bắt đầu rút lui. Phản xạ có điều kiện bao nhiêu năm khiến nó phải chạy về nhà ngay lập tức mỗi khi gặp kẻ thù.
Nhưng bây giờ, nó đang ở nhà.
Và nó đã chết.
Animus suy nghĩ một lúc rồi không còn lo lắng về mũi tên này nữa mà quay đầu lại.
Animus cúi đầu, ngồi xổm xuống và bắt đầu dùng các xúc tu của mình để bám vào vỏ cây thế giới. Nó muốn vùi mình vào đó.
"Cút ra ngoài!" Chỉ một giây sau, một giọng nói quen thuộc, lạnh lùng và giận dữ từ trên trời truyền đến! Trong phút chốc, nước biển phân tầng, bầu trời nổ tung, cây đinh ba xuyên thủng thủy triều và sóng! Anim có thân hình cường tráng, từ trên cao sà xuống như loài cá bơi nhạy bén nhất. Mái tóc xanh xõa tung như rắn, đôi đồng tử trắng tinh lại nhuốm máu. Lần này, bất chấp tất cả, gã duỗi tay ra và bắt mũi tên của Ninh Vi Trần bằng tay không.
Ninh Vi Trần bước ra khỏi bóng tối của biển sâu. Mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng, trên tay hắn cầm một chiếc cung dài và nhìn Anim bằng đôi mắt màu tím bạc lạnh lùng như băng, cũng có sát ý rõ ràng không kém.
Anim vốn rất xảo quyệt và hung ác, dùng vô số thủ đoạn để trốn thoát. Nhưng bây giờ, đứng trước mặt Animus, gã thực sự đã chấp nhận đòn đánh này bằng chính cơ thể mình. Bàn tay bị đóng băng bởi mũi tên đột ngột đâm vào.
Diệp Sanh quay lại và nhìn thấy Ninh Vi Trần đang đi tới, cuối cùng cũng thả lỏng sau khi căng thẳng suốt cả chặng đường. Diệp Sanh lau máu từ lòng bàn tay lên áo. Sự nhận thức mệt mỏi muộn màng ập đến với cậu. Đây là lần đầu tiên cậu tin tưởng một người nhiều như vậy.
Trên thực tế, cậu có rất nhiều cách để đối phó với Anim ở U Linh Biển Chết, cho dù không dùng xác của Animus làm đạn, cậu vẫn có thể nắm bắt cơ hội khi Ogier và Marguerite chết và sử dụng khẩu súng Định số để chiến đấu với ENIAC, cướp lấy giá trị thần quái của khối Rubik trước. Nhưng như vậy là đánh bạc với mạng sống của cậu.
Ngay từ đầu Ninh Vi Trần đã lo lắng cho thân thể của cậu, lúc giúp cậu bóc ra sợi tơ sinh mệnh và Nhau Thai, hắn đã vô số lần yêu cầu cậu giao U Linh Biển Chết cho hắn.
Cho nên cuối cùng Diệp Sanh không lựa chọn liều mạng làm lối thoát, cậu giao mạng sống của mình cho Ninh Vi Trần... Cậu không để lại cho mình một viên đạn.
"Ninh Vi Trần." Sắc mặt Diệp Sanh tái nhợt kêu lên.
Cây cung dài trong lòng bàn tay Ninh Vi Thần biến thành nước, chảy ra từ ngón tay.
Hắn ở【U Linh Biển Chết】 bắn liên tiếp ba mũi tên, chứng tỏ lần này hắn thực sự bị Anim chọc giận hoàn toàn. Ninh Vi Trần đi tới, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nhìn Diệp Sanh, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Sanh Sanh, em xin lỗi."
Đầu ngón tay của Ninh Vi Trần phát ra ánh sáng màu xanh bạc, như muốn chữa lành vết thương cho Diệp Sanh.
Diệp Sanh trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, cau mày: "Bây giờ tôi ổn rồi, cậu không cần phải vội chữa trị cho tôi đâu." Cậu biết rằng Ninh Vi Trần cũng tiêu hao rất nhiều sức mạnh trong 【U Linh Biển Chết】.
Ninh Vi Trần lại nói: "Thực xin lỗi." Sau đó hắn ôm lấy Diệp Sanh, đầu vùi vào cổ Diệp Sanh, mái tóc bạch kim dài như bị nhuộm bởi sương tuyết, ngửi được mùi hương của người yêu thất lạc mà tìm thấy được.
Diệp Sanh đã nhìn thấy mũi tên đó ở Thành Phố Mùa Xuân. Cậu biết sức mạnh của mũi tên.
Trước đó Anim chắc chắn đã bị Ninh Vi Trần làm cho bị thương nặng. Nếu mũi tên này bắn trúng, người điều hành thứ năm chắc chắn sẽ chết. Hiện tại Diệp Sanh rất mệt mỏi, liên tục loại bỏ Nhau Thai, gi ết chết Ogier và Marguerite đều khiến cậu kiệt sức.
"Anim đang hấp hối, chúng ta hãy ra khỏi đây trước."
Ninh Vi Trần nắm tay cậu, lại mở miệng nói: "Mũi tên cuối cùng của em không giết được Anim."
Diệp Sanh sửng sốt, ngẩng đầu lên và nhìn hắn.
Ninh Vi Trần hôn lên mu bàn tay của cậu, nhẹ giọng nói: "Em đã thu mũi tên cuối cùng lại. Bởi vì anh đã hứa đưa Animus về nhà, hơn nữa em rất cảm kích nó đã để anh trở về với em."
Trên Đảo Bướm, những giọt nước mắt vô cảm rơi xuống tờ giấy vẽ mỗi khi hắn vẽ và sự suy sụp, buồn bã vô cớ khi thức dậy vào lúc nửa đêm đã trở thành cơn ác mộng mà hắn không muốn nhớ đến trong đời.
Bên kia, tay của Anim bị mũi tên đóng băng, sương trắng chạy dọc theo cánh tay, bao phủ toàn thân.
Đây là mũi tên thứ ba. Một mũi tên phá vỡ không gian của gã, và một mũi tên làm gã bị thương nặng.
Với mũi tên thứ ba, thậm chí gã còn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết. Nhưng điều bất thường là cảm giác áp bức tuyệt đối quen thuộc thuộc về Vùng Cấm Thần Minh vẫn chưa xâm nhập vào cơ thể gã.
Thậm chí, Anim chỉ dùng lực một chút. Sương trắng tan dần.
Nhưng gã không còn quan tâm đ ến thân xác nữa. Gã quay lại và nhìn thấy em trai mình trong ký ức một lần nữa, chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.
Tại sao nó lại nhỏ như vậy?
...Nó nhỏ đến mức có thể bị nghiền nát chỉ bằng một ngón tay.
Sau khi Animus bị choáng trong thời gian ngắn, toàn bộ đầu con sứa nhanh chóng sưng lên. Đây là dấu hiệu cho thấy sự phấn khích đặc biệt của nó! Cơ thể của nó nổi lên và các xúc tu của nó đang vẫy vẫy một cách vui vẻ! Cũng giống như trước đây, mỗi khi nghe thấy giọng nói của anh trai, mắt nó sáng lên, nó quay đầu lại và lao về phía anh.
"Anh trai!"
Anim đã ở trong xã hội loài người và đã học được cảm xúc của con người trong nhiều năm. Dường như khi người thân gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, họ phải vui mừng đến mức bật khóc, phải bày tỏ tình cảm chân thành với nhau để khiến họ có vẻ có tình cảm sâu sắc. Nhưng khi nhìn em trai mình, phản ứng đầu tiên của gã là, sao nó nhỏ con như vậy, sao trông yếu ớt thế?
Phản ứng thứ hai là nó thật ngu ngốc, vẫn ngu ngốc như trước.
Animus bây giờ quá nhỏ, nhỏ đến mức cho dù có vui vẻ đến ôm gã thì cũng chỉ có thể dùng xúc tu ôm lấy cổ gã.
Bây giờ Anim gần như đang đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết. Nhưng gã đã kiên trì chống đỡ. Người điều hành thứ năm giỏi giả vờ đủ thứ, nhưng bây giờ gã muốn giả vờ là người anh trai toàn năng lại có chút vô lực.
"Sao em lại trở nên thế này?" Gã không biết phải làm sao để hòa hợp ở chung với em trai mình một chút nào. Hoặc có lẽ là để che giấu sự thật rằng mình bị thương nặng nên giọng điệu của Anim trở nên giống như trước, cứng rắn và thiếu kiên nhẫn.
Nhưng Animus luôn ngốc nghếch và không hề nghe thấy sự ghét bỏ của gã nên vẫn vui vẻ bám lấy gã. "Anh trai."
Nó hét lên với gã nhiều lần, đầu nó phồng lên.
Sau khi về nhà, dù không gặp được anh trai thì nó cũng sẽ vui mừng, bởi vì nó đã quen với việc ở một mình từ lâu, có thể tự chăm sóc bản thân.
Animus sử dụng các xúc tu của mình để đào một cái lỗ trên cây sinh mệnh, cố gắng vùi mình vào đó làm đích đến cuối cùng.
Nhưng sẽ thật tuyệt nếu nó có thể nhìn thấy anh trai mình.
Khoảnh khắc Animus đến gần, Anim nhận thấy nhiều vết sẹo khác nhau trên cơ thể nó. Đó là cách Đảo Bướm tra tấn nó ngày đêm, thậm chí một xúc tu của nó cũng bị gãy. Nhưng tên ngốc này không hề có ác cảm gì cả. Nó không hề mang thù. Sau khi Anim bị thương nặng, cơ thể của gã cũng trở lại hình dáng thiếu niên. Gã đưa tay kéo Animus ra khỏi cổ gã, muốn mắng nó, nhưng lại không biết mắng nó như thế nào.
Gã chưa bao giờ là một người anh trai đủ tư cách.
Anim đã trở lại với vẻ ngoài thiếu niên giống hệt vị Vương đã chinh phục thế giới, nhưng lần này, thứ mà gã để lại cho Animus không còn là hai hòn đá, cũng không phải là tấm lưng thiếu kiên nhẫn. Gã chịu đựng cơn đau dữ dội, giả vờ không sợ hãi và giải thích với Animus: "Tôi phải phá hủy nơi này. Nhưng tôi sẽ xây dựng một 【U Linh Biển Chết】 khác. Vì vậy, em đừng gây rắc rối nữa."
Animus nghe lời gã như vậy.
Nó lắc đầu và gật đầu một cách nghiêm túc.
Anim hiếm khi muốn cười. Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi gã tắt ngấm.
Bởi vì gã thấy cơ thể của Animus ngày càng nhẹ đi.
Animus có lẽ đã nhận ra điểm này, nó nghĩ nghĩ, nghiêng đầu dùng xúc tu che đầu. Như thể bằng cách này, nó sẽ không biến mất.
---Editor có lời muốn nói---30p nữa là qua năm 2024, và chương này đã rút cạn nước mắt của tôi...
Tình anh em trong này đau đớn quá...