Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 66

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Văn Thạch nói: "Tôi học ở đại học Hoài An suốt bốn năm chỉ đến thời điểm chào đón tân sinh viên và lễ tốt nghiệp mới đi qua nhà thi đấu thể thao cũ. Chỗ đó đóng cửa quanh năm và học sinh không được phép vào một mình. Tôi nghe nói khi nhà thi đấu cũ được xây dựng, người ta đã thiết kế một tầng hầm hai tầng, không biết đằng sau nó là gì. Tòa nhà vẫn chưa được hình thành nên tôi vẫn chưa hình dung ra toàn bộ toàn cảnh bên trong."

Lạc Hưng Ngôn không có một chút hứng thú nào đối với những thứ này, anh thật sự cảm thấy nhàm chán và quyết định đọc sách trên ô tô.

Hạ Văn Thạch nhìn thấy một màn này từ bên trong kính chiếu hậu, cảm thấy cực kì khiếp sợ: "Tiểu Lạc, cậu đang đọc cái gì vậy?"

Lạc Hưng Ngôn lười biếng trả lời: "Tạp chí."

Hạ Văn Thạch hít hà một hơi: "Chậc, tên nhóc nhà cậu thích đọc sách?"

Suy cho cùng vì vẻ ngoài tóc đỏ của Lạc Hưng Ngôn thật sự rất giống như một ví dụ điển hình của việc "lúc trước bảo cậu đi đọc sách, cuối cùng cậu lại đi chăn bò."

Lạc Hưng Ngôn quá lười để trả lời.

Anh từ sau lưng lấy ra một bản khác của 《 Thế Giới Huyễn Tưởng 》, ném cho Diệp Sanh: "Cậu cũng xem thử đi."

Diệp Sanh cầm cuốn tạp chí lên và nhìn thấy tiêu đề bên trên《 Tạp chí Chuyện Xưa 》, liền biết Lạc Hưng Ngôn đang làm gì.

Tuy rằng không thể tìm được những bản sao còn lại của《 Chuyến Tàu Đêm 》, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm được những cuốn tạp trí còn lại do 《 Tạp chí Chuyện Xưa 》xuất bản cách đây một trăm năm.

《 Thế Giới Huyễn Tưởng 》tập trung vào ảo ảnh, lấy chủ đề các loại tiên hiệp và truyện giả tưởng phương Tây là chủ yếu, cũng như những câu chuyện cổ tích dành riêng cho trẻ em.

Diệp Sanh đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được, cậu đọc trong mười phút là xong.

Khi Hạ Văn Thạch đi đỗ xe.

Lạc Hưng Ngôn cùng Diệp Sanh ngồi bên đường phân tích: "Cậu không thể bởi vì Tạp chí Chuyện Xưa và Cố Sự Đại Vương đều trùng hợp về chuyện xưa mà kết luận hai thứ này có liên quan với nhau. Tôi đọc tạp chí đến mức muốn nôn mửa cũng không tìm thấy được bất kì manh mối nào."

Diệp Sanh đánh giá: "Có thể nhìn ra anh rất nhàn rỗi."

Lạc Hưng Ngôn: "......" Anh thừa nhận rằng anh rảnh phát chán nên mới ngồi đọc tạp chí, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến Diệp Sanh bỏ qua sự nỗ lực của anh như vậy.

"Thái tử phi, tôi khuyên cậu gần đây cẩn thận một chút." Lạc Hưng Ngôn cười ha hả hai tiếng, cười khẩy: "Cậu đã làm gián đoạn kế hoạch của Đô Thị Dạ Hành Giả tại biệt thự Lạc Hồ, làm xáo trộn tiết tấu câu chuyện của Cố Sự Đại Vương. Ngoài ra cậu vẫn là đối tượng truy nã của toàn bộ Vùng Cấm Thần Minh. Tôi nghĩ Cố Sự Đại Vương sẽ ra tay với cậu."

Diệp Sanh: "Ồ."

Lạc Hưng Ngôn bị vẻ mặt lãnh đạm thiếu kiên nhẫn "Cố Sự Đại Vương chẳng là cái thá gì" của cậu chọc cười, nhưng Lạc Hưng Ngôn cũng là một người có mạch não kì lạ nên thực tế anh cảm thấy thưởng thức nhiều hơn là tức giận. Đôi mắt mèo của anh nheo lại, tung một cành olive ra và nói: "Diệp Sanh, hiện tại cậu đang học cùng một nhóm người bình thường ở đại học Hoài An, cậu thật sự không cảm thấy mình bị gò bó sao."

Diệp Sanh: "......" Lại tới nữa rồi đó.

Lạc Hưng Ngôn nói: "Cậu có bao giờ nghĩ rằng tính tình‌‌‌ của cậu càng thích hợp hơn để cạnh tranh, giết chóc và và đi lại trên ranh giới giữa sự sống và cái chết không?"

Diệp Sanh cảnh giác nói: "Anh muốn nói cái gì."

Lạc Hưng Ngôn: "Cậu có muốn thay đổi lối sống của mình không? Cậu không cần phải gia nhập Cục Phi tự nhiên. Cậu có thể trở thành "thợ săn tiền thưởng" cùng với những dị năng giả kia."

Diệp Sanh giật giật khóe miệng.

Ninh Vi Trần còn không thể khuyên được cậu chứ đừng nói đến tên ngốc Lạc Hưng Ngôn này.

Diệp Sanh nói: "Không cần đâu. Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình."

Lạc Hưng Ngôn dường như đã nghe thấy một câu nói đùa: "Cậu thật sự vừa lòng?"

Diệp Sanh không để ý đến anh.

Vừa lòng sao? Không thể nói là thế. Không vừa lòng sao? Cũng không đến mức đó. Con người khi sống trên đời này đa số đều sống vì tồn tại mà sống, người càng theo đuổi sự hoàn hảo thì càng dễ rơi vào bẫy. Khi còn rất nhỏ, cậu đã hứa với một người rằng cậu sẽ lớn lên từ từ như một người bình thường.

Cậu tò mò về thân thế của chính mình, cậu chủ động đi điều tra dị giáo, nhưng trước sau vẫn luôn có một ranh giới xuất phát từ tuổi thơ trống rỗng của cậu, trói buộc linh hồn của cậu và ngăn cản cậu thực hiện bước đi nguy hiểm đó.

Lạc Hưng Ngôn còn muốn nói điều gì đó nữa.

Hạ Văn Thạch đã bước tới, vung chìa khóa xe và mỉm cười rạng rỡ.

"Đi thôi, một đàn anh tốt nghiệp đại học Hoài An sẽ dẫn cậu đi khám phá nhà thi đấu cũ trị giá 300 triệu tệ!"

Sau cơn mưa, mặt đất phủ đầy hoa quế thơm ngát, hương hoa tao nhã hòa quyện với mùi đất hỗn tạp. Khi bọn họ bước vào, nhà thi đấu thể thao cũ đã chật kín người, có không ít người chủ động đến làm việc miễn phí trong kỳ nghỉ chỉ để nhìn thoáng qua những nhân vật nổi tiếng trong khuôn viên trường.

Ngoại trừ những gia đình giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu, không ai ở Hoài Thành biết về những rắc rối mà Tạ gia đã gây ra cho Tần gia trước đó.

Sau khi Tạ Văn Từ bị áp lực trong một thời gian dài, hắn đã dần hồi phục sau khai giảng mới bắt đầu đi học.

Hắn nhìn người cha vẻ mặt u sầu cùng với người anh trai đang lo lắng sứt đầu mẻ trán, trong lòng cảm thấy phẫn hận không thôi.

Kể từ sau khi bữa tiệc lần đó diễn ra, Tần gia dường như vẫn luôn cố ý vô tình mà chèn ép Tạ gia.

Khi gia đình bị xáo trộn thì hắn cần phải tìm cửa để đột phá.

Sau khi đăng ký vào trường, hắn được biết Ninh Vi Trần cũng học tại Đại học Hoài An.

Tạ Văn Từ hưng phấn đến mức suýt chút nữa từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, hai má đỏ bừng dị thường.

Đây là cơ hội của hắn! Đây là cơ hội của Tạ gia!

Từ chỗ cha mình, hắn cũng mơ hồ biết được một ít chuyện về Diệp Sanh và Ninh Vi Trần. Tuy nhiên cuộc gặp gỡ mơ hồ ái muội trên tàu ở đối với Tạ Văn Từ thì trong đầu hắn cho rằng chỉ là một mối tình phong lưu của Ninh Vi Trần mà thôi.

Sương sớm tình duyên, gặp dịp thì chơi. Một đứa tạp chủng con của kẻ thứ ba kia làm sao có thể giữ được người thừa kế Ninh gia.

Biết được Ninh Vi Trần thích đàn ông vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Trước khi Tạ Văn Từ đến diễn phim tuyên truyền, hắn đã đặc biệt chụp một bức ảnh cho mình để lấy được số phiếu cao nhất được bầu chọn làm nam chính. Phim tuyên truyền lấy chủ đề tình yêu thầm kín nên nhân vật nam chính đi theo thiết lập bạch nguyệt quang.

Tạ Văn Từ thay đổi phong cách mềm mại và thanh tú thường ngày của mình và mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trang điểm sạch sẽ và đôi lông mày u sầu.

Một nhóm fan ở khu bình luận đang khoe khoang.

"A a a Văn Từ bảo bối chính là nam thần học bá bước ra từ truyện vườn trường!"

Tạ Văn Từ hài lòng mỉm cười.

Hắn cảm thấy Ninh Vi Trần thích Diệp Sanh ở trên đoàn tàu nên có lẽ hắn ta thích những người thanh thuần ngây thơ.

Hắn đọc được một cái bình luận.

"Bảo bối Văn Từ, đây là văn đam mỹ thế thân, bạch nguyệt quang học nghệ thuật ở nước ngoài aaaaaaaaaaaaa [ tình yêu] [ tình yêu]."

Tạ Văn Từ like một cái.

Hắn cảm thấy chênh lệch giữa hắn và Diệp Sanh chính là chênh lệch giữa thế thân và bạch nguyệt quang, quả thực một trên trời một dưới đất.

Cũng chỉ có trong những tiểu thuyết ngu ngốc cấp thấp mới có một đồ nhà quê thế thân so với bạch nguyệt quang hoàn hảo.

Hoàng Kỳ Kỳ đang dựng cảnh và thảo luận về cốt truyện với đạo diễn.

"Về chủ đề tình yêu thầm kín, thật ra tôi thực sự nghĩ rằng hình tượng nam chính không cần phải cụ thể lắm. Có chút giống với theo đuổi nghệ sĩ ấy, bởi vì người bạn thích rất ưu tú nên bạn cũng muốn mình trở nên ưu tú. Bạn thậm chí không cần phải tìm hiểu người bạn thích. Tình yêu thầm kín phải mơ hồ và ngây thơ mờ mịt mới đúng. Hay nói cách khác, đó chỉ là giấc mơ của một cô gái có tình cảm với bạn."

Hoàng Kỳ Kỳ mỉm cười và nói ra lý giải của cô về tình yêu thầm kín, đồng thời cầm kịch bản chỉ về sân khấu lớn ở giữa trung tâm nhà thi đấu: "Ở đây, trong màn đầu tiên, nam chính đang chơi piano trên sân khấu, và nữ chính xác nhận tình yêu của mình trong nháy mắt ở dưới sân khấu."

Đạo diễn là viện trợ ở bên ngoài được họ đặc biệt mời từ viện nghệ thuật Hoài Thành bên cạnh, gật gật đầu rồi sau đó hỏi: "Nam chính nữ chính là ai?"

Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Nữ chính là Quảng Tuyết Bình, nam chính là Tạ Văn Từ."

Đạo diễn nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tạ Văn Từ? Tôi còn tưởng rằng nam chính sẽ là anh chàng đẹp trai ba lần lên hot search của đại học Hoài An mấy người ấy chứ."

Hoàng Kỳ Kỳ: "Tôi cũng muốn lắm nhưng anh chàng đẹp trai lại không muốn."

Chẳng mấy chốc, nam chính nữ chính khoan thai đến muộn.

Nữ chính là cô gái bên cạnh Trần Cẩn ngày hôm qua, cô ấy nhìn rất xinh đẹp nhưng khí chất lại không phù hợp với kịch bản chút nào.

Đạo diễn nhíu mày đến mức có ​​thể gi ết chết một con ruồi nên yêu cầu cô tẩy trang và thay quần áo trước.

Kỳ thật hắn rất không hài lòng với Tạ Văn Từ, nhưng cũng khó nói nên lời.

Đạo diễn thở dài nói: "Các bạn học, tôi đề nghị lần sau các bạn kiểm tra kịch bản trước khi tuyển nam nữ chính."

Hoàng Kỳ Kỳ lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không mất lễ phép. Cô xấu hổ đến mức vừa quay đầu nhìn thấy đám người Diệp Sanh, lập tức vui vẻ chạy tới: "Tiểu Diệp, ông chủ các anh đều đến đây, ha ha, Tiểu Lạc cũng ở đây à?"

Lạc Hưng Ngôn khịt mũi đáp lại, không nhìn ai mà nhìn xung quanh.

Hạ Văn Thạch cầm cái quạt điện, thổi vào trán: "Chúng tôi lại đây hóng hớt. Đúng rồi, hôm nay Tiểu Diệp diễn cái gì?"

Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Tiểu Diệp không muốn đóng vai chính. Hôm nay cậu ấy sẽ đóng vai một khán giả bình thường cùng nữ chính ở dưới đài xem nam chính chơi piano trên sân khấu."

Hạ Văn Thạch: "Có lời thoại không?"

Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Không có."

"Tiểu Diệp có giọng nói hay như vậy mà không nói một lời nào?!"

Hạ Văn Thạch hận sắt không thành thép muốn nói cái gì, quay người lại, phát hiện Diệp Sanh đã không còn ở đó nữa.

Nhà thi đấu cũ của trường học không mở riêng, vừa vặn hoạt động của khoa kiến trúc lại trùng với thời điểm quay phim tuyên truyền nên nhà trường yêu cầu bọn họ tranh thủ 5 ngày nghỉ lễ dài hạn để cùng nhau giải quyết cả hai vấn đề.

Trên tầng hai của nhà thi đấu cũ, Tô Uyển Lạc đang trò chuyện với một nhóm sinh viên kiến ​​trúc xung quanh một người đàn ông trung niên nước da ngăm đen, quần áo đơn giản.

Người đàn ông trung niên chính là người công nhân mà bọn họ tìm được năm đó tham gia xây dựng tòa nhà thể thao cũ.

Người công nhân cho biết: "Tôi làm công nhân ở công trường đã mấy chục năm. Ngày qua ngày, tôi phải làm những công việc nặng nhọc lặp đi lặp lại như xếp gạch, xúc cát, đào đất. Tôi không có ấn tượng gì đặc biệt về việc công trình xây dựng nhà thi đấu thể thao năm đó."

"Thành thật mà nói, tôi chỉ nhớ rằng Viên hiệu trưởng và người giám sát đã cãi nhau rất nhiều, mỗi lần cãi nhau đều tan rã không vui."

"Hai vụ náo loạn lớn nhất là có lần hiệu trưởng Viên muốn đổi sang một công ty cung cấp vật liệu xi măng khác nhưng người giám sát cảm thấy chất lượng vật liệu xây dựng của công ty đó có vấn đề nên từ chối ký hợp đồng. Lần khác là về trung tâm thể thao, đối với tòa nhà hai tầng, hiệu trưởng Viên nói kinh phí không đủ, nhưng người giám sát lại nói kinh phí nhất định không thiếu."

Tô Uyển Lạc nghi ngờ hỏi: "Vậy là hiệu trưởng Viên đã thắng cả hai cuộc tranh cãi?"

Công nhân thật thà chất phác mà nói: "Cái này tôi cũng không biết."

Tô Uyển Lạc tay cầm bút trở nên trắng bệch, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Xem ra cấp trên của ông là một người cố chấp."

Người công nhân do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không. Thực ra, giám sát của chúng tôi khá tốt, đội mũ đỏ nhưng không hề kiêu ngạo. Những giám sát viên khác tôi từng gặp đều tìm người phạt tiền suốt ngày, nhưng hắn thì không, hắn thường xuyên giúp đỡ, hắn có thể làm nhiều việc hơn chúng tôi trong một ngày."

Tô Uyển Lạc cười rộ lên: "Vậy người giám sát của các ông về sau rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?"

Công nhân sửng sốt, có chút nghi hoặc: "Này...... Cô gái, tôi không thân với hắn, mọi người làm việc xong đều về nhà, hắn sau đó chắc cũng về nhà. Tôi không biết nhà hắn ở đâu."

"Ừm."

Tô Uyển Lạc cánh môi run rẩy, không nói chuyện nữa.

Các sinh viên hệ kiến trúc và hệ xây dựng vây quanh các công nhân đặt câu hỏi, cùng nhau trò chuyện và cười đùa, sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, có một nhóm người còn đứng cùng các công nhân và chụp ảnh.

Tay chân của người công nhân co quắp, cứng đờ nhìn về phía ống kính, gần như không nở nụ cười.

Trong ảnh là một khuôn mặt già nua, ngăm đen và mệt mỏi.

Tô Uyển Lạc lặng lẽ nhìn hắn, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.

Thực ra cô rất quen với dáng vẻ này.

Trong ký ức tuổi thơ của cô đã nhìn thấy quá nhiều người như vậy, quần áo của những người này luôn có bụi, xi măng và rỉ sét không thể giặt sạch.

Họ đến từ các vùng nông thôn trên khắp đất nước, từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, là trụ cột của mỗi gia đình, họ sống trong những ký túc xá đơn giản nhất và làm những công việc nặng nhọc nhất. Da của họ bị bong tróc vì phơi nắng, và tay của họ đầy những vết chai dày.

Cười không biết cười, khóc không biết khóc.

Bởi vì bố cô cũng là một người như vậy.

Có đôi khi ông ấy rất thành thật, nhưng có đôi khi lại rất cố chấp.

Sau khi đưa người công nhân này đi, công việc của ngày hôm nay gần như đã hoàn thành.

Có người cùng lớp gợi ý: "Năm nay tân sinh viên đang quay video quảng cáo bên đó, hình như rất náo nhiệt. Chúng ta qua đó xem một chút được không?"

Tô Uyển Lạc đi theo tiếng nói, nhìn thấy sân khấu bên kia.

Hàng năm, việc quay video quảng cáo là một sự kiện rất sôi động.

Trong hội trường nhà thể thao lộng lẫy, đèn chùm sáng rực, nam chính mặc vest đen đang thử đàn piano trên sân khấu.

Dưới sân khấu, nữ chính trong bộ váy trắng không trang điểm, cô thuần khiết và xinh đẹp như một bông hoa sơn chi.

Bên cạnh nữ chính là những sinh viên năm nhất đóng vai người qua đường. Mọi người đều trân trọng cơ hội khó có được này để xuất hiện trước ống kính và mọi người đều ăn mặc cẩn thận.

Chỉ có một người là ngoài ý muốn.

Tô Uyển Lạc nhìn người kia nói: "Đi xem xem."

Bọn họ ở lầu hai, Tô Uyển Lạc bám vào tường leo xuống cầu thang.

Không biết có phải do không ăn sáng hay không, hiện tại cô hơi hạ huyết áp và cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Những bức tường trắng của nhà thi đấu cũ mong manh và lạnh lẽo nhưng khi đưa tay ra lại giống như cô đang sờ đến bức tường gạch màu đỏ nóng hổi sau buổi chiều học tiểu học cách bao năm tháng.

Chủ đề của video quảng cáo dành cho sinh viên năm nhất là tình yêu thầm kín.

Câu chuyện về một thiếu nữ mới bắt đầu yêu lại phải diễn ra trong tòa nhà đầy máu, dối trá, âm u và bất công này.

====================================

Chú thích:

1.       Hoa sơn chi/hoa dành dành/Gardenia jasminoides

Bình Luận (0)
Comment