Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 72

Diệp Sanh: "......"

Ninh Vi Trần lần sau cậu phát biểu có thể chỉ ra những điểm mấu chốt được không, sao cậu lại nói nhiều chuyện vớ vẩn như vậy làm gì!

Người công nhân lộ ra một nụ cười hài lòng, với giọng điệu kỳ lạ và tham lam, ở sau lưng bọn họ lẩm bẩm một mình: "Tốt lắm, sau khi lấp đầy cái giếng, con gái của Trí Tuệ sẽ xuất hiện."

Ánh sáng soi rõ khuôn mặt đen đúa và vặn vẹo của gã, một đôi bàn tay to đầy bùn đất và chai sần đang định đẩy Diệp Sanh bọn họ xuống.

Diệp Sanh sờ s0ạng sau cổ, phản ứng nhanh chóng, giơ khuỷu tay lên và đánh mạnh trở lại. Đồng tử của người công nhân nheo lại, gã ôm bụng lùi lại, phát ra âm thanh hét thảm.

Sau đó Diệp Sanh quay người đá vào đầu gối gã một cách hung ác, đồng thời giơ đèn pin trong tay lên đánh mạnh vào đầu gã. Ầm. Như thể đang dùng đao chém vào xương sọ vậy. Tiếng thét chói tai thê lương của người công nhân vang lên trong căn phòng tối hẻo lánh. Trên mặt người công nhân nhanh chóng chảy máu, máu tươi chảy đầy cả khuôn mặt gã.

Diệp Sanh lớn lên ở Âm Sơn, đánh nhau chưa bao giờ chỉ dừng lại ở mức độ nhẹ.

"Cậu, cậu......" Người công nhân trợn mắt, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Diệp Sanh hơi cúi xuống và dùng ngón tay nắm lấy cổ áo của người công nhân. Trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt hạnh của cậu dường như nhuốm đầy máu, lời nói lạnh lùng.

"Con gái của Trí Tuệ là ai?"

Suy cho cùng, người công nhân vẫn là con người trong thế giới dị giáo, điểm yếu của bản chất con người là ức hiếp kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, họ hoàn toàn bị khí thế giết người của Diệp Sanh làm cho sợ hãi.

Gã run rẩy ngã ngồi trên mặt đất bò lại: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi."

Diệp Sanh hờ hững nói: "Tôi không giết anh, anh nói cho tôi biết con gái của Trí Tuệ là ai."

Người công nhân khóc rống lên: "Con gái của Trí Tuệ là người cho chúng ta tìm được hạnh phúc."

Diệp Sanh: "...... Ba người anh em các người rốt cuộc sao lại thế này."

Trong số các anh em, người công nhân là người nhát gan nhất sau khi bị dọa sợ như vậy liền khóc nức nở và nói: "Ba anh em chúng tôi vốn là những người chăn cừu. Một hôm, suối trong rừng bị tắc nên chúng tôi nạo vét suối và xây một cái giếng. Lúc này một người phụ nữ có mái tóc dài đến và hỏi chúng tôi rằng cô ấy có thể uống nước trong đó không? Chúng tôi đồng ý, cô ấy uống ba ngụm nước và nói rằng chúng tôi đã làm một việc tốt và cô ấy sẽ đại diện cho cả khu rừng mang lại hạnh phúc cho chúng tôi. Người anh thứ hai hỏi cô, cô cho chúng tôi hạnh phúc, vậy hạnh phúc là cái gì?"

"Người phụ nữ nói, hạnh phúc nhất định phải tự mình hiểu rõ. Mười năm sau, nàng sẽ gặp lại chúng ta ở đây bên cạnh giếng. Nếu lúc đó chúng tôi chưa biết hạnh phúc là gì thì cô ấy sẽ nói với chúng tôi biết."

Mắt, mũi, tai, miệng của người công nhân đầy máu, thất khiếu chảy má, gã nói với giọng run run:

"Nhưng mười năm sau, khi chúng tôi đến giếng như đã hứa thì cô ấy lại biến mất. Chúng tôi nghi ngờ giếng có vấn đề gì đó nên muốn tìm người lấp vào."

Diệp Sanh không nói gì.

Đây có phải là câu chuyện cổ tích có ba anh em?

Ninh Vi Trần lặng lẽ nghe xong câu chuyện này, ý vị không rõ nhẹ giọng cười.

Lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng mắng giận dữ: "Dừng lại! Hai người định làm gì em ba của tôi?"

Người công nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy người tới liền vui mừng kêu lên: "Anh hai, anh hai cứu em!"

Không giống như người em thứ ba hèn nhát, người anh thứ hai có tính khí thất thường, trong tay cầm một chiếc cưa lớn và nhìn họ với vẻ mặt hung dữ tràn đầy khí chất huyết tinh và bất lương.

Diệp Sanh buông tay gã: "......" trên thực tế, dựa theo quy tắc của thế giới này, cậu không thể làm gì ba anh em này.

Giết lại giết không chết, còn phải bị đuổi theo cắn. Có thể hỏi ra những lời này, Diệp Sanh cũng đã vừa lòng. Cậu cầm lấy đèn pin, và chiếu sáng thẳng vào đôi mắt của người anh hai, lau máu trong tay rồi quay đầu nói khẽ với Ninh Vi Trần: "Nhảy xuống đi."

Nói xong, cậu dùng hai chân bước vào trong động đen sì không chút do dự.

Ninh Vi Trần thở dài, bất đắc dĩ đành phải đi theo.

Vừa rồi cậu đánh mạnh quá, đèn pin đã hỏng một chút rồi. Diệp Sanh trực tiếp ném nó ra ngoài giếng, sau khi tầm nhìn tối sầm lại, khi nó rơi xuống giữa không trung thì đúng lúc đó, Diệp Sanh ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, suýt chút nữa ở giữa không trung nôn ra. May mắn thay, cậu rất dễ thích nghi, có thể kiềm chế được cơn sóng gió cuồn cuộn trong dạ dày. Cậu điều chỉnh tư thế để không đến mức bị gãy chân khi chạm tới đáy giếng.

Nhưng những lo lắng của cậu là vô căn cứ. Diệp Sanh giẫm phải một vật mềm.

Khi cậu rơi xuống đất, cậu chẳng có cảm giác gì ngoài sự mềm mại và ẩm ướt. Tí tách, có một ít chất lỏng từ bên trên rơi xuống.

Không khí đặc quánh, mang theo mùi vị tanh tanh không cách nào che giấu, là hương vị máu tươi và thịt người.

"......"

Diệp Sanh thậm chí không cần bật đèn pin điện thoại lên, cậu cũng có thể đoán được xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì.

Cậu bình tĩnh lại và lấy điện thoại di động ra. Đứng trong thế giới đẫm máu này, cậu bật đèn lên và bất ngờ chiếu sáng một mảnh địa ngục.

Mặt đất mềm và ẩm ướt là thịt người đỏ như máu đan xen với những đường gân màu trắng, xanh lam và tím. Trên đỉnh đầu cũng giống như mô thịt và máu, máu tươi ướt đẫm chảy xuống, nó thong thả mấp máy hô hấp, như thể da vừa bị lột xong, chức năng vẫn chưa bị suy giảm hoàn toàn.

Một lượng lớn chất béo, chất xơ, xương và máu che trời lấp đất.

Là tường, là trời, là đất.

Dưới giếng có một thế giới được tạo thành hoàn toàn từ "con người".

Diệp Sanh đứng vững thân thể, nhìn xung quanh một cách vô cảm.

Ninh Vi Trần ở phía sau cậu đi đến gần hơn, trầm tư nhìn hoàn cảnh, cười nói: "Thì ra Tường Người thực sự là Tường Người theo nghĩa đen."

Diệp Sanh thấp giọng nói: "Ninh Vi Trần, cậu có cảm thấy nhiệt độ ở chỗ này không đúng không?"

Ninh Vi Trần: "Hình như có chút lạnh."

Diệp Sanh nói: "Đã không phải là có chút lạnh nữa." Diệp Sanh cầm di động chiếu chiếu bốn phía, cậu nhìn thấy thế giới của Tường Người có mấy lối đi rất rắc rối phức tạp. Nó càng giống mê cung hơn cả tầng trên. Ánh sáng chuyển sang bên phải, Diệp Sanh nhìn thấy một con đường rất đặc biệt. Máu thịt ở chỗ giao nhau bị nhuộm một lớp sương trắng nhẹ, giống như trạng thái kết sương trên thịt trong tủ lạnh.

"Nhiệt độ ở đây hẳn là khoảng 4 đến 5 độ." Diệp Sanh đi về phía con đường đóng băng và nói: "Tới đây."

Diệp Sanh vừa dứt lời, đột nhiên có một giọng tươi cười hì hì vang lên, con rối gỗ nói: "Các người muốn đi đâu vậy?"

Đôi mắt của Diệp Sanh đột nhiên mở to, cậu hướng đèn về phía nguồn sáng và nhìn thấy con rối gỗ đang kéo chiếc rìu không biết từ khi nào cũng đã đuổi theo xuống dưới giếng.

Thân thể và khuôn mặt của con rối gỗ phủ đầy nấm mốc, nhưng nụ cười do phấn và dao khắc tạo ra đã trở thành dấu ấn vĩnh viễn trên khuôn mặt. Con rối mỉm cười hì hì cầm một chiếc rìu dính máu đi về phía bọn họ. Ban đầu nó vẫn bước đi chậm rãi, chân tay cứng đờ và vặn vẹo, sau đó nó bước đi ngày càng nhanh hơn, và con rối đột nhiên bắt đầu chạy.

Ánh mắt dữ tợn, giơ cao rìu và khuôn mặt tươi cười đáng sợ đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

"Hì hì hì, các người đi đâu vậy!"

Diệp Sanh cắn răng liếc nó một cái, không chút nghĩ ngợi, cậu kéo Ninh Vi Trần bỏ chạy.

Ninh Vi Trần trong bóng đêm có chút bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cậu.

Rối gỗ đuổi theo cậu không bỏ, nhưng thể lực của Diệp Sanh và Ninh Vi Trần vượt xa người thường nên họ nhanh chóng bỏ lại con rối gỗ đằng sau.

Khi đi vào con đường máu kết băng kia, Diệp Sanh liền rùng mình một cái. Nếu nói nhiệt độ bên ngoài là khoảng 3 đến 4 độ thì nhiệt độ ở đây đã dưới âm độ. Càng đi bên trong đi càng lạnh, Tường Người đã kết một tầng băng hơi mỏng. Khi Diệp Sanh hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng cười của con rối nữa, cậu mới đi chậm lại. Lúc này, lớp băng càng ngày càng dày, bao phủ tất cả các mô thịt/cơ thể, thế giới phủ đầy tuyết trắng và gió lạnh buốt giá, giống như đang ở trong mùa đông rộng mênh mang.

Có một ngã ba khác ở con đường phía trước.

Diệp Sanh đứng trước ngã ba đường và cau mày.

Bởi vì lần này cậu không biết phải đi đâu.

Ninh Vi Trần săn sóc nói: "Anh, anh có lạnh không?"

Diệp Sanh: "Tôi nói không lạnh cậu có tin không?"

Ninh Vi Trần cười lên tiếng.

Diệp Sanh ngẩng đầu lên, băng tuyết khiến vẻ mặt của cậu càng thêm băng giá. Ninh Vi Trần tiến lên nắm lấy tay cậu, hiển nhiên nhiệt độ cơ thể của Ninh Vi Trần ngày thường hơi lạnh, nhưng hiện tại đầu ngón tay hắn như một quả cầu lửa nóng bỏng.

Diệp Sanh sửng sốt, quay đầu nhìn hắn. Ninh Vi Trần cong môi cười, đôi mắt sáng như hoa đào nở rộ trong sương tuyết, hắn nhẹ nhàng nói: "Đừng tiến lên, chúng ta đợi trước đã."

Diệp Sanh: "Cậu còn chờ cái gì?"

Ninh Vi Trần đặt ngón tay lên môi, "Suỵt". Điện thoại di động của Diệp Sanh hết pin nên cậu tắt đèn pin. Với ánh sáng mỏng manh trong băng tuyết, cậu đi theo Ninh Vi Trần tìm chỗ có thể ngồi.

"Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã phát hiện ra cái gì không." Diệp Sanh mở miệng nói.

Ninh Vi Trần nhìn cậu thật sâu, sau đó dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Em có từng nói với anh rằng "Năm tai họa" đã được Đảo Bướm ghi lại vào một trăm năm trước chưa?"

Diệp Sanh có chút sửng sốt, gật đầu: "Rồi."

Ninh Vi Trần: "Năm tai họa là nguồn gốc của mọi dị đoan cho nên vào năm đó, hoàn cảnh, giáo dục, tình hình chính trị đương thời đều có những sự thay đổi ở những quy mô lớn lớn bé bé. Đây vẫn là trọng điểm nghiên cứu của Cục Phi tự nhiên. Em biết một chút về giáo dục cách đây một trăm năm, khi anh kể cho em nghe về con rối gỗ, em cảm thấy có cảm giác hơi quen, khi anh hỏi về câu chuyện của ba anh em, thì em đã xác định được. "

Hắn chớp mắt cười nói: "Anh trai, chúng ta quả thực đang ở trong một thế giới cổ tích, cũng là một câu chuyện cổ tích mà mọi người ở Hoài Thành đều đã đọc."

Diệp Sanh không thể tin được: "Truyện cổ tích ai cũng từng đọc?"

Sao có thể được......

Cậu chưa bao giờ nghe nói đến con rối cười này và cái gọi là con gái của Trí Tuệ. Nếu thực sự muốn nói rằng câu chuyện cổ tích mà mọi người đều đã đọc thì đó phải là truyện của Andersen, của Grimm và Ngàn lẻ một đêm.

Ninh Vi Trần mỉm cười nói: "Tại sao không có khả năng? Anh phải biết, chúng nó đều là bài tập đọc trong sách giáo khoa của tiểu học Hoài Thành trước đây."

Bài tập đọc?!

Đồng tử của Diệp Sanh đột nhiên co lại và cậu hoàn toàn ngừng nói.

"Nếu em nhớ không lầm thì chuyện con rối này kể rằng ngày xưa ông thợ mộc cho rằng tiếng cười là thứ quan trọng nhất nên chỉ cho nó một biểu cảm "cười" này. Sau đó con rối chính vì thế mà bị mọi người bôi nhọ khi dễ."

Ninh Vi Trần như có điều suy nghĩ cười, nhàn nhạt nói: "Ở đây ngoài con rối và ba anh em ra, chắc chắn còn có một con chim."

"《 Hạnh Phúc Là Cái Gì 》 《 Cây Năm Ngoái 》 《 Chuyện Chú Rối Nhỏ 》......"

Trên môi Ninh Vi Trần nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.

"Anh ơi, bây giờ anh có tin không? Em nói Cố Sự Đại Vương là người lớn bị mắc kẹt trong một đứa trẻ."

Thế giới máu xương tràn ngập sương tuyết, nhưng lúc này, Diệp Sanh không chỉ cảm thấy lạnh thấu xương mà dường như linh hồn cũng run rẩy một chút. Trong lúc đầu óc choáng váng, cậu nhớ lại cậu bé gầy gò trơ cả xương ở góc hiệu sách trong giấc mơ. Bóng dáng xám xịt, thân xác quắt queo, những năm tháng mờ nhạt như nước lũ, khiến đôi mắt ấy vô cùng yên tĩnh, như đang nhìn về phía cuối câu chuyện.

Cậu đã nghĩ rằng Cố Sự Đại Vương là một đứa trẻ.

Những PS khắc nghiệt tối tăm đó, những câu chuyện ma quỷ hoang đường đẫm máu, những truyền thuyết đô thị hoang đường và điên rồ hoàn toàn không thể xuất hiện từ miệng của một đứa bé.

Hồ sơ của người điều hành diễn đàn thứ bảy vẫn còn mơ hồ.

Thân là một người điều hành cấp S, hắn vừa tối tăm, cổ quái, trầm mặc, xám xịt đồng thời hắn lại rất ngây thơ, điên cuồng, tàn nhẫn, lại sở hữu h@m muốn trò chuyện không ngừng.

【 Tuổi thơ là một hành trình không thể quay lại. 】

Hóa ra Cố Sự Đại Vương là một người trưởng thành bị mắc kẹt trong tuổi thơ.

Diệp Sanh mím môi, giấu đi sự tức giận trong mắt nói: "Ninh Vi Trần, câu chuyện thứ tư là cái gì?"

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh: "Sách giáo khoa tiếng Trung được biên soạn cho một chủ đề mỗi đơn vị. Không thể chỉ có ba bài học về chủ đề truyện cổ tích."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Ồ, quả nhiên có bài thứ tư."

"Bài thứ tư gọi là 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》."

*

Lạnh quá, lạnh đến mức Tô Uyển Lạc cảm giác như hơi thở trắng toát mà mình thở ra sẽ ngưng tụ thành sương giá trong không khí. Thực ra cô ấy hơi cận thị, không bật đèn pin lên đi một mình trong không gian tối tăm hoàn toàn không nhìn thấy đường.

Con chim nhỏ gần như ch ảy nước miếng, nó sợ cô phát hiện xung quanh mình có gì không ổn nên nhanh chóng nói chuyện để đánh lạc hướng cô: "Ngươi muốn tìm bố của ngươi. Bố của ngươi là một người như thế nào?"

Tô Uyển Lạc sửng sốt, thấp giọng nói: "Một người rất tốt."

Cô hiếm khi kể với ai về gia đình mình. Khi cô học lớp hai, bố cô biến mất. Họ chuyển đến Hoài Thành từ huyện Lương Cảng và không có người thân bên cạnh, sau đó cô được ông lão ở hiệu sách kế bên nuôi nấng lớn lên.

"Ta xuất thân từ một gia đình đơn thân nhưng từ nhỏ ta đã sống khá hạnh phúc."

Con chim nhỏ nhấp một ngụm nước miếng: "Ngươi không có mẹ sao?"

Tô Uyển Lạc: "Đúng vậy, mẹ ta qua đời khi ta còn rất nhỏ."

Con chim nhỏ đạo đức giả nói: "Thật đáng thương."

Tô Uyển Lạc miễn cưỡng cười một tiếng. Hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng lạnh, cô cảm thấy con dao đề phòng cầm trên tay sắp trở nên lạnh giá.

Tô Uyển Lạc hỏi: "Xin hỏi một chút. Lạnh như vậy, sẽ kéo dài bao lâu..." Đột nhiên cô sửng sốt. Bởi vì cô muốn tiến lên một bước, nhưng bước chân và mặt đất đã dính lại thành một khối.

Khuôn mặt của cô ấy đông cứng lại và chính băng đã cố định cô ấy hoàn toàn tại chỗ.

Cô cảm thấy một cơn ớn lạnh lan ra từ chân mình, những tinh thể băng trong suốt, mỏng manh và xinh đẹp rơi xuống da cô và hoàn toàn hòa quyện với làn da của cô.

Những tinh thể băng đó xuyên vào cơ thể cô, vẫn như cũ độ ấm không giảm, đóng băng máu trong huyết quản của cô!

Tô Uyển Lạc cảm giác được một trận đau nhức, đột nhiên mở to hai mắt.

Con chim nhỏ quay lại và nhìn cô bằng một đôi mắt màu vàng đục kỳ lạ và tham lam. Nó cười với cái miệng há to, vẻ mặt dữ tợn, hàm răng dày ngoác ra treo đầy những miếng thịt đỏ như máu.

Sắc mặt Tô Uyển Lạc đột nhiên tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment