Nếu 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 là một bi kịch thì mọi chuyện đều có lý.
Vì sao Cố Sự Đại Vương lại muốn đem Thai Nữ về Hoài Thành?
Tại sao tất cả các kỹ năng của Thai Nữ đều khắc với Quỷ Mẫu?
Bởi vì đến cuối truyện, "người hùng" sẽ không thể sống sót.
PS đầu tiên của Thai Nữ, nuốt chửng bất kể lý do, được Cố Sự Đại Vương viết để đối phó với Quỷ Mẫu. Hắn muốn giết nhân vật chính của mình bằng chính đôi tay của mình.
Diệp Sanh nghĩ rõ ràng về điều này, thay vì thả lỏng, cậu lại mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ ngưng trọng và tức giận chưa từng có.
Cuộc chiến giữa Thai Nữ và Quỷ Mẫu vẫn tiếp tục diễn ra trong phòng.
Hàng trăm đứa trẻ ma đột nhiên chết đi, nước đen hóa thành lửa đen, càn quét thiên hạ. Những lưỡi lửa lan tràn khắp mặt đất, li3m láp những mảnh gương vỡ.
Nhiệt độ cao khiến gương tan ra, buộc Thai Nữ phải hét lên và không thể trốn thoát.
Trí thông minh của những kẻ dị giáo cấp cao không tệ, Thai Nữ đã nhận ra ý đồ của Quỷ Mẫu và bật khóc. Tiếng kêu của nó đã triệu hồi những đứa trẻ ma quái đang ẩn náu trong tòa nhà phát thanh, khiến chúng lần lượt bò ra ngoài và dùng cơ thể lỏng của mình để dập lửa.
Quỷ Mẫu cười lạnh. Sự căm ghét của cô đối với con đỉa này từ lâu đã vượt quá tình yêu của cô dành cho đứa trẻ. Những đứa con ma được Thai Nữ triệu hồi để dập lửa đều đột ngột chết và biến thành lửa trong suy nghĩ của cô.
Một cái triệu hoán, một cái ban chết.
Vô số đứa trẻ ma đã dùng mạng sống của mình biến thành ngọn lửa đêm dài này, đốt cháy toàn bộ tòa nhà.
Chiếc gương vỡ cuối cùng cũng gần như tan chảy hoàn toàn, trận chiến giữa Quỷ Mẫu và Thai Nữ khiến cô thiệt mạng gần như mất hàng vạn đứa con. Cô khẽ th ở dốc, khuôn mặt nhăn nhó, cô giơ tay vuốt v e mái tóc dài màu vàng nhạt của mình một cách duyên dáng rồi bước từng bước về phía mảnh gương cuối cùng còn sót lại trong góc.
Thai Nữ bây giờ chỉ có thể trốn ở đây.
Con đỉa hút máu này cuối cùng cũng lộ nguyên hình và bị cô bóp cổ đến chết.
Mảnh gương vỡ cuối cùng nằm dưới chân Diệp Sanh.
Diệp Sanh cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của Thai Nữ đang sợ hãi và tuyệt vọng trong gương. Da của Thai Nữ trong suốt như da em bé. Nó không thể trốn thoát và biết mình sẽ phải chết ở đây, khi nó nhìn Diệp Sanh, trong mắt nó hiện lên sự hận thù sâu sắc. Đôi mắt đen nhỏ xíu chứa đựng sự lên án, sát ý và sự oán giận.
Nó rõ ràng đã chết vì lòng tham của chính mình.
Tại sao nó lại hận cậu? Nhưng nó đã là một kẻ dị giáo nên cậu không trông cậy vào việc giảng đạo lý với nó.
Diệp Sanh đặt cuốn 《 Chuyến Tàu Đêm 》trong tay xuống và ngước mắt lên nhìn mọi thứ một cách thờ ơ.
Cậu một đường đi tới, mỗi lần đối đầu với những kẻ dị giáo, cậu đều chiến đấu một mình, liều mạng và máu của mình để có được cơ hội sống sót mong manh. Đoàn tàu Âm Sơn, Hồ Tình Nhân, Biệt thự Lạc Hồ và Nhà thi đấu Nghệ thuật và Thể thao cũ. Có thể nói, Diệp Sanh đã quen với tình huống này từ lâu.
Sau khi Quỷ Mẫu g iết chết Thai Nữ, cậu là người tiếp theo bị giết. Đây là một tên dị giáo cấp A+, trong tay cậu chỉ có một viên đạn cấp B.
Không có cơ hội chiến thắng.
Thai Nữ khóc lâu đến mức giọng khàn khàn. Ngón tay của Thai Nữ chạm vào gương, giữa các ngón tay vẫn còn những hạt phôi trong suốt, khuôn mặt nhăn lại, trông vô cùng tủi thân. Tuy nhiên, sau khi cảm thấy tủi thân được một lúc, nó lại nhìn Diệp Sanh bằng ánh mắt tà ác.
Diệp Sanh đã ở bên nó lâu như vậy, sao cậu lại không hiểu ý nó, đứa em gái đây là chết cũng phải kéo người khác làm đệm lưng.
Nó muốn giết cậu.
Diệp Sanh rũ mắt xuống, không để ý đến sát ý của Thai Nữ, lạnh lùng nói: "Cô muốn sống sót sao?"
Thai Nữ oán giận, ngắt quãng nói: "Đều là lỗi của cậu, đều là lỗi của cậu."
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, muốn sống sót thì cứ nghe tôi nói."
Thai Nữ ở trên đoàn tàu Âm Sơn bị Diệp Sanh cắn nuốt một lần, nó cảnh giác và phẫn uất nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Nhưng Quỷ Mẫu đang từng bước tiếp cận, áp lực tàn khốc của dị giáo cấp A+ khiến nó không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng vào người này.
"Cậu muốn, nói, cái gì?"
Diệp Sanh hỏi: "Gọi linh của cô có thể trò chuyện cùng những đứa trẻ ma không?"
Thai Nữ gật gật đầu.
Diệp Sanh dùng ngón tay sờ gương, đôi mắt trong suốt đen trắng vô cùng xinh đẹp.
"Không đứa trẻ nào lại thích một người mẹ bạo lực sẽ giế t chết chính mình. Nếu muốn sống sót thì rất đơn giản. Hãy dùng 【 gọi linh 】 để nói cho tất cả những đứa trẻ ma quái ở Hoài Thành về chuyện đã xảy ra ở đây."
"Khi một đứa trẻ cảm thấy sợ mẹ mình, nó chỉ có thể tìm cha mình."
Sức mạnh của Quỷ Mẫu đến từ hàng nghìn tỷ đứa trẻ ma. Lúc trước "cha" và "mẹ" mỗi người chỉ có một nửa sức mạnh nên Lương Tân Hải luôn có thể trấn áp được Quỷ Mẫu. Lương Húc mang trong mình dòng máu của Lương Tân Hải, thay thế sự tồn tại của "cha".
Giờ đây Quỷ Mẫu đã chiếm lấy cơ thể của Lương Húc mới có thể trao toàn bộ quyền lực cho cô.
Các đường nét trên khuôn mặt chồng chéo, bốn con mắt và hai cái miệng trên khuôn mặt của Quỷ Mẫu thực ra đang không ngừng nhắc nhở cậu rằng trong cơ thể này còn có một người khác.
Quỷ Mẫu bước đi rất nhẹ nhàng, chiếc váy dài màu trắng quét qua đống bừa bộn, đi đến trước mặt họ. Cô ấy có thân hình cao gầy, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi mỉm cười: "Cậu đang nói cái gì vậy? Đừng trò chuyện dưới nền đất nữa."
Thai Nữ vẫn không tin tưởng Diệp Sanh, nhưng đến nước này, nó cũng không thể làm gì được.
Nó không muốn chết.
Thai Nữ chợt phát ra tiếng khóc nỉ non.
Âm thanh đó trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, tiếng khóc xuyên qua tòa nhà, mang theo thứ ngôn ngữ chỉ tồn tại trong những kẻ dị giáo, truyền đến tai của mọi đứa trẻ ma.
—— Mẹ các ngươi đang giết người.
—— Bà ta đã giết hàng chục ngàn anh chị em của các ngươi trong căn phòng này.
—— Mẹ các ngươi là người điên.
Thai Nữ khóc đến cổ họng chảy máu, khóc đến khàn giọng nhưng vẫn không dừng lại.
May mắn thay, 【 gọi linh 】 của nó có hiệu quả, có hàng nghìn tỷ đứa trẻ ma ẩn náu dưới lòng đất, cơ thể của chúng có thể bao trùm toàn bộ thành phố Hoài Thành. Chúng không biết chuyện gì đã xảy ra trong tòa nhà phát sóng, nhưng chúng là anh chị em cùng một mẹ, và chúng cảm nhận được vụ thảm sát từ mẹ ruột của mình từ một nơi xa xôi.
Chúng đều sợ hãi tim đập nhanh, tự oán hối tiếc.
Bị ép buộc bởi nỗi sợ chết, những đứa trẻ ma quái cũng khóc cùng với Thai Nữ.
Mẹ đáng sợ quá, chúng muốn tìm cha.
Chúng muốn tìm cha.
Quỷ Mẫu suốt đêm nghe tiếng khóc của Thai Nữ, dùng giọng điệu kỳ lạ nói: "Ồn ào quá." Cô đưa tay ra, cố gắng giật lấy mảnh gương trong tay Diệp Sanh. Vừa mới giơ tay lên, cơ thể cô chợt cứng đờ, đôi mắt đột nhiên mở to, khó tin nhìn ngón tay của mình.
Chuyển động của cô trở nên chậm chạp, cứng nhắc và kỳ lạ. Cơ thể cô đã mất kiểm soát.
Bên tai cô có thể nghe thấy tiếng khóc điên cuồng của Thai Nữ, sắc bén đến mức dường như xuyên thủng màng nhĩ, những đứa trẻ ma dưới chân Quỷ Mẫu cũng run rẩy khóc đòi cha.
Quỷ Mẫu đã biết nguyên nhân. Cô nghiến răng nghiến lợi, hai mắt sắp nổ tung, thở mạnh: "Ta muốn giết ngươi!"
Nhưng sau khi cô hét lên câu này một cách tê tâm liệt phế, không còn lời nào để nói tiếp theo nữa. Trên người Quỷ Mẫu xuất hiện một tia sáng trắng nhàn nhạt, mọi động tác hung bạo tàn khốc đều bị đóng băng, cô đứng đó, sắc mặt hung ác vặn vẹo, thân thể co giật.
Đôi mắt tràn đầy sát ý của "mẹ" ở phía sau buộc phải nhắm lại, đôi mắt chết dại và tang thương của "cha" dần dần trở nên có ánh sáng.
Lương Húc tỉnh lại.
Lương Húc thống trị cơ thể này.
Diệp Sanh thở phào nhẹ nhõm và ném mảnh gương sang một bên.
Sau khi Lương Húc tỉnh lại, ánh mắt ông cực kỳ phức tạp nhìn thiếu niên đứng trong góc, ông có ý thức trong cơ thể Quỷ Mẫu nên ông đã chứng kiến mọi việc Diệp Sanh làm.
Nhìn chàng trai trẻ này đối phó với Hera trong phòng phát sóng một cách dễ dàng, dùng những lợi thế nhỏ nhất để trao đổi nhiều thông tin nhất;
Nhìn thấy chàng trai trẻ này bình tĩnh và điềm tĩnh đến mức nào, cậu có thể kể toàn bộ câu chuyện về Đô Thị Dạ Hành Giả chỉ bằng một vài manh mối;
Nhìn chàng trai trẻ này chỉ đơn giản dứt khoát dùng dao để mổ bụng và lấy Thai Nữ ra;
Nhìn chàng trai trẻ này thể hiện trí tuệ và lòng dũng cảm phi thường của con người trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Lương Húc khàn khàn nói: "Cậu rất thông minh."
Diệp Sanh nhếch khóe môi, lại cầm lên số đầu tiên của 《 Chuyến Tàu Đêm 》. Cậu đứng dậy với máu dính khắp người, mặt và tay. Một khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng và chán đời trong xã hội loài người nhưng trong địa ngục bị bao vây bởi những kẻ dị giáo này lại toát lên vẻ đẹp sắc nét trong ngọn lửa đen cùng vầng trăng máu. Loại vẻ đẹp này không mang lại cho người ta bất kỳ liên tưởng nào đến sự mềm mại, hoàn toàn là loại kiến huyết phong hầu muốn mạng người.
"Ông đã xem số thứ hai của 《 Chuyến Tàu Đêm 》 đúng không?" Diệp Sanh nhẹ giọng nói: "Ông biết cái kết mà Hera không biết."
Lương Húc im lặng một lúc rồi nói: "Cậu thực sự thông minh."
Diệp Sanh không cần được người khen ngợi.
"Cái kết của 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 là gì?"
Lương Húc nói một chữ: "Lửa."
Diệp Sanh: "Lửa?"
Lương Húc gật đầu giơ tay lên, lũ quỷ con tụ tập dày đặc bên cửa sổ nghe được lời dặn dò của cha, ngoan ngoãn rời đi.
Diệp Sanh đứng trên tầng 24, nhìn thẳng xuống và nhìn thấy Hoài Thành với những tòa nhà cao tầng dưới bầu trời đêm bên ngoài.
Lương Húc kể: "Người vợ đã gọi cảnh sát, bác sĩ cảm thấy bị phản bội nên về nhà dùng dao giết vợ. Khi hắn đang rửa tay thì trên TV đang chiếu cuộc phỏng vấn với gia đình nạn nhân, mọi người đều khóc đứt ruột gan. Hắn trở thành một kẻ xấu tội ác đày trời. Mà cảnh sát đang ở tầng dưới và chuẩn bị bắt giữ hắn."
Lương Húc nhẹ giọng nói.
"《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 là sự tự cứu bản thân và khao khát công lý của một cậu bé. Cậu bé cho Dạ Hành Giả thân phận của một bác sĩ sản phụ khoa vì cậu cảm thấy rằng chỉ những người cho người khác mạng sống mới đủ tư cách để lấy đi sự sống."
"Cậu bé rất nhạy cảm và cực đoan nên cậu ấy rất đau đớn. Khi viết câu chuyện này, cậu đảm nhận vai một bác sĩ. Cậu tưởng tượng mình sẽ trở thành Dạ Hành Giả và gi ết chết tất cả những kẻ bắt nạt mình."
"Nhưng cậu ấy không muốn bị cảnh sát bắt, cũng không muốn bị công lý xét xử. Bởi vì mọi thứ cậu bé gặp phải trong thực tế đều khiến cậu cảm thấy cảnh sát không đủ tư cách để phán xét cậu, và trên thế giới không có công lý thực sự trong đó. Cậu là công lý duy nhất."
"Cho nên 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 nhất định sẽ là một bi kịch."
"Bởi vì Đô Thị Dạ Hành Giả... là một người tử vì đạo vì công lý."
Đây là Cố Sự Đại Vương.
Ngây thơ, lãng mạn, cực đoan, điên rồ, đạo đức giả, bi quan.
"Trước khi cảnh sát lên tầng, bác sĩ đã châm bình gas và cho nổ tung toàn bộ tòa nhà. Hắn đã dùng vụ tự thiêu để bảo vệ sự trong sạch cuối cùng của mình. Nói với thế giới này rằng hắn không sai. "
Ngọn lửa.
Câu chuyện này được sinh ra trong lửa và kết thúc trong lửa. Nhân vật chính hy sinh thân xác của mình cho ngọn lửa như là chương cuối cùng.
Sau khi nghe đoạn kết của 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》, Diệp Sanh không hề ngạc nhiên chút nào, cậu lạnh lùng đánh giá: "Kẻ điên."
Lương Húc im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Trên tàu, Thai Nữ biến mất, không có thiên địch nào ngăn cản được Quỷ Mẫu. Vốn dĩ đêm nay tôi và Hera đồng quy vu tận, cha mẹ quay lưng lại với nhau, và những đứa trẻ ma cũng sẽ đánh nhau. Khi đến lúc đó, một ngọn lửa đen sẽ thổi quét qua toàn bộ Hoài Thành."
"Rất nhiều người có thể chết, hoặc có thể chỉ chết một số ít người."
Khi Lương Húc nói câu này, ông hoàn toàn mất đi nhân tính, sắc mặt chết lặng, ông bình tĩnh nói: "Nếu một quái vật ở thành thị muốn lan truyền rộng rãi, trước tiên nó cần có công lý, cần được mọi người thừa nhận, và mọi người cần phải sẵn sàng tin vào điều đó. Thứ hai, nó phải là một bi kịch."
Lương Húc nói: "Anh hùng lấy thân tuẫn đạo, lửa rèn luyện công lý. Khi lửa bùng lên, Đài phát thanh Hoài Thành, với tư cách là Đô Thị Dạ Hành Giả, tôi kỳ thực có chuyện muốn nói."
Lương Húc mở ngón tay ra và bên trong cầm một mảnh giấy.
Diệp Sanh cầm lấy tờ giấy, mở ra và nhìn thấy nét chữ viết ngoằn ngoèo quen thuộc.
【 Tôi muốn biến thành một cơn mưa lớn biết bao,
Rửa sạch mọi điều xấu xí trên thế giới;
Tôi muốn biến thành tia sét biết bao,
Soi sáng tâm trí bẩn thỉu của những kẻ nắm quyền;
Tôi muốn biến thành một lưỡi dao sắc bén biết bao,
Chia cắt những năm tháng hỗn loạn giữa đúng và sai trong một trăm năm, và để công lý và lòng tốt gặp nhau.
Một ngày nào đó con bướm đỏ sẽ bay qua biển rộng;
Ánh mắt của Jeremiel không còn bị cản trở nữa.
Nhân loại dối trá.
Họ dùng sự sợ hãi, máu tươi và cái chết để đổi lấy tiền tài, quyền lực và địa vị.
Chúng ta cần một ngọn lửa để đốt cháy rào cản đen tối này và cứu hàng nghìn tỷ sinh vật trên trái đất.
Hãy bắt đầu ở đây.
Rốt cuộc có một ngày,
Ngọn lửa sẽ thiêu rụi đảo Sariel và xuyên qua mắt quỷ. 】
Đôi mắt của Diệp Sanh mở to khi nhìn thấy đoạn cuối.
Sariel, Sariel!
Tên ban đầu của Đảo Bướm là Sariel!
Cũng là một trong những thiên thần trong 《 Sách Enoch 》, đại diện cho lòng thương xót của Chúa, nhưng Đảo Sariel, hòn đảo bí mật nhất của loài người lại được đặt theo tên của một con quỷ.
Sariel, có được trong Mắt Quỷ trong truyền thuyết.
---Editor muốn nói---Haha, thấy điểm chung chưa mọi người.
Sanh Sanh – vết bớt hình bướm đỏ – Đảo Sariel – mercy of god – Ninh Ninh.