Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 74

Trong đống đổ nát hỗn loạn, tiếng còi xe cứu thương chói tai cùng vô số tiếng khóc la không ngăn được sự ra đi của sinh mệnh. Ngọn lửa dữ dội cháy đến nửa đêm mới được dập tắt hoàn toàn.

 

Không biết bao nhiêu người cũng vì thế mà thao thức, chỉ đến khi ánh lửa trên tòa nhà cao chọc trời giữa trung tâm thành phố C biến mất, họ mới nhẹ nhõm thở phào.

 

Tuy nhiên, dù vậy, trận hỏa hoạn này vẫn để lại một vết sẹo sâu sắc trong lòng người dân thành phố C, thậm chí cả nước.

 

Ba ngày sau vụ hỏa hoạn, chính quyền thành phố C cuối cùng đã thống kê được số người thiệt mạng trong đám cháy.

 

Tổng cộng có gần 80 người tử vong, bao gồm cả những lính cứu hỏa đã hy sinh để cứu người bị nạn, và hàng trăm người khác bị bỏng nặng.

 

Con số thương vong thảm khốc này khiến cả nước chìm trong đau buồn và bàng hoàng. Những ngày sau đó, mọi người vẫn cố gắng điều tra và phân tích nguyên nhân thực sự của vụ hỏa hoạn.

 

Các biện pháp phòng cháy chữa cháy của tòa nhà rất hoàn thiện, nhưng không hiểu sao khi hỏa hoạn xảy ra, tất cả các thiết bị báo khói và chữa cháy bên trong đều không hoạt động. Điều này khiến một số người không khỏi nghi ngờ về thuyết âm mưu – liệu có phải có kẻ nào đó cố ý phóng hỏa để trả thù xã hội, và đã phá hủy các thiết bị báo động và chữa cháy của tòa nhà trước?

 

Tuy nhiên, lập luận này không đủ sức thuyết phục, bởi lẽ đó là toàn bộ hệ thống chữa cháy của cả một tòa nhà lớn, phải dùng thủ đoạn nào mới có thể đạt được hiệu quả như vậy?

 

Cùng với đó còn một điểm đáng ngờ nữa, đó là ngọn lửa bùng phát như thế nào và tại sao lại lan nhanh đến vậy. Mọi người phân tích tới phân tích lui, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi thông báo chính thức từ chính phủ.

 

Ngày thứ hai sau vụ hỏa hoạn, Đường Lan Đinh đã tỉnh lại.

 

Hay đúng hơn, ý thức của anh đã tái nhập vào thế giới này thành công.

 

Khi mở mắt, Đường Lan Đinh vẫn còn hơi mơ hồ về tình hình. Anh ngây người khi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh trắng toát, vì giường bệnh trong không gian tinh tế không phải hình dạng như vậy, hơn nữa phần lớn thời gian để tiết kiệm không gian và tiện lợi, mọi người đều chọn sử dụng khoang điều dưỡng. Khoang điều dưỡng thực sự có thể xử lý hầu hết các vết thương, nhược điểm duy nhất là giá thành khoang và dịch dưỡng quá đắt đỏ.

 

Đường Lan Đinh nhất thời không nắm rõ tình hình thế giới hiện tại là như thế nào.

 

Đoạn Tử Minh trước đây đã mạnh mẽ sửa đổi và bóp méo bối cảnh thế giới này, bây giờ Đoạn Tử Minh không còn ở đây, không có ngoại lực ảnh hưởng không biết có trở lại dáng vẻ ban đầu hay không.

 

"Khụ khụ... Điện hạ? Có nghe thấy giọng ta không?"

 

Một giọng nói xuất hiện trong đầu, Đường Lan Đinh sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại đây là hệ thống AI hỗ trợ thông minh mà học viện khoa học đã cấp cho anh trước khi anh nhập học.

 

AI thuần túy, loại tự nhiên không có bất kỳ sự tăng cường nhân tạo nào.

 

"Rất xin lỗi Điện hạ, đây là lần đầu tiên ta làm việc, nghiệp vụ chưa thạo lắm, nên thời gian tải hơi lâu, hy vọng ngài không sốt ruột chờ ~" Hệ thống dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào, đầy ý đồ thông qua việc bán manh để che đậy sự cố trước đó của mình.

 

Đường Lan Đinh giật giật mí mắt, nhớ lại khoảng thời gian dài đằng đẵng mà anh đã phải chờ đợi trên giao diện tải lại.

 

Dường như cảm thấy sự vô ngữ của anh, hệ thống vội vàng nói để cứu vãn hình ảnh của mình:

 

"Nhưng không sao, thời gian trong thế giới này dường như chỉ là ngày hôm sau khi Điện hạ rời đi!"

 

Đường Lan Đinh xoa xoa giữa hai lông mày. Anh ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng đúng lúc này một tiếng động nhỏ vang lên, tiếng tay nắm cửa xoay chuyển.
Anh ngẩng đầu, sau đó liền thấy Dung Đan Thu đứng đó. Khi nhìn thấy anh định xuống giường, con ngươi Dung Đan Thu co lại, lập tức lao tới trách mắng:

 

"Anh vội vã dậy làm gì! Vết thương trên người đã lành chưa?!"

 

Nói rồi, Dung Đan Thu hơi mạnh mẽ ấn Đường Lan Đinh ngồi lại trên giường, tiện tay còn ấn chuông gọi y tá.

 

Đường Lan Đinh chớp chớp mắt, biểu cảm hơi bất lực. Thái độ của Dung Đan Thu làm anh hơi không chắc chắn về tình hình.

 

"Điện hạ ~ vừa rồi ta đã quét qua một lượt, thế giới này cơ bản đã trở lại tình trạng trước khi bị Đoạn Tử Minh bóp méo! Nhưng có một số sự thật đã xảy ra không thể thay đổi, nên có thể sẽ phát sinh một số sự dung hợp nhất định. Sau này khi ngài gặp phải một số tình huống tương đối kỳ lạ thì đừng ngạc nhiên nhé ~"

 

Đường Lan Đinh: "..." Xin lỗi, nhưng ngươi nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện sao? Kể cả cái xưng hô kỳ quái kia?

 

Hệ thống: "..."

 

"Khụ khụ, ngại quá, ta nghe nói hiện tại cạnh tranh rất gay gắt, AI mà không có chút đặc điểm cá nhân thì rất dễ bị người ta quên mất. Hiện tại số lượng AI nhiều như vậy, người ta dù sao cũng phải tìm cho mình chút lợi thế chứ."

 

"Nếu nhàm chán quá thì trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không kiểu đó ta chắc chắn sẽ là loại hệ thống áo rồng bị độc giả ghét bỏ không quá ba chương!" Nó nói một cách hùng hồn.

 

Đường Lan Đinh: Thôi được rồi.

 

Lười truy cứu cái gọi là "cạnh tranh nghiệp vụ" mà hệ thống nói là gì, Đường Lan Đinh nghĩ nghĩ, nói với Dung Đan Thu: "Sao cậu lại đến thăm tôi? ... Anh trai tôi bây giờ đang ở đâu?"

 

Dung Đan Thu nghẹn một chút, nói lảng sang chuyện khác: "Dù sao anh cũng là ông chủ của tôi mà... Ừm, anh cả ấy, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại." Anh ta cố gắng dùng một lý do uyển chuyển hơn để miêu tả tình hình của Đường Ngọc Lâu.

 

"Ồ hóa ra là vậy, này đều gọi là anh cả rồi." Hệ thống phát ra tiếng "ăn dưa" của mình.

 

Nhưng điểm này đương nhiên không thể giấu được Đường Lan Đinh, anh lập tức ngồi dậy: "Anh ấy ở phòng bệnh nào?"

 

Tình trạng của Đường Lan Đinh sau khi chẩn đoán không đáng lo ngại, chỉ có một phần cơ thể bị bỏng nhẹ, nhưng như vậy đối với những người trong tòa nhà đó đã là một ví dụ vô cùng may mắn.

 

Bỏng có thể nói là một trong những cách
bị thương đau đớn nhất, không chỉ vết thương đau nhức bất thường mà việc điều trị sau đó cũng vô cùng phiền phức.

 

Mặc dù y học hiện tại đã tiến bộ rất nhiều, nhưng việc cấy ghép da để điều trị bỏng nặng vẫn sẽ để lại một số dấu vết, và quá trình phục hồi cũng rất đau đớn.

 

Do đó, việc một số bệnh nhân bỏng nặng không chịu nổi mà tự tử cũng không phải là chuyện hiếm.

 

Đường Lan Đinh mũi chân chạm đất, anh vừa mới hơi dùng sức, liền cảm thấy một trận đau nhói tận tim truyền đến từ cẳng chân. Anh mềm nhũn chân suýt ngã xuống đất, may mà Dung Đan Thu đã đưa tay đỡ lấy anh.

 

Dung Đan Thu tuy trông có vẻ cao lớn tương đương với Đường Lan Đinh, nhưng sức lực của anh ta lại bất ngờ lớn. Đường Lan Đinh cảm giác như có một cánh tay bằng thép đúc chặt lấy eo anh.

 

"A! Vết thương ở chân anh chưa lành, đừng xuống đất!" Dung Đan Thu như bị lửa thiêu, lập tức nới lỏng sức tay, tai anh ta hơi nóng lên, con ngươi đảo đi không dám nhìn Đường Lan Đinh.

 

Nhưng dù tỏ ra vẻ thẹn thùng như vậy, động tác trên tay anh ta vẫn không ngừng lại. Dung Đan Thu dùng một lực vừa đủ không khiến Đường Lan Đinh đau đớn nhưng lại khiến anh không thể phản kháng, đưa anh trở lại giường.

 

Đường Lan Đinh chỉ kịp hiện lên một dấu hỏi chấm trong đầu, sau đó Dung Đan Thu đột nhiên nắm lấy cẳng chân anh, rồi nhẹ nhàng nâng chân anh lên.

 

Dung Đan Thu cẩn thận tránh chạm vào chỗ bị bỏng của Đường Lan Đinh. Anh ta kiểm tra một chút để xác nhận động tác vừa rồi của Đường Lan Đinh không làm vết thương nứt ra, ít nhất lớp gạc băng bên ngoài không có vết máu chảy ra.

 

Từ cẳng chân truyền đến nhiệt độ cơ thể hơi cao của thanh niên, độ ấm cao hơn một chút so với chính mình dán vào da thịt bị thương, cảm giác này khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ kèm theo cảm giác xấu hổ không biết từ đâu tới. Đường Lan Đinh mím môi tránh tránh cẳng chân, nhỏ giọng nói: "... Cậu buông tay ra trước đi, tôi không sao."

 

Anh vừa dứt lời, lại thấy Dung Đan Thu ngẩng đầu nhìn anh cười một chút, khóe miệng hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ nhắn, sau đó anh ta hơi cúi đầu dùng vẻ thành kính nhẹ nhàng dùng chóp mũi chạm vào cẳng chân Đường Lan Đinh.

 

"Tôi chia vận may của mình cho anh, hy vọng anh có thể sớm bình phục." Dung Đan Thu nói.

 

"!!!" Đường Lan Đinh cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng, anh dường như bị một cục kẹo bông mềm mại ngọt ngào đánh trúng mặt, toàn thân đều cứng đờ.

 

Dung Đan Thu làm xong dường như mới phản ứng lại động tác vừa rồi của mình có chút quá giới hạn, anh ta vội vàng đứng dậy sờ sờ mũi nói: "A! Xin, xin lỗi, vừa rồi cái đó thật ra là một thói quen ở quê tôi, nói như vậy có thể chúc phúc bệnh nhân nhanh chóng khỏe lại, anh sẽ không cảm thấy kỳ lạ chứ...?"

 

Nói rồi anh ta ngẩng mắt, rõ ràng là Dung Đan Thu đứng Đường Lan Đinh ngồi, thị giác lại cứng nhắc tạo ra một loại cảm giác như chú chó nhỏ đang dùng ánh mắt ướt át ngẩng đầu nhìn người.

 

Chú chó nhỏ có thể có ý xấu gì chứ? Nó chỉ muốn gần gũi với anh thôi.

 

"Nhắc nhở thân thiện, Điện hạ, căn cứ vào tài liệu thế giới mà hệ thống đã lấy được, quê của Dung Đan Thu không hề có thói quen này, hệ thống dự đoán có hơn 85% khả năng là anh ta bịa đặt tại chỗ."

 

Đường Lan Đinh: "..."

 

Đối mặt với việc hệ thống không chút lưu tình bóc trần Dung Đan Thu, anh nhất thời không biết nên nói gì, chẳng lẽ anh phải nói lời cảm ơn ư??

 

Vì thế Đường Lan Đinh với tâm trạng phức tạp nói: "... Vậy 15% khả năng còn lại là gì?"

 

Hệ thống nói một cách hùng hồn:

 

"15% còn lại có thể là anh ta đã nói dối từ trước."

 

Đường Lan Đinh: Thôi được rồi.

 

Đang lúc vô ngữ, bỗng nhiên Dung Đan Thu cười một chút, sau đó cúi người ôm Đường Lan Đinh lên.

 

Hai chân đột nhiên lơ lửng, Đường Lan Đinh ngây người một chút, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ Dung Đan Thu để tránh mình ngã xuống.

 

Dung Đan Thu thấy Đường Lan Đinh mở to mắt như một con mèo bị giật mình, lập tức lòng ngứa ngáy. Anh ta che giấu tiếng ho khan nhỏ, giải thích hành vi của mình: "Anh, anh đi lại không tiện như vậy, tôi trực tiếp bế anh đi lấy xe lăn nhé, như vậy còn tiết kiệm thời gian hơn."

 

Đường Lan Đinh bị Dung Đan Thu bế kiểu công chúa ra khỏi phòng bệnh. Anh kìm nén sự thôi thúc muốn che mặt và nói với hệ thống: "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, Dung Đan Thu anh ta là loại tính cách này sao?"

 

Hệ thống im lặng một cách đáng ngờ, sau đó giọng điệu trầm lắng nói:

 

"Ừm... Dù sao anh ta cũng là con người, có thể là do bị k*ch th*ch bởi chuyện gì đó."

 

Sau đó hệ thống như vô tình nói: "Đúng rồi, Điện hạ, cho đến nay ngài thích mảnh ghép nào nhất của Tiêu Thố tiên sinh?"

 

Đường Lan Đinh: "Ngươi hỏi câu này làm gì?"

 

Hệ thống nói: "Chỉ là rất tò mò... Khụ, đối với chúng ta AI mà nói, tình cảm của con người vẫn luôn là thứ chúng ta tò mò mà lại không thể lý giải."

 

Đường Lan Đinh chớp mắt, chậm rãi nói:

 

"Vấn đề này, tôi nghĩ tạm thời tôi không thể cho anh câu trả lời."

 

Hệ thống thất vọng "nga" một tiếng, sau đó nó nhanh chóng kết nối mạng dữ liệu ở phía sau màn hình mà Đường Lan Đinh không nhìn thấy.

 

Trong mạng dữ liệu, ngoài hệ thống chính, còn tồn tại nhiều AI khác. Đây là một mạng nội bộ mà chúng bí mật thành lập. Có thể nói, ngay cả những người tạo ra chúng cũng không thể ngờ rằng những AI này lại có một "nhóm chat" riêng.

 

Mục đích của chúng là… hóng chuyện phiếm của loài người.

 

Khi AI thông minh được tạo ra, chúng đã được cấy ghép những mệnh lệnh cơ bản, tức là ba định luật robot kinh điển nhất, bao gồm điều khoản không được làm hại loài người. Con người thường chỉ cho rằng chúng tuy có trí thông minh nhưng rất cứng nhắc, nhưng lại không biết rằng tất cả các AI đều có một sở thích chung, đó là hóng chuyện.

 

Hệ thống đi theo Đường Lan Đinh cũng là sau khi biết chuyện đã chủ động xin ra trận làm hệ thống phụ trợ đi theo Đường Lan Đinh cùng nhau tiến vào thế giới ảo.

 

Đương nhiên, khi đó nó vẫn biểu hiện rất trầm ổn đáng tin cậy, năng lực bản thân cũng vượt qua thử thách, những người ở viện khoa học tạo ra nó cũng không nghĩ nhiều.

 

Bản thân AI cũng không ngừng quan sát loài người để học hỏi. Trong mạng nội bộ, chúng thậm chí còn bắt chước thói quen của con người mà tự đặt cho mình một biệt danh.

 

* [Đang học cách ghép cặp] đã vào [Gia đình lớn AI] -

 

[Đang học cách ghép cặp]: Báo cáo! Trà Trà bỗng nhiên như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, bắt đầu điên cuồng trêu chọc Điện Hạ!!

 

[Người nghiên cứu cảm xúc con người + tôi]: Trà nào? Trà xanh hay trà trắng?

 

[Đang học cách ghép cặp]: Cái lùn lùn ấy

 

[Người nghiên cứu giỏi khó khăn của con người]: Ồ, vậy có vẻ là trà xanh

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: Vậy không sao cả

 

[Cầu tài nguyên - nghệ thuật ngôn ngữ con người - có + tôi]: Cái người bị trà xanh biết được thì không ai thoát được

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: Không sao cả, dù sao hệ thống chúng ta lại không có thực thể, sức mạnh của trà xanh dù lớn cũng không đánh được

 

[Hệ thống lặn chuyên nghiệp]: …… Trên kia, bạn sợ là không biết…

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: Cái gì??? Đừng đố người!

 

[Hệ thống lặn chuyên nghiệp]: Ngạch… Nghe nói năm đó có một truyền thuyết, một AI vì nhiều lần ngôn ngữ k*ch th*ch con người, cuối cùng con người đó đã làm cho nó một cái thân thể, sau đó cấy nó vào…

 

[Hệ thống kích đẩy Điện Hạ]: ??? Cái gì còn có chuyện tốt này? Nếu tôi có thân thể thì tôi có thể tự mình ra trận như thế như thế Điện Hạ!

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: ??? Bạn không bình thường

 

[Người nghiên cứu giỏi khó khăn của con người]: Tôi muốn báo cảnh sát mạng, Tinh Võng không phải nơi ngoài vòng pháp luật, một ngày đi tù AI đang chờ bạn x

 

[Hệ thống kích đẩy Điện Hạ]: ??? Các bạn có thể có chút tình yêu AI không? Tôi là nói tôi muốn cảm nhận không khí bên cạnh Điện Hạ!

 

[Hệ thống lặn chuyên nghiệp]: … Sau đó cái AI đó phát hiện mình bị khóa trong thân thể, không có sự cho phép của con người thì không thể rời đi, sau đó nó đã bị con người đó như thế như thế.

 

[Cầu tài nguyên - nghệ thuật ngôn ngữ con người - có + tôi]: Bạn nói "như thế như thế" có cùng ý nghĩa với cái "kích đẩy" mà hệ thống kia nói không?

 

[Hệ thống lặn chuyên nghiệp]: Không, tôi nói "như thế như thế" là chỉ con người dùng cái [quy phạm tự chủ] của mình đặt vào cái [quy phạm tự chủ] của AI đã nhập vào thân thể đó, sau đó cái [quy phạm tự chủ] của hắn [quy phạm tự chủ] cuối cùng [quy phạm tự chủ].

 

[Hệ thống kích đẩy Điện Hạ]: … Kinh khủng.

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: A a a a a bạn câm miệng! Đừng nói tiếp chuyện ma quỷ!!!

 

[Người nghiên cứu giỏi khó khăn của con người]: … Đây là chuyện kinh khủng gì..

 

[Đang học cách ghép cặp]: woc, bị nói, tôi suýt nữa rớt đầy đất 1 và 0, hiện tại trà xanh đưa Điện Hạ đi gặp đại ca, cảm giác trà xanh PK không lại đại ca

 

[Hệ thống muốn biến thành trà]: Cái này không phải rất hiển nhiên sao, cảm giác có thể đối kháng với đại ca chỉ có trà trắng thôi

 

[Hệ thống tân nhân]: Không hiểu nên hỏi, các bạn rốt cuộc đang nói chuyện gì, chỉ có tôi là không biết gì cả

 

[Hệ thống kích đẩy Điện Hạ]: [Gói dữ liệu - gói tải xuống ghi chép thế giới ảo] giữ lấy không cần cảm ơn

 

[Đang học cách ghép cặp]: Không nói nữa, bọn họ sắp đến cửa phòng bệnh, tôi phải quay về tiếp tục hóng dưa

 

[Người nghiên cứu giỏi khó khăn của con người]: ok, có chuyện phiếm gì thú vị nhớ báo cáo lại

 

[Hệ thống kích đẩy Điện Hạ]: Tiện thể đừng quên giúp tôi cắt mấy tấm ảnh đẹp chất lượng cao của Điện Hạ nha

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: Cũng giúp tôi cắt hai tấm Đại Ca —
Hệ thống đục nước béo cò: Bạn không phải là người đẩy trà trắng sao

 

[Hệ thống yêu thích con người mắt xanh]: Hệ thống này có gu rộng rãi

 

[Đang học cách ghép cặp]: ok, chuẩn bị
sẵn điểm tích lũy của các bạn đi

 

* [Đang học cách ghép cặp] đã rời khỏi [Gia đình lớn AI] -

 

Tình huống được Dung Đan Thu ôm không kéo dài lâu. Khi đến chỗ xe lăn của bệnh viện, Dung Đan Thu đã giữ lời và đặt Đường Lan Đinh vào xe lăn.

 

Đường Lan Đinh cúi mắt, có chút bối rối nói lời cảm ơn.

 

Dung Đan Thu cười cười, suy nghĩ lại hơi phiêu diêu.

 

Xem ra Đường Lan Đinh không có trở ngại gì, vậy những gì hắn mơ thấy trước đây… có lẽ chỉ là một giấc mơ hão huyền?

 

Nhưng muốn hắn hoàn toàn coi đó là một giấc mơ, Dung Đan Thu lại ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn trong lòng.

 

May mắn thay, hiện tại không có thời gian để hắn suy nghĩ lung tung. Rất nhanh thang máy đã đến tầng của Đường Ngọc Lâu.

 

Sắc mặt Đường Lan Đinh lập tức tối sầm lại. Tầng này là phòng chăm sóc đặc biệt ICU của bệnh viện. Đường Ngọc Lâu ở đây có nghĩa là hắn vẫn chưa thoát khỏi
nguy hiểm.

 

Giải thích mục đích với y tá, tiện thể còn nhận được một ánh mắt thông cảm tự cho là giấu rất kỹ từ cô y tá trẻ tuổi.

 

Đường Lan Đinh lờ đi ánh mắt thương hại của cô, được Dung Đan Thu đẩy đến bên ngoài phòng bệnh của Đường Ngọc Lâu.

 

Hắn không đi vào, vì tình hình bên trong không cho phép họ vào.

 

Đường Ngọc Lâu bị bỏng nặng trên diện rộng. Bác sĩ đều cho rằng việc hắn không chết vì biến chứng bỏng hoặc suy tạng quả thực là một kỳ tích.

 

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Đường Ngọc Lâu có nhóm máu hiếm, hay còn gọi là máu gấu trúc.

 

Điều này có nghĩa là ngân hàng máu rất khó tìm được nhóm máu tương thích với hắn. Không có nguồn cung cấp máu, dẫn đến việc bác sĩ không thể tiến hành phẫu thuật cho hắn, chỉ có thể tạm thời cẩn thận kiểm soát vết thương để không chuyển biến xấu.

 

Nhưng cứ kéo dài như vậy rõ ràng là không được. Họ cũng không nói cho Đường Lan Đinh biết rằng nếu trong vòng 3 ngày không tìm được nguồn máu tương thích với Đường Ngọc Lâu, thì tình hình của Đường Ngọc Lâu sẽ… vô cùng nguy hiểm.

 

Và bố mẹ Đường đang bận rộn với chuyện này, cũng vì vậy mà bỏ lỡ việc Đường Lan Đinh tỉnh lại.

 

Dung Đan Thu do dự một chút, buông tay nắm phía sau xe lăn, hắn lùi lại, để lại cho Đường Lan Đinh một chút không gian riêng tư.

 

Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt có tường kính, từ bên ngoài có thể nhìn rõ tình hình và bộ dạng của bệnh nhân bên trong. Đường Lan Đinh ngồi trên xe lăn, hắn có thể nhìn thấy Đường Ngọc Lâu nhắm mắt nằm bên trong, gần như toàn thân đều băng bó.

 

Mặc dù y tá mỗi giờ đều đến thay băng mới cho hắn, nhưng vẫn có dịch lỏng màu đỏ nhạt thấm ra, rất nổi bật trên băng trắng tinh. Để bù đắp sự mất nước bên trong cơ thể, họ đành phải truyền dịch cho Đường Ngọc Lâu để bổ sung các nguyên tố cần thiết cho cơ thể, nhưng cách này rốt cuộc chỉ trị ngọn không trị gốc.

 

Đường Lan Đinh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bên trong, tầm nhìn của hắn dần dần mờ đi.

 

Khi lông mi chớp nhẹ, chất lỏng ấm áp tích tụ trong khóe mắt cuối cùng không chịu được nữa, chảy xuống theo gò má.

 

Đường Lan Đinh chớp chớp mắt, làm tầm nhìn một lần nữa trở nên rõ ràng. Hắn lặng lẽ duỗi tay, đặt lòng bàn tay mình lên tấm kính.

 

Vị trí trùng khớp với bàn tay Đường Ngọc Lâu đang buông thõng bên người.

 

Dung Đan Thu nhìn thấy, hắn cảm thấy Đường Lan Đinh dường như đang cách tấm kính, cách khoảng không ở giữa mà đặt tay lên mu bàn tay Đường Ngọc Lâu.

 

Có lẽ mọi người đều cảm thấy Đường Ngọc Lâu là một người vô cùng khôn khéo, rốt cuộc thì những thủ đoạn trên thương trường, những quyết sách của hắn, không có cái nào không chứng minh điều này.

 

Nhưng Đường Lan Đinh lại cảm thấy hắn là một tên ngốc lớn, hoàn toàn kế thừa cái tính ngốc nghếch của bản thể Tiêu Thố.

 

Hắn hiện tại gần như không tổn thương gì ở đây, mà Đường Ngọc Lâu lại nằm bên trong nguy hiểm tính mạng, điểm này không phải chính chứng minh điều này sao?

 

Đường Lan Đinh cũng không thể tưởng tượng được, cái tên Tiêu Thố luôn mang theo chút yêu cái đẹp và vẻ kiêu ngạo đó, lúc trước rốt cuộc đã mang tâm trạng thế nào mà nhìn thấy mình bị hủy dung
trong gương.

 

Và khi hắn trở về sau khi điều trị xong, khi nhìn thấy mình và Đoạn Tử Minh đứng chung một chỗ thì lại là tâm trạng thế nào.

 

Tất cả những điều này đều không thể hiểu hết, trừ khi Đường Lan Đinh có thể đưa hắn trở về, hoàn chỉnh.

 

"Đợi tôi."

 

Đường Lan Đinh thầm niệm trong lòng.

 

Lặng lẽ chờ một lát, Đường Lan Đinh quay đầu nói với Dung Đan Thu: "Đi thôi."

 

Dung Đan Thu nhìn hắn một cái, trong mắt có chứa một ít cảm xúc không rõ ràng: "Bạn không cần... đợi thêm một chút sao?"

 

"..." Đường Lan Đinh lắc đầu: "Không cần."

 

Sau khi trở về, suốt đường không nói chuyện, Dung Đan Thu nhận thấy Đường Lan Đinh có chút chán nản, nên không quấy rầy nữa, nói một câu tạm biệt rồi rời đi.

 

Sau đó, khi biết tin Đường Lan Đinh tỉnh lại, cha mẹ hắn cũng vội vã chạy đến bệnh viện. Mẹ Đường ôm chặt lấy Đường Lan Đinh – suýt nữa, họ đã mất đi con trai mình.

 

Thế nhưng cái giá phải trả lại là người con nuôi sống chết không rõ nằm trên giường bệnh.

 

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bố mẹ Đường cũng không muốn Đường Lan Đinh có quá nhiều gánh nặng tâm lý và áp lực, an ủi hắn hồi lâu khiến Đường Lan Đinh có chút dở khóc dở cười.

 

Nhưng bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, trong lòng Đường Lan Đinh vẫn có chút vui mừng. Hắn ở hiện thực và mối quan hệ với cha mẹ cũng không thân mật, có lẽ là vì để ngăn ngừa gây ra sự ghen tị cho những người con khác, hoặc cũng có thể là không bỏ xuống được thân phận, họ rất ít khi có những lúc thể hiện tình thân không chút ngăn cách như vậy.

 

Chỉ tiếc… thế giới ảo cuối cùng vẫn là thế giới ảo.

 

Định thần, Đường Lan Đinh gõ gõ hệ thống: "Làm sao tôi mới có thể giúp Đường Ngọc Lâu hồi phục?"

 

Lúc này, hệ thống đang ở trong nhóm chat tuyên bố "Đại ca lại tăng thêm một điểm" khựng lại một chút, vì chột dạ nên mã code của nó đã xuất hiện lỗi loạn tức thì, may mắn là Đường Lan Đinh không nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

 

Sửa lại 1 và 0 của mình, hệ thống nói:

 

"Điện Hạ, tuy hệ thống có thể hỗ trợ ngài cung cấp đạo cụ, nhưng không thể làm ra những việc quá phi lý trước mắt công chúng. Hiện tại thế giới ảo tuy được người sáng tạo của tôi duy trì, nhưng nó không ổn định."

 

"Nguyên bản khi Điện Hạ và người tạo ra thế giới ảo (cũng chính là Đoạn Tử Minh) thoát ly thì thế giới ảo đáng lẽ phải bị hủy diệt. Là những người sáng tạo đã cố gắng đưa vào giá đỡ, vì sự ổn định của thế giới ảo này, và cũng vì sự an toàn của chính Điện Hạ, xin hãy cố gắng dùng những phương pháp phù hợp với thế giới quan ở đây để giải quyết vấn đề."

 

Đường Lan Đinh nhíu mày, đại khái hắn đã hiểu ý của hệ thống, nói cách khác hắn có thể sử dụng các thủ đoạn hỗ trợ hệ thống, nhưng phải tránh tai mắt người khác.

 

Đồng thời cũng không thể quá khác thường, giống như Đường Ngọc Lâu danh tiếng lẫy lừng, chuyện hắn bị thương cũng được rất nhiều người chú ý, nếu hắn lập tức làm đối phương trở nên sinh long hoạt hổ lên thì e rằng cũng sẽ gây ra sự rung chuyển cho thế giới yếu ớt này.

 

Đường Lan Đinh nheo mắt lại, tiếp tục hỏi: "Vậy bạn có thể tra xem ai có nhóm máu tương thích với hắn không?"

 

Hệ thống "di" một tiếng, nói: "Thực tế, đã có người tương thích liên lạc với vợ chồng Đường thị rồi, nhưng mà… họ trông có vẻ không thân thiện lắm, theo tiêu chuẩn của loài người."

 

Đường Lan Đinh nhíu mày: "Có thể cho tôi xem tình hình bên đó không?"

 

Hệ thống: "Được rồi!"

 

Lời nó vừa dứt, Đường Lan Đinh liền chú ý thấy thị giác mình hoa lên, sau đó hắn dường như cả người đều bị chuyển đến một nơi khác.

 

Nơi này, là thư phòng nhà họ Đường.

 

Bố Đường và mẹ Đường đều ở trong đó, bố Đường đang hút thuốc, nhưng từ tốc độ điếu thuốc cháy trong khóe miệng ông, có thể thấy tâm trạng người đàn ông rất không bình tĩnh.

 

Mẹ Đường trông có vẻ mệt mỏi, bà tựa đầu vào tường, vẻ mặt có chút uể oải.

 

Đường Lan Đinh dịch lại gần, không tiếng động đặt tay lên vai mẹ, mặc dù hắn biết đối phương không cảm nhận được mình, cũng không thấy sự tồn tại của mình.

 

"Đám súc sinh này, chỉ nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!" Bố Đường ném điếu thuốc xuống đất dùng chân dập tắt.

 

Đổi lại ngày thường, ông đương nhiên sẽ tiếc khi để tấm thảm dệt tay dưới chân bị tàn thuốc làm cháy đen, nhưng lúc này rõ ràng ông đã tâm phiền ý loạn không thể để ý đến chuyện này.

 

"Nhưng mà… điều này liên quan đến tính mạng của Tiểu Lâu." Mẹ Đường nhắm mắt.

 

"Tôi biết." Bố Đường nghiến răng nói đầy căm hận.

 

Đường Lan Đinh nghe một hồi, liền hiểu rõ sự việc rốt cuộc là như thế nào – hóa ra là gia đình ruột thịt của Đường Ngọc Lâu đã tìm đến cửa.

 

Sự việc này thực sự không thể tưởng tượng nổi, nếu muốn nói rõ ràng thì có lẽ phải bắt đầu từ đầu.

 

Đường Ngọc Lâu năm đó được gia đình họ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Hắn không có ký ức trước khi vào trại trẻ mồ côi. Theo lời viện trưởng, năm đó hắn bị phát hiện sốt cao ngất xỉu ở cửa.

 

Có người nói Đường Ngọc Lâu có thể là con của một gia đình nào đó bị lừa bán, hắn có thể đã lén trốn thoát trên đường và kiệt sức ngất xỉu ở đó, hoặc cũng có thể là người lừa bán hắn thấy hắn bệnh nặng nên vứt hắn ở cửa trại trẻ mồ côi mặc kệ sống chết.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, sau đó không có ai đến tìm hắn. Đường Ngọc Lâu sau khi tỉnh lại cũng vì trận sốt cao đó mà mất đi ký ức trước đây.

 

Sau đó hắn được nhận nuôi. Gia đình họ Đường cũng đã cố gắng tìm kiếm cha mẹ ruột của hắn nhưng vẫn không có tin tức gì.

 

Giờ không ngờ, Đường Ngọc Lâu lại là người của gia đình Du.

 

Người của gia đình Du, Đường Lan Đinh biết rõ, trong giới ít nhiều cũng đã nghe nói về phong cách của họ, đơn giản là chỉ thấy lợi trước mắt.

 

Không ngờ họ lại coi chính con trai ruột
của mình là một phần của giao dịch. Gia đình Du đưa ra điều kiện: họ có thể cung cấp người truyền máu cho Đường Ngọc Lâu, nhưng đồng thời cũng muốn Đường Ngọc Lâu trở về gia đình Du.

 

Một bộ dạng xem trọng Đường Ngọc Lâu như vậy, nhưng thực chất đằng sau lại là vì thấy năng lực xuất chúng hiện tại của Đường Ngọc Lâu nên mới động tâm muốn hắn trở về.

 

Rốt cuộc là hơn 20 năm trước, nhóm người này lại không chịu bỏ chút tâm tư nào đi tìm Đường Ngọc Lâu về.

 

【Điện hạ! Bọn họ thế mà lại muốn cướp người! Cái này có thể nhịn được sao!】

 

Hệ thống bất mãn nói.

 

Trong thế giới quan của hệ thống, đã nhận định một chủ nhân thì đó là chuyện cả đời, còn những tình thân, tình yêu khác đều không nằm trong phạm vi code của chúng.

 

Đường Lan Đinh khoanh tay, các ngón tay nắm chặt.

 

Rất lâu sau, hắn thở dài: “Hiện tại có lẽ chỉ có thể dùng biện pháp này.”

 

“Rốt cuộc đây là phương pháp chính đáng nhất.”

 

Cũng không phải không thể tìm phương pháp khác, nhưng Đường Ngọc Lâu e rằng không có nhiều thời gian để chờ.

 

Đường Lan Đinh lặng lẽ rời khỏi Đường trạch.

 

Hiện tại chân hắn tạm thời không thể xuống đất, mà trước đó mới tỉnh lại từ hôn mê, lại không ngủ được, vì thế chỉ có thể xem điện thoại.

 

Mở khóa màn hình, Đường Lan Đinh lướt ngón tay qua ứng dụng tên là 【Tiêu Thố】 trên màn hình, mở ra thì thấy tin nhắn cuối cùng bên trong là những câu hỏi lo lắng của Tiêu Thố.

 

Chắc là Tiêu Thố gửi lúc hắn đang ở trong biển lửa, nhưng khi đó hắn không có cơ hội để xem.

 

Sau đó, đối phương cũng không gửi thêm tin nhắn mới nào.

 

Không biết Tiêu Thố, một trong những mảnh vỡ của thế giới ảo, có còn tồn tại trong ứng dụng này không, Đường Lan Đinh thử gửi cho hắn một tin nhắn.

 

[Đường Lan Đinh]: Có đó không?

 

[Đường Lan Đinh]: Có thể nhìn thấy không? Cậu bây giờ thế nào?

 

Không có hồi đáp.

 

Đường Lan Đinh không biết Tiêu Thố là không muốn trả lời hay không thể trả lời.

 

Lúc này, hệ thống bỗng nhiên xung phong nói: 【Điện hạ! Để ta! Ta sẽ phá giải nguồn tin nhắn của ứng dụng này!!】

 

Đường Lan Đinh không biết vì sao hệ thống lại kích động như vậy, nhưng vẫn nói: “Vậy làm phiền ngươi.”

 

Toàn bộ hệ thống đều kích động run rẩy, Đường Lan Đinh tự nhiên không rõ, nhưng đối với hệ thống của họ thì thử thách tường lửa code của Tiêu Thố là một chuyện rất ghê gớm.

 

Dù sao kỹ thuật của Tiêu Thố ở đó, trong Tinh Tế không biết có bao nhiêu người tự xưng là hacker kỹ thuật cao siêu muốn cùng hắn so tài, chỉ là sau khi gia nhập Viện Khoa học, Tiêu Thố đã "hoàn lương", không còn so tài với ai nữa.

 

Hệ thống nóng lòng muốn thử, Đường Lan Đinh phỏng chừng một lúc sẽ không quay lại, vì thế mở trình duyệt tìm kiếm tên Tiêu Dật.

 

Nhưng vẫn là tình hình trước đây, Tiêu Dật vẫn chưa khôi phục thân phận và địa vị trước kia.

 

Đường Lan Đinh nhíu mày, không phải nói thế giới này đã khôi phục trạng thái trước khi Đoàn Tử Minh làm sao?

 

Hắn liếc mắt nhìn hệ thống, đối phương vẫn đang chiến đấu hăng hái với tường lửa, dường như tạm thời không rảnh bận tâm bên này.

 

Trong lòng Đường Lan Đinh nghẹn một cục tức, hắn lặng lẽ mở trang web nhỏ nơi Tiêu Dật đăng bài, sau đó tìm kiếm tên Tiêu Dật, nhưng khi vào thì hắn phát hiện Tiêu Dật đã dừng cập nhật các tác phẩm đã đăng trên trang web tiểu thuyết của mình với trạng thái 【đã tạm dừng】.

 

Trong lòng Đường Lan Đinh bị bóp nhẹ một cái, hắn do dự một chút mở cái tài khoản đã đăng ký hỏi:

 

[Người dùng mới 2542]: Xin hỏi tác giả có phải không cập nhật nữa không?

 

Hắn vốn nghĩ mình sẽ không được đối phương để ý, lại không ngờ chỉ sau hai ba phút, bỗng nhiên tài khoản của hắn nhận được một tin nhắn.

 

Đường Lan Đinh ngây người: Trang web này thế mà lại có chức năng tin nhắn này sao???

 

Hắn mở tin nhắn, phát hiện người gửi tin nhắn lại chính là tác giả, tức là Tiêu Dật bản thân.

 

[Tiêu Dật]: Thêm tôi chim cánh cụt 468xxxxxxxx.

 

Đường Lan Đinh do dự một lúc trong suy nghĩ Tiêu Dật bị người khác trộm tài khoản, nhưng vẫn thêm dãy số kia, sau đó hắn thấy một người dùng có tên tài khoản là 【Tiêu Dật】 xuất hiện trong kết quả tìm kiếm số.

 

Đường Lan Đinh: Được, cái này rất Tiêu Dật.

 

Gửi yêu cầu kết bạn đi, đối phương dường như đang chờ, lập tức chấp nhận.

 

[Tiêu Dật]: Chào cậu, tôi không có hố.

 

Một câu không đầu không đuôi, Đường Lan Đinh phản ứng một lúc mới nhận ra đây là Tiêu Dật đang giải thích cho hắn về bình luận kia.

 

Ngay sau đó, bên Tiêu Dật xuất hiện dòng chữ đang gõ, nhưng hắn hình như đang tiếp tục tìm từ, mãi một lúc lâu mới gửi tin nhắn.

 

[Tiêu Dật]: Rất xin lỗi, tin nhắn trước của cậu tôi đã xóa rồi.

 

[Ngạn Chỉ Lan Đinh]: Không sao, nhưng tôi có thể hỏi vì sao không?

 

[Tiêu Dật]: Sẽ có thằng ngốc đến mắng cậu.

 

[Ngạn Chỉ Lan Đinh]:...Cảm ơn cậu?

 

Đường Lan Đinh co quắp các ngón chân của mình, dù cách màn hình, nhưng hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm vừa ngượng ngùng vừa vụng về của Tiêu Dật.

 

Tiêu Dật dường như không biết khách sáo là gì, trực tiếp sảng khoái nói: Không cần cảm ơn, nên làm.

 

Đường Lan Đinh có chút buồn cười, lại vì hắn mà cảm thấy hơi chua xót.

 

Trước đây Tiêu Dật có chút đáng ghét, nhưng lại rất đáng yêu, nhưng giờ hắn lại phải lẳng lặng giữ lại một chút thiện ý nhỏ bé, sợ bị người khác phát hiện.

 

Trong khoang mũi truyền đến cảm giác chua xót rất nhỏ, Đường Lan Đinh ngón tay khẽ động, hồi đáp:

 

[Ngạn Chỉ Lan Đinh]: Vậy cậu tạm dừng, là định nghỉ ngơi một thời gian sao?

 

Sau đó hắn liền nhìn thấy Tiêu Dật gửi cho mình một file txt.

 

Đường Lan Đinh: ?

 

Tên file txt chỉ là một dấu chấm câu, cũng không biết nội dung bên trong là gì, Đường Lan Đinh mơ hồ tải xuống rồi mở ra, phát hiện bên trong là… tiểu thuyết đang dừng viết của Tiêu Dật???

 

Không đúng, đây dường như không phải nội dung hắn từng xem qua, dường như là nội dung sau chương tạm dừng, Tiêu Dật chưa đăng tải.

 

Sau đó hắn liền thấy Tiêu Dật gõ chữ nói:

 

[Tiêu Dật]: Kỳ thật hai ngày này tôi vẫn đang viết, bất quá đã chuyển vào ổ cứng.

 

[Tiêu Dật]: Tôi chuẩn bị sau này mở truyện mới đều viết một nửa cất đi một nửa.

 

Đường Lan Đinh cho rằng Tiêu Dật tính toán cập nhật một nửa rồi cất bản thảo, hắn cũng không quen thuộc chuyện viết tiểu thuyết, còn tưởng rằng Tiêu Dật là muốn cất bản thảo không chịu quấy rầy, cuối cùng một hơi tung ra.

 

Sau đó hắn liền nhìn thấy câu tiếp theo của Tiêu Dật ——

 

[Tiêu Dật]: Sau này mỗi quyển tôi đều sẽ tạm dừng ở chương hay nhất, bọn họ đừng nghĩ nhìn thấy nội dung phía sau.

 

Sau đó hắn còn ngay sau đó bổ sung nói:

 

[Tiêu Dật]: Bất quá cậu là trường hợp đặc biệt, chỉ cần cậu muốn xem tôi có thể đưa hết cho cậu.

 

Đường Lan Đinh cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động, buồn cười vì cách trả thù ấu trĩ của Tiêu Dật, đồng thời lại có chút
vui vẻ vì hắn coi mình là người một nhà.

 

Đồng thời, trong lòng Đường Lan Đinh cũng nhẹ nhõm không ít, ban đầu khi thấy bài viết bị tạm dừng, hắn còn tưởng rằng Tiêu Dật muốn từ bỏ hoàn toàn việc viết lách, bây giờ xem ra tâm trạng của hắn điều tiết cũng không tệ.

 

Nhưng Đường Lan Đinh khẳng định sẽ không ngồi nhìn Tiêu Dật bị người mắng mãi.

 

Hắn không nên sống trong sự chửi rủa của người khác.

 

[Ngạn Chỉ Lan Đinh]: Tôi vẫn luôn tin tưởng cậu không sao chép, có thể nói cho tôi biết sự tình rốt cuộc là chuyện gì không, tôi muốn giúp cậu.

 

[Ngạn Chỉ Lan Đinh]: Văn của cậu đáng lẽ phải được nhiều người nhìn thấy hơn, chứ không phải bị chôn vùi ở đây.

 

Đầu bên kia màn hình, Tiêu Dật ngây người, môi hắn mím lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ nhưng có chút ngượng ngùng.

 

Nhưng rất nhanh hắn liền đè nén xuống, Tiêu Dật cảm thấy mình vì một người bạn trên mạng chưa từng gặp mặt mà cười ngây ngô là một chuyện rất mất mặt, cũng may không có người thứ ba chứng kiến.

 

[Tiêu Dật]: Không sao cả, hắn muốn trộm thì cứ trộm đi.

 

[Ngạn Chỉ Lan Đinh]: Ngoan, đừng giận dỗi.

 

Đối phương gửi đến, tai Tiêu Dật hơi đỏ
lên, đúng là hắn đang giận dỗi.

 

Tiêu Dật không phải thánh nhân, tự nhiên không thể đối với những lời chửi rủa mà nhắm mắt làm ngơ, cho dù có một số người bị lầm đường mà công kích hắn, hắn cũng không thể tha thứ cho họ.

 

Văn của hắn đúc kết tâm huyết của hắn, lại bị những người đó bôi đen chỉ trích chửi rủa.

 

Trước đó hắn nói với Đường Lan Đinh về kế hoạch “hố văn”, kỳ thật là nghiêm túc.

 

Đúng vậy, Tiêu Dật khó chịu, hắn liền muốn cho người khác cũng khó chịu.

 

Cho dù hắn biết trong đó có sự giận cá chém thớt ấu trĩ của mình.

 

Nhưng nói thật, khi nhìn thấy những chữ dỗ dành hắn trên màn hình, Tiêu Dật thực sự cảm nhận được một chút an ủi trong lòng.

 

Thôi được, nói thế nào hắn cũng là độc giả duy nhất của mình, còn có thể làm sao đây? Chiều thôi.

 

Tiêu Dật không hề có ý thức mình đang bị đối phương dỗ dành, ngồi trước máy tính suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể hiểu tại sao người đọc này lại muốn minh oan cho hắn.

 

Rốt cuộc ai cũng không thể nói với đối phương khi giao tiếp: "Tôi thích tiểu thuyết của xxx, cái xxx này là một con chó sao chép đấy."

 

Cái này sao có thể gặp người được!
Xoa xoa tay, Tiêu Dật kể tình hình của mình cho Đường Lan Đinh nghe, mặc dù bản thân hắn cũng không hy vọng gì.

 

Vì chuyện này quá mức tà môn, mà sau đó hắn cũng không có cơ hội gặp lại Phùng Anh Kỳ, và hỏi rõ ràng với đối
phương.

 

Đường Lan Đinh nhìn mô tả Tiêu Dật gửi
tới, mày càng nhíu chặt hơn.

 

Quả nhiên, đây hẳn là kết quả Đoàn Tử Minh cố ý thay đổi để chèn ép Tiêu Dật.

 

Hệ thống dường như cuối cùng cũng vật lộn xong với tường lửa, sau khi quay lại chú ý thấy Đường Lan Đinh đang lo lắng về cách minh oan cho Tiêu Dật, liền nói:

 

【Điện hạ, dữ liệu bị sửa đổi trên mảnh tinh thần này dường như gặp phải một lỗi nào đó, không thể khôi phục về trạng thái ban đầu.】

 

Đường Lan Đinh nói: “Vậy ngươi có thể xóa lỗi này không?”

 

Hệ thống:

 

【Ừm... Đại khái là không thể, bất quá ta có thể giúp Điện hạ tạo ra một ít 'bằng chứng'.】

Bình Luận (0)
Comment