Edit: Toả ToảNếu có ai khác ở đây, nhất định sẽ bị trận đánh tiếp theo làm cho cả kinh trợn mắt há mồm.
Khi Vệ Gia Du tới vừa lúc nhìn thấy cảnh này, bởi vì bị chuốc thuốc còn bị Giang Ẩn đánh một cái, cả người cậu đều choáng váng, ý thức cũng không tỉnh táo, ánh mắt mơ màng vòng vo cả buổi mới nhìn được vị trí chính diện trước mặt, cậu nhìn đến ngây người.
Cậu không phải không biết Lâm Miên Lý có thể đánh nhau, nhưng mà cậu không biết hắn sẽ đánh như thế nào, đối mặt với bốn Alpha trưởng thành có thân hình cao lớn này, nắm đấm nhỏ bé kia của hắn thế mà lại ẩn chứa nhiều sức mạnh như vậy, không thể nói là đang đánh nhau được, giống như là chỉ có một bên đang phát tiết.
Trong cảnh bụi bay mù mịt dưới ánh sáng, anh Miên của cậu đứng thẳng tắp, xung quanh là bốn tên Alpha, hắn giống như một chiến thần không có áo giáp.
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng Vệ Gia Du ở phía sau cũng không thể nghĩ ra được cái gì khác để hình dung.
“Anh…. anh Miên, anh thật là đẹp trai, em đệt cụ nó chứ…..” Cho dù bây giờ trên người cậu vẫn còn rất khó chịu, lại không thể nào tự mình đứng lên được, nhưng những thứ này đều không thể ngăn cản cậu cảm thán được.
Lâm Miên Lý đưa lưng về phía bọn họ, cái gì cũng không nghe được, sau khi trái tim đã thả lỏng, cảm giác đau nhức cùng mệt mỏi phản kháng từ khắp người truyền đến khiến hắn run lên, hắn phải dùng hết sức lực mới không cho hai chân mình quỵ xuống.
Tên nhóc Giang Ẩn rốt cuộc cũng đến đây, hắn muốn quay lại nói chuyện với anh…... nhưng mà, nói cái gì đây?
Trong lúc hoảng hốt, trực giác của hắn cảm thấy đây đã là thói quen từ rất lâu rồi — mỗi lần nhìn thấy Giang Ẩn sau trận PK, hắn đều có thói quen như vậy, nhưng hắn lại không nhớ được.
Lúc này, một người kéo lấy cánh tay của hắn, xoay cả người của hắn lại, Lâm Miên Lý lao thẳng vào trong lòng của người đó, bị một cánh tay cường tráng bao vây.
Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp rất êm tai: “Là tôi, không sao hết.”
Giọng nói của Giang Ẩn vô cùng dịu dàng, Lâm Miên Lý thậm chí cảm thấy sự dịu dàng đó có chút kỳ lạ, tên nhóc này trước đây xấu xa muốn chết thế mà còn có một mặt này.
Hắn dựa vào người Giang Ẩn, bởi vì sau khi thả lỏng, toàn thân không còn chút sức lực nào, nhất thời sức nặng của cả người đều đặt ở trên người Giang Ẩn.
Giang Ẩn trực tiếp cõng hắn lên.
Vệ Gia Du chật vật nói: “Anh Miên, anh Miên sao rồi?”
“Cậu ấy không sao, chỉ là mất sức, tiêu hao quá nhiều….”
Phút tiếp theo, Lâm Miên Lý lại vùng vẫy, như thể cố gắng thoát khỏi Giang Ẩn.
Giang Ẩn không buông tay: “Làm sao vậy? Tôi cõng cậu đi ra ngoài, cậu hiện tại còn có thể đứng vững sao.”
Mặt Lâm Miên Lý phiếm hồng: “Không, cậu cách xa tôi ra một chút, mùi hương trên người cậu……”
Trên người Giang Ẩn vẫn còn lưu lại một chút mùi Pheromone, có thể bởi vì năng lực chống cự của hắn hiện tại có chút yếu, trong lòng Lâm Miên Lý đối với mùi hương này nổi lên một loại cảm xúc khát vọng, nhịn không được muốn tiếp xúc với nó.
“Cậu bây giờ làm sao tự mình đi được, không sao hết, nếu thích thì cứ ngửi nhiều hơn, coi như là thưởng cho cậu.”
Lâm Miên Lý tức giận đến mức muốn vặn luôn đầu của anh, thầm nghĩ: Có sao đấy!
Bởi vì tư thế này, trước mặt hắn chính là cổ của Giang Ẩn, muốn tránh cũng tránh không được. Lâm Miên Lý bị Pheromone của anh làm cho mềm nhũn cả người, khuấy động hắn mạnh đến mức hắn muốn liếm lên đó.
Hắn bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hắn bị sao vậy?? Vừa rồi khi đối mặt với Pheromone của những người kia hắn cũng không có loại cảm giác này. Tại sao bây giờ lại có khát vọng đối với Pheromone của một Alpha khác? Đây là loại bệnh gì thế?
Hắn là một Alpha đột biến hay là một Omega đột biến đây?
Khi nào thì giai đoạn phân hoá này mới qua đây? Khi nào thì hắn sẽ không có cảm giác khao khát đối với Pheromone của Giang Ẩn nữa? Khi nào thì mới có thể bình thường đây!
Giang Ẩn không biết hoạt động tư tưởng trong lòng hắn, sau khi cõng hắn đi ra cửa anh nói với Vệ Gia Du vẫn còn đang nằm trên mặt đất: “Cậu có thể tự đứng lên không? Trên lưng của tôi không có nhiều chỗ, không thể cõng hai người.”
Vệ Gia Du vô cùng đáng thương nhìn anh: “Chân của em vẫn còn mềm, không đứng lên được làm sao bây giờ?”
Giang Ẩn nghĩ nghĩ: “Vậy thì bò ra ngoài?”
Vệ Gia Du: “………” Tôi không cần anh Giang như thế này!!
Giang Ẩn bật cười, một tay nâng Lâm Miên Lý, cúi người kéo Vệ Gia Du lên: “Đùa chút thôi, mượn lực của tôi này.”
Cứ như vậy, Giang Ẩn cõng một người trên lưng bước ra ngoài, trên người Vệ Gia Du cũng không có bao nhiêu sức lực, cơ hồ là đem toàn bộ sức nặng của mình đè lên cánh tay của Giang Ẩn, nhưng cho dù Giang Ẩn phải mang theo hai người, cánh tay trước sau vẫn rất ổn định, một chút cũng không run rẩy.
Vệ Gia Du một bên cảm thán một bên nhìn về phía Lâm Miên Lý đang nằm trên lưng Giang Ẩn, phát hiện Lâm Miên Lý dường như có chút bồn chồn, hắn cau mày chuyển đầu liên tục, tựa hồ muốn tìm một tư thế thoải mái.
“Anh Miên, anh sao vậy?”
Lâm Miên Lý bởi vì khó chịu mà nhắm chặt hai mắt, quả thật là hắn đang muốn tìm một tư thế thoải mái. Nhưng hắn phát hiện mũi của hắn quá nhạy bén, tuyến thể của Giang Ẩn ngay trước mắt, toả ra nhiệt độ ấm áp.
“……..” Cuối cùng, hắn đem hai tay đưa ra trước mặt đè lên cổ Giang Ẩn, định tách chúng ra.
Giang Ẩn “hừ” một tiếng, theo phản xạ có điều kiện mà né tránh.
Làn da mát lạnh dán sát vào tuyến thể của anh, tóc Lâm Miên Lý còn theo chuyển động mà quét bên cổ anh, khiến anh hơi ngứa ngáy và có chút mẫn cảm.
Nhưng Lâm Miên Lý không quan tâm đến anh, hắn bây giờ đang khó chịu, có thể khống chế được mình cũng đã là tốt lắm rồi, làm sao còn có tâm trí để cảm nhận cảm giác của Giang Ẩn.
Giang Ẩn cũng không nói gì, dừng một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà đôi môi lại hơi mím chặt.
Mấy người bọn họ nhanh chóng ra tới cửa chính, Giang Ẩn đặt Vệ Gia Du sang một bên, từ trong túi lấy ra một vài chai nhỏ tinh xảo.
Vệ Gia Du ngẩng đầu nhìn anh: “Đó là cái gì vậy anh Giang?”
Bao bì của những chai nhỏ đó có màu đỏ, màu sắc tươi sáng lại quỷ dị, trên đó có vẽ hình người với khuôn mặt méo mó, khiến người ta cảm thấy đó không phải là đồ vật tốt lành gì.
Giang Ẩn cong môi cười: “Sương kích dục.”
Nói xong, anh bấm bấm vào chai, mở chốt ra rồi nhanh chóng ném vào trong, liên tiếp mở hết ba chai.
Vệ Gia Du kinh ngạc: “Sương, sương kích dục? Anh Giang anh lấy nó ở đâu ra vậy?”
Sương kích dục là một phiên bản khác của thuốc kích dục mà anh được tặng trước đây, có tác dụng tương tự, đều dùng để thúc tình. Đây là loại thuốc kích dục nổi tiếng mãnh liệt, phun một ít có thể khiến người ta vui vẻ cả đêm.
Mà Giang Ẩn lại mở hết ba chai rồi ném chúng vào!
“Trên đường tới đây tiện tay nhặt được, tặng cho mấy người coi như là một món quà, khỏi cảm ơn.”
Ba bình xịt rơi vào trong góc toà nhà xa xa, không ngừng toả ra sương kích dục, mà mấy người kia vô cùng quen thuộc với thuốc kích dục cũng biết rõ công năng của thứ này, đều chật vật loạng choạng chạy tới cửa muốn rời khỏi toà nhà này.
“Anh Giang bọn chúng muốn đi ra kìa! Đừng có để bọn rác rưởi này đi ra, phải dạy cho tụi nó một bài học!” Vệ Gia Du hiện tại không sợ bọn Hàn Đông một chút nào, sự tồn tại của Giang Ẩn cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.
“Không cần lo.” Giang Ẩn xốc người trên lưng lên mấy cái, gõ gõ lên màn hình trí năng bên cạnh cửa.
Khoá cửa nửa hỏng rất nghe lời, Giang Ẩn nhanh chóng tiến vào hệ thống cửa, dùng một tay để thao tác, các ngón tay nhanh đến mức để lại dư ảnh, đem một đoạn mã nhập vào.
Trong ánh mắt kinh hãi của đám người Hàn Đông, cánh cửa từ từ đóng lại.
“Đừng! Đừng đóng cửa! Mày không thể để tụi tao ở lại trong này!” Một người trong số đó vừa chạy vừa hét, gã biết Giang Ẩn đang định làm gì, Giang Ẩn muốn nhốt bốn người Alpha bọn họ ở đó!
“Sẽ chết người đó! Mày mau mở cửa cho ông!” Ngươi đó hô to.
“Ầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Hàn Đông nhào tới cửa, la to: “Mày con mẹ nó muốn chết à? Mở ra cho tao! Ông đây sẽ cho mày một cơ hội sống!”
Giang Ẩn dửng dưng nhìn bọn họ.
Rất nhanh, sương đã phun tới đây, khuôn mặt Hàn Đông liền nổi lên màu gan lợn.
Chức năng thông gió của tòa nhà bỏ hoang này không còn nữa, Giang Ẩn còn để lại cho họ ba chai sương kích dục, với số lượng này có lẽ bọn họ sẽ tinh tẫn nhân vong!
Hơn nữa quan trọng nhất là Pheromone của Alpha với Alpha trong lúc đó sẽ có sự bài xích. Đặc biệt khi bọn họ ở thời điểm phát tình dù có muốn giúp nhau cũng không được.
Loại này gọi là cưỡng chế phát tình không có Omega, cho dù là gã tự cấp tự túc cũng tuyệt đối không có cách nào có thể sống sót!
Lúc này, có người từ cửa sau của Ngu Nhạc Thành chạy ra, vừa nhìn thấy bọn Giang Ẩn liền từ phía xa xa gọi: “Giang thiếu!”
Người đàn ông chạy đến trước mặt đám người Giang Ẩn rồi đứng thẳng người, không thèm nhìn đến đám người Hàn Đông, anh ta trực tiếp báo cáo với Giang Ẩn: “Giang thiếu gia, nhân viên an ninh đã kiểm soát tất cả mọi người trong Ngu Nhạc Thành, bao gồm cả người phụ trách ở bên trong.”
Bởi vì có Giang Ẩn đánh tiếng, tốc độ của nhân viên an ninh vô cùng mau, đã ở đây được năm phút trước khi Giang Ẩn ra khỏi Ngu Nhạc Thành.
Hàn Đông liều mạng gõ cửa: “Mấy người lại đây mở cửa cho tôi! Có con mẹ nó nghe thấy không!”
Giang Ẩn gật gật đầu với người kia: “Ờm, cửa tạm thời bị hỏng không mở được mà thôi, không có chuyện gì lớn, mấy người xử lý cho xong chuyện ở bên trong đi rồi đi ăn một bữa cơm thật ngon, thả lỏng một chút rồi hẵng lại đây.”
“Đã rõ.” Người nọ sau khi nhận được chỉ thị liền xoay người rời đi.
Hai mắt Hàn Đông sắp nứt ra, không mất bao lâu, sương kích dục đã tràn ngập khắp không gian, dưới tác dụng của Pheromone, gã đã bắt đầu bài xích với Pheromone của ba người khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, gã sẽ hoàn toàn phát tình!
“Làm sao để mở được thứ này? Mau mở ra!” Sau khi đối diện với ánh mắt của Giang Ẩn, gã đã biết Giang Ẩn tuyệt đối sẽ không mở cửa cho gã, liền chống cửa đi đến trước mặt của một người, bởi vì cảm nhận được Pheromone của người đó đang trong kỳ phát tình, lập tức thô bạo đá người đó một cước.
“Nơi này là do mày phụ trách đi, mày mẹ nó biết cách mở cửa như thế nào đi.”
Người nọ rõ ràng cũng bị sương kích dục ảnh hưởng, hai mắt đỏ lên: “Tao mẹ nó nếu biết mở đã mở từ lâu rồi, hệ thống ở nơi này bị hỏng rồi!”
Hàn Đông phẫn nộ: “Vậy sao nó có thể điều khiển được?!”
Người nọ khổ không nói nổi, gã mẹ nó làm sao biết được! Không phải hệ thống của tòa nhà này đã bị hỏng rồi sao?!
Giang Ẩn lạnh lùng nhìn bọn họ, khoé miệng nở một nụ cười xấu xa: “Các vị, cứ tận hưởng đi, chúc vui vẻ.”