Edit: Toả ToảLúc Lâm Miên Lý nhào qua chỉ nghĩ muốn ngăn anh lại, ý định ban đầu là kéo cổ tay anh ra.
Kết quả bởi vì quá chột dạ nên dùng sức quá lớn, quán tính của cơ thể không giảm xuống khiến hắn đè lên cái tay đang cầm nhẫn của Giang Ẩn xuống ghế sofa.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, Giang Ẩn hoàn toàn không có phòng bị đã bị Lâm Miên Lý vội vàng nhào tới, đồng tử hơi mở to.
Không khí đông lại.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Miên Lý khô khan nói: "Ờm cái đó, tôi chưa nói muốn cậu giúp đỡ, tôi muốn tự mình làm."
Rất đúng lúc, giọng của Lâm Chiêu Hiền từ cánh cửa đang mở truyền đến: "Tiểu Miên, con đến...... Hai đứa đang làm gì vậy?"
Cả người ông cũng đông lại, chỉ thấy trên chiếc ghế sofa nhỏ, Lâm Miên Lý như bá đạo tổng tài dùng một tay ấn tay Giang Ẩn, một chân quỳ ở bên cạnh anh trong tư thế không rõ ràng.
Đây là sofa play à?
Sau khi nghe được giọng nói của ông, Lâm Miên Lý liền bật dậy, đứng cách đó hai bước: "Không có gì, con đang trao đổi mật mã với cậu ấy."
Lâm Chiêu Hiền: "Ồ, vậy..... mật mã đâu?"
Lâm Miên Lý nhìn lại, hai tay của Giang Ẩn trên sofa trống trơn, vẻ mặt vô tội, màn hình ảo biến mất, chiếc nhẫn cũng không biết đã bay đi đâu.
"......."
Cũng may Lâm Chiêu Hiền cũng không muốn phá huỷ bậc thang của con mình, lập tức nói: "Tiểu Miên, con đến đây một chút, ba có chuyện muốn nói với con."
Lâm Miên Lý: "A được, lát nữa con sẽ đến thư phòng của ba."
"Được." Lâm Chiêu Hiền lại nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy Lâm Miên Lý như vậy vô cùng hoạt bát, trên mặt mang theo vẻ buồn cười, xoay người rời đi trước.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lâm Miên Lý luôn cảm thấy được vẻ mặt của ba mình có chút muốn nói lại thôi, giống như hai người bọn họ đã làm chuyện gì kỳ quái.
Vừa quay đầu lại, Giang Ẩn đã chậm rãi đứng lên, đi tới phía sau ghế sofa nhặt chiếc nhẫn vừa bay đi, giả vờ thổi bụi: "Lúc nãy thật ngại quá, chưa được sự đồng ý của cậu suýt chút nữa đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi."
Lâm Miên Lý: "........"
Hiểu rồi.....
Lâm Miên Lý liều mình giải thích: "Không..... Thật sự chỉ là tôi muốn tự mình làm."
Giang Ẩn gật gật đầu, đem nhẫn đặt vào tay hắn, nói cho có lệ: "Ừ ừ, cậu tự mình làm, nếu không nhớ rõ cái gì thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào. Tốn chút thời gian thôi nhưng có thể mở khoá được, tôi tin cậu."
Lâm Miên Lý cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, nếu không thì cứ ném nó luôn đi, bức ảnh bóng dáng gì đó, bí mật nhỏ bị khoá gì đó, tôi không muốn phải lo lắng nữa!
Nhưng cuối cùng hắn chỉ đem chiếc nhẫn cất vào túi, gắng sức trừng Giang Ẩn một cái, rồi đi đến chỗ ba mình.
Mới vừa bước đến cửa thư phòng của Lâm Chiêu Hiền, đã thấy Chương Dĩnh Dĩnh bước nhanh ra, hai người suýt chút nữa đụng vào nhau.
Chương Dĩnh Dĩnh giật mình, ngầng đầu nhìn thấy là Lâm Miên Lý, lập tức lau mặt, cười nói: "Tiểu Miên tới tìm ba con à, mau vào đi."
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Lâm Miên Lý dừng một chút, đi vào thư phòng.
Lâm Chiêu Hiền đang ngồi sau bàn làm việc.
"Ba, ba cùng dì Chương cãi nhau sao?"
Lâm Chiêu Hiền ngẩng đầu: "Con đến rồi, cũng không phải là cãi nhau, chuyện cũ thôi, con ngồi đi."
Sau khi Lâm Miên Lý ngồi xuống, Lâm Chiêu Hiền ngồi bên cạnh hắn, hai người bắt đầu nói về chuyện phân hoá.
"Con trai, ba đã biết chuyện con phân hoá thành Omega, tình huống của con phức tạp hơn ba tưởng, nhưng thầy Tưởng đã liên lạc với ba, nói đã cho con dùng thuốc cách trở giả A? Ba biết thứ này, dù sao cũng là Pheromone nhân tạo, có tác dụng phụ rất lớn đối với cơ thể."
Ông lo lắng nói lải nhải như một bà mẹ già.
Lâm Miên Lý nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn đem sự thật nói ra: "Ba, con không sử dụng loại thuốc đó."
"Hả? Con không sử dụng? Vậy con làm sao....." Lâm Chiêu Hiền giật mình, chợt hiểu ra, vẻ mặt khiếp sợ: "Ý của con là, có Alpha đánh dấu con?"
Lâm Miên Lý gật đầu: "Nhờ một người bạn giúp đỡ."
Lâm Chiêu Hiền càng thêm kinh sợ: "Cái gì? Giúp đỡ? Nói đúng ra, hai đứa không có hẹn hò? Là người bạn nào vậy, ba phải nói chuyện riêng với người đó, con đem cách liên lạc với người đó cho ba."
Lâm Miên Lý không ngờ ba mình lại kích động như vậy: "Ba sốt ruột tìm cậu ấy làm gì?"
"Ba nói cho con biết, con trai, con vẫn còn quá ngây thơ. Trên đời này, không có cái đánh dấu nào giữa Alpha và Omega là thuần khiết hết. Hơn nữa sau khi đánh dấu, con đối với Pheromone của người đó là không có sức chống cự, lỡ như nó đối xử với con như thế này rồi như thế kia, con hoàn toàn không phản kháng được!"
Lâm Miên Lý không nghĩ đây là một vấn đề lớn, thản nhiên nói: "Khả năng tự chủ của người bạn đó tốt lắm, con cũng đủ mạnh, sẽ không phát sinh loại chuyện này."
Lâm Chiêu Hiền như một người mẹ già nói: "Alpha nào lại có tính tự chủ mạnh như vậy? Con cho rằng ai cũng giống như con với Giang Ẩn, trời sinh đã vậy...... Khoan khoan, người bạn con nói tới, chẳng lẽ là....."
Lâm Miên Lý thấy ông rốt cuộc cũng đoán được, gật gật đầu: "Vâng, chính là cậu ấy, ba yên tâm đi."
Lâm Chiêu Hiền trong chốc lát không còn gì để nói, ông đứng lên, đi qua đi lại trong thư phòng, nhớ lại những gì ông vừa nhìn thấy trong phòng của Lâm Miên Lý.
Hai đứa nhỏ quen biết nhau nhiều năm, lớn lên cùng nhau, cổ vũ lẫn nhau, ở trong lòng ông, hai đứa vẫn luôn là anh em cùng nhau cạnh tranh cùng nhau tiến bộ, nhưng bây giờ xem ra hình như lại có chuyện gì đó khác rồi? Lâm Miên Lý nhìn dáng vẻ suy tư của ba mình cũng không khỏi rơi vào trầm tư, tại sao ông ấy lại lập tức tin tưởng vào Giang Ẩn như vậy, trực tiếp đồng ý để Giang Ẩn giúp hắn, để anh đánh dấu mình?
Nếu thay đổi thành Alpha khác, bất kể là ai, ông nhất định sẽ không đồng ý.
Chỉ có Giang Ẩn là một ngoại lệ.
Tại sao Giang Ẩn lại là ngoại lệ?
Chỉ có một cách giải thích —— ông tin tưởng Giang Ẩn từ sâu đáy lòng.
Đang suy nghĩ miên man, Lâm Chiêu Hiền đột nhiên nói: "Đúng lúc hôm nay thằng bé đến đây với con, tiện thể để ba nói chuyện với nó."
Gì cơ?
Lâm Miên Lý lập tức nói: "Ba, không cần đâu, đừng làm cho nó trở nên kỳ quái như vậy, tụi con chỉ là quan hệ bạn bè."
"Ba chỉ là muốn nói với nó......"
Lâm Miên Lý: "Không cần nói cậu ấy cũng biết, con cũng biết, ba để cho con tự mình xử lý chuyện này đi, qua hai ngày nữa là con thành niên rồi."
Lâm Chiêu Hiền thấy hắn như vậy, đành phải ngồi xuống: "Vậy, vậy được rồi, ba tin tưởng con."
Ông nhìn vẻ mặt lãnh đạm như thường lệ của Lâm Miên Lý, cân nhắc một chút nói: "Tiểu Miên, con đừng chê ba nói nhiều, mấy năm nay con vẫn luôn khiến cho ba bớt lo, đặc biệt là sau khi mẹ con đi rồi, lúc đó con còn rất nhỏ thật sự rất khiến ba đau lòng, cho nên ba rất hy vọng con có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, cho nên ba có chút kích động về vấn đề này, con đừng trách ba."
Trong lòng Lâm Miên Lý khẽ động: "Vâng, con biết."
"Ba cũng tin tưởng thằng bé Giang Ẩn, con cũng đã mở miệng rồi, vậy ba sẽ không làm phiền hai đứa, nếu có chuyện gì thì cứ nói."
"Cảm ơn ba."
Lâm Miên Lý đứng lên chuẩn bị ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, Lâm Chiêu Hiền lại gọi hắn lại.
Hắn quay đầu lại, Lâm Chiêu Hiền nghiêm túc nói: "Tiểu Miên, để ba nói thêm một câu nữa đi, hôm nay thằng bé tới đây, là do con bảo nó tới hay là nó chủ động yêu cầu tới?"
Lâm Miên Lý sửng sốt, không hiểu ông hỏi câu này là có ý gì: "Hả? Là cậu ấy tự nói muốn đến đây cọ cơm, có chuyện gì sao ba?"
"Ba cũng đoán là nó tự mình muốn tới, cho thấy thằng bé thật sự là một đứa trẻ ngoan, rất hiểu cho tấm lòng người làm ba mẹ này."
Lâm Miên Lý: "?"
Này rốt cuộc là sao chứ?
"Tiểu Miên, Giang Ẩn không tệ, rất tốt." Lâm Chiêu Hiền nháy mắt trái với Lâm Miên Lý, lộ ra vẻ nghịch ngợm: "Cho nên nếu sau này hai đứa con chuyển từ anh em thành người yêu, ba hoàn toàn không có vấn đề gì cũng rất tán thành luôn."
Lâm Miên Lý dở khóc dở cười: "Ba, đừng nghĩ nhiều mà."
Trở lại phòng, Giang Ẩn vẫn chưa rời đi, đang ngồi trên bệ cửa sổ ngắm cảnh đêm trong khu vườn nhỏ bên ngoài, nghe thấy động tĩnh liền nhảy khỏi bệ cửa sổ.
Lâm Miên Lý bước vào nói: "Muốn cùng nhau làm đề không?"
Giang Ẩn: "Vừa rồi chú Lâm nói gì với cậu vậy?"
"Về chuyện phân hoá thôi."
"Hết rồi?"
Động tác trên tay Lâm Miên Lý ngừng một chút, ngước mắt lên nhìn anh: "Không có, cậu cảm thấy còn có chuyện gì nữa?"
"Hở? Không có gì, không có thì thôi, mình làm đề đi." Giang Ẩn tự nhiên bật thiết bị đầu cuối lên, bắt đầu tìm đề ôn tập.
Nếu lúc trước ba hắn không nói những lời đó, Lâm Miên Lý thật sự sẽ không nhận ra được rằng Giang Ẩn dường như thật sự cố ý cùng hắn về nhà.
Thế nhưng, tại sao anh lại...... quan tâm hắn đến vậy?
Giang Ẩn sẽ là người có suy nghĩ tinh tế như vậy sao? Anh là người ngay cả một lá tai mèo bạc cũng lười không thèm chăm sóc cứ đòi hắn phải giúp mình mà.
Ngoài cửa sổ, màn đêm quyến rũ, Giang Ẩn nghiêm túc nhìn xuống thiết bị đầu cuối của mình, còn Lâm Miên Lý đứng ở bên cạnh bàn cách anh ba bước, dường như có chút đăm chiêu nhìn sườn mặt của anh.
Không ai lên tiếng, ánh đèn vàng soi bóng hai người.
Cảnh tượng này lại bị Tần Huyền đến tìm Lâm Miên Lý nhìn thấy, tay anh ta đặt tại khung cửa, dùng sức nắm đến trắng bệch, nhưng trên mặt lại nở nụ cười xán lạn.
"Anh Miên, hai người đang chuẩn bị làm bài tập hả, em có thể làm cùng được không? Ba người làm cùng nhau sẽ bớt nhàm chán."
Anh ta đột nhiên lên tiếng, Lâm Miên Lý định thần lại nói: "Ừ, cậu vào đi."
"Vâng." Tần Huyền vui vẻ bước vào.
Lâm Miên Lý bỗng nhiên nói: "Cậu có gặp dì Chương không?"
Tần Huyền: "Em mới từ chỗ mẹ lại đây."
Lâm Miên Lý đi tới chỗ đối diện Giang Ẩn ngồi xuống: "Ờ, nhìn cậu cười vui vẻ như vậy, xem ra không có chuyện gì rồi? Lúc nãy tôi nhìn thấy bà ấy trông không được tốt lắm."
Nụ cười của Tần Huyền cứng đờ, may mà lúc này không có ai nhìn vào mặt anh ta: "A chuyện này à, bà vừa cãi nhau với chú Lâm một trận, bởi vì chú Lâm nói nếu bà muốn rời khỏi Lâm gia, chú Lâm nhất định sẽ làm theo ý bà ấy, để bà sống thật tốt."
Anh ta thở dài: "Mẹ của em cảm thấy ông ấy không hiểu những gì bà ấy thật sự muốn."
Lâm Miên Lý nghĩ thầm, xem ra ba đã đề cập đến chuyện này với dì Chương giống như lần trước ông đã nói, nhưng có vẻ như mọi chuyện không suôn sẻ.
Tần Huyền nói tiếp: "Em vừa mới khuyên bảo bà, hiện tại bà đã tốt hơn rất nhiều, bà ấy còn nói với em rằng sau này bà ấy sẽ làm tốt hơn nữa, sẽ cống hiến nhiều hơn cho gia đình này."
Lâm Miên Lý nghe đến đó, cau mày: "Nhưng mối quan hệ giữa hai người là bình đẳng, muốn duy trì một mối quan hệ thì cần phải giao tiếp và trao đổi tình cảm nhiều hơn, chứ không phải dựa vào việc một bên không ngừng nỗ lực để duy trì, dì Chương có hơi đi vào chỗ bế tắc rồi."
Tần Huyền gật đầu: "Ừm, anh Miên nói rất đúng, em cũng khuyên bà, bảo bà nói chuyện với chú Lâm lần nữa, chỉ là bà thật sự rất thích chú Lâm, cho nên rất muốn tiếp tục ở lại nơi này."
Lâm Miên Lý không nói nữa, hắn biết một số chuyện, nhưng hắn không thể nói cho Tần Huyền biết được.
Ba của hắn Lâm Chiêu Hiền lúc trước rất trăng hoa, bây giờ muốn thay đổi lại, cũng không quá dễ dàng, coi như trả giá cho quá khứ của mình đi.
Tần Huyền chống tay lên cằm nhìn Lâm Miên Lý: "Thật ra, trong lòng em hy vọng bọn họ luôn tốt đẹp, càng ngày càng tốt, như vậy em sẽ có thể luôn ở bên cạnh anh Miên. Anh Miên, anh còn nhớ những gì em đã nói với anh không, em thật sự rất thích anh."
Giang Ẩn, người vẫn luôn không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, nhìn như vẫn luôn nghiêm túc làm bài ngẩng đầu lên, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Lâm Miên Lý không phát hiện có gì không đúng, còn nói: "Chuyện của bọn họ tôi không rõ lắm, chuyện tình cảm của mình thì để họ tự giải quyết đi, còn tôi, tôi là một người rất khó gần, cậu xem tôi như vậy, làm cho tôi rất ngạc nhiên."
Tần Huyền liều mạng lắc đầu: "Không không không, anh Miên chỉ thoạt nhìn lạnh lùng khó gần mà thôi, thật không dám giấu giếm, em đặc biệt thích anh như vậy, một người anh ngoài lạnh trong nóng."
Lâm Miên Lý liếc anh ta một cái: "Được rồi, đừng nịnh tôi, nếu tôi thật sự là anh cậu, tôi đã sớm đem cậu quăng ra rồi."
Tần Huyền cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền của mình, rõ ràng là dáng vẻ cao hơn lại rắn chắc hơn Lâm Miên Lý, nhưng lại giống như một đứa em trai bị anh trai mắng, cam tâm tình nguyện lắng nghe.
Giang Ẩn ở một bên không chịu được nữa, thằng Tần Huyền này, nhìn kiểu gì cũng thấy ghét hết, Lâm Miên Lý không quăng cậu đi thì để tôi quăng.