Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 37

Edit: Toả Toả

Trong một phòng họp nhỏ dành riêng cho các cuộc phỏng vấn, tổng phụ trách của uỷ ban thi đấu chủ tịch Tăng cùng sĩ quan liên minh – thiếu tá Thiệu Giác ngồi lại với nhau để tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.

"Kết quả của cuộc thi đấu đồng đội lúc nãy đã phá kỷ lục lịch sử của Ngân Lam hệ. Kỷ lục thứ nhất là số người tiến cấp của trận thi đấu đồng đội đầu tiên là ít nhất, kỷ lục thứ hai là đội giành được hạng nhất là đội giành được số điểm cao nhất trong lịch sử. Hai kỷ lục này đều là do hai vị tuyển thủ: Lâm Miên Lý và Giang Ẩn làm nên, chủ tịch Tăng, ngài có suy nghĩ như thế nào?" Một người phóng viên hỏi.

Chủ tịch Tăng cười hiền nói: "Trước hết, tôi rất vui khi nhìn thấy những tuyển thủ xuất sắc như vậy thi đấu. Về phần kỷ lục mà cô đề cập, kỷ lục chính là dùng để phá, tôi vô cùng mong chờ biểu hiện của bọn họ ở trận đấu tiếp theo."

Phóng viên: "Vâng, vậy đối với chuyện tuyển thủ Giang Ẩn lợi dụng hệ thống trên cửa, nhốt nhiều tuyển thủ trong nhà kho như vậy, lúc trước ngài có dự đoán được là loại chuyện này sẽ xảy ra không?"

Chủ tịch Tăng: "Chà, thật ra tôi cũng rất kinh ngạc, trước kia đương nhiên cũng có tuyển thủ xâm nhập vào hệ thống trong sân, nhưng chỉ có hai ba lượt, kết quả cuối cùng cũng kém hơn đội Thiên Cực rất nhiều."

Còn có một điều mà chủ tịch Tăng chưa nói, hệ thống địa điểm siêu thị này của bọn họ là được đặc biệt lựa chọn, trận đấu này là lần đầu tiên sử dụng, cùng hệ thống siêu thị lớn nhất ở Thủ Đô tinh là cùng một cái.

So sánh với các hệ thống cùng loại thông thường, kết cấu của nó rất cao cấp, tất cả các hệ thống con bên trong đó đều được kết nối chặt chẽ với hệ thống chính. Đây là hệ thống mới nhất được phát triển trong một hai năm trở lại đây và rất khó để tự mình phá giải.

Nhưng nó vẫn bị Giang Ẩn phá giải trong thời giang ngắn như vậy, tuy rằng chỉ bị cưỡng chế đột phá từ hệ thống con mà không chiếm được toàn bộ hệ thống, nhưng học sinh trung học bình thường cũng không thể làm được.

Điều đó chỉ có thể giải thích một vấn đề – Giang Ẩn là thiên tài trăm năm khó gặp trong lĩnh vực này.

Nhân tài như vậy, nếu như bị một số tổ chức hacker có dụng ý xấu bắt đi, sẽ không tốt lắm.

Cho nên ông không nói ra, cũng vì bảo vệ Giang Ẩn.

Một phóng viên cảm thán: "Vị tuyển thủ này cho chúng ta thật nhiều kinh ngạc, ngay cả lập trình cũng hiểu rõ như vậy, nếu không có sự cao tay của cậu ấy, có lẽ đã không giành được nhiều điểm như vậy."

Lúc này Thiệu Giác đột nhiên mở miệng: "Cô nghĩ sai rồi."

Phóng viên nói chuyện nhìn về phía y, trong lòng có hơi không đồng tình, nhưng vẫn cung kính như cũ nói: "Thiếu tá ý ngài nói chính là?"

Thiệu Giác nhẹ nhàng nói: "Cô nghĩ đây là nhân tố quyết định? Cậu ấy có thể đạt được kết quả như vậy, không phải nhờ vào tài lập trình đủ tốt, mà là do đầu óc của cậu ấy, khả năng thực chiến, khả năng ứng biến với trường thi, tâm trí vững vàng, cùng phối hợp với đồng đội, vân vân,... Thiếu một thứ cũng không được, rất nhiều người trưởng thành đều không làm được."

Phóng viên kia có hơi sững sờ.

Thiệu Giác cười nhẹ, phá đi vẻ nghiêm túc vừa rồi: "Góc độ phân tích nhiều một chút, toàn diện một chút, cô sẽ phát hiện, hai đứa nhỏ này ngoài sức dự đoán của cô, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của cô, nếu đổi lại là tôi, cũng không chắc là sẽ làm tốt hơn bọn họ."

Đánh giá này là rất cao.

Lại có một phóng viên khác vội vàng hỏi: "Thiếu tá, trong trận đấu trước, ngài có vẻ đặc biệt chú ý đến tuyển thủ Lâm Miên Lý. Ngày đầu tiên, một số phóng viên còn nhìn thấy hai tuyển thủ Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đã đến văn phòng tìm ngài, xin hỏi có phải ngài có suy nghĩ muốn đặc biệt bồi dưỡng cậu ấy không? Dù sao hoàn cảnh của ngài với cậu ấy cũng rất giống nhau."

Hai người đều là Omega, hơn nữa sức chiến đấu cũng cao như vậy, nếu nói Thiệu Giác không có suy nghĩ gì thì bọn họ cũng không tin, cái hệ thống kia không biết có thể là do y tiết lộ cho nhóm của Lâm Miên Lý không?

Thiệu Giác nhướng mày, những lời này có phải đang ám chỉ gì đó với y không?

Trận đấu vẫn chưa kết thúc, nếu như cuộc đối thoại của bọn họ bị người có ý xấu dẫn dắt, vậy sẽ gây bất lợi cho Lâm Miên Lý.

Lá gan cũng lớn nha, y quăng cho phóng viên kia một cái nhìn đầy ẩn ý.

Phóng viên kiên trì đón nhận ánh mắt của y.

Sắc mặt Thiệu Giác đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngón tay mảnh khảnh gõ vào tay vịn của ghế: "Tôi đều vô cùng chú ý đến tất cả những tuyển thủ có năng lực, lời này của anh là muốn nói tôi cho cậu ấy đi cửa sau sao? Hừm..... Cảm thấy hệ thống phía sau cũng là do tôi cung cấp để bọn họ lén nghiên cứu đúng chứ?"

Các phóng viên choáng váng, sao có thể trực tiếp như vậy chứ?

Thiệu Giác nhìn các phóng viên bằng ánh mắt lạnh lùng.

Điều may mắn duy nhất lúc này là cuộc phỏng vấn này được ghi hình rồi mới phát sóng, bọn họ có thể cắt nối biên tập, nếu không sẽ bị người mắng thảm.

"Nhóm tuyển thủ này tuy rằng là tuyển thủ nhưng bọn họ cũng là trụ cột tương lai của liên minh, nếu có cơ hội, tôi sẽ dùng hết sức để hướng dẫn bọn họ, khiến cho bọn họ càng thêm ưu tú, cơ mà mấy người cũng đừng nên nói bóng gió gì nữa, chủ tịch Tăng vẫn còn đang ngồi ở đây đó." Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của Thiệu Giác cuối cùng cũng dịu đi, y cong môi cười cười mới làm cho bầu không khí ở hiện trường dịu đi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thiếu tá liên minh quả nhiên là thiếu tá liên minh, không dễ dàng lừa gạt như vậy.

Bên cạnh phòng họp nhỏ này có một studio, lúc này rất ồn ào và náo nhiệt.

Sau khi trận đấu buổi sáng kết thúc, tất cả các tuyển thủ tiến cấp được tập họp lại với nhau, ban tổ chức thi đấu cho bọn họ ăn trưa, sau đó đưa bọn họ trở về trường trung học Thủ Đô sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Buổi chiều không có thi đấu, nhưng có các cuộc phỏng vấn và chụp ảnh.

Mười lăm đội đều phải chụp một bức ảnh đội để dùng làm tuyên truyền.

Trong studio này, ngoại trừ nhóm Lâm Miên Lý và Giang Ẩn còn có một đội bốn người có ba người tiến cấp.

"Chụp cái loại ảnh đội cứng nhắc này để làm cái gì chứ, dáng vẻ oai hùng của chúng ta trong trận đấu không phải rất tốt sao? Chụp như thế này thì đơ quá, mấy người đó sao lại thích cái kiểu này vậy chứ, không thú vị gì hết." Tóc đỏ vừa oán giận vừa ghét bỏ bày trí trong studio.

Khương Dương Băng tốt tính nói: "Chỉ là thống nhất hình tượng một chút, không có gì đâu, sẽ chụp xong nhanh thôi."

Tóc đỏ cũng không còn cách nào khác, trời sinh cậu ta không thích làm theo từng bước, đành phải chuyển đi sự chú ý của mình, nói: "Này đại ca, chúng ta đi tìm bọn Lâm Miên Lý và Giang Ẩn chơi đi, bọn họ đang nói cái gì mà vui vẻ quá trời kìa."

Nói xong cậu ta cũng không thèm quan tâm cái gì nữa, kéo Khương Dương Băng đi đến đó.

Bên kia đúng lúc đến lượt Lâm Miên Lý trang điểm.

Có tóc đỏ ở đó thì vĩnh viễn sẽ không buồn chán, bọn họ rất nhanh đã dung nhập vào cuộc nói chuyện của nhóm Hứa Thừa.

Nhân viên trang điểm trang điểm cho Lâm Miên Lý là nữ, hơn nữa còn là một fan nhỏ đã theo dõi toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp của Lâm Miên Lý, thế mà lại còn trùng hợp được cử tới trang điểm cho Lâm Miên Lý.

Cô cực kỳ phấn khích, vì để tạo ấn tượng tốt trước mặt nam thần, cô buộc phải kìm nén đôi tay run rẩy của mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Miên Lý.

Chuyên nghiệp! Cô phải thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân, tuyệt đối không thể mất mặt ở trước mặt nam thần.

Lúc này cô giơ những ngón tay của mình lên, để tỏ ra chuyên nghiệp và thành thạo, cô đã bắt chước các tiền bối của mình, vừa đánh bóng cho Lâm Miên Lý vừa cười tủm tỉm nói:

"Oa, mũi của của cậu thẳng quá, hình dáng thật đẹp mắt, tôi thích cậu như vậy nhất. Môi của cậu sao lại nhạt như vậy, có phải mệt vì trận đấu buổi sáng không? Để tôi thoa chút son môi cho cậu, a —— mở miệng ra, tôi thoa rất nhạt cậu yên tâm đi."

Lâm Miên Lý vẫn chưa trang điểm nên khẽ hé môi theo hướng dẫn, rồi nhìn mình trong gương.

Ánh sáng trong studio rất sáng, nhân viên trang điểm cũng không bôi gì nhiều lên mặt mà chỉ tô đậm và nhấn mạnh các đường nét trên khuôn mặt hắn.

Ánh mắt của hắn không dừng trên mặt mình bao lâu, không quá cảm thấy hứng thú nên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay sang Giang Ẩn đang đứng phía sau mình.

Không biết tại sao hắn lại cảm thấy Giang Ẩn có chút không vui, tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng.

Lâm Miên Lý không nghĩ ra được, là ai đã khiến anh không vui?

Lúc này, nhân viên trang điểm nhúng một chút son vào cọ môi, nắm cằm Lâm Miên Lý, đem mặt hắn nơi nâng lên rồi tiến lại gần thoa lên.

Lâm Miên Lý thấy chân mày Giang Ẩn cau lại.

Hửm?

Hắn dường như hiểu ra được gì đó, cụp mắt xuống nhìn nhân viên trang điểm đang trang điểm cho mình.

Nhân viên trang điểm bất ngờ không kịp phòng bị đối diện với tầm mắt của hắn, cả người đều run lên, hò hét ở trong lòng: A a a a a tôi hạnh phúc quá, cậu cậu cậu ấy, nam thần đang nhìn tôi! Nhìn cận cảnh tôi!!

Chỉ thấy Lâm Miên Lý đang bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.

!!!

Nhân viên trang điểm suýt chút nữa thì xỉu, tim cô đập quá nhanh, nhất thời không kiềm chế được, Pheromone tràn ra.

Lâm Miên Lý: "......."

Cô gái yếu ớt giơ tay nhấc chân đều không có gì khác Omega này, là một Alpha?

Hơn nữa.....

Sắc mặt Lâm Miên Lý đanh lại, ngửa đầu ra sau. Không biết có phải do sắp đến kỳ phát tình hay không, cộng thêm sáng nay phóng ra quá nhiều Pheromone, khiến cho Pheromone trong cơ thể không ổn định, hiện tại đối với Pheromone của Alpha hắn có hơi kháng cự, cả người giống như kim châm không được thoải mái.

Một lúc sau, ngay cả đầu cũng bắt đầu đau âm ỉ.

Những người khác trong studio đột nhiên nhận thấy Pheromone của Alpha đều giật mình không phản ứng kịp.

Giang Ẩn tiến lên nửa bước, cúi xuống đè vai Lâm Miên Lý lại, ghé vào bên tai hắn nói: "Không sao chứ, không thoải mái?"

Nói xong, anh phóng thích Pheromone của mình ra, mùi hương quen thuộc lại mát lạnh nhẹ nhàng chậm chạp bao phủ toàn thân Lâm Miên Lý, đồng thời đè ép đến nhân viên trang điểm đang ngây người kia, giọng nói lãnh đạm: "Thu hồi Pheromone vào."

"Đệt cụ? Cô thế mà là Alpha? Hoàn toàn không nhìn ra luôn." Phí Long kinh ngạc nhìn nữ nhân viên trang điểm nhỏ nhắn.

Cho dù là nữ Alpha cũng rất ít có người nhỏ nhắn như vậy.

"Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì, sao cô đột nhiên lại phóng Pheromone vậy, còn nữa, Giang Ẩn cậu có thể đem Pheromone của mình thu hồi lại được không, nơi này cũng không phải là sân thi đấu, thù dai như vậy để làm gì?" Tóc đỏ gào to.

Nữ nhân viên trang điểm bị Pheromone cực mạnh doạ cho choáng váng, cô run rẩy thu hồi Pheromone của mình lại, đồng nghiệp lập tức bước lên dìu cô: "Xin lỗi xin lỗi, cô ấy vẫn là một sinh viên, lần này đến đây để hỗ trợ, không phải cố ý, xin hãy tha thứ cho cô ấy."

"Đúng vậy đúng vậy anh Giang, anh thu hồi lại trước đi, anh không biết Pheromone của anh không phải là loại người bình thường có thể chống lại sao? Anh Miên không sao chứ?"

Giang Ẩn thấy Lâm Miên Lý không sao, lúc này mới thu hồi Pheromone lại.

Anh không nhìn thấy, Lâm Miên Lý lưu luyến hít một hơi thật sâu, ánh mắt khẽ lóe lên.

Nhân viên trang điểm kia đỏ mặt bước lại xin lỗi hắn.

Lâm Miên Lý đứng lên nói: "Không sao, không cần để trong lòng."

Nữ Alpha kia sắp khóc, loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục chính là nó đi, có ai theo đuổi nam thần theo đuổi đến cái dạng này như cô không?

Lâm Miên Lý không có thời gian để suy ngẫm về cảm xúc của cô, cúi đầu yên lặng suy nghĩ gì đó.

Đến khi mọi người trang điểm và chụp ảnh xong xuôi rồi tẩy trang thì trời đã tối.

Ngày mai là trận thứ hai của cuộc thi đồng đội, chỉ cần sống sót qua trận thứ hai thì có thể lọt vào Top 3 trong cuộc thi đồng đội.

Đêm hôm đó, Lâm Miên Lý đi ngủ sớm, hắn quả thật có hơi nhận giường, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, ngủ một giấc lại tỉnh dậy một lúc.

Dường như hắn đã có một giấc mơ, trong giấc mơ hắn đang ở bên cạnh một lò lửa, những làn lửa nóng hổi tràn ra từ lò lửa sau đó bùng cháy về phía hắn.

Lâm Miên Lý buộc phải chạy về phía trước, chạy đến cả người đầy mồ hôi.

Hắn đã có thể chắc chắn rằng mình đang ở trong mơ, nhưng giấc mơ này quá chân thực, hắn nóng không chịu nổi. Nếu là bình thường hắn nhất định đã thức dậy từ lâu, nhưng mà bây giờ hắn vẫn chưa dậy được.

Không biết hắn đã chạy bao lâu, gần như ngã quỵ xuống đất vì kiệt sức, cả thế giới đều nhuốm màu lửa đỏ rực.

Đột nhiên ——

"Lâm Miên Lý."

Có người gọi tên hắn.

Lâm Miên Lý nhìn lại, thế mà thấy được Giang Ẩn.

Giang Ẩn đứng trên sóng lửa đuổi theo hắn, bị sóng lửa đẩy đi về phía trước, không ngừng áp sát hắn.

"Cậu, cậu mẹ nó là tới trong mơ của tôi để tra tấn tôi mà." Lâm Miên Lý vừa chạy vừa tức giận nói.

Giang Ẩn lộ ra một nụ cười ôn hoà: "Không phải mà, tôi đến đây để cứu cậu, cậu đừng chạy, cậu chạy thì nó sẽ chạy theo cậu đó, cậu dừng lại đi, không sao đâu, đến chỗ tôi sẽ không nóng nữa."

Lâm Miên Lý cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt kia: "....... Cậu lừa quỷ à?"

Giang Ẩn thành khẩn nói: "Thật mà, không tin thì cậu thử xem, dù sao cũng là nằm mơ, cậu sẽ không bị phỏng thật đâu, cậu nhìn tôi nè, không phải là không có gì hết sao?"

Lâm Miên Lý do dự một chút, anh nói cũng có lý.

Vì thế bước chân từ từ chậm lại, sóng lửa quả nhiên cũng đi theo chậm lại.

Tuy nhiên sau khi dừng lại, trong cơ thể hắn ngược lại dấy lên một loại lửa khác.

"Đến, đến chỗ tôi này, chỗ của tôi rất mát mẻ." Giang Ẩn nhẹ giọng nói.

Lâm Miên Lý cảm thấy mình có gì đó không ổn, ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, nhẹ nhàng đập vào các dây thần kinh của hắn.

Không khó chịu, trái lại làm nổi lên một khát vọng nào đó.

Nhìn vào Giang Ẩn, hắn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.

"Không được, tôi không đi."

"Đừng sợ, đến chỗ tôi này, cậu muốn cái gì chỗ tôi cũng có hết." Giang Ẩn vươn tay ra với hắn, dẫn dắt từng bước, ánh mắt bao dung lại nuông chiều kia khiến trái tim Lâm Miên Lý run lên dữ dội.

"Tại sao cậu lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi?" Lâm Miên Lý im lặng trong chốc lát, hỏi.

Giang Ẩn kia nói: "Cậu nhớ tôi, cho nên tôi mới ở đây."

Lâm Miên Lý ngơ ngác nhìn anh.

Hắn, nhớ anh?

Giang Ẩn không còn kêu hắn đi qua nữa, mà tự mình đi tới ôm lấy Lâm Miên Lý.

Da thịt dán vào nhau, Lâm Miên Lý thoải mái thở dài một tiếng, mùi hương mát lạnh chiếm toàn bộ khứu giác của hắn.

Đôi tay Giang Ẩn vòng qua người hắn, châm lửa, cảm xúc nào đó từ nơi sâu nhất trong tim hắn trỗi dậy, Lâm Miên Lý thả mình chìm đắm trong hơi thở của người kia.

"Cậu không nhớ tôi sao?" Người trong mơ hỏi hắn.

Đầu óc của Lâm Miên Lý trở thành một mớ hỗn độn, dùng sức bắt lấy tay anh.

"Nhớ."
Bình Luận (0)
Comment