Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 4

Edit: Toả Toả

Hai người cách xa đám người, không có ai đi theo, chỉ đứng xa xa nhìn về phía bên này.

Giang Ẩn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Chỉ là một cái kiểm tra tinh thần lực, cậu nghĩ tôi sẽ không khống chế được chính mình sao?"

Lâm Miên Lý lúc này mới biết mình đã phản ứng quá mức, Giang Ẩn không có mùi của Pheromone trên người, nhưng hắn cũng không định giải thích, nói: "Ai biết được?"

"Bây giờ cậu khá lên chút nào chưa?"

Lâm Miên Lý kinh ngạc nhìn anh, thay đổi cũng nhanh quá đi, tại sao đột nhiên lại quan tâm đến thân thể của hắn thế?

Ánh mắt của anh làm cho Lâm Miên Lý nhớ đến vừa rồi ở trong khoang huấn luyện, Giang Ẩn cách cửa sổ nhỏ hỏi hắn có sao không, vừa muốn nói "Tôi rất tốt" nhưng lại nghẹn ở cổ họng, bị hắn nuốt trở vào.

"Khá hơn rồi, đợi lát nữa sẽ ổn."

"Vậy thì sẽ không có việc gì nếu tôi ở đây đợi đi." Giang Ẩn bước tới, nghiêng người sang một bên, nhìn khung cảnh khuôn viên bên ngoài trường qua tấm kính lớn từ trần nhà đến sàn nhà trước mặt.

Lâm Miên Lý liếc anh một cái, chỉ nói hai chữ: "Tuỳ cậu."

Sau đó, họ không nói thêm câu nào nữa, sự im lặng của phía bọn họ trái ngược hẳn với tiếng ồn ào của phần lớn người ở đó, cho đến khi buổi khảo hạch tinh thần lực kết thúc, Tưởng Sơ Lập tập hợp mọi người lại.

"Được rồi, đánh giá xong rồi, ba người vắng mặt đều bị điểm 0. Tổng hợp điểm hôm nay với tiết học văn hóa ngày hôm qua, bây giờ tôi đã có trong tay danh sách các lớp thực nghiệm cơ giáp, lập tức có thể công bố."

"A, nhanh như vậy à? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt!" Một số người không tự tin than vãn.

"Hiệu suất cao như vậy, không phải ngày mai mới lập bảng danh sách sao?"

Tưởng Sơ Lập: "Chờ ngày mai cái gì, lãng phí thời gian, ngày mai những người trong lớp thực nghiệm cơ giáp sẽ chính thức khai giảng, người nào chưa được chọn có thể tiếp tục tham gia khảo hạch các lớp khác."

Không quan tâm đến đám người bên dưới đang náo loạn, thầy phóng to màn hình ảo phía trước, hiển thị trước mặt của hơn 500 học sinh, 60 cái tên, không hơn không kém, lấp đầy màn hình.

Đầu tiên, không hề ngoài ý muốn chính là hai vị đại lão kia.

"Trừ những người đã được chọn, còn có hơn hai mươi học sinh từ các hành tinh khác, thậm chí cả các thiên hà khác đã đến để trở thành bạn cùng lớp với các bạn. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1."

Có người vui mừng có người ưu sầu, nhưng tất cả đã lắng xuống, Tưởng Sơ Lập dựa theo thành tích chia sáu mươi người làm hai lớp 1 và 2, yêu cầu bọn họ chuyển về ký túc xá hôm nay và chuẩn bị cho lớp học ngày mai.

"Thật là tuyệt, em cũng ở lớp 1, tuy rằng ở cuối cùng, nhưng ít nhất cũng trèo được tới đây." Vệ Gia Du vừa đi vừa nói với bọn họ: "Hai người sẽ chuyển đến ký túc xá sao?"

Lâm Miên Lý nói: "Anh đến phòng y tế lấy thuốc."

"Ờ đúng ha, em suýt chút nữa đã quên chuyện này, để em đi với anh." Nghĩ đến việc Lâm Miên Lý từ chối lời dẫn đường của Giang Ẩn lúc trước, nhiệm vụ này liền rơi vào tay cậu.

Lâm Miên Lý: "Được, vậy......"

"Cậu không định chuyển đến khu ký túc xá của Omega sao? Cậu phải đăng ký và điền thông tin vào biểu mẫu, vừa mới phân hoá thì phải làm kiểm tra, lấy thuốc ức chế chuyên dụng của Omega. Omega các cậu nhiều đồ đạc như vậy, thu dọn phải hơn nửa ngày, chỉ có một đêm, cậu có thời gian sao?" Giang Ẩn ngắt lời Lâm Miên Lý, nói với Vệ Gia Du.

Từng lời lại từng lời trực tiếp làm cho Vệ Gia Du bối rối: "A? Là vậy sao? Em cũng không biết, nghe có vẻ phiền phức nhỉ, nhưng... chỉ là đi lấy thuốc thôi, sẽ kịp mà ha?"

Giang Ẩn chắc chắn: "Không kịp."

"Ưm.... vậy, vậy anh Giang, anh giúp anh Miên nhé?" Cậu cẩn thận liếc nhìn Lâm Miên Lý.

Giang Ẩn nhướng mày: "Không thì sao? Lấy thuốc xong, tôi sẽ trực tiếp đưa cậu ấy trở về ký túc xá."

"Tốt rồi, có anh Giang ở đây là em an tâm, anh Miên, hai người cùng đi đi, em đi trước đây." Nói xong liền xoay người bỏ chạy, giống như có người đuổi theo phía sau cậu.

Lâm Miên Lý: "..........."

Giang Ẩn người này làm sao có khả năng như vậy??

"Cậu biết rõ như vậy, chắc là bởi vì cậu có một Omega mà cậu thích đi, nếu có, cậu không cần tốn thời gian theo giúp tôi, trực tiếp đi giúp Omega có nhiều đồ đạc kia chuyển vào ký túc xá đi?" Lâm Miên Lý thành khẩn đề nghị.

Giang Ẩn không trả lời câu hỏi trước đó của hắn: "Chuyển đến ký túc xá làm sao có thể so sánh với việc đi lấy thuốc cho một bạn cùng lớp bị mất trí nhớ? Cái nào nặng cái nào nhẹ, tôi vẫn có thể phân biệt rõ ràng."

Lâm Miên Lý: "Vậy tôi phải cảm ơn cậu rồi."

Giang Ẩn: "Không cần khách khí, nhân tiện, tôi xin được giải thích chi tiết về chuyến tham quan khuôn viên trường kéo dài nửa ngày, đây là cách tôi được các bạn trong lớp yêu quý."

"..............."

Trên đường hai người đến phòng y tế, Giang Ẩn thật sự vừa đi vừa nói chuyện với hắn về các tòa nhà và khu vực khác nhau, họ chỉ mới đi bộ hơn nửa giờ.

Cuối cùng nghe thấy Giang Ẩn chỉ vào một tòa nhà màu xanh lam và nói: "Đây là điểm đến của chúng ta, tòa nhà y tế." Lâm Miên Lý nói: "Thành thực mà nói, cậu đã đi đường vòng."

Giang Ẩn thản nhiên nói: "Đúng vậy, vốn dĩ muốn mang cậu đi phía nam xem, nhưng hôm nay đã hơi muộn, cũng đến giờ ăn tối rồi, tôi không muốn chúng ta bị đói bụng."

Lâm Miên Lý: "Được rồi, sau khi lấy thuốc xong tôi mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu đã dẫn tôi đi dạo hơn phân nửa trường học."

Ra khỏi bệnh viện trường học, trời đã tối, Lâm Miên Lý cầm thuốc, sắc mặt có chút cứng ngắc.

Vừa rồi bác sĩ nghi ngờ giới tính của hắn, bác sĩ thật sự không tin, ngay lập tức làm xét nghiệm cho hắn, phát hiện Pheromone của hắn quả thật dao động lớn hơn Omega bình thường rất nhiều, lúc này mới chịu đưa thuốc cho hắn.

Giang Ẩn đi theo phía sau hắn nói: "Đừng quá để ý, cũng không phải ai cũng có kiến thức."

Lâm Miên Lý không nhịn được, khoé miệng cong lên, sau khi ý thức được việc làm này của mình lại cố gắng đè nó xuống.

"Kìm nén làm gì, muốn cười cứ cười, cậu trước kia thoải mái hơn nhiều, hoạt bát lại nhiệt tình, nhưng hiện tại chỉ vì quên tất cả lại trở nên lạnh lùng."

Lâm Miên Lý nghe mình hoạt bát lại nhiệt tình làm cho choáng váng, hắn không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của mình, cảm thấy Giang Ẩn lại nói nhảm, vì thế liền biến thành một cái mặt than.

Bọn họ ở canteen ăn một bữa ăn đơn giản, sau đó Giang Ẩn đưa hắn quay về ký túc xá.

Điều kiện ký túc xá của Tinh Minh rất tốt, có bốn người ở trong một dãy phòng, mỗi người có một phòng riêng, sử dụng chung ban công đại sảnh và phòng tắm, cũng như nhà bếp và phòng tiện ích.

Vì vẫn chưa quyết định được người ở các lớp khác nên chỉ có người ở lớp thực nghiệm cơ giáp của họ là chuyển đến ký túc xá.

"Không ai trong ký túc xá của chúng ta muốn chuyển đi. Tất cả bọn họ đều ở trong lớp cơ giáp 1. Đồ đạc của cậu đều ở trong phòng của cậu. Chỉ cần trực tiếp vào ở."

Lâm Miên Lý gật đầu.

Thấy họ quay lại, các học sinh khác trong lớp 1 bước đến chào hỏi.

"Anh Giang, anh Miên về rồi à."

"Ừ, tôi dẫn cậu ấy đi làm quen trường học."

Tất cả mọi người đều biết Lâm Miên Lý mất trí nhớ, bởi vậy tiến lên tự giới thiệu bản thân, bầu không khí thoải mái hơn nhiều so với khi hắn ở trong sân tập mô phỏng.

"Được rồi được rồi, chúng ta không định để anh ấy vào ký túc xá sao, đến đến đến anh Miên, ký túc xá của anh ở đây, hãy thử chọn đại một phòng xem, xem có thể dựa vào trí nhớ trong hai năm này chọn đúng phòng của anh hay không?" Một nam sinh tên Nghiêm Tử Dịch kéo Lâm Miên Lý tới trước cửa ký túc xá A305.

Những người đứng ở trước cửa đều ngậm miệng lại nhìn Lâm Miên Lý, Lâm Miên Lý cảm thấy không hiểu nổi, giống như mình đang chọn một cái cung điện để ngủ.

Giang Ẩn vẫn đứng ở bên cạnh hắn, khoanh tay tựa vào cửa: "Thử đi, chọn phòng cậu thích, nếu cậu không chọn được phòng ban đầu của mình, tôi sẽ nhờ những người sống ở đó đổi phòng cho cậu."

"Ha ha ha không thành vấn đề, anh Miên thích phòng nào tụi này đều sẽ cho anh phòng đó, Trứng Muối cậu thì sao?" Nghiêm Tử Dịch nói.

Trứng Muối là người bạn cùng phòng cuối cùng trong ký túc xá của họ ngoại trừ Nghiêm Tử Dịch và Giang Ẩn, vốn tên là Lỗ Đan*, là một Alpha rất mạnh mẽ và trung thực.

(*)卤蛋(lǔ dàn): Lỗ Đản, 鲁单(lǔdān): Lỗ Đan – Câu Nghiêm Tử Dịch nói là Lỗ Đản, dịch ra là Trứng Muối nhưng vì là biệt danh với lại tui thấy dễ thương nên để Trứng Muối luôn:)))))

Anh mỉm cười gật đầu: "Không thành vấn đề, anh Miên cứ việc chọn."

Không đợi Lâm Miên Lý nói có được hay không, hắn đã nhanh chóng bị đẩy mạnh vào ký túc xá, cửa ký túc xá được mở ra, trang trí bên trong đơn giản, không gian khá rộng, có rất nhiều thứ chất đống trên chiếc bàn trên đại sảnh. Có thể nhìn ra được họ đang sắp xếp hành lý.

Hai căn phòng bên trái và bên phải đã đóng cửa, không nhìn thấy quang cảnh bên trong.

Lâm Miên Lý không còn cách nào khác đành phải bước vào trong, vừa đi vừa nói: "Không cần phiền phức như vậy, các cậu đều đã sắp xếp hơn một nửa, hơn nữa đồ đạc của tôi đều ở trong phòng của mình rồi."

"Không sao, bây giờ đối với anh mà nói nơi này chính là ký túc xá mới, đối với người bạn cùng phòng mới, đương nhiên là phải ưu đãi một chút." Nghiêm Tử Dịch nói.

Lâm Miên Lý vẫn lắc đầu, bọn họ khác với những người khác, đã sống ở đây hai năm, ngoài đồ mới ra, trong phòng chắc chắn còn rất nhiều thứ, nếu lại chuyển đi, thật sự rất phiền phức.

"Cảm ơn các cậu, nhưng thật sự rất phiền phức."

Xung quanh im lặng.

Hắn đã từ chối hai lần, cho thấy rằng hắn thật sự không muốn, Nghiêm Tử Dịch cảm thấy Lâm Miên Lý mất trí nhớ quả thực rất khác so với trước đây, hắn xa lạ rất nhiều, có lẽ cần thời gian để làm quen với họ.

Vì thế cậu ta nói: "Anh Miên khách khí như vậy, nếu không thì...."

"Tôi tùy theo sở thích mà chọn, đừng thay đổi, xem là do chính mình tình cờ chọn, hay là có duyên với ai hơn, được không?" Lâm Miên Lý đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ, trên mặt có một ít ý cười.

Đường nét khuôn mặt của hắn vô cùng thanh tú, thanh tú gần như vượt qua giới tính, dưới ánh đèn rực rỡ của đại sảnh, làn da lộ ra gần như trong suốt, khi đôi mắt xinh đẹp kia hơi cong xuống, trong đó dường như có một ánh sáng bạc, khiến mọi người đều sững sốt.

Mọi người trong trường nói hắn có thể là Omega cũng không phải là vô duyên vô cớ.

Giang Ẩn cười nhẹ, thiếu niên trước mặt ngoài mặt lạnh lùng cứng rắn, thực ra trong lòng lại mềm mại, không muốn tạo phiền phức cho người khác, nhưng cũng không muốn phủi sạch lòng tốt của họ.

"Được, được rồi, anh Miên chọn đi." Nghiêm Tử Dịch nói.

Lâm Miên Lý quay lại liếc nhìn xung quanh một vòng.

Mọi người ở cửa thì thầm đoán: "Các cậu nghĩ anh ấy sẽ chọn phòng nào?"

"Chắc là phòng riêng của anh ấy đi, nếu cái gì cũng không nhớ rõ, vậy anh ấy sẽ chọn theo ý thích ban đầu của mình, vì trước đây anh ấy thích vị trí đó nên hiện tại chắc cũng sẽ không thay đổi."

"Ừ, rất có lý."

Trên thực tế, bản thân Lâm Miên Lý cũng đã nghĩ như vậy.

Sau đó, hắn đi đến phòng phía bên phải gần ban công, đưa tay đặt lên tay nắm cửa.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, đây là......

Lâm Miên Lý nhẹ nhàng nhấn một cái, một tiếng "Bíp---" nhỏ vang lên, tay nắm cửa thông minh cảm nhận thông tin vân tay, tự động mở khóa, cửa được mở ra.

Quả nhiên.

Lâm Miên Lý cũng không ngạc nhiên, hắn không chọn ngẫu nhiên, bởi vì hắn nhìn thấy một chiếc lá tai mèo* màu bạc ở mép bên phải của ban công.

(*): Lá tai mèo

Loại cây này khiến hắn cảm thấy quen thuộc lại thân thiết, linh tính là trước đây hắn đã để nó trong phòng, hàng ngày nhìn nó, hắn cảm thấy vậy nên đã chọn phòng này.

Hắn quay đầu lại nói: "Hình như là tôi tình cờ lựa chọn phòng của chính mình, liền mở ra... Các cậu ngạc nhiên đến vậy sao?"

Ngoài cửa yên tĩnh, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trong miệng có thể nhét một quả trứng vịt vào.

Chỉ có vẻ mặt của Giang Ẩn không có gì biến hoá, nhưng độ cong khoé miệng lại rất sâu.

Nghiêm Tử Dịch thật lâu mới lấy lại giọng nói của mình: "Không phải..... anh Miên, đây là phòng của anh Giang mà, anh làm sao có thể mở ra được?"
Bình Luận (0)
Comment