Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 1


Năm 2007.
Ba giờ sáng ngày 29 tháng 8, một vụ án mạng đã xảy ra trong một ngôi làng nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô thủ đô nước H.
Một gia đình bị giết hại dã man, trong đó ba người đàn ông bị chia xác, hiện trường đẫm máu vô cùng khủng khiếp.

Lúc cảnh sát đến nơi phát hiện còn một người sống sót, trên cơ thể người đó bị đâm nhiều nhát dao, đang trong tình trạng hấp hối…
Một gia đình tám người có bảy người chết một người bị thương nặng, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ không để lại dấu vân tay, không để lại một mảnh da nào, camera giám sát đã bị hỏng.

Kẻ giết người là một tên tội phạm IQ cao và đã lên kế hoạch từ trước, không tìm thấy bất kỳ manh mối nào còn sót lại, cuối cùng đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết.
Người duy nhất còn sống sót là một cô bé chỉ mới mười tuổi.

Cảnh sát đã đặt hồ sơ vụ án chưa được giải quyết này là “Vụ án giết cả nhà 829”…

Năm 2020, cuối xuân.
Đế thành – thủ đô nước H.
Trong tòa nhà pháp y thuộc đồn cảnh sát khu Thành Nam.
Đúng chín giờ tối, phòng giải phẫu số 1 trên tầng hai vang lên “Bản giao hưởng số 40 cung Sol thứ” của Mozart.
Đàn viola*, đàn violin, kèn ô-boa cùng rất nhiều nhạc cụ khác hòa tấu thành một bản nhạc nhẹ nhàng, sôi sục, bản nhạc cao vút vang vọng trong buổi đêm lạnh lẽo.
(*) Đàn viola hay còn gọi là vĩ cầm trầm, cùng họ với vĩ cầm, về kích thước thì viola to hơn violin, có thể tạo ra một vài nốt trầm hơn.
Trong căn phòng giải phẫu trống trải lạnh lẽo, chỉ có một chiếc đèn trước bàn giải phẫu được bật sáng.

Ở đó chỉ có một người và một xác chết, cô bác sĩ pháp y cầm dụng cụ mở lồ.ng ngực trên tay trái, tay phải cầm một đoạn xương sườn vỡ vụn.
Cô đeo tai nghe bluetooth ở tai trái, khẩu trang gần như che khuất cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy tập trung:
“Người chết là nam, 54 tuổi, nhiệt độ hậu môn khi phát hiện ở hiện trường là 23.5 độ, căn cứ vào nhiệt độ gan, vết hoen tử thi* và mức độ co cứng của thi thể vào lúc này, xác định nạn nhân đã chết từ mười sáu đến mười bảy tiếng, thời gian chết là từ hai đến ba giờ sáng hôm nay… Trên xương sườn có bốn vị trí gãy, trong đó có một đoạn đâm thẳng vào phổi nhưng không phải vết thương trí mạng; nội tạng có sự biến đổi bệnh lý, là biến chứng bệnh tiểu đường nên đã tăng tốc độ phân hủy và hoại tử của nội tạng.”
(*) Vết hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần đọng lại những vùng thấp trên tử thi.
Cô cầm dao giải phẫu mở dạ dày: “Thức ăn trong dạ dày còn chưa tiêu hóa hết, nạn nhân đã chết trong vòng nửa tiếng sau khi ăn… Trái tim hơi xơ hóa, còn có…”
Thấy cô dừng lại, người ở đầu bên kia điện thoại lập tức hỏi: “Tìm ra nguyên nhân cái chết rồi à?”

Trong tai nghe không có câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng va chạm lạnh lẽo của máy móc, dường như chỉ thông qua micro cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh dao giải phẫu cắt qua làn da.
“… Ok, mười phút nữa gặp lại trong phòng khách.” Trì Triệt ở đầu bên kia đã hiểu, tốt nhất là không nên làm phiền cô trong lúc làm việc.
Anh ta ngắt kết nối, quay về văn phòng ở tầng trên.
Văn phòng của Trì Triệt nằm ở tầng năm, anh ta là Trưởng khoa Pháp y kiêm Tổng phụ trách công việc hành chính ở bộ phận Pháp y.
Tầng cao nhất là chỗ tiếp khách cùng rất nhiều phòng họp đa chức năng.
Lúc này bên ngoài phòng họp VIP đã có rất nhiều cảnh sát mặc cảnh phục chờ sẵn ở đây, đếm sơ qua cũng phải có ba bốn mươi người, tất cả đều tỏ ra rất nghiêm nghị.
Nơi này có rất nhiều người nhưng bầu không khí vô cùng yên tĩnh, kỳ quái cứ như đã gặp kẻ thù rất mạnh.
Mọi người tự động nhường đường để Trì Triệt mở cửa đi vào, trong phòng họp có bốn người chức vị cao hơn nhóm cảnh sát đứng bên ngoài.
Đương nhiên, bầu không khí trong phòng cũng áp lực hơn.
Hai sĩ quan cấp một, một thanh tra cấp ba, còn có một người… đang đứng trước cửa sổ.


Vì người đó đang quay lưng lại nên không thấy rõ quân hàm cảnh sát.
Người đàn ông đó mặc một bộ cảnh phục màu xanh đen, chiều cao gần 1m90, sống lưng thẳng tắp như cây bạch dương, mơ hồ thể hiện ra sức mạnh kiên cường.

Trên người tản ra khí chất uy nghiêm, chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người đối diện cảm thấy vô cùng áp lực.
Dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, nghiêm nghị như bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ đang bao trùm lên anh ta.
Trì Triệt thoáng giật mình, mặc dù khí chất của người đàn ông này đã thể hiện rõ địa vị nhưng anh ta vẫn lễ phép hỏi một câu: “Ai là người phụ trách chính ở đây?”



Bình Luận (0)
Comment