Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 43


“Liệu có người nói dối không?” Lý Bạch đưa ra kiểm khả nghi: “Tuy mấy người kia có chứng cứ vắng mặt, nhưng trong khoảng 17 giờ ba mươi phút chỉ có mấy người bọn họ tính tiền, nếu không phải bọn họ, chẳng lẽ còn có người không bị camera quay lại?”
“Không phải không thể.

” Đan Thần Huân mở tài liệu ra, ngước mắt nhìn cấp dưới: “Lão Dương, có số điện thoại của giám đốc siêu thị không?”
“Có.

” Lão Dương lấy điện thoại ra chờ anh ra lệnh.

“Gọi điện cho giám đốc, hỏi nếu nhân viên công tác trong siêu thị mua sắm thì có cần thanh toán ở quầy không?”
“! Vâng.

” Lão Dương đi theo Đan Thần Huân lâu nhất, nên tất nhiên sẽ hiểu rõ ý của anh, lập tức đi sang một bên gọi điện thoại.

“Sếp, đã loại trừ tình nghi của Đỗ Vĩ Lập phòng 1206 rồi sao?” Hạ Bân hỏi.

“Ánh mắt anh ta kiên quyết, giọng điệu không có vẻ chột dạ, trừ khi anh ta là ảnh đế.

Nếu anh ta không phải là hung thủ thì ít nhất cũng không phải là người ra tay! ” Đan Thần Huân lật xem một phần tài liệu, đọc kỹ càng.

“Ý anh là! ” Lão Lâm nhíu mày: “Vẫn phải tiếp tục theo dõi Đỗ Vĩ Lập?”

“Vậy vì sao hôm đó anh còn thả anh ta? Nói anh ta không đáng nghi?” Tiếu Dương nói, trong giọng nói đầy vẻ nghi ngờ rõ ràng.

Đan Thần Huân ngước mắt: “Anh có chứng cứ buộc tội anh ta không?”
Tiếu Dương không nói gì nữa, đúng là không có chứng cứ, chỉ có thể tạm giam kẻ tình nghi nhiều nhất 48 tiếng.

“Đội trưởng Tiếu! ” Tiết Linh Âm không thích việc anh ta cứ đối đầu với cấp trên của mình, nghiêm mặt nói: “Đã không có chứng cứ thì cách tốt nhất là thả kẻ tình nghi.

Nếu anh ta thật sự có liên quan tới vụ án này, để anh ta thả lỏng cảnh giác sẽ càng có lợi cho việc phá án của chúng ta.


Tiếu Dương nghe vậy thì khuôn mặt tối sầm lại, hơi khó chịu.

Viên Khả, Lý Bạch lão Lâm là cấp dưới của anh ta, chỉ có thể cúi đầu im lặng, bầu không khí hơi lúng túng.

Hạ Bân âm thầm đá chân Tiết Linh Âm nhắc cô nói ít thôi, dù sao người ta cũng là đội trưởng, còn cần mặt mũi.

Tiết Linh Âm là người thẳng tính, cô lườm anh ta: “Tôi nói không đúng à? Chúng ta đi theo đội trưởng Đan phá bao nhiêu vụ án, anh ấy chưa từng đưa ra quyết định sai lầm! Không có năng lực thì đừng nghi ngờ người ta, tôn trọng người khác cũng là tôn trọng bản thân!”
Trong lúc nói, cô nhìn sang Tiếu Dương, rõ ràng có ý kiến riêng.

“Linh Âm.


” Đan Thần Huân ngắt lời cô: “Cô đi theo Đỗ Vĩ Lập, có phát hiện gì lập tức báo cáo, hành động ngay bây giờ.


“Lão đại! Tôi! vâng! Tôi đi ngay!” Tiết Linh Âm nghiêm mặt đứng lên, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khó chịu, nhưng đội trưởng đã nói vậy cô không thể không nghe theo.

Có đá ghế tạo ra tiếng động rất lớn, sải bước đi ra ngoài.

Trong phòng họp yên tĩnh khiến bầu không khí càng lúng túng hơn, lão Dương không mất đến một phút đã nói chuyện điện thoại xong, chờ Linh Âm đi ra ngoài mới quay về.

“Sếp, đã hỏi được rồi, giám đốc nói nhân viên không cần thanh toán ở quầy, họ có nơi thanh toán của nhân viên.


“Tức là có thể tờ hóa đơn kia là của nhân viên công tác trong siêu thị?” Viên Khả vui mừng, cuối cùng cũng đã có manh mối mới.

“Hạ Bân, cậu đến siêu thị Viên Hải với tôi.

” Đan Thần Huân đặt tài liệu xuống, đứng dậy rời đi.

Hạ Bân nhanh chóng đuổi theo.

Đan Thần Huân vừa đi vừa dặn dò những người khác: “Tiếp tục điều tra tiệm cắt tóc, đặc biệt để ý đến những cô gái có dáng người tương tự với người chết, chắc chắn hung thủ sẽ tìm cơ hội ra tay!”
“Yes, sir!” Lão Dương đáp lời, mấy người Viên Khả cũng gật đầu.

Chỉ có Tiếu Dương ngồi yên, sắc mặt không tốt!

Bình Luận (0)
Comment